Tiêu Ninh Viễn có chút mệt mỏi.
Nhưng không biết vì sao, hôm nay vẫn muốn đến chỗ Ngọc Giảo ngồi xuống một chút.
Sau khi vào nhà, hắn liền tựa vào trong phòng giường êm nhắm mắt dưỡng thần.
Cửa bị người nhẹ nhàng đẩy ra.
Tiêu Ninh Viễn chỉ cho là Ngọc Giảo tiến vào, không lên tiếng.
Thúy Bình nhìn thấy một màn này, cho rằng Tiêu Ninh Viễn ngầm đồng ý sự xuất hiện của mình, trong lòng nhịn không được hân hoan nhảy cẫng, nàng cẩn thận từng li từng tí mà tiến tới, vươn tay ra, ấn hai bên thái dương cho Tiêu Ninh Viễn.
Thấy Tiêu Ninh Viễn vẫn không có ý phản bác.
Nàng lộ vẻ vui mừng.
Tên tiện đề tử kia quả nhiên không nói sai! Chủ quân quả nhiên đối với mình có vài phần coi trọng!
Sau ngày hôm nay, nàng ta sẽ không còn là nha hoàn hầu hạ người nữa, nàng ta cũng có thể làm chủ tử!
Nghĩ như vậy.
Thúy Bình liền vòng tới trước người Tiêu Ninh Viễn, cả người đều phủ phục xuống.
Tiêu Ninh Viễn nhận thấy được, chủ nhân của mùi hương quen thuộc này, áp sát vào lồng ngực của mình, khóe môi hơi giương lên: "Gấp gáp như vậy, không nhịn nổi sao?"
Lời còn chưa dứt, hắn liền đưa tay ôm lấy eo người tới, thân hình vừa chuyển, liền đặt người ở dưới thân.
Xúc cảm có chút không đúng.
Tiêu Ninh Viễn mở to mắt.
Chỉ thấy khuôn mặt ngập tràn xuân sắc của Thúy Bình.
"Chủ quân..." Thúy Bình bóp giọng, nũng nịu gọi một tiếng.
"Ngươi ép ta đau quá!" Thúy Bình thấp giọng nói một câu.
Khi nói chuyện, Thúy Bình liền đưa tay kéo quần áo của Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn nghiễm nhiên đã phục hồi tinh thần lại, đột nhiên đứng dậy, một cước liền đá văng Thúy Bình.
Thúy Bình không kịp chuẩn bị, ngã xuống đất.
Nàng ta mờ mịt nhìn về phía Tiêu Ninh Viễn, giọng điệu khó hiểu: "Chủ quân?"
Tiêu Ninh Viễn nhìn Thúy Bình trang điểm trang nhã trên mặt đất, tức giận đến xanh cả mặt: "Ai cho ngươi lá gan làm như vậy!"
Thúy Bình còn muốn cố gắng lần cuối, lúc này bò lên phía trước hai cái, trực tiếp tóm lấy vạt áo Tiêu Ninh Viễn, bóp giọng nũng nịu nói: "Chủ quân, người để nô tỳ hầu hạ người đi."
Tiêu Ninh Viễn thấy Thúy Bình vẫn còn đang nằm mơ, lại một lần nữa hất tung Thúy Bình lên mặt đất.
Thúy Bình bị đau, khẽ rên một tiếng.
"Người đâu!" Tiêu Ninh Viễn cắn răng hô.
Ngọc Giảo nghe được thanh âm này, vội vội vàng vàng phủ thêm quần áo, từ phòng bên đi tới chính phòng.
Vừa vào nhà, Ngọc Giảo liền nhìn thấy Thúy Bình bị đạp ngã trên đất.
Tiêu Ninh Viễn nhìn Ngọc Giảo, lạnh giọng nói: "Đây là nha hoàn của ngươi?"
Ngọc Thược mím môi, sợ hãi nhìn Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn đang nổi nóng nhưng lúc này nhìn thấy tóc Ngọc Giảo vẫn còn ướt sũng, vẻ mặt vừa đáng thương vừa sợ hãi, giọng điệu của hắn nhịn không được mềm mỏng một chút: "Đây là nha hoàn của ngươi?"
Ngọc Giảo gật đầu: "Là nha hoàn của nô tỳ, không biết Thúy Bình phạm vào sai lầm gì, khiến chủ quân tức giận như vậy."
Ánh mắt Tiêu Ninh Viễn sắc bén lại một lần nữa rơi vào trên người Thúy Bình, ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn này đâm vào toàn thân Thúy Bình run rẩy.
Lúc này Thúy Bình đã hoàn toàn tỉnh lại từ giấc mộng đẹp được nâng thiếp.
Nàng ta vội vàng bò dậy, quỳ trên mặt đất dập đầu với Tiêu Ninh Viễn: "Xin chủ quân tha ta lần này đi, xin chủ quân tha ta lần này đi..."
Tiêu Ninh Viễn chán ghét nhìn về phía Thúy Bình, hắn luôn luôn chán ghét nữ nhân đầm hoài tống bão, huống chi, đây còn là một nha hoàn không biết trời cao đất rộng!
Tiêu Ninh Viễn phân phó với Ngọc Giảo: "Bán nha hoàn này đi, đổi lại là được rồi."
Ngọc Giảo mím môi, không có lên tiếng.
Tiêu Ninh Viễn nhướng mày nhìn về phía Ngọc Giảo: "Thế nào? Không nỡ sao? Thật sự muốn lưu thứ này bên người?"
Tiêu Ninh Viễn lần đầu tiên cảm thấy, Ngọc Giảo ngu không ai bằng, hắn không thích nữ nhân quá thông minh, cũng không thích loại nữ nhân quá ngu xuẩn này.
Ngọc Giảo lúc này mới nhỏ giọng mở miệng: "Chủ quân, không phải là thiếp không nỡ, mà là Thúy Bình này là phu nhân thưởng cho ta, ta không làm chủ được."
Tiêu Ninh Viễn nghe xong lời này, sắc mặt trầm xuống, hướng bên ngoài hô một câu: "Tàng Đông, đi tìm phu nhân đến đây!"
Tiết Ngọc Dung vốn đã ngủ lại.
Nghe Tàng Đông truyền lời, lại vội vàng đứng dậy, đồng thời ra hiệu Thúy Châu đi hỏi thăm Tàng Đông một chút, dù sao cũng phải biết là chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tàng Đông kín miệng.
Chủ quân không dặn dò chuyện có thể nói, hắn tất nhiên sẽ không nói, chỉ nói một câu. Hiện tại chủ quân rất tức giận, hy vọng phu nhân nhanh chút.
Tiết Ngọc Dung trên đường đi Lãm Nguyệt Viện, vẫn luôn nghĩ đến chuyện chủ quân tức giận.
Chẳng lẽ là nha đầu hạ tiện như Ngọc Giảo kia chọc chủ quân không cao hứng?
Nghĩ vậy, sắc mặt Tiết Ngọc Dung lạnh lẽo, nếu như thế, nàng nhất định sẽ không bỏ qua tiện nha đầu này!
"Phu nhân, mời." Tàng Đông đưa Tiết Ngọc Dung đến cửa, còn mình thì canh giữ ở bên ngoài.
Tiết Ngọc Dung vừa vào phòng đã nhìn thấy Ngọc Giảo quỳ gối ở chính giữa phòng.
Sắc mặt của nàng ta lạnh lẽo, vội vàng nhìn về phía Ngọc Giảo quát lớn: "Ngọc Giảo, ngươi dám mạo phạm chủ quân, người đâu! Còn không mang tiện tỳ này, ra ngoài trượng trách!"
Ngọc Giảo liền đứng ở cửa.
Nghe được lời này của Tiết Ngọc Dung, trong lòng rõ ràng, hôm nay nếu người phạm sai lầm thật sự là nàng, Tiết Ngọc Dung cũng sẽ không hỏi trắng đen trách phạt.
Nàng mở miệng: "Gặp qua phu nhân."
Tiết Ngọc Dung nghe được giọng nói của Ngọc Giảo hơi sững sờ, xoay người nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Ngọc Giảo, đứng ở cửa ra vào.
Tiết Ngọc Dung lại đưa ánh mắt rơi vào trên người người quỳ trên mặt đất kia, trên người người nọ mặc y phục nàng ta thưởng cho Ngọc Giảo, lúc này đang rụt cổ quỳ gối, không rên một tiếng.
"Quay lại!" Tiết Ngọc Dung lạnh lùng nói.
Thúy Bình không dám động.
Tiết Ngọc Dung càng lạnh lùng: "Thúy châu!"
Thúy Châu tiến lên, một tay đem người nọ xoay lại, mặt của Thúy Bình, cứ như vậy rơi vào trong mắt mọi người.
Nàng thoa không ít son phấn, lại khóc, lúc này son phấn đã tiêu hết, nhìn giống như một nữ quỷ.
"Thúy Bình?"
Tiết Ngọc Dung sao có thể không hiểu chuyện gì đã xảy ra!
Thúy Bình biết sự việc đã bại lộ, sợ là mình không được tốt, lúc này chỉ có thể quỳ gối trước mặt Tiết Ngọc Dung, run rẩy: "Phu nhân, phu nhân..."
Ngọc Giảo đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, cũng không lên tiếng.
Tiết Ngọc Dung giận không chỗ phát tiết, nàng ta bảo Thúy Bình nhìn chằm chằm Ngọc Giảo, không ngờ Thúy Bình này vừa rời khỏi mí mắt của mình, cũng dám câu dẫn chủ quân!
Ả cũng không nhìn xem mình là mặt hàng gì!
Thời gian dài như vậy, nàng ta không chỉ nhét người vào phòng chủ quân một lần nhưng đã thành lần nào?
Ngọc Giảo này là người đầu tiên!
Tên tiện đề tử Thúy Bình này, thật đúng là tâm cao hơn trời, mạng mỏng như giấy!
Tiết Ngọc Dung càng nghĩ càng tức giận.
Tiêu Ninh Viễn mở miệng: "Đây vốn là nha hoàn trong viện của ngươi, Ngọc Giảo không dám xử trí, vậy ngươi làm chủ đi, nói xem nên xử trí như thế nào đi!"
Tiết Ngọc Dung cắn răng nói: "Nàng ta vọng tưởng bò lên giường chủ quân, dựa theo quy củ của quý phủ, tuyệt đối lưu không được, bán đi!"
Thúy Bình nghe xong, thoáng run rẩy một chút.
Bán đi?
Tất cả mọi người đều rõ ràng, nha hoàn từ nhà giàu phát ra đều là phạm vào sai lầm, cho dù bọn họ trở lại trong tay người môi giới, cũng không được đi nơi nào tốt!
Nhất là loại có vài phần tư sắc giống như nàng, sợ là sẽ bị bán vào câu lan viện.
Thúy Bình bị dọa sợ, bắt đầu dập đầu cầu xin tha thứ: "Phu nhân, nô tỳ sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, phu nhân đừng, đừng bán ta đi."
Tiết Ngọc Dung tất nhiên không thể mềm lòng.
Thúy Bình không dám cầu Tiêu Ninh Viễn, liền đặt ánh mắt lên người Ngọc Giảo, nàng ta vội vàng bò về phía Ngọc Giảo, khóc sướt mướt nói: "Ngọc tiểu nương, ngươi tâm địa thiện lương, cầu ngươi, cầu ngươi giúp ta nói một câu tình đi!"