Tiết Ngọc Dung nghe xong chỉ nhàn nhạt tổng kết một câu: "Thứ mà tiểu nương nuôi, tất nhiên là không lên được mặt bàn."
Nếu không phải khuôn mặt này còn có chút tác dụng, hơn nữa chảy trên người, đích thật là máu của Vĩnh Xương Hầu phủ. Sao nàng có thể để một người như vậy sinh con thay mình?
Kỳ thật Ngọc Giảo rất hài lòng với hai nha hoàn mình mới tìm.
Xuân Chi làm việc nhanh nhẹn, đầu óc cũng linh hoạt, còn Thu Hành, giống như nàng dự đoán, là người chịu dốc sức, lời nói lại ít.
Hai nha hoàn, lúc này đã giúp nàng trải giường đệm lại lần nữa.
Ngọc Giảo ngày hôm đó trôi qua vô cùng mệt mỏi, ngả đầu liền ngủ, một đêm ngủ ngon.
Thẳng đến sáng Ngày hôm sau tỉnh lại, Ngọc Giảo mới phát hiện, canh giờ không còn sớm.
Nàng cuống quít đứng dậy.
Xuân Chi tới hỏi một câu: "Tiểu nương, sao không ngủ thêm một lát?"
Ngọc Giảo mở miệng giải thích: "Ta phải đi Cầm Sắt Viện thỉnh an phu nhân."
Xuân Chi mở miệng nói: "Vừa rồi Thúy Bình tỷ tỷ truyền lời, phu nhân phân phó, hôm nay không cần mọi người đi thỉnh an."
Ngọc Giảo nghe lời này, yên lòng.
Nếu như vừa nâng thiếp, liền không kính cẩn nghe theo, Tiết Ngọc Dung khẳng định lại muốn "chỉnh" nàng.
Xuân Chi mở miệng nói: "Nô tỳ hầu hạ tiểu nương rửa mặt."
Nói xong Xuân Chi còn phân phó với bên ngoài một câu: "Thu Hành, ngươi đi lấy đồ ăn sáng của tiểu nương về đây."
Ngọc Giảo gật gật đầu, không cự tuyệt Xuân Chi hầu hạ.
Tay Xuân Chi rất khéo, không bao lâu, liền đem tóc Ngọc Giảo búi ra một thùy vân kế (#), phía trên lại cắm một cây trâm bạc.
thùy vân kế

Xuân Chi lại điểm một ít son phấn, thoa ở trên mặt Ngọc Giảo, khiến cho Ngọc Giảo vốn đã kiều diễm động lòng người, nhìn càng đẹp thêm vài phần.

Xuân Chi si ngốc nhìn Ngọc Giảo, lại quên mình kế tiếp muốn làm gì.

Mãi đến khi Ngọc Giảo nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Xuân Chi."

Xuân Chi mới phục hồi tinh thần lại: "Đều do tiểu nương quá xinh đẹp, mới khiến nô tỳ nhìn nhầm."

Ngọc Giảo cười ra tiếng: "Bớt nói!"

"Nô tỳ nào có ba hoa, nô tỳ nói là thật! Tiểu nương thật xinh đẹp!" Xuân Chi chân thành nói.

Ngọc Giảo rửa mặt chải đầu xong, lại dùng cơm, nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cười vui vẻ của Thu Hành, Ngọc Giảo đi ra ngoài.

Vừa ra ngoài.

Ngọc Giảo liền nhìn thấy Thu Hành đang ngồi xổm trêu đùa một con thỏ lông tạp.

Con thỏ bị nhốt trong lồng, lúc này co rúm ở một góc, trông rất tội nghiệp.

Ngọc Giảo có chút ngạc nhiên: "Ở đâu ra?"

Bá phủ quy củ sâm nghiêm, đừng nói là thỏ hoang, cho dù là mèo hoang cũng đều có tính toán, thỏ hoang này... không giống như là nên xuất hiện ở đây.

"Tàng Đông tiểu ca đưa tới, hắn nói vốn định để lại chỗ tiểu nương hôm qua nhưng lo lắng tiểu nương không có đồ ăn, cho nên mang về dưỡng một đêm, sáng sớm hôm nay đã đưa tới." Xuân Chi giải thích.

"Nghe nói là ý của chủ quân." Cuối cùng, Xuân Chi lại bổ sung một câu.

Ngọc Giảo hơi sững sờ, chủ quân... bảo Tàng Đông tặng cho nàng một con thỏ hoang lông tạp?

Đây là ý gì?

Thu Hành nhường cho Ngọc Giảo một vị trí.

Ngọc Giảo xích lại gần, cẩn thận nhìn con thỏ kia, trong thần sắc có mấy phần thương xót.

Nàng từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, dĩ nhiên biết, thỏ rừng không nuôi sống được.

Cái thứ đồ chơi nhỏ này, cũng không biết có thể sống qua ba ngày hay không.

Ngọc Giảo nghĩ nghĩ, dặn dò một câu: "Đem nó đến nơi vắng vẻ, nơi xa người, phơi lá rau một chút, rồi cho nó ăn."

Thu Hành có chút mờ mịt: "Tiểu nương không thích con thỏ này sao?"

Ngọc Giảo mở miệng nói: "Thích."

Trước đó nàng cũng là một tiểu nương tử, sẽ đuổi theo thỏ hoang chạy trong đồng ruộng, vui sướng.

Nhưng trở lại Vĩnh Xương Hầu phủ, không đến hai năm, tính tình ngây thơ chất phác trên người nàng đều bị mài mòn sạch sẽ.

Bây giờ đến Bá phủ này, nàng càng không giống như nàng trước kia.

"Tiểu nương đã thích... Vì sao lại muốn bắt con thỏ này..." Thu Hành hơi nghi hoặc.

Ngọc Giảo rất kiên nhẫn giải thích một câu: "Thỏ hoang sợ người, nếu như bị kinh sợ, sợ là chết càng nhanh hơn."

Về phần lá rau phơi nắng? Thỏ rừng nếu ăn quá nhiều lá rau lượng nước quá nhiều cũng sẽ chết.

Thu Hành nghe vậy, vội vàng dựa theo Ngọc Giảo phân phó, tìm một góc chết phía sau hòn non bộ, an trí thỏ rừng ở đó.

Buổi trưa.

Ngọc Giảo đi lòng vòng xung quanh sân.

Lúc trở về.

Chỉ thấy Thu Hành và Thúy Bình đã xảy ra tranh chấp.

Thúy Bình giơ tay lên, cho Thu Hành một cái tát.

"Ngươi là cái thá gì, cũng dám quản chuyện của ta!" Thúy Bình cất giọng nói.

Thu Hành bị một cái tát này, có vẻ rất tủi thân, nhìn thấy Ngọc Giảo đi vào, liền vội vàng tiến lên đón, ủy khuất cáo trạng: "Tiểu nương..."

Ngọc Giảo nhìn thấy một màn này, liền biết, bệnh kiêu ngạo của Thúy Bình lại tái phát.

Thúy Bình không để nàng vào mắt, sao có thể để một nha hoàn thô sử vào trong mắt?

Ngọc Giảo híp mắt nhìn, Thúy Bình này... càng không thể giữ lại.

"Đây là làm sao vậy?" Xuân Chi đi theo phía sau Ngọc Giảo hỏi một câu.

Thu Hành che mặt mình, vừa rơi nước mắt vừa mở miệng: "Ta đi giúp tiểu nương dọn dẹp nhà cửa, nhìn thấy Thúy Bình đang lật đồ của tiểu nương, còn dùng son phấn của tiểu nương, liền mở miệng ngăn cản, sau đó..."

Chuyện sau đó mọi người đều thấy được.

Ngọc Giảo cố nén lửa, mở miệng nói: "Xuân Chi, ngươi đỡ Thu Hành về nghỉ ngơi trước đã."

"Thúy Bình! Ngươi theo ta vào nhà!" Thanh âm của Ngọc Giảo lạnh lùng.

Thúy Bình không cho là đúng theo sát Ngọc Giảo vào phòng, liếc mắt nhìn Ngọc Giảo.

Ngọc Giảo nhìn son phấn trên bàn, tiện tay cầm mấy thứ son phấn này lên, đưa cho Thúy Bình, nhẹ nhàng nói: "Thúy Bình tỷ tỷ, tỷ đừng tức giận với tiểu nha đầu không có mắt kia."

Thấy Ngọc Giảo vô năng như vậy, chẳng những không chủ trì công đạo cho Thu Hành, còn tới lấy lòng mình, Thúy Bình cười ra tiếng: "Ngươi không tức giận?"

Ngọc Giảo lại bổ sung một câu: "Chờ sau này Thúy Bình tỷ tỷ thực sự làm tỷ muội với ta, ta còn phải dựa vào Thúy Bình tỷ tỷ nhiều hơn."

Nghe xong lời này, Thúy Bình hơi sững sờ, lập tức nhìn về phía Ngọc Giảo.

Ngọc Giảo lại giống như nói sai, đưa ánh mắt rời đi.

Trái tim Thúy Bình lại phanh phanh nhảy lên, chẳng lẽ, chủ quân thật đối với mình có vài phần coi trọng?

Thúy Bình đầy cõi lòng tâm sự rời khỏi Ngọc Giảo.

Ngọc Giảo liền xoay người đi gặp Thu Hành.

Thu Hành còn đang ủy khuất rơi nước mắt, Xuân Chi ở bên cạnh an ủi.

Ngọc Giảo tháo một cái vòng tay trên tay xuống, đeo lên tay Thu Hành, ấm giọng nói: "Vòng tay này không đáng tiền, vốn là của hồi môn mà tiểu nương ta chuẩn bị cho ta..."

Bây giờ nàng sẽ không tái giá nữa, vậy thì cũng không cần dùng đến của hồi môn nữa.

Thu Hành vội vàng xua tay từ chối: "Tiểu nương, ta..."

Trong giọng nói của Ngọc Giảo, thiếu đi vài phần mềm mại, thêm vài phần kiên định: "Đồ vật đã cho ngươi, ngươi liền thu lấy, về phần ngươi hôm nay chịu ủy khuất, ta đều nhớ kỹ, sẽ đòi lại."

...

Sáng sớm Tiêu Ninh Viễn đã ra cửa, thẳng đến đêm khuya mới hồi phủ.

Lần này Tiêu Ninh Viễn trực tiếp đi về hướng Lãm Nguyệt viện.

Tàng Đông nhìn thấy một màn này, cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng theo ở phía sau, trong lòng âm thầm nghĩ, thật sự là kỳ lạ, chủ quân giống như đặc biệt chú ý tới Ngọc tiểu nương.

Tiêu Ninh Viễn vừa vào Lãm Nguyệt Cư, Xuân Chi vội vàng mở miệng nói: "Chủ quân, tiểu nương lo lắng làm ướt phòng, cho nên tắm rửa ở nhà bên. Chủ quân không bằng trước tiên vào trong phòng nghỉ ngơi một chút? Ta đi gọi tiểu nương."

Tiêu Ninh Viễn thuận miệng nói: "Không vội."

Ngọc Giảo cũng hoàn toàn chính xác không vội.

Có gì phải gấp? Gấp quá, một lát nữa thì không xem được trò hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play