Ngọc Giảo mở miệng nói: "Ta thấy Thúy Bình tỷ tỷ rất xứng đôi với bộ quần áo này, hôm nay mượn hoa hiến Phật, đưa y phục cho Thúy Bình tỷ tỷ, hy vọng tỷ tỷ không ghét bỏ."
Thúy Bình vừa nghe lời này, vẻ hồ nghi trên mặt liền biến thành vui mừng: "Thật sao?"
Ngọc Giảo vội vàng gật đầu: "Thật sự! Thúy Bình tỷ tỷ khí chất không tầm thường, mặc bộ y phục này vào, nhất định xinh đẹp bốn phương."
Mọi người đều thích nghe lời hay, cho dù là Thúy Bình xưa nay nhìn Ngọc Giảo không vừa mắt, được Ngọc Giảo khen như vậy, cả người cũng có chút lâng lâng: "Ta nào có đẹp như ngươi nói?"
Ngọc Giảo nói nhanh một câu: "Thúy Bình tỷ tỷ không cần tự coi nhẹ mình, hôm nay lúc chủ quân tới, còn hỏi Thúy Bình tỷ tỷ nữa!"
Thúy Bình có chút ngạc nhiên: "Chủ quân hỏi ta sao?"
Ngọc Giảo lại vẻ mặt như là lỡ nói sai, vội vàng chuyển chủ đề: "Làm phiền Thúy Bình tỷ tỷ mang cơm tối về giúp, nếu để người khác biết là ta tự mình đi lấy cơm tối, đối với tỷ tỷ cũng không tốt."
Thúy Bình vừa thu lễ, lại nghĩ tới chủ quân hỏi chuyện của mình, tâm tình coi như không tệ, liền thống khoái đáp ứng.
Lúc này Tiêu Ninh Viễn đã đến viện Uy Nhuy.
Mạnh Trắc phu nhân nhìn thấy Tiêu Ninh Viễn đi tới, có vẻ rất cao hứng, vội vàng đứng dậy, bước nhanh đi nghênh đón Tiêu Ninh Viễn.
Tiêu Ninh Viễn vội vàng đỡ Mạnh Trắc phu nhân, giọng điệu ôn hòa: "Được rồi, ngươi có thai, không cần lỗ mãng giống như trước đây, nên ổn trọng một chút mới phải."
Mạnh Trắc phu nhân nghe Tiêu Ninh Viễn nói đến trước kia, trong ánh mắt mang theo vài phần hồi ức: "Ta thường xuyên hoài niệm trước kia, ngươi ta đều ở trong quân, cùng Ninh Viễn ca ca cưỡi ngựa, nơi nào giống như là bây giờ, nhất cử nhất động đều phải khắc chế."
Mạnh Trắc phu nhân đang nói, bỗng nhiên ngửi thấy trên người Tiêu Ninh Viễn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt.
Mùi hương này có chút quen thuộc, Mạnh Trắc phu nhân trong lúc nhất thời không nhớ ra, mình đã từng ngửi thấy ở nơi nào.
Nhưng nàng có thể khẳng định, mùi hương này, là mùi hương của nữ tử.
Mạnh Trắc phu nhân thần sắc phức tạp nhìn Tiêu Ninh Viễn, trong lúc nhất thời, tâm tình tốt bị phá hư hầu như không còn.
Ngọc Giảo nào biết rằng, Tiêu Ninh Viễn thật sự đi Uy Nhuy viện?
Nàng vừa rồi nói với Tiết Ngọc Dung những lời kia, đơn giản là sợ bị Tiết Ngọc Dung "Thưởng" chén thuốc nóng nên nói lung tung mà thôi.
"Làm sao vậy?" Tiêu Ninh Viễn thấy Mạnh Trắc phu nhân thần sắc khác thường, hỏi một câu.
Mạnh Trắc phu nhân chợt nở nụ cười: "Không có gì, chỉ là chủ quân bận rộn trăm bận, còn có thể bớt chút thời gian đến thăm ta, trong lòng ta cảm động mà thôi."
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ngọc Giảo đi tìm Tiền quản sự Đông Uyển.
Tiền quản sự thấy Ngọc Giảo tới, liền cười đi lên đón: "Làm sao lại làm phiền Ngọc tiểu nương tự mình đến đây? Nô tài đang muốn dẫn mấy người đi chọn lựa cho Ngọc tiểu nương đây."
Hôm qua mưa đã tạnh.
Tàng Đông cố ý tới bàn giao chuyện này.
Tàng Đông là ai? Chính là người hầu hạ bên cạnh chủ quân, nếu Tàng Đông tới, vậy đã nói lên, là ý của chủ quân, vậy phải có nha hoàn tốt chọn cho Ngọc tiểu nương.
Tiền quản sự cất giọng mở miệng, liền gọi mấy nha hoàn tới: "Các ngươi lại đây."
Tiền quản sự lại nhìn về phía Ngọc Giảo nói: "Những nha hoàn này đều là mới vào phủ, Ngọc tiểu nương nhìn xem có hợp lòng không? Hoặc là... Ngọc tiểu nương có nha hoàn quen biết khác không?"
Ngọc Giảo mỉm cười nói: "Ta mới vào phủ không bao lâu, nào có nha hoàn quen biết gì."
Nói xong, nàng cẩn thận nhìn những nha hoàn kia, cuối cùng chọn lựa một nha hoàn khuôn mặt nhìn thành thật bổn phận.
"Người này." Ngọc Giảo mở miệng.
Tiền quản sự nhìn thoáng qua mở miệng nói: "Ngươi qua đây, Ngọc tiểu nương chọn trúng ngươi, ngươi đi theo Ngọc tiểu nương đến Lãm Nguyệt viện hầu hạ đi."
Tiền quản sự hơi dừng lại, tiếp tục nói: "Ngọc tiểu nương, còn thiếu một người, không biết trong này còn ai có hợp mắt hay không?"
"Ui da." Cách đó không xa, truyền đến một đạo thanh âm hô nhẹ, lại là một nha hoàn vụng về, bưng cái gì đó từ nơi này đi ngang qua, không cẩn thận ngã một phát, đồ vật toàn bộ đổ.
Tiền quản sự thấy một màn như vậy, nhíu mày hỏi: "Đây là nha hoàn trong sân nhà nào? Sao lại liều lĩnh như vậy?"
Gã sai vặt bên cạnh Tiền quản sự dẫn người tới, đồng thời mở miệng nói: "Là Tam đẳng nha hoàn Xuân Chi của Cầm Sắt viện."
Nha hoàn trong phủ này tổng cộng chia làm bốn cấp, cấp một là hầu hạ bên cạnh chủ tử, như Thúy Châu và Thúy Bình, hai là làm một ít việc tinh tế ở trong viện, cấp ba này... chính là bọn Xuân Chi.
Quả thực là tồn tại không lên được mặt bàn.
Tiền quản sự nhíu mày: "Loại nha hoàn lỗ mãng này, sao lại đưa đến Cầm Sắt viện hầu hạ? Đổi cho phu nhân một người lanh lợi, người này... nhập vào Tứ đẳng nha hoàn đi!"
Tam đẳng nha hoàn còn không lên được mặt bàn, Tứ đẳng nha hoàn thì càng khỏi phải nói.
Là tồn tại không có thân phận nhất trong phủ, rải rác ở các nơi trong phủ làm công việc bẩn thỉu mệt nhọc.
Ngọc Giảo nghe lời này, thuận thế mở miệng nói: "Hay là như vầy đi, để nha đầu này đi Lãm Nguyệt viện hầu hạ đi."
Tiền quản sự nhíu nhíu mày, khuyên nhủ: "Ngọc tiểu nương, ta thấy nha hoàn này tay chân lóng ngóng, không giống như là dùng trong lúc bình thường, không bằng ngài cẩn thận chọn lựa một chút từ những nha hoàn mới vào phủ này?"
Ngọc Giảo vội vàng mở miệng nói: "Không cần."
"Đi ra từ Cầm Sắt Viện, nhất định là vô cùng tốt."
Nói đến đây, Ngọc Giảo có chút dừng lại: "Phu nhân quản gia có phương pháp, nha hoàn do nàng dạy dỗ, ta yên tâm."
Tiền quản sự cũng chỉ có thể nhắc nhở một chút, thấy Ngọc Giảo cố chấp như thế, liền cũng không cưỡng cầu, vì vậy mắt thấy Ngọc Giảo dẫn Xuân Chi và một nha hoàn khác trở về.
Sau khi tiễn bước Ngọc Giảo.
Tiền quản sự không nhịn được lắc đầu: "Ngọc tiểu nương này nhìn qua mỹ mạo nhưng đầu óc không được tốt lắm."
Cuối cùng, trong lòng hắn còn bổ sung một câu, trách không được phu nhân yên tâm để Ngọc tiểu nương nhập phủ.
Loại không có đầu óc này, cũng không phải là dễ nắm bắt?
Trên đường trở về, tâm tình Ngọc Giảo rất vui vẻ.
Tất cả đều phát triển theo kế hoạch của nàng.
Xuân Chi làm sao vừa vặn xuất hiện ở phụ cận bọn họ? Đơn giản là nàng sớm đi tìm Xuân Chi một lần, gọi Xuân Chi đi theo mình, âm thầm tìm cơ hội mà thôi.
Xuân Chi này dù không tốt, cũng là người của Cầm Sắt Viện.
Nàng tất nhiên là không cách nào mở miệng đòi người với Tiết Ngọc Dung.
Đến lúc đó người này không đòi được, ngược lại có khả năng hại Xuân Chi.
Nhưng cũng may, chủ nhân của nha hoàn tam đẳng này, Tiền quản sự cũng làm được, đây mới là nàng lặng yên không một tiếng động, đưa Xuân Chi tới bên cạnh mình.
Chờ trở về Lãm Nguyệt viện.
Ngọc Giảo nhìn một nha hoàn khác, hỏi một câu: "Tên ngươi là gì?"
"Nô tỳ vừa mới vào phủ, còn chưa có tên, thỉnh Ngọc tiểu nương ban tên cho nô tỳ."
Ngọc Giảo ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Hành mạn (dây leo) trên hòn non bộ ngoài cửa sổ, không biết từ khi nào đã biến thành màu đỏ vàng, nhìn thoáng qua rất đẹp mắt.
Vì vậy Ngọc Giảo mở miệng nói: "Sau này ngươi cứ gọi Thu Hành đi."
Thu Hành nghe xong lời này, vội vàng mở miệng nói: "Đa tạ Ngọc tiểu nương."
Thúy Bình từ bên ngoài trở về, thấy trong sân có thêm hai nha hoàn thô sử, dĩ nhiên không thể thiếu lại đi Cầm Sắt Viện một lần.
Mỗi lần nàng ta đi Cầm Sắt Viện bẩm báo phu nhân về chuyện Ngọc Giảo đều có thể được thưởng.
Bây giờ dĩ nhiên là việc lớn việc nhỏ, đều muốn đi một chuyến.
"Đầu óc Ngọc tiểu nương không được tốt lắm, vậy mà lại chọn hai nha đầu ngốc nghếch trở về!" Giọng điệu của Thúy Bình tràn đầy châm chọc.
Thúy Châu bên cạnh nói một câu: "Dù sao cũng là chưa thấy qua việc đời gì, làm sao biết chọn người dùng người?"