Tần Mỹ Lan dỗ dành Tiểu Kiệt ngủ, Trúc Trúc thì bị mắng phải thức dậy từ lúc hừng đông đến tối mịt, cuối cùng lại bị đuổi ra sau mành ngủ.

Đêm vào thu trời trở lạnh, chăn của bé con vẫn mỏng manh như cũ, khi chui vào chăn, bé hơi run rẩy một chút, đặt bên cạnh mình là món đồ chơi hình búp bê mà cô nhân viên ban ngày tặng, nhẹ nhàng kéo chăn lên.

Búp bê do nhân viên công tác mang theo, mặt mày lấm lem, trông như một con mèo nhỏ.

Giống như Trúc Trúc.

Nhưng đây là bạn mới của Trúc Trúc, bé con không hề ghét bỏ, tay nhỏ vỗ về nó.

Ngủ nào!

Qua tấm mành, Trúc Trúc nghe thấy cha mình là Triệu Võ hiếm hoi gọi điện về.

Vừa nhấc máy, Tần Mỹ Lan vội để Tiểu Kiệt gọi ba. Ngày mai là sinh nhật tròn tuổi của Tiểu Kiệt, Triệu Võ đã chọn cho hắn một món đồ chơi súng phun nước, đặt hàng trên mạng, nói là sẽ nhanh chóng giao tới, nghe xong mà Tiểu Kiệt vô cùng phấn khích. Hai cha con trò chuyện một lúc lâu, Tần Mỹ Lan lộ rõ vẻ hài lòng, vô tình liếc về phía sau mành nơi "đứa con hoang" bị lãng quên.

“À, chiều nay có người của đài truyền hình đến ghi hình chương trình.”

“Ban đầu còn định để Tiểu Kiệt lên hình đó, là cái chương trình tên « Thay đổi » gì đó; trước kia không biết là ở cái thôn nào quay được cảnh có con bé nào được đưa từ thôn lên thành phố sinh sống, sau khi quay xong, người ta quyên góp tiền, còn quyên đồ dùng học tập nói là dù sau này cô bé học lên bao nhiêu, người thành phố đều nguyện ý chu cấp!”

“Tôi nghĩ, nếu Tiểu Kiệt nhà mình cũng được để ý tới, không nói đến chuyện học hành, con đi quay vài ba cái quảng cáo thì hay biết mấy, còn kiếm ra tiền nữa———”

“Tần Mỹ Lan!”

Bé con giật mình, rụt người lại.

Tần Mỹ Lan không hiểu sao chồng mình đột nhiên nổi nóng, sợ dọa con trai, bèn chuyển sang chế độ nghe loa, áp điện thoại vào tai.

Ở đầu dây bên kia, Triệu Võ giận dữ, cảnh cáo bà ta đừng thấy đồ rẻ thì ham, sau này nếu người đài truyền hình đến thì hãy mang con tránh xa ra.

"Đặc biệt là con bé kia." Triệu Võ lạnh lùng nói, “Đừng để nó xuất hiện.”

"Xì." Tần Mỹ Lan trợn mắt, “Cứ như nó không thể để lộ ra ngoài ánh sáng vậy.”

“Nghe rõ chưa?”

“Nghe rồi, nghe rồi.”

Cúp điện thoại xong, Tần Mỹ Lan ôm con trai an ủi.

Nghĩ đến việc mình lại bị mắng vô cớ một trận, cô ta vừa kéo cổ áo vừa nói giọng chua ngoa.

“Bộ cứ như không thể để ra ngoài ánh sáng thật ấy nhỉ?”

“Hừ.”

Một đứa con hoang, cũng chẳng biết giá trị gì.

Mỗi lần hỏi Triệu Võ về lai lịch của nó, hắn đều im bặt.

Bản thân hắn ra ngoài làm những chuyện có lỗi với gia đình, vậy mà còn lý sự!

Trúc Trúc không phải đứa trẻ hai ba tuổi không biết gì, bé con đã ba tuổi rưỡi, là trẻ lớn rồi.

Người lớn trong nhà cãi nhau, em trai bị dọa khóc thì luôn có người dỗ dành, còn cô bé thì không được như vậy.

Bé con biết, mình phải trốn đi, không làm chướng mắt ai cả, lẳng lặng đợi cơn bão đi qua rồi quay về.

Cửa sổ hé mở, gió lạnh len lỏi vào.

Trúc Trúc cuộn tròn người thành một cục nhỏ, mệt mỏi ập đến, bất giác chìm vào giấc ngủ ngon.

Trong mơ, âm thanh văng vẳng bên tai như một đoạn truyện kể trước khi đi ngủ.

Đó là cốt truyện của cuốn tiểu thuyết cẩu huyết xưa « Sau khi mang thai chạy trốn, tổng tài bá đạo lại yêu ta ». 

Trúc Trúc còn nhỏ, đến lúc này cô bé mới lờ mờ suy đoán, hóa ra cái gọi là "bóng" trong chuyện chạy bầu chính là em bé con.

Nữ chính mang thai chạy trốn thành công, ngày đó cô rất vui, chọn một bình rượu ngon ở quầy, chuẩn bị tịnh dưỡng cho tốt rồi sẽ uống. Nữ chính làm mẹ, nhưng bản thân vẫn như một cô nhóc mới lớn, cứ lượn quanh nôi, thi thoảng lại chọc chọc vào đồ trang trí nhỏ treo trên đó, cuối cùng phát hiện, "bóng" của mình vẫn là thú vị nhất.

Ps: “bóng” ở đây ý chỉ là em bé đó nhoa:3

Trong giấc mơ, mặt của nữ chính như có một lớp vải mỏng che đi, quá mờ ảo, không nhìn rõ được.

Bên tai Trúc Trúc vang lên tiếng đồ chơi trẻ con "đinh đinh đông đông" thanh thúy.

Nữ chính nói với cái  “bóng” của mình rất nhiều điều.

“Mình làm mẹ rồi.”

“Đau thì cũng có đau một chút, nhưng con đáng yêu thế này, cũng đáng.”

“Mau lớn lên nhé bé yêu rồi hai mẹ con mình cùng nhau đi uống trà chiều.”

“Con có uống được trà không nhỉ? Vậy uống chút sữa bột đi.”

Bé con vẫn đang ở trong mộng.

Vậy mà còn đối với em bé còn muốn cho học đánh đàn, cô bé vẫn không hiểu đại khái nội dung cốt truyện gốc.

Chỉ nhớ kỹ đoạn này, được thể hiện bằng góc nhìn của em bé, xung quanh phảng phất bồng bềnh những bong bóng mộng ảo ấm áp, đẹp đến mức như ảo giác.

Hóa ra, giấc mơ cũng có thể ngọt ngào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play