Một năm nay, chương trình trên mạng có sức hút lớn nhất là một chương trình chia sẻ về cuộc sống.
Chương trình này có nội dung về việc trao đổi giữa những đứa trẻ thành phố và trẻ em nông thôn trong thời hạn mười năm ngày. Nội dung của chương trình mang tính ấm áp và chữa lành, trong mười măm ngày ngắn ngủi đó, sự trưởng thành và thay đổi dù nhỏ của lũ trẻ đã chạm đến trái tim của mỗi khán giả.
Hiện tại, chương trình đang trong giai đoạn chuẩn bị cho mùa thứ hai. Để mang đến cho người xem những trải nghiệm chân thật nhất, tổ chế tác đã thực hiện một bước đi mới, đó là trao quyền lựa chọn khách mời cho cư dân mạng thông qua việc bình chọn. Việc này giúp xóa bỏ hoàn toàn những tin đồn về "kịch bản" dàn dựng từ trước.
Chương trình vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị nên quá trình tuyển chọn khách mời cũng chỉ vừa mới bắt đầu. Phần lớn cư dân mạng đều trực tiếp truy cập vào phòng phát sóng thông qua liên kết chính thức của chương trình. Do đó, độ hot của phòng phát sóng trực tiếp chưa cao.
Lúc này hình ảnh trong phòng phát sóng trực tiếp sáng lên, vùng ngoại ô của Nam Thành, thôn Vĩnh Thụy hiện lên với phong cảnh tuyệt đẹp như tranh thủy mặc.
“Vừa mới bắt đầu đã dùng cảnh hoàng hôn tấn công, quá đỉnh!!!”
“ Đươc trở lại không gian thoải mái của chương trình rồi”
“ Đẹp thật đấy, quả nhiên người thành thị lúc nào cũng thích cảnh sắc thiên nhiên, mùa này ta quyết định theo dõi rồi! ”
Trong giai đoạn tuyển chọn khách mời, nhịp điệu của chương trình diễn ra chậm rãi, kết hợp với âm nhạc nền du dương, phảng phất như đang đưa khán giả đến du lịch ở ngôi làng núi tuyệt đẹp này.
Thôn Vĩnh Thụy nằm ở một nơi xa xôi, là vùng núi sâu hẻo lánh, phong cảnh đẹp như tranh vẽ nhưng chưa được khai phá, kinh tế cũng lạc hậu. Phần lớn thanh niên trong thôn đã rời quê đi làm ăn xa, những người ở lại chủ yếu là người già và trẻ em. Thỉnh thoảng, cũng có vài người phụ nữ ở lại, lướt qua màn hình một cách vội vã rồi hiếu kỳ dừng lại quan sát.
Tổ chương trình mang đến cho các em nhỏ ở thôn những món quà gặp mặt.
Những món quà chất đầy cả cốp xe. Các nhân viên công tác đã chào hỏi cán bộ thôn trước đó, lũ trẻ được người lớn sắp xếp cho xếp hàng, nhưng vẫn chen lấn xô đẩy nhau.
Ống kính máy quay đảo qua một góc thôn, vô tình dừng lại.
Một hình ảnh bất chợt thu hút ánh mắt của mọi người, đó là một bé con mắt tròn xoe.
Một đám trẻ đang tụ tập ở một chỗ nhảy nhót trước ống kính máy quay, tranh nhau giành giật những món quà do tổ chương trình mang đến. Giọng nói ồn ào như ong vỡ tổ.
Trong đám đông ồn ào ấy, chỉ có bé con đang đứng nép mình trong góc là im lặng nhất.
Cô bé trông còn nhỏ con hơn những đứa trẻ khác, tóc mỏng manh và mềm mại, chưa được chải chuốt gọn gàng nhìn giống như một cây cỏ dại nhỏ.
Trên khuôn mặt là một đôi mắt hạnh đen láy như hột nhãn long lanh, cô bé mặc một bộ quần áo không vừa người, đã cũ và lấm lem.
Bé con nghe theo lời của nhân viên công tác, không tranh giành cũng không gây ồn ào.
Bé yên lặng kiễng chân, chăm chú dõi theo thùng đồ chơi, ánh mắt chờ mong, long lanh như những vì sao.
Tổ chương trình có vẻ như không ngờ rằng số trẻ em ở lại trong thôn lại nhiều đến vậy, nên đã chuẩn bị không đủ đồ chơi.
Đến lượt bé con, nhân viên công tác ngập ngừng lên tiếng xin lỗi, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng:
“Xin lỗi con nha, hết mất rồi.”
Bé con nghiêng đầu nhìn vào thùng đựng đồ.
Nó trống không.
"Hết rồi. . ." Giọng nói ngọng nghịu của bé con lặp lại.
“ Ôi trời ơi bé đáng yêu quá !”
“ Bé ngoan quá trời ơi !”
“ Đến vậy mà cũng không khóc ”
“ ! Đồ chơi! Cho con bé! Ngay lập tức! ”
“ Không muốn nhìn vẻ mặt thất vọng của trẻ con, cho tôi xin địa chỉ đi, tôi sẽ cho người giao đến ngay”
"Trúc Trúc!" .Một giọng nói the thé vang lên.
Trúc Trúc vội quay đầu, cẳng chân ngắn cũn "cộc cộc cộc" chạy về phía tiếng gọi.
"Chờ một chút." Nhân viên công tác dịu dàng vẫy tay lại, giọng nói mang theo ý cười:
“Con đợi ở đây một lát.”
Trúc Trúc dừng bước.
Trong màn hình, bộ quần áo cũ nát rộng thùng thình, lỏng lẻo treo trên vai bé con khiến bé càng trở nên nhỏ bé và đáng thương hơn.
Trúc trúc quay đầu, ngước gương mặt nhỏ bé lên, tìm theo hướng âm thanh vang lên từ giữa đám người lớn.
Cuối cùng, ánh mắt bé con dừng lại trên con thỏ nhung nhỏ mà nhân viên công tác đang cầm trên tay.
Đó là vật trang trí mà nhân viên công tác đã lấy từ trong ba lô của mình.
“Con tên Trúc Trúc phải không?”
“Cái này cho con nha.”
Trúc Trúc bất ngờ được nhét vào tay một vật trang trí nhỏ mềm mại.
Bé con chớp mắt, lộ vẻ vui mừng.
Người phụ nữ vừa gọi bé con đi đến.
Tần Mỹ Lan đã nghe từ sớm là hôm nay sẽ có đoàn làm chương trình đến, đã chải chuốt mình rất tinh tươm.
"Các cô là người của đài truyền hình lớn đúng không?" Tần Mỹ Lan cau mày, liếc nhìn món đồ chơi trong tay Trúc Trúc: “Có thể cho con trai nhà tôi một chiếc xe đồ chơi được không?”
Ánh mắt của bà ta dán chặt vào cốp xe đang mở của đoàn làm chương trình. Khi thấy trong thùng đựng đồ trống không, nụ cười nịnh nọt của bà ta trở nên cứng đờ, rồi bà ta cau mày.