Hơi nước bao phủ lấy phòng tắm, Kỷ Ngưng khoác áo choàng tắm rồi lấy tay gạt đi lớp hơi nước trên gương.

Lúc vừa tỉnh lại sau hôn mê, cô không còn tâm trí để suy nghĩ nhiều. Chỉ nghe người ta nói, đó là một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng, bạn đồng hành và tài xế chết ngay tại chỗ, vận may của cô tốt hơn một chút, nhặt được một mạng.

Quá trình hồi phục điều trị vô cùng gian khổ, chuyên gia vật lý trị liệu lập một kế hoạch toàn diện cho cô, Kỷ Ngưng trời sinh tính lạc quan nên dù khó khăn đến mấy cũng không hề hấn gì, cuối cùng cũng từng bước đi qua.

Trong lời kể của người nhà và người ngoài, Kỷ Ngưng dần hồi tưởng lại bản thân của trước kia.

Lúc năm tuổi, cô là một diễn viên nhí nổi tiếng, đi ngoài đường cũng có thể bị nhận ra. Sau đó, Kỷ Ngưng dần lớn lên, tuy nhiên cô là con gái duy nhất của Kỷ gia nên không giống những lời đồn bên ngoài, là cây ATM ở nhà. Mẹ Kỷ đã cắt đứt toàn bộ mối quan hệ của Kỷ Ngưng với giới giải trí, từ đó về sau, cuộc sống của cô trở nên thuần túy đơn giản .

Trường học và nhà, hai điểm tạo thành một đường thẳng, gia sư cùng gia đình phụ trách bồi dưỡng và hun đúc nghệ thuật cho cô, giai đoạn trưởng thành của một thiên kim hào môn có muốn khen cũng chẳng biết khen cái gì.

Kỷ Ngưng như một bông hoa xinh đẹp được nuôi lớn trong nhà kính, biến cố duy nhất chỉ có vụ tai nạn xe kia.

Cũng không hiểu tại sao, theo thời gian trôi đi, Kỷ Ngưng càng cảm thấy, mình đã mất đi thứ quan trọng gì đó.

Dường như có một nhà giam vô hình vây hãm cô.

Kỷ Ngưng không biết mình đã mất gì, nhưng chắc hẳn thứ đó rất đáng quý.

“Cộc cộc cộc ——”

Kỷ Ngưng tỉnh lại: “Mời vào.”

Người hầu bà Ngô bưng cho Kỷ Ngưng một bát yến sào vừa hầm xong, nhấn mạnh là phu nhân dặn.

“Phu nhân còn đang họp video ở thư phòng.”

“À đúng rồi, quần áo trong phòng thay đồ là phu nhân vừa cho người mang đến chiều nay, toàn bộ đều là đồ may đo theo mùa. Nghe nói tiểu thư về, phu nhân rất vui.”

Bà Ngô mở tủ quần áo ra.

Quần áo và phụ kiện cùng giày dép được xếp ngay ngắn, chỉnh tề, sự phối hợp tỉ mỉ từ đầu đến chân như Kỷ phu nhân, cẩn thận, rập khuôn, không dễ sai sót.

Bà Ngô cầm một chiếc váy, ướm thử lên người Kỷ Ngưng: “Xinh quá đi mất.”

"Bà Ngô." Kỷ Ngưng đột nhiên hỏi, “Bà về nhà mình từ bao giờ vậy?”

"Ui chà, cũng được kha khá năm rồi." Bà Ngô cười nói, “Năm đó đại tiểu thư còn bé xíu à, bà còn cùng con đi đoàn phim quay phim cơ mà.”

"Vậy bà có nhớ, lúc đó vì sao mẹ con lại chịu để con đi đóng phim không?" Kỷ Ngưng hỏi.

"Đều là chuyện của hai mươi năm trước cả rồi." Bà Ngô nhớ lại một chút, “Tiểu thư nói vậy, đúng là hơi kỳ lạ, bà nhớ lúc đó phu nhân đặc biệt không vui... Có lẽ là lúc đầu chỉ định cho tiểu thư đi chơi thôi, sau mới thấy đoàn phim sắp xếp không hợp lý, con nít bé tí tẹo vậy, sao có thể thức đêm đóng phim được!”

Bà nói đến đây, lại liếc chiếc váy trên tay: “Ngưng Ngưng, con gầy đi nữa rồi đấy! Cái váy này chưa chắc đã vừa người.”

“Thời gian này ở nhà, phải ăn nhiều vào nhé.”

Kỷ Ngưng đáp lời.

Bà Ngô nhìn đồng hồ.

"Vậy con nghỉ ngơi đi, bà ra ngoài trước, lát nữa lại đến gọi con ăn cơm." Trước khi ra khỏi cửa, bà Ngô lại nhìn Kỷ Ngưng thêm một cái, từ tận đáy lòng vui mừng nói: “Con nhìn khỏe ra nhiều đấy!”

Bà Ngô xuống lầu, bát cháo yến đặt trên khay.

Chiếc thìa nhỏ xinh xắn được đặt trong bát từ sớm, hơi nóng dần tan đi.

Trong phòng thay đồ, quần áo được người ta thu dọn đúng giờ, mỗi một khu vực đều tương ứng với từng phong cách, từng mùa của thợ may vừa gửi tới.

"…" Kỷ Ngưng khoanh tay, “Trước đây mình thích thứ này sao?”

« Thay đời nhân sinh » mùa thứ hai vừa bắt đầu, vòng tuyển chọn khách mời phát sóng trực tiếp đã gây được sự chú ý nhất định từ cộng đồng mạng.

Nhưng giờ không chỉ là giới điện ảnh truyền hình không quan tâm, mà cả giới văn nghệ cũng vậy, một vòng tuyển chọn nhỏ cũng không thực sự gây được tiếng vang lớn.

Sau khi thảo luận, tổ chương trình cho rằng, vòng tuyển chọn thứ nhất vẫn còn nhiều thiếu sót và không phát hiện được ứng cử viên khách mời tiềm năng.

Người duy nhất để lại ấn tượng sâu sắc là cô bé đứng ở góc trong nhóm trẻ em ở thôn Vĩnh Thụy, nhưng chọn cô bé làm khách mời thì vẫn không thích hợp.

“Cô bé đó lớn lên đáng yêu, người xem ai cũng quý mến, nhưng tuổi còn quá nhỏ không phù hợp với yêu cầu của chúng ta. Với cả, tôi thấy hoàn cảnh gia đình của cô bé không tốt lắm, mẹ của bé lại không dễ tính, nếu thực sự mời bé làm khách mời, đưa bé đến gia đình ở thành phố sống thì các bé thành phố sẽ phải đến ở nhà của cô bé à?”

“Cái ‘trọng nam khinh nữ’ mà đem phơi bày ra, đúng là có thể gây ra tranh cãi, nhưng thực sự rất nhạy cảm, dù gì thì con bé vẫn còn nhỏ, nếu như khuếch đại chủ đề này, sợ bị nói là đang lợi dụng trẻ con, tội này thì lớn quá.”

Sau khi tự đánh giá, tổ chương trình quyết định tạm thời gác phương án này lại.

Tuyển chọn phát sóng trực tiếp không chỉ triển khai tại thôn Vĩnh Thụy, các địa điểm khác trong phương án đã chọn cũng rất nhiều, giai đoạn chuẩn bị trước đó khá đầy đủ.

Mà khác với đài truyền hình chính thống, những streamer trên We Media dựa vào độ hot đã đánh hơi được làn sóng nhiệt độ này, tự nhiên muốn tranh thủ lúc còn hot mà làm.

Tối hôm đó, một streamer "Điềm Điềm Quyển Nhi" là chủ của một kênh từ thiện, đã thông báo trước rằng sáng sớm ngày mai sẽ đến thôn Vĩnh Thụy, tìm đến cô bé Trúc Trúc, mang cho cô bé những bộ quần áo vừa người, đồng thời mang đến sự quan tâm ấm áp và lời cổ vũ của mọi người dành cho cô bé.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play