Kỷ Ngưng giơ tay, cửa kính xe từ từ hạ xuống.
Cô một tay chống cằm tựa vào khung cửa sổ, nhìn phong cảnh lùi về phía sau bên ven đường.
Khi vừa tỉnh lại thì bác sĩ đã nói với Kỷ Ngưng rằng, việc mất trí nhớ do tai nạn xe chỉ là tạm thời, một ngày nào đó, cô sẽ nhớ lại tất cả.
Những ký ức rời rạc như mảnh ghép, ban đầu, cô ra sức tìm kiếm, nhưng mỗi khi đi sâu vào trong hồi tưởng thì đầu lại đau dữ dội. Mẹ nói với cô rằng, nếu không nhớ ra thì có nghĩa là nó không quan trọng, không cần cố chấp.
Kỷ Ngưng nghe lời.
Cô buông bỏ chấp niệm, theo sự sắp xếp của mẹ, ra nước ngoài du học.
Đó là con đường mà Kỷ Ngưng vốn phải đi.
Chớp mắt, đã qua rất nhiều năm.
Giờ khắc này, khi xe thương vụ đi vào khu biệt thự trên núi, một cảm giác quen thuộc ùa về.
Khu biệt thự sân vườn kiểu Trung Quốc, thoang thoảng hương hoa thơm ngát, xen kẽ với tiếng nước chảy róc rách khiến không gian tĩnh lặng đến mức người ta an lòng.
Quản gia đã đứng chờ ở cửa đón, không bao lâu sau thì mẹ Kỷ Phó Minh Á cùng cha Kỷ Kỷ Quốc Đình men theo con đường lát đá vụn, đi ra từ khu vườn.
Phó Minh Á mặc trang phục công sở, trên mặt đã xuất hiện các nếp nhăn ở đuôi mắt rất nhạt, dấu vết của thời gian đã hiện lên làm cho người bà trở nên trang nghiêm và thận trọng.
Kỷ Quốc Đình khoác tay lên vai bà, vẫn nhã nhặn như xưa.
Hai vợ chồng nhìn cô con gái khiến bọn họ không còn phải bận tâm nữa.
Thật khó có thể tưởng tượng, một người từng ngỗ ngược, chuyên làm việc ngược lẽ thường, làm hao tổn tâm trí của họ lại một lần nữa trở lại đúng quỹ đạo sau một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
"Kỷ Ngưng." Mẹ Kỷ bước lên trước, “Có mệt không?”
Kỷ Ngưng lắc đầu.
Khi nghe cha hỏi vì sao lần này đột ngột về nước thì Kỷ Ngưng lấy điện thoại di động ra, mở khung chat WeChat.
"Bạch Hủy muốn kết hôn." Kỷ Ngưng nói, “Hỏi con có về dự đám cưới được không.”
"Con gái thứ hai nhà họ Bạch sao?" Mẹ Kỷ nhướng mắt.
Ánh mắt của cha Kỷ dừng lại trên khung chat.
Năm đó, những thông tin liên quan đến việc làm hồ đồ của Kỷ Ngưng, đều đã bị nhà họ Kỷ phong tỏa hoàn toàn, bạn bè quen thuộc của cô chỉ biết Kỷ Ngưng đột ngột biến mất, không biết chạy đến quốc gia nào để tìm cái gọi là tự do.
May mắn là Kỷ Ngưng không có bạn bè gì.
Ví dụ như cô tiểu thư Bạch Hủy này, nếu nhớ không nhầm thì hai người quen biết nhau qua loa chứ chưa thể gọi là thân thiết gì, chỉ là đôi bạn tỷ muội giả được người trẻ tuổi hay gọi, có đôi lần chạm mặt và không ai khách khí với ai.
"Thật ra con đã quên cô ta rồi." Kỷ Ngưng nói, “Nhưng bác sĩ bảo, tiếp xúc với nhiều người và sự vật trong quá khứ sẽ có ích cho việc phục hồi trí nhớ.”
" Vậy cũng tốt." Mẹ Kỷ đáy mắt thoáng nét không vui, bình tĩnh nói, “Vừa về, con đi tắm trước rồi lát nữa xuống ăn cơm.”
Mẹ Kỷ ánh mắt trách móc dừng trên mặt Phù Hiểu Mạn.
Phù Hiểu Mạn lập tức cúi đầu.
"Vâng mẹ." Kỷ Ngưng khóa màn hình điện thoại.
Ánh mắt lướt qua khung trò chuyện bên trên, đều là kiểu như "Nhớ em yêu quá" "Ôm một cái" "Moah moah" mấy biểu tượng cảm xúc linh tinh.
Đúng lúc này, Bạch Hủy gửi tới một thiệp cưới điện tử.
Trước chưa từng thấy qua, Kỷ Ngưng tiện tay mở ra.
Ảnh chụp trên thiệp cưới điện tử là Bạch Hủy trưng ra một bộ mặt cao lãnh chán đời.
Nhìn vẻ mặt bực mình hết sức của Bạch Hủy, như là muốn đấm cho Kỷ Ngưng một phát.
Thật kỳ quái.
Phù Hiểu Mạn trốn tránh ánh mắt trách cứ của phu nhân, đột nhiên liếc thấy mặt đại tiểu thư.
Đôi mày của cô hơi nhíu, ngạo kiều sinh động.
Cái vẻ kiêu căng quen thuộc, nhưng thoáng qua đã biến mất, lại trở nên mơ màng.
…---‐-----------
Số đầu tiên của chương trình đã kết thúc, Tần Mỹ Lan vẫn chưa nguôi giận.
Mãi một lúc lâu sau, cô ta vẫn còn đang oán trách với mẹ chồng.
“Đều tại con nhỏ chết tiệt kia, rõ ràng con đã nháy mắt với nó, bảo nó kéo người ta, lát nữa bà nội liền ôm em trai ra, nó thì hay rồi, ôm cái đồ chơi hỏng không chịu buông tay, đúng là không có mắt nhìn.”
“Nếu Tiểu Kiệt được lên hình chương trình « Thay đổi nhân sinh », được người săn tìm sao nhí để ý trở thành mẫu nhí thì tương lai của nó liền xán lạn rồi!”
Trúc Trúc trốn ở nơi hẻo lánh, ngồi trên "Ghế tự kiểm điểm" chuyên dụng của mình.
« Thay đổi nhân sinh »…
Bé đã từng nghe thấy cái tên này, ở trong mộng cảnh.
Gần đây, bé con thường xuyên mơ một giấc mơ.
Từ nơi sâu thẳm trong lòng có một giọng nói cho Trúc Trúc biết là cô bé đang sống trong một quyển tiểu thuyết cẩu huyết xưa.
Quyển tiểu thuyết kia tên là « Sau khi mang thai chạy trốn ta mất trí nhớ, bá đạo tổng tài yêu ta ».
Bé con không hiểu tên của cuốn tiểu thuyết này nghĩa là sao.
Lúc này, giọng nói kia lại càng thêm rõ ràng.
Trúc Trúc hai tay nâng má, dùng chất giọng non nớt sợ sệt sửa lại.
“Ta không phải bóng.”
“Là người...”