Edit :Ngọc Trúc 
Hai người chuẩn bị xong công cụ liền lặng lẽ lên đường.

Trên đường đến chỗ cái động kia, Vũ Văn Thanh thầm nghĩ đến việc khoét một lỗ trên bức tường phía tây của lãnh cung để đi thẳng ra đây. Như vậy ít nhất có thể tránh bị phát hiện khi ra ngoài, hắn quyết định khi có thời gian sẽ tìm cách đục một cái lối đi.

Đến nơi, hai người cẩn thận mở tường, chui từng người qua, sau đó lại đậy tường về chỗ cũ.

Vũ Văn Thanh nhìn quanh, xác nhận không thấy dấu vết bị xáo trộn, trong lòng lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Hắn đứng tại chỗ, khẽ nhắm mắt, hơi ngẩng cằm lên, để ánh nắng ấm áp chiếu rọi lên mặt, hít sâu một hơi rồi thầm cảm thán: Không khí thật trong lành, không có ô nhiễm đúng là tốt thật.

Tiểu Hòa đứng bên cạnh nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, nhưng khi thấy chủ tử của mình dưới ánh mặt trời với khuôn mặt trắng nõn cùng nụ cười nhẹ nhàng từ tận đáy lòng, trong khoảnh khắc này, hắn cảm thấy chủ tử của mình thật đẹp. Không phải vẻ đẹp đơn thuần từ dung mạo, mà là một khí chất đặc biệt, khiến người khác cảm thấy thoải mái khi nhìn vào, chứ không phải loại đẹp khiến người ta chỉ có thể ngưỡng vọng.

Hôm nay Vũ Văn Thanh mặc trang phục đơn giản hơn trước. Nếu trước kia hắn mặc giống thư sinh, thì bây giờ lại giống một người trong giang hồ. Bộ quần áo màu xanh đen này là do hắn thấy Lưu Nghị mặc, rồi bảo Tiểu Hòa sửa lại. Khi đó Tiểu Hòa còn không vui vì đây là trang phục của hạ nhân, nhưng vì lời của chủ tử, hắn vẫn phải nghe theo, vừa làm vừa lẩm bẩm: "Lời thật thì khó nghe, lời thật thì khó nghe..." Nhưng khi Vũ Văn Thanh hứa làm cho hắn một đĩa cơm chiên, Tiểu Hòa lập tức vui vẻ chạy đi làm, khiến Vũ Văn Thanh khi ấy chỉ có thể xoa cằm mà nghĩ đến việc dùng đồ ăn để dụ dỗ hắn làm việc sau này.

Hai người chuẩn bị khá đầy đủ, mỗi người cầm một thanh khảm đao, tay còn lại nắm một cây gậy dài để vạch cỏ.

Đứng bên bức tường, Vũ Văn Thanh quan sát địa hình khu săn bắn. Phía trước bọn họ là một ngọn đồi nhỏ, tuy gọi là nhỏ nhưng so với các dãy núi lớn mà hắn từng thấy thì mới nhỏ, thực tế thì nó cũng không hề thấp, khoảng hơn 500 mét. Ngọn đồi này không đứng một mình như một cái bánh bao, mà kéo dài ra hai bên thành một dãy gò đất thấp hơn, khiến nó trông như một khối thống nhất. Ở phía bên kia là một vùng đất bằng phẳng, rải rác vài cây cao, che khuất tầm nhìn, còn phía bắc xa xa thấp thoáng có một con sông lấp lánh dưới ánh mặt trời. Tuy chưa biết tình hình cụ thể ra sao, nhưng chắc chắn họ sẽ tìm cơ hội đến đó.

Tiểu Hòa ngó nghiêng bốn phía, thấy cây cối mọc rất nhiều, không biết nên đi hướng nào trước. Vì đây là một vùng rộng lớn, hắn cũng không thể tự quyết định, bèn hỏi:
"Chủ tử, chúng ta đi đâu trước?"

"Lên núi." Vũ Văn Thanh đáp gọn, rồi đi thẳng về phía mục tiêu.

Hai người đi song song, cỏ mọc cao đến đầu gối, thậm chí có chỗ còn cao hơn. Họ chọn một khu vực có ít cỏ hơn để di chuyển, đường đi không thẳng mà hơi quanh co, vừa đi vừa chém bớt cỏ, nhưng vẫn đảm bảo không để lại dấu vết quá rõ ràng.

Tiểu Hòa hào hứng mở đường, còn Vũ Văn Thanh thì vừa đi vừa quan sát, hy vọng tìm được loại rau dại có thể ăn. Quả nhiên, họ phát hiện một vài loại quen thuộc, như một loại giống khoai tây, rau xanh giống cải Thượng Hải, và một loại khác mà Vũ Văn Thanh chưa từng thấy. Nhưng Tiểu Hòa lại nhận ra, vì trước đây hắn từng ăn thử, chỉ là sau đó nhăn mũi nói "Không ăn được!"

Vũ Văn Thanh cười thầm, ghi nhớ vị trí của những loại rau này. Dù số lượng không nhiều, mỗi loại chỉ có mười mấy cây, nhưng đều khá lớn, có thể thu hoạch được kha khá.

Hắn vừa dò đường vừa tiện tay gạt cỏ xung quanh, đột nhiên nhìn thấy một thứ quen thuộc, khiến hắn không khỏi thốt lên:
"Đây là...?"

Tiểu Hòa lập tức quay lại: "Chủ tử, ngài lại phát hiện cái gì sao?"

"Chưa chắc." Vũ Văn Thanh vừa đáp vừa tiếp tục vạch cỏ ra.

Khi những bụi cỏ rậm rạp bị dọn bớt, một loại cây quen thuộc lộ ra. Dù lá và thân cây đã khô héo theo mùa, nhưng hắn vẫn có thể nhận ra nó.

"Hẳn là tỏi rồi." Hắn khẽ nói, rồi bắt đầu đào lên.

Tiểu Hòa đứng bên cạnh, tò mò nhìn chủ tử của mình đào đất, thắc mắc không hiểu hắn đang tìm gì. Hắn không biết có loại đồ ăn nào lại mọc trong đất, ngoài gừng tím ra.

Khi vật kia dần lộ ra, Vũ Văn Thanh liền xác nhận rằng mình đã không nhầm.

Tiểu Hòa cầm lấy thứ vừa được đào lên, nó to bằng nắm tay hắn, dù còn dính đất nhưng hắn cũng chẳng thấy bẩn.

"Đây là tỏi, cũng giống như gừng, đều là gia vị." Vũ Văn Thanh nói. Hắn nhìn quanh, phát hiện chỗ này có hơn mười cụm tỏi, nếu tất cả đều lớn như vậy thì đúng là một vụ thu hoạch lớn.

Hiện tại hắn không có thời gian đào hết, nên làm giống như cách xử lý rau dại trước đó—chặt bớt cỏ xung quanh để dễ tìm lại sau.

Thấy Tiểu Hòa định tiếp tục đào, Vũ Văn Thanh ngăn lại: "Đừng đào, lúc về hẵng tính."

Tiểu Hòa gật đầu đồng ý, rồi hớn hở nói: "Chủ tử, ta cảm thấy nơi này có rất nhiều thứ ăn được! Chúng ta mới đi chưa bao lâu mà đã tìm thấy nhiều như vậy. Nếu có thể kiếm được thịt thì tốt rồi!"

Đường đi của hai người không theo quy luật nào, nhưng sau hơn một canh giờ, họ đã đến chân núi. Trên đường, họ tìm thấy thêm nhiều loại rau dại có thể ăn, thậm chí còn phát hiện một số cây ăn quả.

Nhìn thấy cây táo, cây lê và thêm một cây táo nữa, Tiểu Hòa vui mừng nhảy cẫng lên—bọn họ đã lâu lắm rồi không được ăn trái cây.

Vũ Văn Thanh quan sát kỹ và nhận ra rằng cây ăn quả này chưa từng bị ai hái. Trên cành vẫn treo đầy trái chín. Nghĩ cũng đúng, nơi này là khu săn bắn hoàng gia, lại gần hoàng cung, không phải ai cũng có thể vào được. Mà những người có thể vào đây, chắc chắn cũng chẳng thèm để ý đến mấy loại trái cây này.

Thật lòng mà nói, nhìn thấy những quả chín mọng trên cây, Vũ Văn Thanh cũng thèm đến mức không chịu nổi. Hắn cùng Tiểu Hòa dùng gậy khều xuống mấy quả, cầm lên vừa đi vừa ăn.

Không có nước để rửa, nhưng vì nơi này không dùng thuốc trừ sâu, họ chỉ dùng tay áo lau qua rồi cắn một miếng.

Vũ Văn Thanh ăn táo, vừa cắn miếng đầu tiên đã nghĩ: "So với những quả táo trước đây ta từng ăn, thì mấy thứ đó đúng là không đáng tiền!" Táo ở đây ngon hơn hẳn, lại còn chín tự nhiên, hương vị càng tuyệt vời.

Hắn tiện tay ném hạt táo xuống đất, rồi nhìn lên ngọn núi trước mặt: "Tiểu Hòa, lát nữa đi phải cẩn thận. Chúng ta không biết trên núi có động vật ăn thịt hay không."

Tiểu Hòa lập tức nghiêm túc hẳn lên, gật đầu: "Ta biết rồi!"

Sau đó, hai người tiếp tục lên núi.

Vì cẩn thận dò đường nên chuyến đi khá suôn sẻ, nhưng điều khiến Vũ Văn Thanh bực bội là hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn những con mồi béo tốt chạy ngang qua mà không có cách nào bắt được chúng.

Đi được một lúc, cả hai ngồi nghỉ dưới một gốc cây lớn.

Vũ Văn Thanh đưa mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, rồi thở dài: "Tiểu Hòa, ta thấy động vật ở ngọn núi này đều to bất thường. Cái con thỏ ban nãy, lớn chẳng khác gì một con lợn con. Còn con gà khi nãy, thân hình to như vậy, chắc chắn không phải gà thường rồi? Chẳng lẽ là đà điểu?"

Tiểu Hòa phe phẩy tay quạt gió cho mình, nghe vậy liền thản nhiên đáp: "Bình thường mà, gà với thỏ chẳng phải lúc nào cũng lớn như vậy sao?"

"Thật sao?" Vũ Văn Thanh ngẩn ra, cảm thấy bản thân quá lạc hậu. Nhưng cũng đúng thôi, từ trước đến giờ hắn chỉ phụ trách ăn, chưa bao giờ quan tâm đến chuyện động vật trông ra sao.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc 
Nghĩ đến việc thỏ và gà ở đây đều lớn như vậy, Vũ Văn Thanh không khỏi thắc mắc: "Vậy chẳng phải dân thường chỉ cần nuôi một ít gà và thỏ là có thể dễ dàng có thịt ăn sao? Một con gà cũng đủ cho ba người ăn trong một ngày rồi."

Tiểu Hòa gật đầu: "Đúng vậy, dân thường không có khả năng săn bắt những con mồi lớn, nên họ thường nuôi gà và thỏ để lấy thịt ăn dần."

Nghe vậy, Vũ Văn Thanh thở dài. Bây giờ thiên hạ thái bình, dân chúng sống cũng không quá khó khăn, hơn nữa động vật ở thế giới này đều có kích thước to lớn, nguồn thịt dồi dào, vậy mà đến cả thức ăn trong cung hắn cũng còn không bằng dân thường.

Hắn cười khổ: "Tiểu Hòa, giờ ta mới hiểu vì sao ngươi lại tức giận khi nhìn thấy thức ăn bọn họ đưa đến."

Vừa nghe câu này, Tiểu Hòa lại bừng bừng tức giận, giọng cao hẳn tám phần: "Đúng rồi đó, chủ tử! Bọn họ thật sự quá đáng! Đồ ăn của chúng ta còn chẳng bằng một tên quét rác trong cung! May mà ngài biết nấu ăn, nếu không chúng ta đã thảm lắm rồi! Hừ, đám khốn kiếp đó cố tình làm vậy! Hiện tại đồ ăn nhiều như thế, trong cung người ta cũng ăn rau đấy, nhưng chắc chắn lúc này bọn họ không ăn đâu. Chắc chắn họ cố tình mua những loại rau đó để sỉ nhục chúng ta!"

"Lúc này?" Vũ Văn Thanh không giận dữ như Tiểu Hòa, vì vào lãnh cung chẳng khác nào bị tuyên án tử hình treo, hắn vốn không kỳ vọng vào đãi ngộ tốt hơn.

"Đúng vậy! Mùa thu là thời điểm con mồi nhiều nhất, nên trong cung lúc này không ai ăn rau cả. Chỉ khi nào muốn trừng phạt ai, họ mới bắt người đó ăn rau, thậm chí còn ác ý nói người đó là ‘ăn cỏ như thú vật’!"

Vũ Văn Thanh không ngờ rau xanh lại bị khinh thường đến mức này. Nhưng nếu chỉ ăn toàn thịt thì cơ thể chịu nổi sao?

Hắn thắc mắc: "Tiểu Hòa, đám quý tộc thật sự chỉ ăn thịt, không ăn rau chút nào à?"

Tiểu Hòa vừa lấy ra một quả lê, vừa gặm vừa gật đầu: "Đúng vậy! Đám quý tộc cho rằng rau xanh là thứ dành cho tiện dân, còn thịt mới là thức ăn của kẻ có địa vị cao. Ta nghe nói đầu bếp khi ninh thịt vẫn cho thêm rau vào để tạo màu sắc đẹp mắt, nhưng lúc múc canh ra, họ lại vớt hết rau bỏ đi."

Vũ Văn Thanh gật đầu, coi như hiểu ra. Chẳng trách bọn họ trông không được khỏe mạnh cho lắm.

Ngay lúc đó, một con thỏ béo ú chạy ngang qua trước mặt hắn. Hắn thật sự muốn bắt lấy nó làm thịt, nhưng thử mấy lần đều thất bại, cuối cùng cũng lười phí sức.

Nhưng nghĩ đến việc có mồi ngon ngay trước mắt mà không ăn được, hắn lại không cam lòng.

"Tiểu Hòa, đi! Chúng ta đào bẫy!"

"Bẫy? Đó là gì?" Tiểu Hòa bị kéo dậy, mặt đầy nghi hoặc.

"Là thứ giúp chúng ta có thịt ăn." Vũ Văn Thanh không giải thích nhiều, chỉ lặng lẽ đi theo một con thỏ, quan sát xem nó thích ăn gì.

Tiểu Hòa nghe vậy cũng tò mò, không hỏi nữa.

Sau khi tìm được một khu vực có nhiều thỏ lui tới, hai người bắt đầu đào bẫy. Cuối cùng, họ làm được một cái hố đường kính khoảng một mét, sâu nửa thước. Họ dùng nhánh cây nhỏ phủ lên trên, rồi rải thêm cỏ xanh để ngụy trang.

Sau đó, họ đi tìm quanh khu vực, phát hiện loài thỏ này đặc biệt thích ăn một loại lá dài có răng cưa ở mép.

Vũ Văn Thanh nhìn dấu vết đào bới trên đất, nghĩ thầm: "Có vẻ chúng thích ăn củ."

Hắn quay sang nói với Tiểu Hòa: "Đào đi."

Tiểu Hòa lập tức hiểu ra đây có thể là đồ ăn, hăng hái đào bới.

Chẳng bao lâu sau, trong tay họ xuất hiện một củ cải to bằng cánh tay trẻ con.

"Là cà rốt." Vũ Văn Thanh xác nhận, bình thản nói: "Tiểu Hòa, lần này chúng ta đoán quá chính xác rồi."

Dù giọng điệu hắn rất thản nhiên, nhưng Tiểu Hòa lại cảm thấy chủ tử của mình đang rất vui vẻ.

"Chủ tử, đây là gì?" Tiểu Hòa tò mò hỏi.

"Ngon lắm." Vũ Văn Thanh cười, cắt cà rốt thành mấy khúc rồi ném vào bẫy làm mồi nhử.

Sau khi hoàn tất, hắn nhìn Tiểu Hòa vẫn đang nghiên cứu củ cà rốt, liền hỏi: "Ngươi đói không?"

Tiểu Hòa sờ bụng: "Đói."

"Vậy đi tìm chỗ nào ăn chút gì đi. Không biết trên núi này có suối nước không?"

"Chúng ta tìm thử đi, tay dơ thế này, không rửa thì ăn uống khó chịu lắm."

Vũ Văn Thanh gật đầu, dù chưa đói lắm, nhưng không có nước cũng thật bất tiện.

Trên một sườn núi khác, một bóng dáng cao ráo trong bộ cẩm y đen đứng thẳng, nửa khuôn mặt được che bởi chiếc mặt nạ bạc. Hắn mang theo khí chất cao quý khiến người ta chỉ có thể ngước nhìn. Trước mặt hắn, một người bịt mặt quỳ một gối, cúi đầu cung kính.

Giọng nói trầm thấp của nam nhân mang mặt nạ vang lên, ánh mắt sắc bén: “Có tin tức gì không?”

Người quỳ xuống trả lời, giọng nói khàn khàn khó nghe: “Bẩm chủ tử, theo ám vệ số Năm báo lại, hai người kia vẫn chưa có động tĩnh gì.”

Nam nhân mang mặt nạ trầm ngâm một lát, giọng điệu mang theo ý cười châm chọc: “Hai lão già đó đúng là nhẫn nhịn giỏi.” Sau đó đổi giọng hỏi tiếp: “Người ta phái đến bên cạnh bọn họ có tiến triển gì không?”

Người bịt mặt cung kính đáp: “Hai người đó rất cảnh giác, không dễ dàng tin tưởng Mục Nhã và Linh Phong. Nhưng Mục Nhã dùng khổ nhục kế, chắn giúp một đao, nên họ Lương cũng tin tưởng được chút ít.”

Nghe xong, nam nhân mang mặt nạ không nói gì, chỉ trầm mặc một lát.

“Hắn lui xuống đi. Nói với ám vệ số Năm theo dõi sát hơn.”

Người bịt mặt ôm quyền: “Tuân lệnh, chủ tử.” Ngay sau đó, hắn biến mất tại chỗ.

Nam nhân mang mặt nạ cũng thi triển khinh công rời đi, nhưng trên đường hắn lại nghe được một âm thanh bất ngờ—là từ phía hai chủ tớ đang đi tìm suối nước.

Chẳng bao lâu, hai người kia liền phát hiện một dòng suối nhỏ. Nước róc rách chảy qua, dù không lớn nhưng trông rất sạch sẽ. Hai người rửa tay, sau đó uống một ngụm.

Dòng nước suối mát lạnh ngọt lành chảy qua cổ họng, Vũ Văn Thanh cảm thấy đây mới là nước suối thực sự. So với cái gọi là “Phu Sơn Tuyền” kia, đúng là không thể so sánh.

Hắn nhìn sang củ cà rốt to tướng bên chân Tiểu Hòa, liền nói: “Ngươi rửa sạch rồi gặm luôn đi.”

Tiểu Hòa lập tức làm theo, còn Vũ Văn Thanh thì đi nhặt ít củi lửa chuẩn bị nhóm bếp.

Nhìn thấy Tiểu Hòa đang gặm cà rốt đầy thích thú, Vũ Văn Thanh nhắc: “Đừng ăn nhiều quá, lát nữa còn phải ăn bánh bao.”

Tiểu Hòa vừa nhai vừa đáp: “Chủ tử, cái này ngon lắm! Ngọt nữa! Nửa củ này cho ngài.”

Vũ Văn Thanh cười nhận lấy, cắn một miếng. Đúng là ngon thật. Nhưng ăn sống nhiều cũng không tốt.

Tiểu Hòa cất phần còn lại vào túi, rồi bắt đầu nhóm lửa nướng bánh bao.

Sau khi ăn xong bữa trưa, cả hai cảm thấy hơi lười biếng, may mà trong núi mát mẻ, có thể thoải mái nghỉ ngơi.

Vũ Văn Thanh nghĩ tới chuyện hai người tìm được nhiều thức ăn như vậy, chỉ dựa vào hai cái túi e rằng không đựng được bao nhiêu. Hắn liền tranh thủ nghĩ cách làm một cái sọt.

Trước đó hắn từng thấy một loại cành cây khá mềm dẻo, liền kéo Tiểu Hòa đi chặt một ít.

Nhưng hắn không hề biết rằng, ngay khi hắn vừa rời đi, một bóng người đột nhiên xuất hiện bên dòng suối nhỏ trống trải. Đó chính là nam nhân mang mặt nạ bạc.

Hắn nhìn theo hai người khuất dần, trong mắt thoáng hiện lên chút nghi hoặc. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn đã hiểu rõ điều gì đó.

Hắn bước tới chỗ bọn họ để quên túi đồ, nhớ lại khi nãy thấy hai người ăn thứ gì đó rất lạ, hắn tiện tay lật ra xem thử. Cầm lên một nắm bánh màu trắng, ánh mắt hắn hiện lên chút khó hiểu. Sau đó, hắn lại cầm nửa đoạn cà rốt, thoáng trầm ngâm, rồi lắc mình rời đi.

Vũ Văn Thanh đi đến gốc cây mà hắn đã để ý từ trước, cảm thấy loại cây này rất giống cây liễu. Cành cây mềm mại, rủ xuống gần chạm mặt đất, nhưng lá cây lại không giống hẳn cây liễu.

Tiểu Hòa tò mò không hiểu tại sao chủ tử lại chặt cành cây, cũng hiếu kỳ với cách Vũ Văn Thanh thoăn thoắt đan thành đồ vật.

Chiếc sọt đầu tiên đan xong trông xiêu vẹo, méo mó, nhưng Vũ Văn Thanh không quá để ý, chỉ cần có thể dùng được là tốt rồi. Hắn tiện tay đan thêm một cái nhỏ hơn cho Tiểu Hòa.

Lúc này, Tiểu Hòa ngồi bên cạnh vì quá rảnh rỗi mà bắt đầu đi lòng vòng. Vũ Văn Thanh biết tính tình hắn hiếu động, chỉ dặn dò đừng đi xa, đi dạo quanh đây cũng được nhưng phải chú ý an toàn.

Sau khi đan xong hai chiếc sọt, Tiểu Hòa cũng quay lại, trên tay còn đang tung hứng thứ gì đó. Vừa thấy sọt đã hoàn thành, hắn lập tức chạy tới, hớn hở hỏi:

“Chủ tử, cái này là gì vậy?”

“Là sọt, đeo thử xem.” Nói rồi, Vũ Văn Thanh đưa cái nhỏ hơn cho hắn. Dây đeo được tận dụng từ túi tiền cũ. Lúc làm xong một nửa, hắn mới chợt nhớ ra hai người đã quên túi ở suối nước. Khi quay lại lấy, thấy đồ đạc vẫn còn nguyên, không mất thứ gì.

Tiểu Hòa thử đeo lên, vui vẻ reo lên: “Cái này tiện ghê!”

Vũ Văn Thanh cũng đeo thử cái của mình, đúng lúc Tiểu Hòa hớn hở nói:

“Chủ tử, ta phát hiện bên kia có rất nhiều trứng gà, chúng ta đi nhặt đi!”

Nghe vậy, Vũ Văn Thanh mừng rỡ trong lòng. Trứng gà đúng là thứ rất tốt.

Hắn theo Tiểu Hòa đến nơi, liền thấy một ổ trứng nằm giữa đám cỏ rậm. Có hơn mười quả trứng, quả nào cũng to gần bằng một quả bóng cao su nhỏ.

Nghĩ đến việc mấy con gà trong rừng này đều to lớn, hắn cũng không quá bất ngờ khi trứng của chúng lớn như vậy.

Hắn cầm trứng soi dưới ánh nắng, phát hiện đều đã được thụ tinh. Nhìn sang Tiểu Hòa đang nhặt mấy quả trứng rơi rụng trong bụi cỏ, hắn cũng cầm lên xem, phát hiện đó đều là trứng chưa thụ tinh.

Hai người không lấy hết cả ổ, chỉ mang về những quả chưa thụ tinh, còn lại để lại bốn quả đã có phôi.

Tiểu Hòa không thắc mắc vì sao lại phải chừa lại. Cả hai đều biết quy tắc không được lấy hết sạch trứng trong ổ.

Đeo sọt đầy trứng, hai người lại đi kiểm tra bẫy rập. Trên đường, họ cũng tiện tay hái thêm ít rau dại, lót xuống đáy sọt để đệm trứng gà.

Khi đến nơi, họ liền thấy bẫy đã bị sập. Nhìn xuống, trong bẫy có hai con thỏ đang ngồi ngoan ngoãn không nhúc nhích.

“Chủ tử, chủ tử! Chúng ta bắt được thỏ rồi! Ngài giỏi quá!” Tiểu Hòa vui mừng nhảy cẫng lên.
Vũ Văn Thanh nhìn hai con thỏ vẫn ngoan ngoãn ngồi trong bẫy mà cảm thấy hết sức cạn lời. Chẳng phải thỏ đều biết đào hang để trốn sao? Vậy mà hai con này lại không hề có ý định chạy trốn. Chẳng lẽ chúng là một đôi? Đang bận… nói chuyện yêu đương?

Nghĩ đến đây, chính hắn cũng thấy buồn cười. Nhưng nhìn kỹ lại, đúng là một con đực, một con cái thật.

Vũ Văn Thanh và Tiểu Hòa cùng nhau trói gọn hai con thỏ, rồi quyết định về trước một chuyến. Dụng cụ mang theo có hạn, mười một quả trứng gà đã gần như lấp đầy hai cái sọt. Hai con thỏ này cũng phải hơn ba mươi cân, mang theo đúng là hơi vất vả.

Trên đường về, gặp rau dại, hai người cũng tiện tay hái một ít rồi lót xuống đáy sọt để bảo vệ trứng gà.

Về đến nơi, họ nhốt hai con thỏ vào phòng chứa đồ mà không vội cởi trói, sau đó lại vội vã quay lại khu săn bắn. Hai người dùng dây thừng cố định lại những bụi rau xanh phát hiện trên đường, rồi leo lên núi vác hai sọt cà rốt xuống. Nhân tiện, họ cũng kiểm tra lại bẫy rập, chỉnh sửa và mở rộng thêm một chút.

Sau khi mang tất cả chiến lợi phẩm về sắp xếp xong xuôi, cả hai đều mệt đến mức muốn nằm dài ra nghỉ ngơi. Nhưng nhìn thành quả thu hoạch, ai cũng cảm thấy vui vẻ. Trên đường trở về, họ còn vô tình tìm được một ít gừng dại, khiến chuyến đi càng thêm trọn vẹn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play