Edit :Ngọc Trúc 
Hai người nghỉ ngơi một lúc lâu mới dần hồi phục sức lực. Sau đó, họ thay quần áo sạch sẽ rồi rửa ráy. Làm xong những việc này, cả hai đều có cảm giác như được sống lại.

Tiếp theo, họ bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Vũ Văn Thanh không có hứng thú nấu nướng nên để Tiểu Hòa nấu nước cháo, hâm nóng bánh bao là xong bữa. Còn bản thân hắn thì tranh thủ sắp xếp lại số thu hoạch trong ngày.

Hắn phân loại rau xanh, biết rõ loại này không để lâu được, tốt nhất nên ăn tươi. Vì vậy, hắn dự định làm rau khô hoặc dưa muối, nhưng cả hai cách này đều cần phải phơi khô trước.

Mấy quả trứng gà to gần bằng hai nắm tay, Vũ Văn Thanh cẩn thận đặt vào ngăn tủ trong bếp để bảo quản. Còn hai con thỏ, hắn không định giết thịt ngay mà muốn nuôi để chúng sinh sản. Hiện tại vẫn còn gần bốn tháng nữa mới đến mùa đông, hoàn toàn có thể nuôi thêm một đàn thỏ con.

Sau khi tính toán xong, Vũ Văn Thanh bắt đầu suy nghĩ cách làm chuồng cho thỏ. Tuy nhiên, vì không có công cụ phù hợp, hắn đành bảo Tiểu Hòa tiếp tục nhờ Lâm Khải truyền lời, dặn Lưu Nghị lần sau đến thì mang theo một cái lồng sắt để nuôi thỏ, tốt nhất là mang thêm cả dụng cụ để chế tạo lồng.

Biết chủ tử không có ý định giết thịt hai con thỏ, Tiểu Hòa có chút tiếc nuối vì không được ăn thịt ngay. Nhưng nghĩ đến tương lai sẽ có nhiều thịt hơn, cậu ta lập tức hứng khởi trở lại.

Sau khi lên giường, cả hai đều cảm thấy toàn thân đau nhức. Cuối cùng, họ giúp nhau xoa bóp lưng, cánh tay và chân, nhờ vậy mới có thể ngủ yên giấc.

Sáng hôm sau, Vũ Văn Thanh dậy muộn, Tiểu Hòa tự nhiên cũng vậy. Hai người cùng nhau rửa mặt, sau đó Vũ Văn Thanh chuẩn bị bữa sáng. Hôm nay, hắn làm trứng xào, canh rau trứng, và chưng cơm. Tiểu Hòa vừa ăn vừa xuýt xoa sung sướng, chỉ dùng một quả trứng mà đã thơm ngon thế này!

Xoa bụng nhỏ, Tiểu Hòa hào hứng nói:
"Chủ tử, trứng xào ngon quá!"

Vũ Văn Thanh uống một ngụm canh, khóe môi hơi cong lên:
"Ừm, ngon là được. Hôm nay chúng ta mang theo một cái ấm nhỏ, giữa trưa có thể nấu chút gì đó ăn."

"Vâng, giữa trưa lại ăn trứng gà nữa!"

Vũ Văn Thanh bật cười:
"Ngươi thích ăn là được."

Sau khi phơi xong các loại rau củ và thảo dược, hai người lại lên đường.

Hôm qua, họ chưa leo lên quá cao, thậm chí còn chưa đến lưng chừng núi. Lần này, họ quyết định tiếp tục tiến xa hơn.

Dọc theo con đường khai phá từ trước, họ phát hiện khu vực này khá rộng. Ban đầu, hai người định dùng cách quan sát thảm thực vật để tìm thức ăn, nhưng nhận ra nơi đây có quá nhiều loại cây hoang dã, không cần thiết phải tìm theo cách đó.

Do lần này đi theo một hướng khác, họ vô tình bắt gặp vài cây ăn quả. Có cả cây quýt, nhưng điều làm Vũ Văn Thanh vui nhất là tìm thấy mấy cây nho dại sai trĩu quả. Nhìn những chùm nho căng mọng, trên đó còn lưu lại dấu mổ của chim chóc, hắn vừa vui mừng vừa tiếc nuối vì không mang theo thang để hái.

Nhìn thấy những cây ăn quả trên đường, Vũ Văn Thanh chợt nghĩ đến khu vườn trống trải phía trước và sau lãnh cung. Hắn dự định đào một ít cây con mang về trồng, tất nhiên chỉ chọn những cây nhỏ, dễ sinh trưởng.

Sau khi hái được mấy chùm nho bỏ vào sọt, hai người tiếp tục leo núi. Trên đường, họ lại tìm thấy một ít cà rốt và may mắn đào được vài củ cải. Nhân tiện, họ cũng đào thêm một cái bẫy rập, lần này sâu hơn một chút.

Vũ Văn Thanh đang mải quan sát xung quanh xem còn gì có thể ăn được không thì bỗng nhiên Tiểu Hòa kéo tay hắn chạy đi.

"Sao vậy?" Hắn quay lại nhìn, chẳng thấy có gì đuổi theo bọn họ cả.

"Ong! Ta nhìn thấy ong! Một đàn ong rất lớn! Ong cắn đau lắm, còn bị sưng lên to nữa!" Tiểu Hòa ôm ngực, vẻ mặt đầy sợ hãi.

Vũ Văn Thanh khựng lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Ong? Chắc là ong mật? Nghĩ đến tổ ong, hắn lập tức phấn khởi—mật ong! Đúng là vừa nhắc đến thứ gì thì liền gặp được thứ đó, lúc nãy hắn còn đang tiếc vì không có đường đây.

"Tiểu Hòa, ngươi nhìn thấy tổ ong ở đâu? Mau dẫn ta đi xem!" Trong mắt hắn ánh lên vẻ háo hức.

Tiểu Hòa bĩu môi, mặt nhăn như bánh bao:
"Chủ tử, đừng đi! Ong rất lợi hại, bị cắn đau lắm! Ta từng bị cắn rồi!"

Vũ Văn Thanh vỗ vai cậu trấn an:
"Đừng lo, chúng ta không chọc bọn chúng thì sẽ không bị cắn. Ta chỉ đứng từ xa nhìn thôi."

Tiểu Hòa nheo mắt nghi ngờ:
"Thật sự chỉ nhìn từ xa thôi chứ?"

Vũ Văn Thanh gật đầu, nhưng trong lòng đã có sẵn kế hoạch.

Thấy chủ tử có vẻ nghiêm túc, Tiểu Hòa miễn cưỡng đồng ý, ngoan ngoãn dẫn đường.

Vũ Văn Thanh nhìn tổ ong trước mặt mà không khỏi kinh ngạc. Đó là một tổ ong khổng lồ với đường kính xấp xỉ một mét, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Chỉ cần nghĩ đến lượng mật ong bên trong, hắn đã chắc chắn phải tìm cách lấy được tổ ong này.

Hai người tiếp tục đi sâu vào rừng, dọc đường lại bắt gặp không ít động vật hoang dã—có cả hươu và trâu rừng. Cả hai không dám đến gần, chỉ lặng lẽ tránh đi để tránh rắc rối.

Rừng cây rậm rạp, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng chim hót líu lo. Đến gần trưa, họ tìm được một con suối nhỏ, liền dừng lại nấu một nồi canh trứng với rau dại, ăn kèm bánh bao mang theo.

Sau khi ăn xong, Vũ Văn Thanh dựa vào gốc cây nghỉ ngơi, còn Tiểu Hòa thì tiếp tục đi loanh quanh khám phá.

Một lúc sau, Tiểu Hòa trở lại, trên tay cầm theo một thứ gì đó trông khá quen mắt. Vũ Văn Thanh đứng dậy, tò mò hỏi:
"Tiểu Hòa, ngươi cầm gì đó? Đưa ta xem nào."

Tiểu Hòa lập tức đưa vật đó cho hắn:
"Chủ tử, thứ này có mùi rất lạ nên ta mang về cho ngài xem thử."

Vũ Văn Thanh cầm lấy, ngửi thử rồi bật cười:
"Hành! Mùi của nó đúng là hơi hăng, nhưng đây là một loại rau rất tốt. Ngươi lại tìm thêm được một thứ có thể ăn rồi!"

"Thật sao?" Tiểu Hòa vui mừng cầm lấy nhánh hành xem xét. "Nhưng chỗ này không có nhiều lắm."

Vũ Văn Thanh nhìn những nhánh hành mọc rất khỏe, có cây còn dài bằng cả cánh tay hắn. Hắn gật đầu:
"Không sao, loại này không cần quá nhiều cũng đủ dùng."

Hắn đi quanh xem xét thì thấy đúng là số lượng không nhiều, chỉ có tổng cộng sáu bụi hành mọc rải rác. Cộng thêm nhánh hành Tiểu Hòa vừa tìm được, tổng cộng mới chỉ có bảy cây.

Không muốn bỏ lỡ cơ hội, Vũ Văn Thanh bảo Tiểu Hòa hái thêm ba nhánh để mang về ăn, còn lại để dành làm giống. Lãnh cung rộng lớn như vậy, không tận dụng để trồng rau thì thật là lãng phí. Gặp loại rau gì hắn cũng có thói quen để lại một ít làm giống, chưa bao giờ quét sạch hết.

Hai người tiếp tục đi dạo, trên đường còn hái thêm một ít hoa cúc hoang dã. Loại hoa này có tác dụng thanh nhiệt giải độc, mỗi bông đều to bằng bàn tay, nhìn rất tươi tốt.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc 
Trên đường đi, hễ gặp thứ gì có thể sử dụng, Vũ Văn Thanh đều âm thầm ghi nhớ, để sau này cần là có thể trực tiếp đến lấy.

Hai người vừa đi vừa tìm kiếm, đột nhiên nghe thấy một tiếng rên rỉ vang lên. Âm thanh rõ ràng là của một con vật nào đó, hơn nữa khoảng cách rất gần. Nhưng chỉ vang lên một lần rồi im bặt.

Cả hai giật mình, nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn tò mò.

Vũ Văn Thanh do dự không biết có nên đi xem không, nhưng lòng hiếu kỳ thôi thúc hắn. Dù biết câu "tò mò hại chết mèo", hắn vẫn không nhịn được mà muốn tìm hiểu. Thương lượng một hồi với Tiểu Hòa, cuối cùng hai người quyết định lặng lẽ đến xem, chỉ nhìn một chút rồi đi.

Cả hai cúi người, cẩn thận di chuyển nhẹ nhàng nhất có thể, đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh. Không bao lâu sau, trước mắt họ hiện ra một cảnh tượng kỳ lạ—một con vật không rõ là sói hay chó rừng, cao khoảng một mét, sau lưng bị một cành cây sắc nhọn đâm xuyên qua, ghim chặt xuống đất.

Con vật đó quay lưng về phía họ, khiến Vũ Văn Thanh không khỏi tò mò muốn biết thứ gì có thể xuyên thủng chân nó như vậy.

Lúc này, Tiểu Hòa vô tình giẫm lên một cành cây khô khiến nó phát ra tiếng động nhỏ. Ngay lập tức, con vật cảnh giác quay đầu nhìn chằm chằm hai người. Tim cả hai đồng loạt giật thót.

Tuy nhiên, nó không gầm rú hay lao tới tấn công, chỉ lạnh lùng quan sát họ với ánh mắt đầy cảnh giác. Dù vẻ mặt vẫn hung dữ, nhưng rõ ràng nó không có ý lập tức đuổi họ đi.

Vũ Văn Thanh cảm thấy con vật này rất thông minh. Dù bị thương nặng, nó chỉ kêu lên một tiếng lúc đầu rồi im lặng, có lẽ để tránh thu hút những kẻ săn mồi khác. Khi thấy người lạ, thay vì sủa lên hay gào thét đe dọa, nó lại giữ im lặng, chỉ đề phòng mà không tấn công ngay.

Vũ Văn Thanh luôn cảm thấy rằng, nếu một con vật có linh tính, thì không thể đơn thuần xem nó là một con vật bình thường. Cũng không biết vì sao, nhưng hắn thực sự rất muốn cứu con này... cứ gọi nó là chó săn đi.

Con chó săn này toàn thân đen tuyền, không có một sợi lông nào pha tạp, trông vô cùng hiếm lạ. Ở nông thôn, nhà nào cũng hay nuôi chó, Vũ Văn Thanh còn nhớ hồi nhỏ nhà hắn có một con chó cái từng đẻ chín con, nhưng cuối cùng chỉ có một con sống sót. Con đó cũng đen tuyền như con chó săn này, cực kỳ cường tráng, đặc biệt nhất là ngay cả lưỡi cũng đen. Khi đó, có người còn đùa rằng nó là "vua của chín con chó", vì trong chín con chỉ có nó sở hữu đặc điểm kỳ lạ ấy. Tiếc là sau này, nó bị kẻ trộm chó chuốc thuốc bắt đi, khiến hắn đau lòng suốt một thời gian dài.

Bây giờ, nhìn thấy con chó săn toàn thân đen nhánh này, trong lòng Vũ Văn Thanh bỗng dâng lên cảm giác thân thiết.

Hắn chậm rãi tiến lại gần, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn giúp ngươi.” Vừa nói, hắn vừa chỉ về phía vết thương sau lưng con chó.

Chó săn theo hướng tay hắn nhìn về phía sau, nhưng dường như hiểu lầm ý đồ của hắn, lập tức nhe răng gầm gừ, tỏ ý cảnh giác.

Tiểu Hòa hoảng sợ trước hành động của Vũ Văn Thanh, không dám lớn tiếng, sợ làm con vật nổi giận, liền thấp giọng nhắc nhở: “Chủ tử, nguy hiểm lắm!”

Nhưng Vũ Văn Thanh không để ý, tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa nói với con chó: “Ta chỉ muốn giúp ngươi.” Hắn cố gắng thể hiện thiện ý, nhìn vết máu vẫn không ngừng chảy, trong lòng có chút không đành lòng.

Hắn không hiểu vì sao một cành cây nhỏ như vậy lại khiến con chó không thể tự thoát ra, nhưng đã quyết định giúp thì cứ giúp thôi.

Chó săn và Vũ Văn Thanh nhìn nhau giằng co, không biết là do tin lời hắn nói hay vì mất máu quá nhiều mà con vật này dường như không còn sức chống cự, nó chậm rãi quay đầu đi, không tiếp tục cảnh giác với hắn nữa.

Vũ Văn Thanh hiểu ngay, đây chính là sự đồng ý ngầm!

Hắn lập tức ngồi xổm xuống quan sát kỹ hơn, phát hiện nhánh cây kia có rất nhiều gai ngược. Đúng là tai họa... À không, phải nói là cái bẫy chết người, không, chết chó!

Để đảm bảo an toàn, Vũ Văn Thanh quyết định đào đất xung quanh trước, hy vọng đoạn cây này không quá dài. May mắn đúng như hắn nghĩ, phần ngầm dưới đất chỉ dài khoảng hơn hai mươi centimet, lại không có gai ngược.

Hắn không quan tâm con chó có hiểu hay không, chỉ nhẹ giọng nói: “Cố chịu một chút nhé.”

Dứt lời, hắn dứt khoát rút nhánh cây ra.

Chó săn lập tức tru lên một tiếng đau đớn!
"Tiểu Hòa, kim sang dược!"

Vũ Văn Thanh không để chó săn đặt chân sau xuống đất, nhanh chóng nhận lấy lọ thuốc từ Tiểu Hòa, rắc lên vết thương. Sau đó, hắn xé một mảnh vải từ bộ quần áo của mình để băng bó lại vết thương cho con chó.

Làm xong tất cả, Vũ Văn Thanh vội vàng đứng dậy, lùi nhanh vài bước. Lúc này, hắn mới thấy sợ—cũng may khi rút nhánh cây ra, con chó không quay lại cắn hắn một miếng.

Chó săn chỉ liếc nhìn Vũ Văn Thanh một chút rồi xoay người rời đi.

Thấy con chó đã đi xa, Tiểu Hòa mới vỗ ngực ổn định lại trái tim đang hoảng sợ của mình. Nhưng ngay lập tức, cậu bắt đầu trách móc:

"Chủ tử, ngươi làm việc quá liều lĩnh! Sao lại không nghĩ đến hậu quả? Lỡ như nó cắn ngươi thì sao? Ngươi là đang cứu nó, nhưng nó dù sao cũng chỉ là một con thú hoang, không nhất định có thể hiểu được lòng tốt của ngươi! Ngươi làm việc cũng phải suy nghĩ cẩn thận một chút chứ!"

Thấy Tiểu Hòa giận dữ, Vũ Văn Thanh chỉ có thể cười làm lành. Dù sao, hắn cũng biết lần này mình làm việc hơi vội vàng, lại có phần nguy hiểm. Hắn liên tục cam đoan với Tiểu Hòa rằng sau này sẽ không làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa, lúc này Tiểu Hòa mới chịu nguôi giận.

Nhìn Tiểu Hòa không còn tức giận, Vũ Văn Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cảm thán rằng Lưu Nghị thật sự không dễ sống chung.

Sau chuyện này, hai người cũng không còn tâm trạng đi dạo tiếp. Họ quay lại kiểm tra hai cái bẫy, kết quả khiến Tiểu Hòa cười tươi rói—cả hai bẫy đều có thu hoạch. Lần này, họ bắt được hai con thỏ và một con gà rừng.

Nhìn thấy chỗ thịt tươi ngon, để bồi tội, Vũ Văn Thanh lập tức hứa hẹn:

"Tối nay ăn thịt!"

Nghe vậy, Tiểu Hòa vui vẻ suốt cả quãng đường về.

Trên đường, họ còn hái thêm chút rau dại và trái cây, thu hoạch đầy giỏ, tâm trạng vô cùng phấn khởi.

Sau khi về nhà, rửa ráy qua loa, Vũ Văn Thanh kiểm tra lại hai con thỏ. Phát hiện một con đực, một con cái, hắn quyết định giữ lại con cái để nuôi, còn con đực thì giết thịt.

Về phần con gà rừng, hắn lập tức xử lý ngay, tránh để nó gáy linh tinh mà dẫn người đến chú ý.

Vũ Văn Thanh lúc kéo theo con thỏ và con gà trở về lại phải vòng qua cửa để vào nhà, trong lòng không khỏi oán trách chuyện này một chút. Nghĩ đi nghĩ lại, hắn quyết định:

"Ngày mai không ra ngoài nữa, ở nhà đập bỏ bức tường!"
Hắn cẩn thận lột da con thỏ một cách hoàn chỉnh, giữ lại tim thỏ, còn những thứ khác trong bụng thì không tính giữ. Sau đó, hắn chặt con thỏ thành bốn phần lớn, đặt vào chậu gỗ rửa sạch.

Còn về con gà, Vũ Văn Thanh dùng một chiếc chảo sắt lớn làm thau, bảo Tiểu Hòa đun nước nóng. Hai người cùng nhau chậm rãi nhổ lông gà. Lông gà cũng không bị vứt đi, hắn cẩn thận giữ lại, nghĩ rằng biết đâu sau này sẽ có lúc cần dùng. Bây giờ hắn thật sự rất nghèo, thứ gì có thể tận dụng đều không thể lãng phí.

Trong bụng con gà, hắn chỉ giữ lại tim, gan và mề gà, còn những thứ khác thì vứt đi.

Vì con gà khá to, Vũ Văn Thanh phải chặt nhỏ ra mới dễ dàng rửa sạch và chế biến.

Nhìn đống thịt trước mặt, hắn có chút phiền não. Dù thời tiết hiện tại không quá nóng nhưng cũng không đủ lạnh để bảo quản thịt lâu. Với số thịt này, dù có ăn liên tục, hai người họ cũng phải mất ba đến bốn ngày mới hết. Mà nếu cứ ăn như vậy, hắn chắc chắn sẽ ngán đến phát ngấy.

Vũ Văn Thanh lắc đầu, cảm thấy bản thân quá tham ăn, vừa mới nghĩ đến thịt đã mất bình tĩnh. Nghĩ lại, có lẽ con thỏ đó không nên giết vội.

Sau khi Tiểu Hòa rửa thịt xong, Vũ Văn Thanh bưng chậu, mang theo nội tạng và máu loãng của động vật ra sân săn để đào hố chôn. Lãnh cung không có chỗ xử lý phế liệu, nghĩ đến việc này, hắn lại bất giác than thở trong lòng vì tự dưng lại thêm việc cho mình.

Bữa tối vô cùng phong phú. Vũ Văn Thanh giữ lại hai chiếc cánh gà cho ngày mai, còn lại thì làm món khoai tây hầm gà, gà hầm trong nồi đất, thịt thỏ chiên, thêm một món rau xào để bữa ăn không bị quá ngấy. Ngoài ra, hắn còn làm thêm gà viên kiểu KFC cho Tiểu Hòa ăn khuya, vì trẻ con đang tuổi lớn rất dễ đói.

Dù có nhiều món thịt, nhưng mỗi phần đều không quá nhiều, vì chỉ có hai người ăn, cũng không thể tiêu thụ hết quá nhiều đồ. Cuối cùng, thịt vẫn còn thừa khá nhiều.

Trong lúc nấu ăn, Vũ Văn Thanh còn làm thêm một ít bánh bột nướng trong nồi, vì hắn thích nhất ăn gà kèm với bánh này.

Bữa cơm này, ngoài lúc đầu cảm thán một câu "Ngon quá! Ngon thật đấy!", thì toàn bộ thời gian còn lại, Tiểu Hòa đều vùi đầu ăn một cách hăng say. Ngược lại, Vũ Văn Thanh vẫn duy trì tốc độ vừa phải, tuân theo nguyên tắc nhai kỹ nuốt chậm để tốt cho sức khỏe.

Sau khi ăn no, Tiểu Hòa nhìn đồ ăn thừa trên bàn, cảm thấy hơi tiếc, bèn hỏi: “Chủ tử, ta có thể mang cho Lưu Nghị ăn không?”

Vũ Văn Thanh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy món này để nguội sẽ không ngon nữa. Vậy thế này đi, ta làm thêm một ít gà viên KFC, mang đi cũng tiện hơn.” Hắn không muốn để quá nhiều người biết chuyện trong sân săn thú, nên hạn chế đưa đồ ăn thừa ra ngoài.

“Cái này cũng ngon lắm.” Tiểu Hòa cười hì hì. Chủ tử chỉ cho hắn ăn một miếng, nói muốn để dành cho hắn ăn khuya nếu đói. Chủ tử thật tốt, hắn cảm thấy mình thật hạnh phúc.

Không để ý đến vẻ mặt phấn khích của Tiểu Hòa, Vũ Văn Thanh đi vào bếp, ướp thịt gà sẵn, tiện thể gói kỹ rau khô đã phơi vào trong vải để bảo quản.

Trong bếp có bốn cái vại đựng thức ăn, hắn dự định sẽ dùng để muối dưa. Dưa muối chính là thực phẩm chủ yếu của họ vào mùa đông.

Dụng cụ trong bếp thực sự không nhiều, chỉ có ba cái ấm sành nhỏ, bốn bình lớn, hai lu nước to, ngoài ra là một ít bát đũa.

Sau hơn hai giờ, thịt gà đã được ướp kỹ, bỏ vào bột trộn sẵn. Tiểu Hòa cũng đến giúp, vừa hay hai người cùng nhau chiên.

Vũ Văn Thanh làm rất nhiều, một phần vì món này có thể bảo quản được lâu, phần nữa là không thể chỉ đưa riêng cho Lưu Nghị, dù sao Lâm Khải cũng là người luôn giúp truyền tin, nên cũng phải có phần.

Hắn chiên hẳn hơn mười cân thịt gà, phần còn lại thì đem ướp muối để bảo quản lâu hơn.

Thấy chủ tử làm nhiều như vậy, Tiểu Hòa có hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ đến việc Lưu Nghị ăn khỏe thì cũng không lấy làm lạ nữa.

Thực ra, Vũ Văn Thanh làm nhiều chủ yếu vì gà rán nguội ăn vẫn ngon, lại không có mùi nặng. Hắn dùng hộp đựng thức ăn chia ra, để một nửa cho Lưu Nghị, phần còn lại đợi một lát nữa sẽ đưa cho Lâm Khải.

Trời tối dần, biết Lâm Khải sắp đổi ca, Tiểu Hòa liền mang hộp thức ăn đưa cho hắn, chỉ nói hai người chia nhau ăn rồi lập tức chạy đi.
Lâm Khải sau khi hết ca trực liền mang hộp đồ ăn đến đưa cho Lưu Nghị. Trong lòng hắn rất muốn mở ra xem thử, vì mùi thơm tỏa ra rõ ràng ngay cả khi chưa mở nắp. Nhưng vì bên cạnh còn có đồng nghiệp trực chung, hắn không tiện mở ngay. Người kia quá quen với thức ăn trong Lãnh Cung, vốn chẳng có bao nhiêu thịt, nên tự nhiên sẽ không mấy quan tâm.

Đến nơi ở của Lưu Nghị, thấy phòng đối phương vẫn sáng đèn, hắn liền biết người đã về.

Lưu Nghị thấy Lâm Khải đến cũng không ngạc nhiên, tưởng Tiểu Hòa lại nhờ hắn truyền tin gì đó. Nhưng khi thấy Lâm Khải đặt một hộp đồ ăn lên bàn rồi xoay người đóng cửa lại, hắn liền nghi hoặc hỏi:

“Đây là gì?”

Lâm Khải cười đùa: “Tiểu tình nhân của ngươi bảo ta mang đến. Nhưng lần này ta cũng có phần.”

Nghe đến hai chữ "tiểu tình nhân," mặt Lưu Nghị thoáng đỏ lên, nhưng do làn da ngăm đen nên không ai nhìn ra.

Hai người mở hộp đồ ăn, bên trong không phải là loại hộp chia tầng chỉ có thể đựng từng dĩa thức ăn nhỏ, mà là một hộp sâu, nhét đầy những miếng gà rán vàng óng.

Thấy món ăn màu sắc hấp dẫn, Lưu Nghị ngạc nhiên hỏi: “Đây là gì?”

Lâm Khải ngửi thấy mùi thơm mê người, liền nói: “Nếm thử xem.”

Hai người nhanh chóng cầm lấy một miếng cắn thử.

“Ngon quá!” Cả hai đồng thời tròn mắt kinh ngạc.

Vừa ăn thêm một miếng, Lâm Khải vừa nhai vừa nói: “Đây chắc là thịt gà? Nhưng bọn họ làm sao chế biến thành dạng này?” Hắn nhìn miếng gà rán trong tay, đầy nghi hoặc.

Lưu Nghị thì không bận tâm cách làm, mà để ý chuyện khác: “Bọn họ lấy đâu ra thịt gà?”

Lâm Khải suy nghĩ một chút rồi cười: “Vấn đề đó ngươi cứ quên đi. Chúng ta chỉ cần lo ăn thôi, đừng nghĩ nhiều.” Hắn biết có những chuyện tốt nhất đừng tìm hiểu quá sâu.

Lưu Nghị gật đầu, hắn cũng hiểu ý. Nghĩ đến việc Tiểu Hòa ở đó vẫn có thể ăn ngon, hắn cảm thấy yên tâm hơn. Mấy ngày nay, hắn luôn lo lắng cuộc sống của Tiểu Hòa không tốt, nhưng lại không thể đến xem. Giờ thì hắn có thể thả lỏng rồi.

Lâm Khải tìm một cái túi sạch trong phòng Lưu Nghị, bỏ phần của mình vào rồi nói: “Ta đi tìm Tiểu Văn, ngươi cứ từ từ ăn đi.” Nói xong, hắn vui vẻ rời đi.

Bên này, chủ tớ hai người đang ngồi trong sân phơi, uống trà, ăn trái cây tráng miệng sau bữa cơm, thoải mái vô cùng.

“Chủ tử, ta cảm thấy cuộc sống của chúng ta bây giờ còn tốt hơn cả đám người hầu ngoài kia.” Tiểu Hòa vừa ăn vừa cảm thán.

Vũ Văn Thanh chỉ cười, không nói gì, đặt ly trà hoa cúc xuống.

“Tiểu Hòa, ngày mai chúng ta nghỉ ngơi, ngươi có thể ngủ nướng. Ta xuống trước đây.” Thấy cơn buồn ngủ kéo đến, Vũ Văn Thanh cầm nến rồi đi xuống lầu.

“Chủ tử đi cẩn thận, ta ngồi một lát nữa rồi xuống.”

Trước khi đi, Vũ Văn Thanh còn dặn dò: “Đồ chiên đừng ăn nhiều quá, dễ bị nóng trong người.”

Cả ngày bận rộn, vừa nằm xuống giường chưa bao lâu, hắn đã chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ say, hắn chợt nhận ra bản thân ngày càng quen thuộc với cuộc sống ở đây, thậm chí còn cảm thấy vô cùng hưởng thụ.

Bên trong căn phòng xa hoa, ánh đèn sáng trưng. Một nam nhân vận hắc y thêu hoa văn mây ngồi bên bàn, tự rót rượu, tự uống một mình. Toàn thân hắn toát lên vẻ cao quý, dung mạo tuấn tú. Dù chỉ yên lặng ngồi đó, hắn vẫn khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Lúc này, một người hầu mặc áo xám cúi đầu bước vào, mang theo một hộp đồ ăn. Hắn cung kính nói: “Chủ tử, đồ đã mang tới.” Nói rồi, hắn lấy từng món ra, bày ngay ngắn trên bàn.

Nam nhân kia lạnh lùng, khuôn mặt không chút biểu cảm, ánh mắt lướt qua đồ ăn trên bàn, không biết đang suy nghĩ gì. Nếu Vũ Văn Thanh có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra—những món ăn này đều do chính tay hắn làm ra.

Nam nhân cầm đũa, định gắp một miếng thì người hầu bên cạnh vội vàng can ngăn: “Chủ tử, đây là đồ ăn thừa của bọn họ!”

Ánh mắt sắc bén lập tức quét tới, người kia lập tức cúi đầu, không dám nói thêm nửa lời.

Chiếc đũa kẹp một miếng gà rán, hắn bỏ vào miệng, nhai chậm rãi, gương mặt không lộ chút cảm xúc nào, khiến người khác không đoán được hắn đang nghĩ gì.

Khi hắn đưa đũa về phía một món ăn khác, một cung nhân bước vào, quỳ xuống giữa phòng.

“Bẩm Đế quân, Lương Phi phái người đến hỏi liệu tối nay ngài có nghỉ lại chỗ nàng không.”

Nam nhân nghe xong, dường như lập tức mất đi hứng thú, buông chiếc đũa xuống, đôi mày khẽ nhíu lại, khó mà nhận ra. “Cô mệt rồi, tối nay nghỉ tại Ngọc Hoa Cung. Ngươi bảo Lương Phi nghỉ sớm, không cần chờ.”

Đúng vậy, nam nhân này chính là Đế quân Nam Minh của Tường Vân Đế Quốc, đồng thời cũng chính là kẻ đeo mặt nạ bạc từng xuất hiện trên núi hôm đó.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play