Edit :Ngọc Trúc 
Mệt nhọc một ngày, tắm nước nóng là thoải mái nhất

Sau một ngày làm việc vất vả, không gì thư giãn hơn là ngâm mình trong nước nóng.

Nằm trong thùng tắm, làn nước ấm áp bao quanh cơ thể, cảm giác như từng tế bào đều được thả lỏng, thoải mái vô cùng. Vũ Văn Thanh khẽ thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ: Thật là dễ chịu.

Hắn nhẹ nhàng vốc nước rồi rưới lên lồng ngực trắng nõn, ánh mắt dừng lại trên chiếc vòng tay đang đeo trên cổ tay. Chiếc vòng màu xanh đậm, thoạt nhìn như được làm từ ngọc thạch hoặc phỉ thúy loại tốt. Hắn không hiểu nhiều về ngọc, nhưng biết rằng ở hiện đại, loại có chất lượng cao thì giá trị không nhỏ.

Có điều, hình dáng của chiếc vòng này lại hơi khác với những kiểu vòng hắn từng thấy. Nó có dạng hơi dẹt, hơn nữa, dù nhìn giống ngọc hay phỉ thúy, nhưng lúc vô tình va vào đá với lực khá mạnh, vòng tay vẫn không hề sứt mẻ. Điều này khiến hắn nghi hoặc về chất liệu thực sự của nó.

Điều làm hắn đau đầu nhất chính là—vòng tay này không thể tháo ra được.

Hắn vốn không thích đeo trang sức, lúc mới phát hiện ra sự tồn tại của nó đã muốn tháo xuống ngay, nhưng vô ích. Rõ ràng cổ tay hắn không to hơn vòng, vậy mà lại không thể rút tay ra được. Có lẽ chiếc vòng này đã được đeo từ khi hắn còn nhỏ, lâu ngày không tháo nên mới thành ra như vậy. May mà tay hắn không quá thô, nếu không chắc chắn sẽ bị siết chặt đến khó chịu.

Về nguồn gốc của chiếc vòng này, vì hắn chỉ tiếp nhận được một phần ký ức của nguyên chủ nên cũng không thể tra ra được manh mối.

Những ngày tiếp theo, do quá nhàn rỗi, cộng thêm việc muốn rèn luyện thân thể, Vũ Văn Thanh cùng Tiểu Hòa bắt đầu tổng vệ sinh lãnh cung. Hai người diệt sạch toàn bộ cỏ dại, thậm chí còn nhổ tận gốc để không cho nó mọc lại.

Những đống cỏ nhổ lên không bị vứt đi mà được gom lại phơi khô, sau này có thể dùng làm củi đốt. Hắn còn tiện tay phơi khô một số rau và thực phẩm dư thừa, để dành cho mùa đông.

Sau khi dọn xong cỏ, bọn họ chuyển sang lau chùi, quét dọn các căn phòng. Bụi bẩn tích tụ bao năm bị rửa sạch, cả lãnh cung dần trở nên sáng sủa hơn. Nhân dịp này, Vũ Văn Thanh cũng kiểm kê tài sản của mình. Dù sao nơi này cũng là lãnh địa của hắn, nghĩ đến việc làm chủ một nơi rộng lớn như vậy, trong lòng lại cảm thấy hưng phấn.

Ba ngày trôi qua trong chớp mắt. Hôm nay, hai người quyết định thư giãn một chút. Họ bê bàn ghế lên sân phơi tầng hai, mang theo nước và đồ ăn vặt. Tiểu Hòa vui vẻ nhấm nháp cơm cháy mà Vũ Văn Thanh làm cho hắn, trong khi chủ tử của hắn thì nhàn nhã đọc sách, uống trà.

Ngẩng đầu nhìn ra xa, Vũ Văn Thanh thấy một vùng đất rộng lớn, không có công trình nào, chỉ có những dãy đồi trập trùng kéo dài. Vùng đất này rất gần lãnh cung, dường như nằm ở phía tây.

Hắn tò mò chỉ tay về phía đó, hỏi:
"Nơi đó là gì?"

Tiểu Hòa đang uống nước, nghe vậy thì đặt ly xuống, nhìn theo hướng chủ tử chỉ rồi đáp:
"À, nơi đó à? Đó là bãi săn hoàng gia trước đây. Nhưng vì đế quân không thích săn bắn, nên lâu rồi không ai sử dụng, hiện tại chỉ có vài binh lính canh gác bên ngoài."

Vũ Văn Thanh nghe xong thì nheo mắt, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Một khu đất rộng như vậy mà bỏ hoang thì đúng là lãng phí.

Hắn chợt nghĩ đến một chuyện, liền hỏi tiếp:
"Nơi đó có dã thú lợi hại không?"

Tiểu Hòa nhai miếng cơm cháy rồi lắc đầu:
"Trước kia thì có, nhưng bây giờ thì không. Vì sợ gây nguy hiểm cho hoàng đế, nên tất cả thú dữ đều bị bắt giết từ lâu. Hiện tại chỉ còn một số loài động vật lớn nhưng không quá nguy hiểm."

Vũ Văn Thanh vừa cảm thán vị hoàng đế này thật vô dụng, vừa suy tính trong lòng. Một ý tưởng chợt lóe lên, hắn đứng bật dậy:
"Tiểu Hòa, đi thôi! Chúng ta ra ngoài đi dạo."

Tiểu Hòa ngẩn ra:
"Ra ngoài? Đi đâu?"

Dù không rõ chủ tử định làm gì, nhưng thấy hắn đã đi trước, Tiểu Hòa vội vàng cầm theo cơm cháy rồi đuổi theo.

Ra khỏi lãnh cung, hai người đi về phía bãi săn. Giữa lãnh cung và khu vực bên ngoài có một khoảng đất trống rộng hơn năm mét. Bức tường phía bắc của lãnh cung còn chung tường với hoàng cung.

Đứng trước bức tường, Vũ Văn Thanh ngẩng đầu nhìn lên, thầm nghĩ: Nếu có một cái thang thì tốt rồi.

Nếu có thể leo qua, hắn có thể vào bãi săn tìm thức ăn. Nơi đó có những ngọn đồi xanh tươi, chắc chắn sẽ có thảo dược hoặc thực phẩm dại, nếu may mắn còn có thể bắt được con mồi. Nghĩ đến khả năng có thêm thịt để ăn, hắn lại càng tiếc nuối hơn.

Tiểu Hòa đứng sau lưng hắn, thấy chủ tử cứ nhìn chằm chằm vào bức tường rồi lắc đầu, không hiểu gì cả. Hắn tò mò hỏi nhỏ:
"Chủ tử, ngài đang nhìn gì vậy?"

Vũ Văn Thanh không trả lời, mà đột nhiên tiến lên vài bước, cẩn thận quan sát một góc tường.

"Hử?"

Hắn khẽ kêu một tiếng nghi hoặc, rồi bước nhanh hơn về phía trước.

Thấy vậy, Tiểu Hòa càng tò mò, vội hỏi:
"Chuyện gì vậy, chủ tử?"
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc

"Nơi này có chút đất." Vũ Văn Thanh ngồi xổm xuống, tự nhủ. Thoạt nhìn, mảnh đất nhỏ này không có gì đặc biệt, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Nhìn sang bức tường bên cạnh, hắn phát hiện có dấu vết mới được tu bổ. Không rõ tại sao lại có một cái lỗ ở đây, hơn nữa còn bị bịt lại. Nhìn dấu vết, có vẻ như nó chỉ mới được che kín không lâu.

Vũ Văn Thanh thử dùng lực đẩy nhẹ, lập tức cảm thấy chỗ này có phần lỏng lẻo. Trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, liền hào hứng nói với Tiểu Hòa:

"Mau về lấy khảm đao tới! À... mang luôn hai thanh đến đây, nhớ cẩn thận đừng để ai phát hiện."

"Được!" Dù không hiểu chủ nhân muốn làm gì, nhưng Tiểu Hòa vẫn ngoan ngoãn nghe lời, lập tức quay về lấy đao.

Vũ Văn Thanh nhìn xung quanh. Con đường này được tạo thành bởi bức tường bao bên ngoài hoàng cung và tường lãnh cung, dài hơn 300 mét, vô cùng kín đáo. Hơn nữa, đây lại là lãnh cung, rất ít người lui tới, nên đào một cái lỗ ở đây chắc chắn sẽ không bị phát hiện. Nếu có thể ra khỏi phạm vi lãnh cung, dù không phải để chạy trốn thì ít nhất cũng có thể đi lại cho khuây khỏa, chưa kể còn có thể tìm thêm thức ăn.

Tiểu Hòa nhanh chóng mang khảm đao đến. Vũ Văn Thanh lập tức bắt tay vào công việc, cẩn thận gỡ từng viên gạch một.

Khi thấy Vũ Văn Thanh thành công lấy ra một viên gạch, Tiểu Hòa kinh ngạc che miệng lại, sợ hãi đến mức suýt kêu thành tiếng.

Cậu ta hoảng loạn nhìn quanh, xác nhận không có ai rồi mới nhỏ giọng hỏi:

"Chủ tử, ngài... ngài tính chạy trốn sao?"

Thấy Tiểu Hòa sợ hãi như vậy, Vũ Văn Thanh bình tĩnh đáp:

"Tại sao ta phải trốn? Ở đây có chỗ ăn, có chỗ ở, cũng không tệ lắm."

"Vậy ngài đang làm gì thế?" Tiểu Hòa vẫn không tin, lo lắng Vũ Văn Thanh sẽ bỏ rơi mình, mặt mày ủ rũ nói: "Chủ tử, ngài không thể bỏ lại ta!"

Vũ Văn Thanh bất đắc dĩ nói:

"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Ta chỉ muốn ra ngoài săn chút đồ ăn. Ngươi cũng biết đấy, khẩu phần của chúng ta luôn bị cắt xén. Hiện tại còn có thể ăn no, nhưng ai biết sau này thế nào? Tốt nhất là tự mình tích trữ lương thực trước."

"Săn đồ ăn? Chủ tử, ngài định đi săn sao?" Tiểu Hòa nghe vậy liền kích động, nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến thể trạng của cả hai, bèn lo lắng nói: "Chủ tử, chúng ta đi săn liệu có quá khó khăn không?"

"Thức ăn không nhất thiết phải là thịt." Vũ Văn Thanh vừa nói vừa tiếp tục làm việc. Biết được chủ nhân không có ý định chạy trốn cũng không định bỏ rơi mình, Tiểu Hòa vui vẻ hỗ trợ cùng nhau tháo gạch.

Hai người dọn ra một lỗ hổng rộng chừng nửa thước, cao hơn mặt đất khoảng hai mươi centimet. Sau đó, Vũ Văn Thanh lại cẩn thận đặt từng viên gạch trở lại như cũ.

"Chủ tử, hôm nay ngài không đi săn à?"

Vũ Văn Thanh đặt viên gạch cuối cùng vào chỗ cũ, lắc đầu nói:

"Mấy ngày nay mệt mỏi quá, hôm nay nghỉ ngơi, mai đi." Rồi hắn phủi bụi đất trên tay, nói: "Chúng ta về thôi."

Tiểu Hòa đương nhiên nghe theo chủ nhân. Dù rất háo hức muốn ra ngoài xem thử, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo Vũ Văn Thanh quay về.

Hai người nghỉ ngơi một ngày, đồng thời chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai. Tiểu Hòa còn chạy đi hỏi Lâm Khải xin một bình kim sang dược, trong khi Vũ Văn Thanh may một cái túi, thêm dây đeo hai bên để làm thành ba lô. Hắn chuẩn bị hai cái, một cho mình và một cho Tiểu Hòa.

Buổi tối, Vũ Văn Thanh ngủ rất ngon, còn Tiểu Hòa thì phấn khích đến mức trằn trọc mãi mới ngủ được, sáng hôm sau dậy vẫn còn ngáp liên tục.

Vũ Văn Thanh dậy sớm làm bữa sáng. Hôm qua hắn đã lên kế hoạch trước, nên tối qua đã nhào bột, để bột nghỉ qua đêm.

Hắn dùng rau khô đã phơi mấy ngày trước làm nhân bánh bao. Đáng tiếc là tóp mỡ đã ăn hết, nên chỉ có thể làm nhân chay. Nhưng vì dùng mỡ lợn để trộn nhân, hắn không lo món ăn sẽ nhạt nhẽo.

Tiểu Hòa rửa mặt xong, vào bếp thì thấy Vũ Văn Thanh đang làm một món ăn mới, liền tò mò chạy lại hỏi:

"Chủ tử, đây là gì vậy?"

"Đây gọi là bánh bao." Vũ Văn Thanh nhanh tay gói bánh rồi bảo: "Ngươi đi nhóm lửa hai cái nồi, nồi nhỏ đun nước cơm, nồi lớn chỉ cần thêm nước là được."

Hắn tổng cộng làm hai mươi cái bánh bao, mỗi cái to bằng nắm tay, dự định để ăn trong hai ngày.

Vì sắp được thưởng thức món ngon, lại còn được ra ngoài tìm thức ăn, Tiểu Hòa vui vẻ vô cùng.

Sau khi gói bánh xong, Vũ Văn Thanh ngồi chờ Tiểu Hòa đun nước. Trong lúc đó, hắn trò chuyện vài câu với cậu ta, đồng thời suy nghĩ kế hoạch sắp tới.

Mùa thu sắp đến, rau củ sẽ ngày càng khan hiếm. Nếu bọn họ không được cấp thịt, thì khẩu phần chắc chắn sẽ bị giảm bớt. Chưa kể vấn đề giữ ấm vào mùa đông. Nghĩ đến mùa đông rét buốt trong trí nhớ, Vũ Văn Thanh liền cảm thấy đau đầu.

Tiểu Hòa từng nói với hắn rằng bọn họ không có chăn bông hay áo ấm. Khi dọn dẹp phòng, họ chỉ tìm được hai cái chăn cũ, tuy đã để lâu nhưng vẫn có thể dùng tạm. Nhưng với số lượng ít ỏi đó thì không thể nào vượt qua mùa đông được.

Trong hoàng cung, vào mùa đông đều đốt than sưởi ấm. Nhưng lãnh cung thì khác, đám thái giám và cung nữ ở đây chắc chắn sẽ bị cắt bớt phần than.

Thở dài một hơi, Vũ Văn Thanh biết hiện tại chỉ có thể đi từng bước một. Trước tiên là tìm thêm thức ăn, vì dù sao mùa đông vẫn còn cách một khoảng thời gian.

Tiểu Hòa vui vẻ ăn ba cái bánh bao, uống một chén lớn nước cơm, sau đó thỏa mãn ôm bụng. Nhưng chuyện này vốn đã quen thuộc với cậu ta, nên không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ.

"Chủ tử, chúng ta đi tìm đồ ăn thôi!" Cậu ta hào hứng nói.

"Ngươi còn trẻ con quá." Vũ Văn Thanh bật cười, rồi dặn dò: "Giữa trưa chúng ta có thể không kịp quay về, mang theo ít bánh bao đi, còn cả đá lấy lửa nữa."

Thực ra, hắn cũng muốn mang theo nước, nhưng đáng tiếc là không có dụng cụ phù hợp để đựng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play