Edit :Ngọc Trúc
Mộc viễn xoa đầu, cơn đau dồn dập khiến hắn cảm thấy mê mang. Trước mắt hắn là một căn phòng mang phong cách cổ kính. Loại cửa gỗ này hắn thường thấy trên TV, giờ đây lại đóng chặt ngay trước mặt. Có lẽ do cả cửa sổ cũng bị đóng kín nên ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào trọn vẹn, khiến cho căn phòng trở nên tối tăm, khó mà nhận ra lúc này là thời gian nào trong ngày.
Đảo mắt nhìn quanh, hắn thấy cách bài trí trong phòng cực kỳ đơn giản. Một chiếc bàn gỗ thô sơ, ba chiếc ghế tròn, trên bàn đặt một ấm trà sứ cùng bốn chiếc chén trà. Ngay bên dưới hắn là một chiếc giường gỗ cổ, rèm màu tím được móc lên hai bên giường, còn mép giường lại có một chiếc bàn nhỏ hình vuông, không biết dùng để làm gì.
Chiếc giường được kê sát vào tường bên trái, phía đối diện không đặt gì cả, chỉ chừa ra một khoảng trống để ba chiếc rương gỗ lớn. Bên trong chứa gì thì Mộc Viễn cũng chẳng quan tâm, bởi đầu hắn lúc này đau như muốn nứt ra.
Cơn đau dần thay đổi. Ban đầu là từng đợt đau nhói, giờ lại giống như có ai đang dùng kim châm loạn xạ vào đầu hắn. Đau đến mức khiến Mộc Viễn chẳng còn tâm trí để suy nghĩ tại sao mình lại từ một căn hộ hiện đại quen thuộc xuất hiện ở nơi xa lạ này.
Hàng loạt hình ảnh xa lạ tràn vào đầu, làm hắn đau đến mức phải ôm chặt lấy đầu mình.
Cùng lúc đó, cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra, ánh sáng tràn vào khiến căn phòng sáng bừng. Theo phản xạ, Mộc Viễn ngẩng đầu nhìn về phía người vừa bước vào, nhưng do bị chói mắt nên hắn không thấy rõ.
Người mới đến nhìn thấy Mộc Viễn đang nằm co người trên giường, ôm đầu rên rỉ đầy đau đớn, liền hoảng loạn đặt khay trà trên bàn, vội vàng chạy đến bên giường, đỡ lấy hắn, lo lắng gọi:
“Chủ tử! Chủ tử, ngài làm sao vậy?!”
Cơn đau dần dịu đi, Mộc Viễn ngước nhìn người trước mặt. Dưới ánh sáng lờ mờ, hắn thấy một đứa bé trai khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mái tóc dài đen nhánh được buộc đơn giản bằng một dải lụa đỏ. Khuôn mặt trắng trẻo có chút bầu bĩnh, trông còn rất trẻ con. Đôi mắt tròn trịa vì lo lắng mà hoe đỏ, thậm chí còn đọng nước mắt. Cậu bé cao khoảng 1m6, mặc bộ y phục cổ trang màu xám xanh của gia nhân, trông vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn.
Mộc Viễn hoàn toàn không biết đứa trẻ này là ai, càng không hiểu vì sao nó lại gọi hắn là "chủ tử". Những hình ảnh chợt ùa vào đầu hắn hẳn là ký ức, nhưng hắn vẫn chưa kịp nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra. Thấy đứa bé vì lo cho mình mà sắp khóc, hắn cũng không đành lòng, liền cất giọng khàn khàn trấn an:
“Đừng lo, ta không sao.”
Vừa nói ra, hắn mới nhận ra cổ họng mình khô rát đến khó chịu.
Cậu bé lập tức chạy đến bàn, rót một chén nước rồi dìu hắn uống.
Nước ấm trôi xuống cổ họng, Mộc Viễn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Hắn cũng nhận ra mái tóc mình dài bất thường. Trong đầu lóe lên một suy nghĩ, nhưng tạm thời hắn cần thời gian để xâu chuỗi lại những ký ức vừa xuất hiện.
“Chủ tử, ngài đỡ hơn chưa?” Cậu bé lo lắng hỏi.
Mộc Viễn nằm lại xuống giường, cậu bé giúp hắn đắp chăn cẩn thận. Hắn mỉm cười nhẹ:
“Ta khá hơn rồi, nhưng vẫn còn mệt, muốn ngủ thêm một lát.”
“Vậy chủ tử cứ nghỉ ngơi, ta đi chuẩn bị cơm chiều cho ngài.” Nhìn thấy nụ cười của Mộc Viễn , cậu bé có vẻ rất vui, nói xong liền lặng lẽ rời đi, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Mộc Viễn thở dài, nhắm mắt lại.
Khi cậu bé quay lại, Mộc Viễn cuối cùng cũng xác định được tình huống của mình hẳn đã xuyên không.
Từ “xuyên không” này, trong các bộ phim truyền hình đang thịnh hành, chắc hẳn không ai là không biết. Mộc Viễn dù không phải người hay xem phim cũng hiểu rõ khái niệm này. Chỉ là hắn không ngờ mình lại gặp phải chuyện huyền bí khó giải thích này. Nghĩ kỹ thì khả năng xuyên không chắc còn thấp hơn trúng vé số, vậy mà một người chưa từng trúng thưởng như hắn lại rơi vào xác suất nhỏ bé này.
Hồi tưởng lại trước khi tỉnh dậy, đêm hôm đó hắn vừa từ quê nhà ở H thị trở về T thị. Ngồi tàu vài tiếng khiến hắn vô cùng mệt mỏi, ăn tạm chút đồ rồi ngủ. Không ngờ khi mở mắt ra, thế giới xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Nơi này hẳn là một quốc gia hư cấu, giống trong các tiểu thuyết. Vì cái tên “Tường Vân Đế Quốc” chưa bao giờ xuất hiện trong lịch sử.
Thế giới này có ba quốc gia lớn: Tường Vân, Đạp Long và Cánh Phi. Các nước nhỏ khác đều phụ thuộc vào ba quốc gia này, tạo thành thế chân vạc. Trong đó, quốc gia mạnh nhất chính là Tường Vân Đế Quốc.
Mộc Viễn nghĩ, trạng thái hiện tại của mình có lẽ là "mượn xác hoàn hồn". Còn chủ nhân ban đầu của thân thể này tên là Vũ Văn Thanh.
Điều khiến hắn khó chấp nhận nhất chính là thân phận của Vũ Văn Thanh một thân phận tương tự như “phi tử” của hoàng đế.
Nhưng điều quan trọng là… Vũ Văn Thanh thực sự là một nam nhân!
Đế Quốc Tường Vân có một quy tắc bất thành văn: hậu cung không chỉ có các phi tần nữ mà còn phải có nam phi. Đây là một truyền thống do vị hoàng đế khai quốc đặt ra. Tuy nhiên, vị hoàng đế đương thời của Tường Vân lại không hề có hứng thú với nam sắc, có thể tưởng tượng được rằng cuộc sống của những nam phi trong cung sẽ khổ sở đến mức nào.
Vũ Văn Thanh vốn là thứ tử của một quan viên nơi xa xôi. Tính cách hắn mềm yếu, không được phụ thân yêu thương, mẫu thân lại sớm qua đời. Dưới sự xúi giục của mẹ kế, hắn bị đưa vào cung. Ai cũng biết rằng vị hoàng đế này không thích nam sắc, những nam nhân tiến cung chỉ có thể làm vật trang trí, không có bất kỳ tiền đồ nào, có thể sống yên ổn đã là may mắn. Việc phụ thân hắn đẩy hắn vào cung có thể thấy rõ sự chán ghét đến mức nào ít ra cũng đổi lại được chút ban thưởng, coi như giá trị cuối cùng của hắn cũng bị lợi dụng đến tận cùng.
Người duy nhất mà Vũ Văn Thanh còn vương vấn tình cảm chính là ca ca ruột của hắn, Vũ Văn Minh Dụ. Quan hệ giữa hai huynh đệ khá tốt, đáng tiếc Vũ Văn Minh Dụ không nắm thực quyền, dù muốn cứu đệ đệ cũng đành bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn bị đưa vào hoàng cung như một nhà giam khổng lồ.
Lúc mới vào cung, Vũ Văn Thanh sống khá yên ổn, nhưng số phận bất hạnh lại ập đến vì một sự kiện ngoài ý muốn. Hôm đó, hắn chỉ muốn ra ngoài ngắm hoa trong ngự hoa viên, nhưng lại vô tình gặp phải hai phi tần được sủng ái nhất hậu cung Lương Phi và Vũ Phi đang đấu đá lẫn nhau. Hoàng đế Tư Mã Nam Minh đến nay vẫn chưa lập hậu, nhưng hai người này là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí hoàng hậu. Cả hai đều hận không thể khiến đối phương biến mất.
So với Lương Phi, Vũ Phi may mắn hơn khi đã có thai với hoàng đế, đây là lợi thế lớn nhất của nàng trong cuộc tranh đấu. Trong khi Vũ Phi đang khoe khoang về đứa con trong bụng, Lương Phi tức giận đến mức nghiến răng. Đúng lúc đó, nàng nhìn thấy Vũ Văn Thanh đang rụt rè né tránh ở góc khuất và lập tức nghĩ ra một kế độc.
Kế hoạch của Lương Phi rất đơn giản: lợi dụng Vũ Văn Thanh để đẩy ngã Vũ Phi, khiến nàng mất đi đứa bé. Đương nhiên, Vũ Văn Thanh chỉ là con tốt thí mạng, là kẻ chịu tội thay.
Hoàng đế thật sự không biết sự thật sao? Đương nhiên là biết. Nhưng vì một lý do nào đó, thay vì truy cứu, hắn chỉ đơn giản ném một nam phi không quan trọng vào lãnh cung, không cần trừng phạt gì thêm.
Nhưng Vũ Văn Thanh thì sao? Hắn vô cùng hoảng sợ! Một mặt lo lắng hoàng đế sẽ thay đổi ý định mà xử lý hắn, một mặt sợ hãi sự trả thù của Vũ Phi. Đứa bé trong bụng nàng chính là chìa khóa giúp nàng bước lên ngôi vị hoàng hậu, vậy mà giờ đã mất, làm sao nàng có thể tha thứ cho kẻ bị coi là thủ phạm?
Trong nỗi lo lắng và sợ hãi ấy, Vũ Văn Thanh đổ bệnh. Hơn nữa, ở trong lãnh cung, không có ai chăm sóc chu đáo, hắn lại càng bệnh nặng hơn.
Mộc Viễn thở dài nghĩ: có lẽ chính vì Vũ Văn Thanh bệnh nặng nên mới tạo cơ hội cho mình xuyên vào thân xác này.
---
Tiểu hòa đặt khay đồ ăn lên bàn, vui mừng khi thấy Mộc Viễn tỉnh lại. "Chủ tử, ngài tỉnh rồi! Cơm cũng đã nấu xong, ngài muốn xuống giường ăn hay ăn trên giường?"
Mộc Viễn cảm thấy bản thân đã khỏe hơn nhiều, liền nói: "Ta xuống giường ăn đi."
Tiểu hòa vội vàng đến đỡ hắn dậy.
Mộc Viễn ngồi xuống bàn, nhìn bữa ăn trước mặt: cháo loãng và rau luộc. Nghĩ đến việc mình đang ở lãnh cung, hắn cũng chẳng mong đợi gì hơn.
Hắn bắt đầu ăn, dù cháo quá loãng, rau hơi nhạt, nhưng ít nhất vẫn có thể ăn được. Dù vậy, hắn không ăn nhiều. Nhìn tiểu hòa đang đứng bên cạnh, hắn nói:
"Ngươi cũng đi ăn đi, đừng đứng mãi ở đây."
Tiểu hòa lập tức đỏ mắt, giọng nghẹn ngào: "Chủ tử, đều là tại tiểu hòa vô dụng, ngay cả bữa ăn cũng không nấu ngon được."
Mộc Viễn mỉm cười, xoa đầu hắn: "Cơm nấu rất tốt rồi."
Dù biết chủ tử đang an ủi mình, nhưng tiểu hòa vẫn vui vẻ hơn nhiều. Nhìn nụ cười ôn hòa của chủ tử, hắn cảm thấy chủ tử có gì đó khác lạ.
Nhưng khác ở đâu? Tiểu hòa cũng không nói rõ được.
Tướng mạo chủ tử vốn không xuất sắc, so với các nam phi khác chỉ có thể coi là thanh tú, lại còn có tính cách nhút nhát, mềm yếu, không có khí chất nổi bật. Nhưng với một người như vậy, ở trong hậu cung của một vị hoàng đế không thích nam sắc lại là một điều tốt càng bình thường thì càng dễ sống yên ổn.
Tuy nhiên, trước đây, chủ tử luôn trầm lặng và u sầu, như thể có một đám mây đen bao phủ quanh người.
Nhưng hôm nay, Mộc Viễn cười một nụ cười ôn hòa và ấm áp mà tiểu hòa chưa từng thấy bao giờ.
Tiểu Hòa cảm thấy có lẽ chủ tử nhà hắn đã nghĩ thông suốt điều gì đó, nên tâm trạng mới tốt lên như vậy. Hắn thực lòng cảm thấy chủ tử bây giờ trông khá hơn nhiều, như thể cả người nhẹ nhõm hẳn đi.truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc
Tiểu Hòa cười nói: "Chủ tử, ta chờ ngài ăn xong rồi mới đi ăn."
Mộc Viễn biết làm hạ nhân có nhiều quy củ, huống chi lại ở trong cung. Nhưng hiện tại bọn họ đang ở lãnh cung, không có ai giám sát, những quy tắc rườm rà này có thể bỏ bớt đi. Dù vậy, thay đổi không thể vội vàng, phải từ từ mà sửa.
Sau khi ăn xong, được hầu hạ súc miệng, Mộc Viễn quay lại giường. Do vừa trải qua một trận bệnh nặng, thân thể hắn vẫn còn rất yếu.
Hắn dựa vào giường, nhìn Tiểu Hòa thu dọn đồ đạc rồi rời đi, sau đó bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh của mình.
Nếu nhìn theo một góc độ khác, tình cảnh hiện tại của hắn không tệ lắm. Dù bị đày vào lãnh cung, nhưng điều đó đồng nghĩa với việc rời xa thị phi. Ngoại trừ chuyện cần lo lắng về sự trả thù của Vũ Phi, thì hắn chẳng còn gì đáng bận tâm.
Nói đến Vũ Phi, có lẽ Lương Phi đã thành công kéo thù hận của nàng lên mức cao nhất. Lương Phi lại là người có sức chiến đấu mạnh mẽ, nên khả năng cao Vũ Phi sẽ bận rộn đối phó với nàng mà chẳng còn thời gian để ý đến hắn.
Thật ra, nếu nghĩ kỹ lại, Mộc Viễn cảm thấy mình đang rất tự do. Ở lãnh cung, không ai trách mắng hắn vì không tuân theo quy củ, không cần lúc nào cũng cẩn trọng dè dặt. Đương nhiên, sự tự do này cũng chỉ giới hạn trong phạm vi hoàng cung.
Hiện tại, Mộc Viễn chưa có ý định rời khỏi hoàng cung. Dù sao, thế giới này đối với hắn còn quá xa lạ. Dù trong đầu có ký ức của Vũ Văn Thanh, nhưng Vũ Văn Thanh vốn là người ít giao du, hiểu biết về thế giới bên ngoài cũng chỉ giới hạn trong những gì hắn từng nghe và đọc.
Quan trọng hơn cả, Mộc Viễn thích cuộc sống an nhàn. Hắn là người bình thản, không có dã tâm, không có ý chí chiến đấu, chỉ muốn sống một đời yên bình. Vì vậy, dù nơi này là lãnh cung, nhưng nếu có thể sống thư thái, hắn cũng không cảm thấy khó chịu.