Edit :Ngọc Trúc
Tiểu Hòa cảm thấy bữa cơm tối nay là bữa ăn thỏa mãn nhất trong suốt ngần ấy năm qua. Trước khi ngủ, hắn không nhịn được mà chép miệng, lẩm bẩm:
"Không ngờ chủ tử lại lợi hại như vậy! Nếu sớm một chút thể hiện chiêu thức đó trước mặt Đế Quân, chắc chắn sẽ được sủng ái vô cùng. Nhưng mà... như thế cũng không tốt. Ở trong cung, càng nổi bật thì càng dễ gặp xui xẻo. Chủ tử lại không có bối cảnh như Lương Phi, Vũ Phi, tốt nhất vẫn nên khiêm tốn. Ừm, hiện tại như vậy là tốt nhất. Không ai rảnh rỗi đi nhớ đến người trong lãnh cung, chủ tử sẽ được an toàn. Ha ha, chủ tử an toàn thì ta cũng có thể tiếp tục được ăn ngon, đúng là hạnh phúc!"
Chẳng có gì bất ngờ, đêm nay Tiểu Hòa mơ một giấc mộng đẹp.
Vũ Văn Thanh buổi tối đọc sách một lát rồi cũng ngủ. Hắn đã dần chấp nhận sự thật rằng không thể quay lại được nữa, nên tối nay cũng nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
---
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Vũ Văn Thanh cảm thấy mình ngủ rất ngon. Nhìn sang bên cạnh thấy cửa phòng của Tiểu Hòa vẫn đóng, hắn đoán tên này còn chưa dậy, liền tự mình đi ra hậu viện múc nước rửa mặt.
Vừa mới rửa mặt xong, hắn đã thấy Tiểu Hòa cuống quýt chạy đến, vẻ mặt đầy áy náy, gấp gáp nói:
"Chủ tử, xin lỗi! Ta dậy trễ mất rồi. Sau này sẽ không thế nữa!"
Vũ Văn Thanh chỉ xua tay cười:
"Không sao cả. Ngươi xem, ta vẫn có thể tự rửa mặt mà? Được rồi, mau đi rửa mặt đi, còn phải chuẩn bị bữa sáng nữa."
"Vâng! Chủ tử đợi ta một chút!"
Nhìn Tiểu Hòa tràn đầy sức sống, Vũ Văn Thanh cũng cảm thấy vui vẻ. Hắn đi vào bếp, nhìn thấy chén cơm còn dư từ tối qua, nhưng không có ý định ăn lại.
Bữa sáng của hai người rất đơn giản, chỉ có cháo và một đĩa rau nhỏ.
Ăn xong, nhìn phần cơm dư lại, Vũ Văn Thanh trộn thêm ít bột mì, nhào nặn rồi cán thành miếng mỏng, cắt nhỏ ra làm cơm cháy chiên giòn cho Tiểu Hòa ăn vặt. Tiểu Hòa vui vẻ nhảy cẫng lên vì thích thú.
Sau đó, hắn ngồi trong đại sảnh, cầm một quyển sách đọc, bên cạnh đặt một ấm nước, còn Tiểu Hòa thì nhai rôm rốp cơm cháy. Nhìn cảnh tượng bình yên này, Vũ Văn Thanh cảm thấy cuộc sống như vậy thật thư thái.
Chỉ là, khi vô tình nhìn ra ngoài, thấy đám cỏ dại mọc um tùm, hắn chợt cau mày.
Đặt sách xuống, nhìn ra sân với những bụi cỏ mọc bừa bãi, lại nghĩ đến tiếng muỗi vo ve tối qua, Vũ Văn Thanh càng thêm khó chịu.
Quay sang Tiểu Hòa, hắn hỏi:
"Chúng ta có dụng cụ làm cỏ không?"
Tiểu Hòa đang mãi suy nghĩ xem có nên để dành chút cơm cháy cho tối nay không, bỗng nghe Vũ Văn Thanh hỏi liền ngẩn ra.
"Hả? Dụng cụ làm cỏ á?" Hắn suy nghĩ một chút rồi đáp: "Cái này ta không biết, chưa xem qua phòng chứa đồ. Nhưng những chỗ khác chắc chắn là không có."
"Vậy chúng ta đi xem thử trong kho đi."
Nói xong, Vũ Văn Thanh lập tức đứng dậy. Tuy hắn khá lười, nhưng nếu là chuyện cải thiện môi trường sống, thì vẫn nên làm ngay.
Tiểu Hòa thấy chủ tử đi rồi, vội vàng nhét hết phần cơm cháy còn lại vào trong ngực, rồi chạy theo sau.
---
Có lẽ do từ khi vị hoàng đế này lên ngôi chưa từng ném thêm ai vào lãnh cung, ngoại trừ hắn, nên nơi này vốn đã bỏ hoang từ lâu, bụi bặm tích tụ khắp nơi.
Nhưng bụi bặm không phải vấn đề lớn. Vấn đề là...
Vũ Văn Thanh nhìn con dao làm cỏ trong tay, loang lổ rỉ sét, không biết có còn dùng được không nữa!
Nhìn xung quanh căn phòng bám đầy bụi bẩn, hắn thở dài nói với Tiểu Hòa:
"Chúng ta dọn dẹp lại căn phòng trước, sau đó mới tìm dụng cụ."
Tiểu Hòa lập tức gật đầu đồng ý. Nhưng khi bắt tay vào làm, hắn không nhịn được nhíu mày thật là bẩn quá!
Hai người mang đồ ra ngoài. Vũ Văn Thanh nhìn đôi tay dính đầy bụi bẩn của mình, chỉ có thể nhịn mà tiếp tục làm.
Trong lúc dọn dẹp, hắn để ý thấy trong kho có hai thanh dao dài khoảng ba mươi centimet, đều đã rỉ sét. Ngoài ra còn có ba cây chổi—một cái lớn, hai cái nhỏ—cùng một số đoạn trúc bị chặt thành từng khúc. Nhìn thấy những đoạn trúc đó, Vũ Văn Thanh thầm nghĩ có thể dùng làm lược bí để hấp bánh bao hoặc màn thầu.
Trong đống đồ vật còn có vài cục đá đánh lửa, một ít than củi—ước chừng hơn mười cân. Hắn không chắc số than này còn dùng được không. Ngoài ra còn có hai cái chảo sắt nhỏ, đường kính chỉ hơn ba mươi centimet nhưng lại khá sâu. Hắn quyết định rửa sạch để dự trữ.
Tiểu Hòa lấy nước dội sơ qua sàn nhà rồi mới bắt đầu quét dọn. Những mạng nhện trên trần nhà, Vũ Văn Thanh tìm một cây gậy dài, buộc chổi vào đầu để quét. Tiểu Hòa thì dùng giẻ lau bụi. Hai người cứ thế dọn dẹp, đến mức quần áo cũng chẳng quan tâm bị bẩn.
Sau khi dọn xong, Vũ Văn Thanh không nhịn được phải rửa mặt ngay. Cảm giác mạng nhện dính lên mặt thật sự rất khó chịu!
Khi hắn ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trời đã gần đứng bóng. Hắn nhìn sang Tiểu Hòa đang bận rộn trong phòng, nói:
"Chúng ta dọn dẹp xong rồi ăn trưa luôn nhé."
Tiểu Hòa lớn tiếng đáp lại: "Được ạ, chủ tử!"
Sau khi lau rửa sạch sẽ hai cái chảo, hắn cũng rửa sạch luôn mấy đoạn trúc. Hai thanh dao sắt thì hắn cố gắng mài bớt rỉ trên một tảng đá. Tiểu Hòa quét tước xong cũng chạy đến giúp.
Thấy công việc đã gần hoàn thành, Tiểu Hòa hào hứng hỏi: "Chủ tử, trưa nay ăn gì ạ?"
Vũ Văn Thanh giơ tay lau mồ hôi trên trán, ống tay áo xắn lên để lộ cánh tay trắng nõn. Tiểu Hòa nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: Chủ tử cũng trắng thật! Còn ta, tuy không trắng bằng chủ tử, nhưng vẫn khá trắng! Lưu Nghị nói không sai mà!
Nhìn mặt trời đã chếch đi một chút, hắn nghĩ đã qua chính ngọ rồi. Nhìn Tiểu Hòa đầy mong đợi, hắn cười nói:
"Trưa nay ta sẽ làm món mới cho ngươi."
"Thật sao?! Chủ tử đúng là tốt nhất!" Tiểu Hòa vui vẻ reo lên.
Vũ Văn Thanh rửa mặt sạch sẽ, thay quần áo rồi bắt đầu chuẩn bị bữa trưa. Thực ra, món mới mà hắn nói chính là... mì sợi!
Ở thế giới này, mọi người chỉ biết rắc bột mì vào nước rồi nấu lên, chứ không có khái niệm làm mì sợi.
Tiểu Hòa tò mò quan sát chủ tử nhà mình nhào bột, cán bột, rồi cắt thành từng sợi. Cái chày cán bột này là do Vũ Văn Thanh tiện tay dùng một khúc gỗ làm ra.
Khi mì sợi chín, Tiểu Hòa gần như không chờ nổi.
Thấy bộ dáng háo hức của hắn, Vũ Văn Thanh không nhịn được bật cười:
"Đừng vội, mì mới ra còn nóng lắm. Ngươi mang ra trước đi."
Tiểu Hòa nghe lời bưng bát mì đi, dù sao cũng chắc chắn là sẽ được ăn.
Sau khi ăn xong, Tiểu Hòa xoa bụng thoả mãn. Lại ăn no căng rồi! Mà đúng là ngon quá!
Vũ Văn Thanh nhìn bộ dạng muốn nằm dài ra của hắn, không nhịn được nhắc nhở:
"Ăn no quá không tốt cho sức khỏe đâu. Thói quen ăn uống tốt nhất vẫn là ăn no tám phần thôi."
Nhưng nghĩ lại, Tiểu Hòa mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn đang tuổi ăn tuổi lớn, hắn lại nói thêm:
"Bất quá, hiện tại ngươi đang phát triển, ăn nhiều một chút cũng tốt. Chỉ tiếc là chúng ta không có nhiều thịt."
Ngẫm nghĩ một lúc, hắn hỏi:
"Tiểu Hòa, ngươi có biết cách liên lạc với Lưu Nghị không?"
Tiểu Hòa nghi hoặc: "Lại qua mấy ngày nữa chẳng phải sẽ gặp hắn sao?"
Vũ Văn Thanh gật đầu:
"Ta nghĩ ngươi đang tuổi ăn tuổi lớn, nếu cứ ăn rau mãi sẽ không đủ dinh dưỡng. Muốn nhờ Lưu Nghị lần sau mang chút xương cốt đến cho chúng ta."
"Xương cốt? Xương cốt cũng có thể ăn sao?"
Nhìn thấy Tiểu Hòa vừa nghe đến chữ "ăn" thì mắt sáng lên, Vũ Văn Thanh cười nói:
"Xương không thể ăn, nhưng có thể hầm canh. Uống nhiều canh xương sẽ giúp ngươi cao lớn."
"Thật sao?! Có thể cao như Lưu Nghị không?" Tiểu Hòa đầy mong chờ hỏi.
Vũ Văn Thanh hơi sửng sốt. Nghĩ đến dáng người cao to gần mét chín của Lưu Nghị, rồi lại nhìn Tiểu Hòa bé nhỏ trước mặt, hắn không muốn làm hắn thất vọng, bèn uyển chuyển nói:
"Uống nhiều thì chắc chắn sẽ cao lên."
Trong đầu Tiểu Hòa lập tức tự dịch ra một câu khác: Uống nhiều thì nhất định sẽ cao lớn như Lưu Nghị! Hắn vui vẻ vô cùng.
"Hì hì, vậy thì có cách rồi! Ta biết lính canh ở lãnh cung có một người tên Lâm Khải, hắn thích Tiểu Văn, chúng ta cũng coi như quen biết. Nhờ hắn chuyển lời đến Lưu Nghị, chắc chắn lần sau sẽ mang đồ cho chúng ta!"
Nghe vậy, Vũ Văn Thanh chợt nghĩ ra một chuyện khác:
"Vậy ngươi nhân tiện bảo hắn nhờ Lưu Nghị mang thêm nội tạng đi, như tim, gan, ruột cũng được."
Hắn nhớ rõ, ở đây không ai ăn nội tạng, nhất là trong cung. Như vậy, Lưu Nghị sẽ dễ dàng mang đến.
Quả nhiên, Tiểu Hòa vừa nghe xong liền hốt hoảng:
"Chủ tử! Sao người lại muốn ăn nội tạng chứ?! Cả hạ nhân trong cung cũng không ai ăn đâu!"
Tiểu Hòa lập tức cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả thịt cũng không thể lo cho chủ tử, khiến chủ tử phải ăn mấy thứ dơ bẩn đó. Nghĩ vậy, hắn suýt nữa thì khóc:
"Chủ tử, đều là do Tiểu Hòa quá vô dụng! Không thể chuẩn bị thịt cho người, để người phải ăn những thứ đó!"
Vũ Văn Thanh thật sự không ngờ câu nói của mình lại khiến Tiểu Hòa suýt khóc, liền vội vàng an ủi:
"Sao lại là lỗi của ngươi được? Ngươi bình tĩnh nghe ta nói, thực ra nội tạng rất ngon."
"Chủ tử gạt người! Ngon vậy sao không ai ăn?"
Vũ Văn Thanh kiên nhẫn giải thích:
"Đó là vì bọn họ không biết nấu. Ngươi thấy đấy, ta cũng từng nấu nhiều món ngon cho ngươi rồi, đúng không?"
"Đúng! Ta thấy ngay cả đầu bếp Thượng Thiện Phòng cũng không bằng chủ tử!" Tiểu Hòa hãnh diện nói.
"Vậy chẳng phải được rồi sao? Hơn nữa, sách có nói, nội tạng rất giàu dinh dưỡng."
Tiểu Hòa nghe vậy, rốt cuộc cũng tin tưởng, vui vẻ nói:
"Vậy được! Ta sẽ nhờ Lưu Nghị mang đến! Nhưng chủ tử phải hứa với ta, nếu ăn không ngon thì không được ăn nữa!"
"Được, ta hứa với ngươi."
"Vậy ta đi báo cho Lâm Khải đây!"
Nhìn bóng dáng hắn chạy đi, Vũ Văn Thanh bật cười:
"Đứa nhỏ này... Dù không sợ cô đơn, nhưng có người bầu bạn vẫn tốt hơn."
Nói rồi, hắn cũng chậm rãi trở về phòng, chuẩn bị ngủ trưa.
Sau khi quyết định nhờ Lâm Khải gửi tin cho Lưu Nghị, Tiểu Hòa đi đến cổng đông của lãnh cung. Cánh cổng lớn đóng chặt, hắn giơ tay gõ vài cái. Chẳng mấy chốc, cửa được mở ra.
Thấy chỉ có một mình Lâm Khải, Tiểu Hòa ngạc nhiên hỏi:
"Sao chỉ có mình ngươi vậy?"
"Lão kia đi lãnh cơm trưa rồi. Có chuyện gì không?" Lâm Khải là người có vẻ ngoài bình thường nhưng trông rất nhanh nhẹn, vì mối quan hệ với Tiểu Văn nên thái độ đối với Tiểu Hòa cũng khá tốt.
"Ta muốn nhờ ngươi chuyển lời đến Lưu Nghị."
Lâm Khải thấy chỉ là nhờ truyền tin nên cũng không từ chối, liền gật đầu:
"Được, ngươi nói đi."
Tiểu Hòa suy nghĩ một chút, rồi theo lời dặn của Vũ Văn Thanh mà nói:
"Ta muốn nhờ Lưu Nghị lần sau đến thì mang cho ta một ít xương lớn, nếu trên xương có chút thịt thì càng tốt. Ngoài ra, bảo hắn mang thêm ít nội tạng như tim, gan, ruột cũng được." Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại bổ sung: "Nhưng bảo hắn đừng mang quá nhiều nội tạng." Dù Vũ Văn Thanh nói những thứ đó ăn ngon, nhưng nhìn chung những bộ phận ấy không phải loại thức ăn tốt nhất.
Lâm Khải biết Lưu Nghị rất quý Tiểu Hòa, hắn cũng hiểu trong lãnh cung thức ăn chắc chắn không đầy đủ, nhưng không ngờ đến mức phải thèm đến cả nội tạng. Trong lòng hắn có chút thương cảm, nhưng cũng biết mình không thể làm gì giúp nhiều hơn. Chuyện gã quản sự cắt xén đồ ăn là điều ai cũng biết, nhưng muốn đòi công bằng là chuyện không tưởng. Có điều, nếu chỉ là lén mang chút thịt vào thì hắn nghĩ vẫn có cách, chuyện này cần bàn bạc thêm với Lưu Nghị.
"Nhớ nói với hắn nhất định phải mang đủ, chủ tử nhà ta cần."
"Được rồi, ta sẽ chuyển lời. Còn gì nữa không?"
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc
Tiểu Hòa chần chừ một lát, rồi do dự lấy ra từ trong ngực mấy miếng cơm cháy còn sót lại. Sau cùng, hắn vẫn đưa cho Lâm Khải:
"Cái này, đưa cho Lưu Nghị. Nhớ kỹ, không được ăn vụng đấy!"
Lâm Khải gật đầu đồng ý, trong lòng thầm nghĩ: Cái nơi này thì có cái gì ngon mà phải ăn vụng chứ?
Hoàn thành xong lời dặn của Vũ Văn Thanh, Tiểu Hòa vô cùng vui vẻ chạy về ngủ trưa.
Không cần nói cũng biết Lưu Nghị sau khi nghe tin nhắn từ Lâm Khải thì đau lòng thế nào, ăn miếng cơm cháy mà Tiểu Hòa gửi đến thì cảm thấy ngọt ngào ra sao. Hai người họ lại bàn bạc xem làm sao để đưa thịt vào lãnh cung mà không bị phát hiện.
Còn ở trong lãnh cung, chủ tớ hai người Vũ Văn Thanh và Tiểu Hòa cũng cực kỳ bận rộn. Dù tay chân còn yếu, nhưng họ vẫn cầm khảm đao chặt cỏ, thậm chí còn gặp phải một con rắn nhỏ khiến cả hai giật mình hoảng sợ. Nhưng cuối cùng, trước khi mặt trời lặn, họ cũng đã dọn sạch cỏ trong tiền viện.