Edit :Ngọc Trúc 
Vũ Văn Thanh nhìn thấy Tiểu Hòa đang đứng trước cửa lãnh cung, tức giận mắng mỏ một đống đồ vật trước mặt. Còn một người khác, mặc áo đen, dáng người cao lớn, lại cúi đầu khúm núm, cố gắng xoa dịu cơn giận của Tiểu Hòa.

Nhìn một người cao lớn như vậy mà đứng bên cạnh Tiểu Hòa cố thu mình lại, Vũ Văn Thanh cảm thấy có chút buồn cười. Nhưng trong lòng cũng thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra, liền chậm rãi bước tới.

Càng đến gần, hắn càng nghe rõ cuộc trò chuyện.

"Thật quá đáng! Quá mức khinh người! Sao có thể đưa cho chủ tử nhà chúng ta ăn mấy thứ này chứ! Ngươi nhìn xem thịt này đi, toàn bộ đều là thịt luộc, so với trước kia còn tệ hơn! Quả thực là sỉ nhục! Còn có mấy món cay này nữa, ai lại thích ăn những thứ này chứ? Vậy mà chiếm hết cả phần lớn đồ ăn! Lý tổng quản thật là quá đáng!"

Người áo đen vội vàng an ủi: "Tiểu Hòa, đừng tức giận nữa. Ngươi cũng biết trong cung xưa nay kẻ mạnh thì được tôn sùng, kẻ yếu thì bị chà đạp. Chủ tử nhà ngươi đắc tội Vũ Phi nên bị đưa tới đây, bọn họ tất nhiên sẽ tìm cách ức hiếp. Tuy không thể tùy tiện vào lãnh cung, nhưng cắt xén đồ ăn thì là chuyện khó tránh khỏi. Ngươi cũng đừng quá để trong lòng, rốt cuộc chúng ta chỉ là nô tài, có thể làm gì chứ?"

Người nọ nhìn có vẻ thật thà, nhưng rõ ràng rất hiểu quy tắc trong cung. Dù sao thì thân phận bọn họ cũng thấp kém, chẳng có quyền hành gì, chỉ có thể cẩn trọng mà sống.

Tiểu Hòa vẫn cảm thấy nghẹn ức trong lòng, nói:

“Chủ tử của ta rõ ràng vô tội, lại bị phạt đến đây, mà còn bị bạc đãi như vậy, thật sự là quá bất công!”

Người kia muốn tiếp tục an ủi, nhưng thấy Vũ Văn Thanh đến gần liền cúi đầu thi lễ:

“Gặp qua Vũ Văn nhân hầu.”

Trong hoàng thất, nam phi có ba cấp bậc: thấp nhất là nhân hầu, tiếp theo là sủng phi; còn cao hơn nữa là hoàng phu, tương đương với danh hiệu Hoàng hậu.

Vũ Văn Thanh khẽ gật đầu: “Ân.”

Người kia liền thu lại lễ nghi.

Vũ Văn Thanh nở một nụ cười nhạt, nhẹ nhàng hỏi:
“Tiểu Hòa, chuyện gì vậy, sao sắc mặt của ngươi đỏ lên vậy?”

Tiểu Hòa thấy chủ tử đến, lập tức tố khổ:
“Chủ tử, bọn họ cho chúng ta đồ ăn ngày càng kém.”

Vũ Văn Thanh không mấy bận tâm, chỉ nhẹ nhàng hỏi:
“Thế à?” Sau đó cúi xuống nhìn đồ vật trên đất.

Trên mặt đất có hai túi gạo và mì, còn lại chủ yếu là rau củ, thịt chỉ có một khối mỡ, tầm hơn hai mươi cân.

Trong thế giới này, sức mạnh của động vật rất lớn, có thể bắt được con mồi là biểu tượng của sức mạnh, vì vậy, ăn thịt trở thành biểu tượng của sự tôn quý. Quý tộc và người có tiền thường lấy thịt làm món chính, nếu ăn chay thì bị coi thường, dù biết là vô lý, nhưng trong thế giới coi trọng sức mạnh, điều này cũng chẳng có gì là lạ.

Cũng không khó hiểu vì sao Tiểu Hòa tức giận như vậy. Trước kia, dù chỉ là nhân hầu, nhưng thân phận của hắn cũng tôn quý, tự nhiên thường xuyên ăn thịt. Nay vào lãnh cung, hắn chỉ được ăn những món bình dân, thậm chí rau xanh, điều này như một sự sỉ nhục. Hơn nữa, miếng thịt gần đó lại là thịt mỡ, thứ mà không ai ưa, giống như đồ bố thí.

Nói về ẩm thực ở thế giới này, Vũ Văn Thanh không khỏi thở dài. Phương pháp nấu ăn chỉ có hai kiểu: nướng và nấu. Gạo và mì, dù có nhưng lại không thể chế biến thành món ăn tương ứng. Điều này cũng liên quan đến sự phát triển của quốc gia. Thế giới trước đây luôn trong tình trạng chiến tranh, dân chúng sống khổ cực, có thể ăn no đã là tốt, đâu còn ai có tâm tư suy nghĩ cách nấu ăn. Chỉ gần mười mấy năm trở lại đây, mới có hòa bình. Ban đầu, mọi người chỉ có thể ăn thịt và trái cây, cho đến một năm khi lương thực thiếu thốn, họ bắt đầu thử ăn những thứ khác, và phát hiện ra nhiều loại thực vật có thể ăn. Lúa gạo và lúa mì sau này trở thành một sáng kiến lớn, tuy nhiên sản lượng quá thấp, dân chúng vẫn chủ yếu ăn loại thực phẩm gọi là xù xù quả, thứ này chỉ cần bỏ vào nước nấu sẽ phình ra nhiều, ngọt và dễ ăn no, sản lượng cũng cao, một năm có thể thu hoạch hai mùa. Vì thế, người ta không quá khắt khe với gạo và mì.
Vũ Văn Thanh nhìn thấy trong đống rau dưa một hình bóng quen thuộc, hắn liền ngồi xổm xuống, cầm lên, hình dáng này thật sự rất giống ớt cay, mặc dù chỉ dài bằng một lóng tay. Màu đỏ, nhìn rất giống loại ớt cay bình thường.

Hắn bẻ thử, nghe thấy một tiếng, không vừa thấy vậy tưởng ngăn cản nhưng chưa kịp.

"Thật là cay mũi!" Vũ Văn Thanh không nhịn được cảm thán.

Không vừa lập tức đi theo nói: "Đúng không, đúng không, đồ ăn khó ăn như vậy mà bọn họ lại đưa cho chúng ta, họ thật là quá khi dễ người."

Vũ Văn Thanh trong lòng lại rất vui, vì hắn rất thích ăn cay.

Nhìn thấy không vừa bĩu môi không vui, hắn xoa xoa đầu tiểu hòa, "Đừng tức giận, ta sẽ không cùng bọn họ tính toán." Nói rồi quay sang nhìn nam nhân cao lớn đứng bên cạnh, "Ngươi là?"

Lưu Nghị hơi cúi đầu, đáp: "Tiểu nhân là người của thượng thiện phòng giúp việc bếp núc."

Vũ Văn Thanh nhỏ giọng hỏi: "Tên gì?"

Không vừa ở một bên cười xen mồm: "Hắn tên Lưu Nghị, là bạn tốt của ta."

Vũ Văn Thanh nhìn thấy không vừa đang cười hì hì đáng yêu, rồi lại nhìn sang Lưu Nghị, ánh mắt của Lưu Nghị nhìn tiểu hòa cũng tràn đầy sủng nịch.

Thế giới này không phân biệt nam hay nữ trong chuyện tình cảm, bởi vì vị Khai Quốc Đế Quân năm xưa yêu một nam nhân, hơn nữa si tình đến mức hậu cung không còn ai khác. Để duy trì huyết thống hoàng tộc, ngự y đã nghiên cứu và chế tạo ra Sinh Con Đan, từ đó về sau, nam nhân cũng có thể sinh con.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Vũ Văn Thanh không khỏi cảm thấy may mắn. Cũng may khi trọng sinh, hắn đã ở trong lãnh cung. Dù nghe đồn hoàng đế không thích nam sắc, nhưng vạn nhất vẫn có khả năng xảy ra chuyện. Cũng may, nếu không… Nghĩ đến chuyện sinh con, thân thể hắn không khỏi run lên—quá đáng sợ.

Ổn định lại tinh thần, hắn hỏi: “Ngươi có thể vào lãnh cung sao?”

Lưu Nghị đáp: “Ta phụ trách mang đồ đến cho các ngươi, mỗi mười ngày đến một lần, chỉ ở lại một lát rồi đi, bên ngoài còn có người chờ.”

Vũ Văn Thanh gật đầu trong lòng, nhưng lại có chút đau đầu vì tình cảnh hiện tại—một người không thể ra ngoài, một người không thể ở lại. Ai… Nhưng giờ hắn cũng không có cách nào, chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Biết đâu một ngày nào đó, vận may tới, hắn có thể rời khỏi nơi này.

Thấy thời gian không còn sớm, Lưu Nghị có chút luyến tiếc nói: “Tiểu Hòa, ta phải đi rồi, lần sau lại đến thăm ngươi.”

Tiểu Hòa cười hồn nhiên đáp: “Được, vậy lần sau ngươi mang cho ta chút đồ ăn ngon, ở đây chẳng có gì cả.”

“Ừ.” Lưu Nghị cười gật đầu, sau đó quay sang Vũ Văn Thanh, “Vũ Văn công tử, tiểu nhân cáo lui.”

Vũ Văn Thanh khẽ gật đầu: “Được.”

Lưu Nghị xoay người rời đi, tiện tay đóng chặt cánh cửa lãnh cung.

Tiểu Hòa nói: “Chủ tử, ngài đi nghỉ trước đi, ta mang mấy thứ này vào bếp.”

Nhìn đống đồ trên mặt đất, Vũ Văn Thanh nói: “Ta cũng giúp một tay, nhiều đồ thế này, một mình ngươi bê chắc mệt lắm.” Dù gì Tiểu Hòa cũng chỉ là một đứa trẻ, để hắn hầu hạ mình đã không đành lòng, làm sao có thể để hắn một mình làm hết mọi việc được?

Nghe vậy, Tiểu Hòa lập tức nhíu mày, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Như vậy không được, ngài là chủ tử, sao có thể làm mấy việc này?”

Vũ Văn Thanh nghiêm túc đáp: “Tiểu Hòa, sau này chỉ còn chúng ta nương tựa lẫn nhau, làm gì còn chuyện chủ tử với nhân hầu nữa? Nói cho cùng, chính ta đã liên lụy khiến ngươi vào lãnh cung.”

“Chủ tử…” Tiểu Hòa định phản bác, nhưng Vũ Văn Thanh đã cúi xuống nhặt đồ trên mặt đất: “Đừng nói nhiều nữa, mau dọn đồ đi, chúng ta còn phải đi thêm một chuyến mới xong.”
Tiểu Hòa thấy chủ tử nhà mình kiên trì như vậy, liền bế lên một túi gạo khác, miệng lẩm bẩm: “Thật sự không hợp quy củ, sao có thể như vậy được chứ?”

Vũ Văn Thanh không để ý đến hắn, trong lòng lại âm thầm cảm thán—thể chất thân thể này thật sự quá kém. Chỉ mới ôm khoảng ba mươi cân đồ vật mà chưa đi được bao lâu đã cảm thấy mệt mỏi. Xem ra phải rèn luyện nhiều hơn mới được.

Đi vào phòng bếp, nhìn thấy căn bếp chỉnh tề sạch sẽ, Tiểu Hòa lập tức kinh ngạc kêu lên: “A! Chủ tử, đây là ngài thu dọn sao? Ngài sao có thể làm những việc này?”

Nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của Tiểu Hòa, Vũ Văn Thanh chỉ cười lắc đầu: “Ta sao lại không thể làm chứ? Tối nay ta còn định tự nấu cơm nữa.”

“Cái gì! Tuyệt đối không được! Chủ tử, đó là công việc của Tiểu Hòa!” Tiểu Hòa nghiêm túc phản đối. Chủ tử sao có thể nấu cơm chứ? Mặc dù lo lắng chủ tử sẽ không làm được, nhưng điều quan trọng hơn là hắn cảm thấy mình là một người hầu tốt, mà người hầu tốt thì không thể để chủ tử làm những việc của hạ nhân!

Vũ Văn Thanh không tranh luận với Tiểu Hòa, chỉ xoay người tiếp tục dọn dẹp đồ đạc. Tiểu Hòa thì đứng bên cạnh không ngừng thuyết phục, lải nhải rằng làm chủ tử thì không thể làm việc của hạ nhân, như vậy là không đúng.

Hắn cứ nói đi nói lại như vậy, cho đến khi Vũ Văn Thanh sắp xếp đồ đạc xong, quay sang nhìn Tiểu Hòa vẫn đang cố thuyết phục mình từ bỏ chuyện xuống bếp, liền cười hỏi: “Ngươi có khát không?”

Tiểu Hòa ngừng lại, nghiêm túc cảm nhận một chút rồi nói: “Có hơi khát.”

Vũ Văn Thanh liền nói: “Vậy đi uống nước đi.”

Tiểu Hòa theo bản năng đáp: “Được.” Nói xong liền chạy ra ngoài.

Như vậy là dễ dàng đuổi Tiểu Hòa ra ngoài, Vũ Văn Thanh nhìn nguyên liệu nấu ăn, trong lòng bắt đầu tính toán.

Hắn đem hơn hai mươi cân thịt mỡ đặt vào chậu gốm rửa sạch, tiện thể cũng giặt hai chiếc bình gốm lớn. Đúng lúc này, Tiểu Hòa quay lại, nhìn thấy Vũ Văn Thanh đang úp ngược bình gốm xuống để ráo nước. Đợi một lát nữa chỉ cần dùng giẻ lau khô là có thể dùng được.

“Chủ tử, ngài vẫn muốn nấu cơm sao?” Tiểu Hòa nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ai oán, như muốn nói: Ta đã phí biết bao công sức thuyết phục ngài rồi mà!

Vũ Văn Thanh suýt chút nữa bật cười, trịnh trọng gật đầu, hài hước nói: “Tiểu Hòa, thật ra ta không muốn nói ra, nhưng không còn cách nào khác. Cơm ngươi nấu thật sự quá khó ăn, ta nhịn không được nên mới phải tự xuống bếp. Thật đấy!”

Tiểu Hòa lập tức đỏ mặt, sau đó áy náy nói: “Chủ tử, thực xin lỗi! Ta sẽ cố gắng hơn!”

Vũ Văn Thanh ra vẻ nghiêm túc gật đầu: “Ta biết mà, Tiểu Hòa là một hài tử ngoan. Vậy lần này cứ để ta nấu, lần sau ngươi tiếp tục cố gắng nhé.”

“Vậy cũng được…” Tiểu Hòa cúi đầu, có chút chán nản.

Vũ Văn Thanh nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của hắn, cảm thấy có chút áy náy vì đã trêu chọc trẻ con. Nhưng ngay khi hắn định an ủi thì Tiểu Hòa đột nhiên như được tiêm máu gà, lập tức sống lại, ý chí chiến đấu sục sôi, nắm chặt tay, đầy quyết tâm nói: “Chủ tử, ngài yên tâm! Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ nghiêm túc rèn luyện trù nghệ! Ta nhất định sẽ trở thành một đầu bếp ưu tú!”

Vũ Văn Thanh vỗ vai hắn, cổ vũ: “Ta tin tưởng ngươi! Tiểu Hòa, giúp ta nhóm lửa đi.”

“Được!” Tiểu Hòa vừa nghe có việc để làm, lập tức trở lại trạng thái bình thường.

Hắn ôm củi nhóm lửa, còn Vũ Văn Thanh nhanh chóng cắt thịt mỡ thành từng khối nhỏ. Nhưng hắn không biết đây là thịt của loài động vật nào mà lại có nhiều mỡ như vậy.

Hắn bảo Tiểu Hòa đặt cả hai chiếc nồi lớn và nhỏ lên bếp. Hắn dự định dùng nồi lớn để nấu cơm, còn nồi nhỏ để lọc dầu xào rau.

Sau khi đã vo gạo sạch sẽ, hắn cho một lượng nước vừa đủ vào nồi rồi bắt đầu làm những việc khác.

Không bao lâu, nồi nhỏ đã nóng lên. Vũ Văn Thanh cho một phần thịt mỡ vào nồi, chỉ nghe xèo một tiếng, dầu bắt đầu chảy ra.

Tiểu Hòa tò mò, không hiểu sao lại không thêm nước, nhưng chẳng bao lâu sau, một mùi thơm đậm đà lan tỏa khắp gian bếp.

“Thơm quá! Chủ tử thật lợi hại!” Tiểu Hòa nhìn Vũ Văn Thanh, ánh mắt lấp lánh đầy ngưỡng mộ.

Vũ Văn Thanh chỉ cười không nói, tiếp tục rán tóp mỡ, sau đó đổ dầu vào bình gốm, còn tóp mỡ thì cho vào chén lớn. Nhân lúc rảnh, hắn làm thêm chút nước gừng, rồi tranh thủ khi dầu còn nóng, bỏ thêm muối và nước gừng khuấy đều lên, sau đó đưa cho Tiểu Hòa.

Tiểu Hòa cắn một miếng, lập tức sáng mắt: “Ngon quá! Giòn giòn, thơm quá!” Cả người hắn như tràn đầy hạnh phúc.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc 
Vũ Văn Thanh thấy Tiểu Hòa ăn vui vẻ, chính mình nhìn cũng cảm thấy thoải mái. Sau đó, hắn tiếp tục lọc hết dầu vào hai bình gốm. Tóp mỡ tất nhiên không thể để Tiểu Hòa ăn hết, vì hắn còn có những công dụng khác.

Xử lý xong mọi thứ, mùi thơm từ nồi cơm lớn bắt đầu lan tỏa. Tiểu Hòa hít hà, vẻ mặt say mê. Thấy thời gian đã phù hợp, Vũ Văn Thanh liền bảo Tiểu Hòa tắt lửa và để nồi cơm hạ nhiệt một chút.

Sau đó, hắn đơn giản xào hai món rau—một món là rau thái khúc, món còn lại là rau xanh xào với một chút tóp mỡ để tăng thêm hương vị. Hắn chỉ cho một ít ớt cay, sợ Tiểu Hòa không chịu nổi. Trong lúc hắn nấu ăn, Tiểu Hòa cứ đứng bên cạnh không ngừng thắc mắc:

“Vì sao không thêm nước? Vì sao lại thơm như vậy? Vì sao lại ngon thế?”

Nhìn bát lớn đầy đồ ăn, Tiểu Hòa hưng phấn đến mức gương mặt ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh sùng bái: “Chủ tử, ngài thật là lợi hại!”

Vũ Văn Thanh cười khẽ: “Đừng làm quá, đi sửa sang lại cái đình một chút, lát nữa chúng ta ra đó ăn.”

“Dạ!” Tiểu Hòa nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng chưa được bao lâu đã lạch bạch chạy về, cười ngượng ngùng: “Hắc hắc, quên mang bát.”

Vũ Văn Thanh chỉ lắc đầu cười, múc cơm ra bát, đậy nắp lại để giữ ấm.

Tiểu Hòa rất nhanh đã dọn dẹp xong, sau đó quay lại bưng thức ăn và cơm ra ngoài. Nhân lúc đó, Vũ Văn Thanh tranh thủ rửa qua tay.

Hắn vừa ngồi xuống, cầm lấy bát định ăn, thì lại nghe thấy tiếng hít hà phía sau. Quay đầu lại, hắn liền thấy Tiểu Hòa đang đứng một bên, cố tỏ vẻ ẩn nấp nhưng rõ ràng là đang nuốt nước miếng.

“Ngồi xuống ăn đi.”

Tiểu Hòa có chút do dự: “Như vậy không đúng quy củ…”

Vũ Văn Thanh đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Tiểu Hòa, ở đây chỉ có hai người chúng ta, không cần câu nệ nhiều quy tắc như vậy. Mau ngồi xuống ăn, ăn xong ngươi còn phải rửa bát đấy.”

Tiểu Hòa do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn, liền ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn chủ tử.”

Vũ Văn Thanh gắp cho hắn một ít thức ăn, sau đó bắt đầu ăn của mình. Những quy củ này chỉ có thể để Tiểu Hòa từ từ thay đổi, hắn không vội.

Nhìn chén đầy thức ăn trước mặt, trong lòng Tiểu Hòa bỗng cảm thấy ấm áp. Hôm nay, hắn đột nhiên nhận ra rằng sống trong lãnh cung cũng không quá tệ. Ít nhất, khi hắn ngồi xuống ăn, sẽ không có ai chỉ trích hay trừng phạt hắn. Làm hạ nhân, hắn vốn không có gì để oán trách, nhưng có một chủ tử đối xử tốt với mình như vậy, hắn thực sự cảm thấy biết ơn.

Vũ Văn Thanh cảm thấy hai món rau xào đều rất ngon, chủ yếu là vì nguyên liệu tươi mới. Điều làm hắn bất ngờ nhất chính là món rau thái khúc kia, ăn vào lại có vị giống như khoai tây.

Hai người ăn uống rất vui vẻ. Tiểu Hòa chưa bao giờ được ăn món ngon như vậy, trong khi Vũ Văn Thanh thì cảm thấy cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm bình thường.

Sau khi ăn no, Tiểu Hòa xoa bụng, rên rỉ: “No quá… no chết mất…”

Nhìn dáng vẻ vừa đau khổ vừa thỏa mãn của hắn, Vũ Văn Thanh bất đắc dĩ cười: “Ngươi ăn quá nhiều rồi.”

“Vì đồ ăn ngon quá mà…” Tiểu Hòa ngượng ngùng nói, “Thật ra nếu bụng ta không nhỏ quá, ta đã ăn hết cả phần cơm thừa rồi. Để lại thì tiếc quá.”

“Ngày mai còn có thể ăn, có gì mà tiếc. Chờ một lát nữa tiêu hóa bớt thì đứng dậy đi lại một chút, nếu không ăn nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe.”

“Dạ, ta biết rồi.” Tiểu Hòa ngoan ngoãn gật đầu, sau đó lại tò mò hỏi: “Chủ tử, sao ngài lại nghĩ ra cách nấu ăn này? Ta chưa từng thấy ai nấu giống ngài cả. Còn món cơm này nữa, không ngờ không cần nhiều nước mà lại thơm ngon như vậy.”

Vũ Văn Thanh sững người trong giây lát, sau đó chỉ mỉm cười nhẹ nhàng: “Trước đây, lúc rảnh rỗi ở nhà, ta tự nghiên cứu mà thôi, cũng chưa từng nói với ai.”

Tiểu Hòa hai mắt sáng rực, chân thành khen: “Chủ tử thật thông minh!”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play