Edit :Ngọc Trúc
Hôm nay mặt trời lên cao, thời tiết tốt hơn mấy ngày trước. Vì vậy, mấy ngày nay bọn họ đều tranh thủ giặt giũ quần áo, phơi chăn màn, thậm chí còn dọn cả một số đồ gia dụng ra để lau chùi và phơi nắng, dù sao thì cũng đã để lâu như vậy rồi.
Vì có đến mười tám gian phòng, mỗi phòng đều được bố trí giống nhau, chỉ đơn giản gồm giường và bàn ghế, nên việc dọn dẹp và sắp xếp cũng khá vất vả. Hơn nữa, do Vũ Văn Thanh đã sửa sang một căn phòng thành phòng tắm, nên dư ra một số bàn ghế và một chiếc giường. Anh ta liền mang bàn ghế đặt ở đại sảnh tầng một, còn chiếc giường thì cùng mọi người thu dọn lại, rồi chuyển vào bếp để làm chỗ đặt đồ đạc.
Căn bếp rộng hơn một trăm mét vuông, ban đầu chỉ có bếp nấu và một bồn rửa chén kèm tủ đựng bát đĩa. Nhưng sau này, do họ có thêm nhiều vật dụng, không gian bếp dần trở nên chật chội hơn. Hiện tại, đồ đạc trong bếp khá nhiều, đến mức một số thứ chưa có chỗ để. Cái bàn trước kia được chuyển vào bếp vốn chỉ dùng để nấu ăn, thái rau và đặt thức ăn, nhưng bây giờ lại chất đầy đồ đạc. Việc đặt chiếc giường vào đó hóa ra lại rất tiện lợi.
Ở nơi này, bọn họ thiếu thốn đồ đạc, nên những gì có thể tận dụng thì tuyệt đối không để lãng phí.
Giống như mọi khi, lúc này Vũ Văn Thanh đang ngồi ở sân phơi tầng hai đọc sách. Trên bàn bên cạnh có đặt trái cây, một ít đồ ăn vặt và một tách trà hoa cúc đã pha sẵn. Cuộc sống như thế này thực sự rất nhàn nhã.
Thế nhưng, chính vì quá nhàn rỗi, Vũ Văn Thanh đặt sách xuống, chợt nghĩ rằng dù lãnh cung này yên tĩnh, không ai quấy rầy, nhưng đôi lúc vẫn khó tránh khỏi cảm giác nhàm chán, vì có quá ít việc để giết thời gian. Giống như cuốn sách hắn vừa đọc, hắn đã xem đi xem lại không dưới bốn lần.
Số sách mà Vũ Văn Thanh có vốn không nhiều, chỉ vỏn vẹn bảy cuốn, tất cả hắn đều đã đọc hết. Một số cuốn hắn yêu thích thậm chí không biết đã đọc bao nhiêu lần. Cảm thấy thật đáng tiếc vì không có sách mới để đọc, hắn liền nghĩ đến việc nhờ Lưu Nghị tìm thêm vài cuốn sách cho mình, hy vọng có thể sớm nhận được chúng.
Đứng dậy nhìn về phía xa, hắn thực ra có thể lên núi. Tuy rằng hắn vẫn chưa khám phá hết những ngọn đồi kia, hoặc nói đúng hơn là hắn mới chỉ đi qua một số nơi, nhưng nghĩ đến khu rừng rậm kia luôn tiềm ẩn những nguy hiểm không biết trước, cộng thêm Tiểu Hắc cũng không phải lúc nào cũng vui vẻ dẫn hắn đi dạo, nên để bảo toàn mạng sống, hắn chỉ dám đi đến những khu vực an toàn. Còn những nơi sâu hơn, Vũ Văn Thanh vẫn không dám đặt chân tới, dù sao hắn cũng là người cẩn trọng.
Trong lòng hắn bỗng hoài niệm về chiếc máy tính, nghĩ rằng nếu có internet, dù có phải ở ẩn cả đời hắn cũng không thấy chán. Nhưng ở đây không có mạng, nếu có vài cuốn tiểu thuyết để đọc cũng có thể giết thời gian. Thực ra, hắn đã từng nghĩ đến việc tự mình viết truyện, vì dù sao đó cũng là một cách để tiêu khiển. Nhưng rồi lại nghĩ, ở nơi này chỉ có mỗi hắn là người đọc thì viết cũng chẳng có ý nghĩa gì. Đáng tiếc hơn, hắn thậm chí còn không có giấy và bút mực. Lần đầu tiên, một người vốn điềm tĩnh như Vũ Văn Thanh lại tức giận nghiến răng nghiến lợi vì sự keo kiệt của bọn họ.
Hắn đứng ở phần sân phơi nhô ra của tầng lầu, cúi đầu xuống liền có thể nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Hòa đang giặt quần áo. Thực ra, hắn cũng muốn giúp một tay, nhưng đáng tiếc, Tiểu Hòa chỉ cần một câu “Mỗi người một việc” là đã đuổi hắn đi rồi.
Bởi vì theo suy nghĩ của Tiểu Hòa, chủ tử của hắn chịu trách nhiệm nấu ăn, còn hắn thì lo việc quét dọn, giặt giũ. Nếu chuyện gì chủ tử cũng làm hết, vậy thì hắn chẳng phải sẽ quá rảnh rỗi sao? Thế nên, ở lãnh cung lâu ngày, so với một người lười biếng như Vũ Văn Thanh thì tính ra hắn vẫn còn đỡ hơn. Nhưng với tính cách thích bận rộn của Tiểu Hòa, đôi khi đây lại là một kiểu tra tấn. Cũng may là hắn biết tự tìm việc để làm, chẳng hạn như mỗi ngày đều thay quần áo, mỗi ngày đều giặt quần áo, sau đó mệt thì nghỉ một lát, uống trà, ăn vặt, tận hưởng cuộc sống một cách nhàn nhã.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngày đó phải có thời tiết đẹp, thích hợp để phơi quần áo. Nhưng ngay cả khi thời tiết không tốt, Tiểu Hòa vẫn rất giỏi trong việc tự tìm việc cho mình—hoặc tìm việc cho Vũ Văn Thanh. Hắn sẽ liệt kê một danh sách những món mình muốn ăn, thậm chí là những món thường ngày thấy quá phiền phức để làm, rồi để Vũ Văn Thanh ra tay chế biến. Giờ đây, Tiểu Hòa đã không còn chút ngại ngùng nào nữa, việc gọi món cũng ngày càng trơn tru hơn.
Vũ Văn Thanh nhíu mày, thầm nghĩ: “Thế này không ổn, vẫn nên tìm thứ gì đó để giết thời gian.”
Hắn rất muốn làm một bộ mạt chược, nhưng trong lãnh cung này chỉ có hai người, căn bản không thể chơi được, đành phải bỏ qua. Còn bài poker, nghĩ đến việc không có nguyên liệu để làm ra những lá bài, cũng phải gác lại. Cuối cùng, thứ duy nhất hắn có thể nghĩ đến là các loại cờ. Vì bản thân khá thích chơi cờ tướng, nên hắn quyết định làm một bộ trước.
Hắn không định làm bàn cờ bằng gỗ mà muốn tìm một miếng vải để vẽ lên. Đúng lúc bọn họ có một tấm màn cũ không dùng đến, mà hắn thì rất hiểu đạo lý “tận dụng mọi thứ đến mức tối đa”. Nghĩ là làm, Vũ Văn Thanh liền đi xuống lầu.
Hắn đi thẳng ra hậu viện, nhưng khi ngang qua bức tường phía tây, nơi đặt chuồng thỏ, hắn dừng lại một chút để quan sát đám thỏ.
Chuồng thỏ được xây bằng gạch, dưới nền còn được lát thêm để ngăn chúng đào hố trốn đi. Số gạch thừa này là do Lưu Nghị lén mang vào rất nhiều. May mắn là hiện tại bọn họ đã thân thiết với những người canh giữ bên ngoài, nhờ vào việc dùng mỹ thực để chinh phục họ. Nhờ vậy, nếu Vũ Văn Thanh muốn lấy gì đó, đều có thể kiếm được kha khá. Mặc dù Lưu Khải và những người khác e ngại quy củ nên không thể trực tiếp vào lãnh cung, nhưng bọn họ hoàn toàn có thể mở một khe cửa rồi ném đồ vào.
Hiện tại trong chuồng có bốn con thỏ, hai con đực và hai con cái. Vì thỏ có khả năng sinh sản rất mạnh, gần như mỗi tháng đều có thể đẻ con, nên mấy con thỏ cái này đều đã mang thai, chỉ còn vài ngày nữa là sinh. Để tránh tình trạng sinh sản tràn lan, hắn đã phân chúng ra từng khu riêng biệt.
Nghĩ đến việc thỏ con sinh sản với tốc độ khủng khiếp, mỗi lứa có thể lên đến bảy tám con, Vũ Văn Thanh cảm thấy sau này, chỉ riêng chuyện cắt cỏ cho chúng ăn cũng đủ khiến hắn bận rộn rồi.
Thấy mấy con thỏ đều ngoan ngoãn nằm trong ổ gặm cỏ, nước uống trong chậu cũng đầy đủ, hắn liền không quấy rầy chúng nữa. Dù sao thì trong thời gian mang thai, thỏ mẹ không nên bị làm cho hoảng sợ.
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc
Tính toán thời gian, đến khi mùa đông tới, lũ thỏ con chắc cũng đã trưởng thành. Khi đó, chúng sẽ trở thành nguồn thịt tươi mới của bọn họ, vì vậy cần phải chăm sóc thật tốt. Mỗi sáng sớm, việc đầu tiên sau khi ăn xong của Vũ Văn Thanh chính là đi cắt cỏ tươi cho thỏ ăn. Nhờ vậy, mấy con thỏ đều được nuôi dưỡng béo tốt.
Thấy chuồng thỏ không có gì bất thường, hắn liền nhấc chân đi về phía Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa vừa ngẩng đầu nhìn thấy Vũ Văn Thanh đi tới, liền thuận miệng hỏi:
"Chủ tử đến đây làm gì vậy? Sao không ở trên kia đọc sách, uống trà?"
Vũ Văn Thanh lắc đầu:
"Không, ta muốn tìm chút việc để làm. Ngươi cứ làm việc của ngươi, không cần để ý đến ta." Nói rồi, hắn đi vào kho lấy một cái rìu ra.
Tiểu Hòa thấy chủ tử cầm rìu, vội nhắc:
"Chủ tử, phòng chứa củi vẫn còn rất nhiều, chắc cũng đủ dùng cả tháng. Đợi thêm một thời gian nữa rồi hãy chặt tiếp."
Vũ Văn Thanh bật cười, giải thích:
"Ta không phải đi đốn củi, mà chỉ định làm chút đồ để giết thời gian. Ngươi cứ ở trong nhà đi, ta sẽ về nhanh thôi."
Quả nhiên, hắn quay về rất nhanh. Hắn nhớ rõ có một cây khô ở góc nào đó, rất thích hợp để khắc quân cờ.
Tiểu Hòa nhìn thấy hắn chặt khúc gỗ thành từng đoạn nhỏ, nhưng không hiểu hắn định làm gì. Sau khi giặt xong quần áo và phơi lên giá, hắn liền xoa tay đi tới, tò mò hỏi:
"Chủ tử, người đang định làm gì vậy?"
Vũ Văn Thanh ngẩng đầu, mỉm cười đáp:
"Làm quân cờ. Ta biết một trò chơi gọi là cờ tướng, rất thú vị. Nhưng muốn chơi thì cần có bàn cờ và quân cờ. Bàn cờ có thể vẽ lên vải, nhưng quân cờ thì phải khắc từ gỗ."
Tiểu Hòa vừa nghe liền hứng thú, hai mắt sáng rỡ nhìn Vũ Văn Thanh:
"Thật sự thú vị vậy sao? Chơi có vui không?"
Vũ Văn Thanh nhìn bộ dạng háo hức của Tiểu Hòa, biết chắc hắn đã buồn chán đến mức không chịu nổi, liền cười gật đầu:
"Chờ làm xong, chúng ta sẽ cùng chơi."
Thực ra, quá trình làm quân cờ cũng là một cách giết thời gian rất tốt.
Hai người không vội vàng, chỉ tranh thủ lúc rảnh rỗi để làm, nên cũng không hối thúc hay gấp gáp. Mãi đến ba ngày sau khi lũ thỏ con chào đời, bọn họ mới làm xong bộ cờ, tức là đã hơn mười ngày trôi qua.
Bốn con thỏ mẹ sinh tổng cộng 19 con thỏ con. Tiểu Hòa nhìn mà vô cùng thích thú, suýt chút nữa đã muốn bế một con lên ngắm nghía, nhưng lại bị Vũ Văn Thanh ngăn cản. Vì nếu trên người thỏ con có mùi của con người, rất có thể thỏ mẹ sẽ từ chối cho con bú.
Hôm đó, sau khi mài giũa xong quân cờ cuối cùng, Vũ Văn Thanh cố gắng làm cho nó bóng loáng hơn một chút, rồi vẫy tay gọi Tiểu Hòa, lúc này đang quét sân:
"Tiểu Hòa, lại đây xem, quân cờ đã làm xong rồi."
Tiểu Hòa vừa nghe thấy vậy, lập tức buông ngay cây chổi trong tay. Cuối cùng cũng làm xong! Hắn đã mong chờ điều này từ lâu rồi.
Hắn chạy ngay đến trước mặt Vũ Văn Thanh, hớn hở nói:
"Chủ tử, cuối cùng người cũng làm xong! Mau nói cho ta biết chơi thế nào đi?"
Trước đó, vì muốn giữ chút bí mật để dụ Tiểu Hòa háo hức hơn, Vũ Văn Thanh vẫn chưa nói cho hắn biết luật chơi cờ tướng. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng sốt sắng không chờ nổi của hắn, Vũ Văn Thanh bật cười, kéo hắn ngồi xuống, rồi bắt đầu giới thiệu luật chơi. Hắn lần lượt giải thích cách đi của từng quân cờ, đồng thời truyền lại khẩu quyết mà trước đây mình từng học:
"Mã đi chéo, tượng đi ô vuông, xe thì chạy thẳng, pháo vượt qua, tốt tiến lên không lùi!"
Thấy Tiểu Hòa háo hức muốn thử ngay, Vũ Văn Thanh liền bảo:
"Ngươi đi đóng cửa lãnh cung lại, để tránh có người quấy rầy."
Lúc này, bọn họ đang ngồi trong đại sảnh, từ đây có thể nhìn thẳng ra cổng lớn của lãnh cung.
Tiểu Hòa tuy nghe theo, nhưng vẫn cảm thấy chủ tử của mình quá cẩn thận. Nơi này là lãnh cung, làm gì có ai đến chứ?
Trong lúc Tiểu Hòa đi đóng cửa, Vũ Văn Thanh bày bàn cờ ra. Vì không có thuốc nhuộm để phân biệt quân đỏ và quân đen, hắn đành dùng các kiểu chữ khác nhau để khắc ký hiệu lên quân cờ.
Vì thấy trò này mới lạ, Tiểu Hòa kéo Vũ Văn Thanh chơi suốt cả ngày. Nhưng vì cờ nghệ của Tiểu Hòa thực sự quá kém, nên chưa ván nào thắng nổi. Dù vậy, Vũ Văn Thanh cũng không thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy bộ dạng vò đầu bứt tai của Tiểu Hòa rất thú vị, nên kiên nhẫn chơi cùng hắn. Một người thì nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, còn người kia thì chống cằm, vắt óc suy nghĩ nước đi tiếp theo.
Sau cả một ngày đấu cờ, Vũ Văn Thanh cũng thấy mệt, liền chủ động thu dọn bàn cờ, bảo Tiểu Hòa nghỉ ngơi để chuẩn bị nấu cơm.
Hai người vừa rời khỏi, thì ở một góc nào đó, hai bóng người mờ ảo dần hiện ra—Hướng Bắc và Hướng Nam.
Hướng Bắc lập tức chạy đến bàn cờ, nhặt một quân cờ lên, rồi nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu Nam, ngươi có hiểu bọn họ chơi như thế nào không?"
Hướng Nam vừa nhìn bàn cờ vừa gật đầu.
"Vậy ngươi thấy trò này có hay không?"
Hướng Nam lại gật đầu.
Hướng Bắc càng thêm mong chờ, cảm thấy ngay cả một bộ cờ gỗ mà cũng có thể trở thành một trò thú vị như vậy, chắc chắn rất đáng chơi.
Hướng Nam ghi nhớ vị trí của bàn cờ và quân cờ, rồi lập tức kéo Hướng Bắc chạy đi.
"Tiểu Nam, về nhà hai ta chơi thử đi, ngươi phải dạy ta đó!"
"Trước tiên mang cho Đế Quân xem đã."
"Hảo hảo… Dù sao người cũng là lớn nhất."