Edit :Ngọc Trúc 
Trong hoàng cung này, nơi ở cũng được phân chia rõ ràng, không phải ai cũng sống chung lộn xộn với nhau. Những người không có thân phận cao thường phải chia sẻ một khu đại viện với nhiều người khác. Ngược lại, những ai có địa vị thì sẽ có sân riêng của mình, cùng với một nhóm nô tài hầu hạ. Trong những tiểu viện đó, chủ nhân chính là người quyết định tất cả, và quyền sinh sát đối với bọn hạ nhân cũng hoàn toàn nằm trong tay họ—giống như Lương Phi, Vũ Phi vậy.

Là chủ nhân tối cao của toàn bộ hoàng cung, Đế Quân Tư Mã Nam Minh đương nhiên cũng có cung điện riêng của mình—Ngọc Hoa Cung.

Lúc này, Tư Mã Nam Minh cùng Nam Phong, Bắc Phong và Kinh Vũ đang ở trong đình nghỉ tinh xảo tại Ngọc Hoa Cung. Trong số tứ đại thống lĩnh, chỉ thiếu mỗi Lôi Vân.

Tư Mã Nam Minh di chuyển một quân cờ, tay trái vô thức mân mê quân cờ vừa ăn được. Đương nhiên, bộ cờ tướng của Tư Mã Nam Minh không thể đơn sơ như của Vũ Văn Thanh. Là Đế Quân, ngay cả một bộ cờ tướng cũng phải thể hiện sự tôn quý. Quân cờ hai màu đều được chế tác từ thượng đẳng ngọc thạch, vừa đẹp vừa bóng mượt, tạo cảm giác trơn láng khi cầm. Tay nghề của thợ thủ công hiển nhiên hoàn mỹ, khiến bộ cờ trở nên vô cùng tinh xảo.

Nam Phong ngồi đối diện Tư Mã Nam Minh bồi chơi cờ, trong khi Bắc Phong và Kinh Vũ đứng hai bên quan sát. Còn Năm Hỉ thì đứng cách xa một chút trên con đường dẫn vào đình, cẩn thận canh gác để không ai quấy rầy.(Ngọc Trúc:tên của mấy anh hộ vệ này làm mình đau đầu quá đi)
Bắc Phong nhìn thấy Đế Quân chỉ mới đi một nước cờ, trong khi Nam Phong lại đứng im suy nghĩ rất lâu vẫn chưa có động tĩnh, khiến hắn sốt ruột vô cùng. Trong lòng hắn thầm nghĩ:

"Sao lại suy nghĩ lâu như vậy chứ? Đi nhanh lên nào!"

Sau đó, hắn dứt khoát tự mình lên tiếng:

"Nhìn lâu như vậy làm gì, xuất pháo đi!"

Hắn rõ ràng đã nhìn thấy, chỉ cần xuất pháo là có thể ăn được mã của đối phương.

Nam Phong cũng không so đo với hắn, chỉ lặng lẽ đưa quân cờ về chỗ cũ. Bắc Phong còn định tiếp tục đi nước đó thì Tư Mã Nam Minh liếc hắn một cái, ánh mắt ấy lập tức khiến hắn không dám lộn xộn nữa. Kinh Vũ ở bên cạnh thấy vậy liền cười hì hì, còn cố ý nhìn Bắc Phong với ánh mắt đầy ẩn ý, như muốn nói "Ngươi ngốc quá rồi!"

Bắc Phong lập tức nổi giận, nhưng ngại có Đế Quân ở đây nên không dám xông lên xử lý Kinh Vũ. Nhìn thấy hắn tức tối mà không thể làm gì, Kinh Vũ càng đắc ý, còn cố tình làm mặt quỷ trêu chọc hắn.

"Kinh Vũ, đừng chọc hắn nữa." Tư Mã Nam Minh lạnh nhạt lên tiếng. Kinh Vũ lập tức thu lại vẻ nghịch ngợm, không dám tiếp tục làm càn.

Nam Phong suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng cũng đi nước cờ của mình. Lúc này, Ngũ Hỉ chặn một người đang muốn tiến vào tìm Đế Quân. Sau khi nghe tin, biết có liên quan đến Lãnh Cung, Ngũ Hỉ không dám chậm trễ, lập tức đi thẳng đến trước mặt Tư Mã Nam Minh.

Ngũ Hỉ hơi cúi người hành lễ, nói: "Đế Quân, nô tỳ có việc bẩm báo, liên quan đến Lãnh Cung."

Những lời này khiến tất cả mọi người trong đình đều hướng ánh mắt về phía Ngũ Hỉ. Dưới ánh nhìn của mọi người, áp lực trên vai nàng càng lớn hơn.

Tư Mã Nam Minh vẫn bình thản nhìn bàn cờ, hỏi: "Chuyện gì?" rồi ung dung dịch chuyển quân cờ một bước.

Bắc Phong và Lôi Vân cũng quan tâm đến chuyện này, nhưng vì có Đế Quân ở đây nên họ không dám lên tiếng hỏi trước, chỉ im lặng chờ đợi Ngũ Hỉ tiếp tục bẩm báo.

"Vừa rồi có người tới báo, nói rằng Lương Phi đã sai Lý công công trong cung của nàng đến Lãnh Cung, bảo mau chóng đến xem Vũ Văn Thanh."

Bắc Phong nhíu mày, khó hiểu: "Thật không hiểu nổi Lương Phi đang muốn làm gì nữa. Trước đây nàng ta đã lợi dụng Vũ Văn Thanh một phen, thậm chí còn hại hắn bị đày vào Lãnh Cung. Giờ lại sai người đến xem hắn, chẳng lẽ lại muốn giở trò gì sao? Không lẽ định tiếp tục hại hắn?"
Ngũ Hỉ không tiếp lời Bắc Phong nhưng cũng âm thầm cảm thán trước lối suy nghĩ đơn giản của vị này. Dù vậy, hắn cũng đã quen với tính cách thẳng thắn của Bắc Phong, biết rằng thế nào cũng sẽ có người chủ động giải đáp thắc mắc cho hắn. Quả nhiên, ngay sau đó, Kinh Vũ lập tức liếc Bắc Phong bằng ánh mắt khinh bỉ:

"Sao ngươi ngốc như vậy? Cũng may có Nam Phong luôn theo sát, nếu không thì thật lo lắng ngày nào đó ngươi bị người ta bán đi còn giúp họ đếm tiền nữa!"

"Ngươi..."

Không để ý đến bộ dạng tức tối của Bắc Phong, Kinh Vũ tiếp tục nói:

"Lương Phi nào có ý định hại Vũ Văn người hầu? Rõ ràng là đang khiêu khích Vũ Phi! Ngươi chẳng lẽ quên mất Vũ Văn người hầu đã bị đày vào Lãnh Cung thế nào sao? Lương Phi cố tình sai người đến xem Vũ Văn người hầu, mục đích chính là để tin tức này truyền đến tai Vũ Phi. Giống như đang nói: ‘Nhìn xem, ta đã khiến con ngươi mất tất cả, ngươi có thể làm gì ta?’ Rõ ràng bà ta làm vậy chỉ để khiêu khích Vũ Phi mà thôi!"

Bắc Phong thấy Tư Mã Nam Minh không lên tiếng, Nam Phong cũng không phản bác, ngay cả Ngũ Hỉ cũng gật đầu tán thành, liền biết lần này Kinh Vũ nói đúng. Hắn tức giận hừ một tiếng:

"Thôi được rồi, coi như ngươi nói đúng! Hừ, ai mà rảnh như ngươi, lúc nào cũng suy tính lòng vòng như vậy? Ta đâu có cần tranh sủng trong cung, nên chẳng việc gì phải hiểu mấy chuyện rắc rối đó!"

Nói xong, hắn còn tỏ vẻ ghét bỏ, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng ghen tị.

Kinh Vũ đấu khẩu với hắn bao nhiêu năm, sao lại không biết trong lòng hắn nghĩ gì? Lập tức cười khinh bỉ:

"Đừng có tìm cớ để che giấu sự ngốc nghếch của ngươi!"

"Ngươi...! Ta muốn quyết đấu với ngươi!"

"Được thôi, ai sợ ai chứ!"
Nếu Ngũ Hỉ là người thời hiện đại, chắc chắn hắn sẽ bước lên và hét một câu: "Hai vị, các ngươi có thể bớt ồn ào được không!"

Bên này, hai người chơi cờ hoàn toàn không để tâm đến hai kẻ đang cãi nhau ầm ĩ. Nam Phong vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, thản nhiên nói:

"Vũ Văn nhân hầu ở lãnh cung nuôi một con thỏ, nhưng không che giấu nổi."

Giọng điệu hắn rất tùy ý, như thể chỉ tiện miệng nói ra, nhưng Tư Mã Nam Minh lại nhận ra ẩn ý quan tâm bên trong. Trong lòng hắn nghĩ, hóa ra Vũ Văn Thanh chỉ dùng một chút đồ ăn mà đã thu phục được không ít lòng người.

(Vũ Văn Thanh tỏ vẻ: "Ta hoàn toàn không có ý thu mua lòng người, cũng không hề hào phóng chia sẻ đồ ăn. Rõ ràng là các người trộm ăn...")
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc 
"Ngũ Hỉ, ngươi đi truyền chỉ: Từ hôm nay trở đi, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước vào lãnh cung. Người đưa đồ ăn chỉ có thể đặt ở cửa Đông của lãnh cung để thị vệ tiếp nhận."

Ngũ Hỉ nghe xong liền tìm một tiểu thái giám đi truyền lệnh, bản thân vẫn đứng yên một bên, biết chắc Đế quân còn có điều muốn dặn dò.

Hai người kia sau khi nghe Tư Mã Nam Minh phân phó cũng lập tức im lặng. Bắc Phong cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao Đế quân lại xử lý như vậy. Rõ ràng là đang ngầm giúp đỡ Vũ Văn nhân hầu, nhưng chuyện này có thể sẽ mang đến phiền toái cho hắn. Tuy nhiên, lần này hắn không mở miệng hỏi, sợ lại bị Kinh Vũ châm chọc. "Hừ, thông minh thì có gì đặc biệt, công phu của ta vẫn cao hơn ngươi!"

Kinh Vũ vừa thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của hắn liền biết ngay tên này lại nghĩ không thông, bèn tốt bụng nhỏ giọng giải thích:

"Ha ha, không hiểu sao? Đế quân làm vậy tuy là giúp Vũ Văn nhân hầu, nhưng trong mắt người khác lại là đang giúp đỡ Vũ Phi. Dù sao, hành động của Lương Phi cũng là nhằm vào Vũ Phi mà!"

Bắc Phong nghĩ lại, cảm thấy có lý.

Quả nhiên, ngay sau đó, Tư Mã Nam Minh nói với Ngũ Hỉ:

"Truyền lời, tối nay ta đến Hân Vũ Cung nghỉ."

Kinh Vũ nghe xong liền nhỏ giọng cảm thán:

"Lương Phi chắc tức chết mất!"

Bắc Phong thì ngược lại, có vẻ rất vui:

"Càng đấu càng dữ dội càng tốt!"

Kinh Vũ lập tức lườm hắn cảnh cáo:

"Ngươi lại nói bậy rồi!"

Bắc Phong lập tức im bặt.

Tư Mã Nam Minh không để ý đến bọn họ, tiếp tục chơi cờ với Nam Phong, sau đó tùy ý nói:

“Ta nhớ ngươi từng nói với ta, hắn hình như từng tiếc nuối vì trò chơi nào đó không thể chơi được do thiếu người.”

Nam Phong đặt quân cờ xuống, đáp:

“Là một trò gọi là mạt chược, Vũ Văn nhân hầu từng nhắc đến một lần.”

Tư Mã Nam Minh hạ cờ trong tay, quay sang Ngũ Hỉ nói:

“Vậy ngươi cho lãnh cung thêm hai người, cũng coi như là ta tỏ thái độ với Vũ Phi.”

Câu nói này khiến Bắc Phong lại một lần nữa thấy khó hiểu, còn Ngũ Hỉ thì cảm thán công việc của mình thật vất vả, không chỉ hầu hạ đế quân mà còn phải đoán ý chỉ mơ hồ của ngài. Nhưng hắn cũng quen rồi, biết đây xem như là mệnh lệnh đã ban ra, liền nhận lệnh đi làm.

Bắc Phong thấy Ngũ Hỉ rời đi, Nam Phong cũng đứng dậy, nhìn bàn cờ trước mặt—hai pháo chiếu tướng, Nam Phong hoàn toàn bại trận. Thật ra, Bắc Phong chưa bao giờ hứng thú với cờ vây hay cờ tướng, cảm thấy mấy trò này quá tốn não. Đó là trò của những kẻ thông minh, còn hắn, nếu rảnh rỗi thà chạy đến lãnh cung ngồi canh, có khi còn tiện tay kiếm được chút đồ ăn ngon, dĩ nhiên là nếu Vũ Văn Thanh có làm. Nghĩ đến đây, Bắc Phong thầm tính toán thời gian, tự hỏi: “Không biết trưa nay Vũ Văn nhân hầu nấu món gì ngon không?”

Không nói đến việc Bắc Phong đang háo hức chờ bữa trưa, hãy nói đến hai vị sủng phi trong sự kiện lần này.

Hôm nay, tâm trạng của Vũ Phi vốn dĩ rất tốt. Mấy ngày trước, đế quân ban thưởng cho nàng không ít đồ quý giá, không chỉ có giá trị mà còn thể hiện được sự sủng ái của ngài, khiến nàng vui mừng không thôi. Nhưng chưa bao lâu, đã có hạ nhân đến báo tin: Lương Phi sai Lý công công đến lãnh cung, nói là phải chăm sóc thật tốt cho Vũ Văn nhân hầu, dù sao ở lãnh cung cũng khổ cực.

Vũ Phi làm sao không nhìn ra Lương Phi đang cố tình khoe khoang? Cố tình khoe rằng mình được đế quân sủng ái, rằng dù có “sơ suất” hại chết con của chính mình thì đế quân cũng chỉ trách mắng qua loa, hoàn toàn không có hình phạt thực sự. Đây rõ ràng là đang cố tình chọc tức nàng!

“Thật là khinh người quá đáng!” Vũ Phi lập tức đập vỡ tách trà trong tay, gương mặt xinh đẹp vặn vẹo vì tức giận, khiến toàn bộ cung nhân trong Hân Vũ Cung nín thở, không ai dám lên tiếng.

Nhưng không bao lâu sau, lại có người đến báo: Đế quân đã ngăn cản Lý công công, hơn nữa còn hạ chỉ không cho bất kỳ ai bước vào lãnh cung.

Vương công công, người đang cẩn thận hầu hạ bên cạnh, thấy sắc mặt Vũ Phi lập tức chuyển biến tốt, liền tiến lên nịnh nọt:

“Nương nương, đế quân rõ ràng là đang bảo vệ người! Hành động này chẳng phải là tát thẳng vào mặt Lương Phi sao? So với nàng ta, đế quân vẫn yêu thương nương nương hơn. Trước đây không vì nương nương mà nổi giận, e là bởi vì phụ thân của Lương Phi—Lương Tướng—quyền cao chức trọng, không thể chứng thực tội danh mưu hại hoàng tử của nàng ta, nên đế quân mới...”
Nghe xong lời của Vương công công, trên mặt Vũ Phi vốn dĩ đang vui vẻ, nhưng khi nghĩ đến việc Lương Phi có một người cha quyền khuynh triều đình, nàng lại nghiến răng tức giận. Cũng may phụ thân nàng nắm giữ binh quyền, nếu không, với tính cách ngoan độc của Lương Phi, nàng có lẽ đã sớm bị hại chết rồi. Nàng quá hiểu kết cục bi thảm của những phi tần từng được sủng ái nhưng không có chỗ dựa vững chắc.

Không bao lâu sau, thái giám bên cạnh đế quân đến truyền chỉ, nói rằng tối nay đế quân muốn nghỉ lại cung của nàng. Vũ Phi càng tin tưởng lời của Vương công công—rốt cuộc, người mà đế quân yêu thích nhất vẫn là nàng! Đáng tiếc, phụ thân của Lương Phi quá quyền thế! Vũ Phi âm thầm tính toán trong lòng, sau đó vui vẻ đi chuẩn bị.

Trong khi đó, ở bên Lương Phi lại chẳng có chút niềm vui nào. Khi nghe ý chỉ của Tư Mã Nam Minh, nàng tức giận đến mức đập phá đồ đạc trong phòng. Dừng lại một lúc, nàng giận đến mức không thể kiềm chế mà nghiến răng nói:

“Vũ Phi! Ta có thể giết con của ngươi, thì cũng có thể khiến ngươi mất mạng!”

Lương Phi cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng khác với vẻ yếu mềm, dịu dàng của Vũ Phi, nàng giống như một đóa hồng kiêu hãnh với đầy gai nhọn, xung quanh tỏa ra khí chất cao quý, cường thế. Trong lòng nàng, chỉ có những người như mình—cao quý và mạnh mẽ—mới xứng đáng trở thành mẫu nghi thiên hạ. Còn Vũ Phi, kẻ chỉ biết giả vờ yếu đuối để được thương hại, nàng cực kỳ chướng mắt!

Trong khi bên ngoài tranh đấu gay gắt như vậy, thì người vô tình châm ngòi cho tất cả—Vũ Văn Thanh—hoàn toàn không hay biết. Nếu thật sự biết, có lẽ chỉ có thể cảm thán rằng bản thân nằm không cũng trúng đạn!

Nhìn trước mặt, Lưu Nghị thì vừa tiếc nuối vừa vui vẻ, còn cung nhân tên Tiểu Văn thì khóc đến nức nở, Vũ Văn Thanh chỉ cảm thấy đau đầu. Nghe xong ý chỉ từ vị đế quân chưa từng gặp mặt kia, hắn lại càng thấy nhức óc hơn.

Rõ ràng vừa giúp một đôi hữu tình viên mãn, thế quái nào lại tạo ra thêm một cặp uyên ương khổ mệnh thế này?!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play