Edit :Ngọc Trúc
Vũ Văn Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, những đám mây trắng trôi lững lờ trông như kẹo bông gòn. Gần đây, hắn hoặc là bận rộn thu thập lương thực trên núi, hoặc là nhàn nhã ở nhà uống trà, đọc sách, tiện thể trò chuyện với Tiểu Hòa.
Ừm, lãnh cung này bây giờ đã mặc nhiên trở thành lãnh địa của hắn. Một nơi rộng lớn như vậy, chính là nhà của hắn và Tiểu Hòa. Dù sao, hắn cũng không nghĩ sẽ có vị công tử nào khác giống mình bị đày tới đây.
Nhìn trời một lúc, không thấy bóng dáng Tiểu Hòa đâu, Vũ Văn Thanh liền đi ra hậu viện. Quả nhiên, người đang ở trong bếp.
"Tiểu Hòa, ngươi đun nhiều nước như vậy làm gì?" Hắn thấy trong bếp có hai nồi nước lớn đang sôi, liền tò mò hỏi.
Tiểu Hòa vừa thêm củi vào bếp vừa cười đáp:
"Chủ tử, hôm nay trời ấm, ta nghĩ đun nước cho ngài tắm rửa. Giữa trưa tắm sẽ không bị lạnh."
Vũ Văn Thanh khựng lại một chút. Tiểu Hòa thật lòng đối tốt với hắn, lại chưa từng oán giận vì phải vào lãnh cung cùng hắn. Cảm kích, hắn đưa tay xoa đầu đối phương.
"Giữa trưa ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi."
Nghe có thể gọi món, Tiểu Hòa vui vẻ ra mặt, lập tức cúi đầu suy nghĩ. Gà cay? Gà om? Thịt kho tàu? Hay là thịt thỏ? Hắn có quá nhiều thứ muốn ăn, thật khó chọn!
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng Tiểu Hòa quyết định:
"Chủ tử, ngài làm gà rán chân đi!"
Nói xong, hắn thầm đắc ý. Dùng dầu chiên đồ ăn, chủ tử chắc chắn sẽ không chỉ rán một cái đùi gà, như vậy sẽ có nhiều món ngon hơn! Nghĩ đến đây, trong lòng hắn vui vẻ không thôi.
Nhìn bộ dáng đắc ý kia, Vũ Văn Thanh sao lại không hiểu tâm tư của Tiểu Hòa chứ? Hắn cười xoa đầu đối phương, đúng là một tiểu tử ham ăn! Dù thực ra, hắn cũng chỉ mới mười chín tuổi, không lớn hơn Tiểu Hòa là bao. Nhưng nghĩ đến kiếp trước, Tiểu Hòa đã gần ba mươi, còn hắn cũng mới hai mươi lăm, cảm giác vẫn cứ như đang dỗ trẻ con.
"Tiểu Hòa, giữa trưa ngươi cũng tắm nước nóng đi. Dù sao nước cũng đã đun, đun thêm chút nữa cũng không sao."
Hắn nhớ trong lãnh cung có vài cái thau tắm, hai người có thể cùng nhau tắm rửa.
Tiểu Hòa suy nghĩ một chút, cũng đã mấy ngày rồi hắn chưa tắm. Chủ yếu là do lười, lại chẳng làm gì nhiều, nên cứ lười luôn. Nghĩ đến việc cùng chủ tử tắm cũng không tệ, hắn liền gật đầu.
"Được a! Chủ tử, chúng ta cùng tắm đi! Ta còn có thể giúp ngài chà lưng nữa!"
Trước đây, mỗi lần Vũ Văn Thanh tắm rửa đều không cần hắn giúp.
Vũ Văn Thanh gật đầu, sau đó xoay người đi chuẩn bị thu dọn phòng tắm.
Lãnh cung rất rộng, có nhiều phòng, nhưng bọn họ tất nhiên không thể dùng hết. Phía trước hậu viện có bốn gian phòng, Vũ Văn Thanh chọn gian phía tây làm phòng tắm, bên trong đặt hai thùng tắm sạch sẽ. Phòng khá lớn nhưng lại trống trải, chỉ có hai thùng tắm và một đôi guốc gỗ mà hắn làm lúc rảnh rỗi.
Thấy nơi này không còn gì cần dọn dẹp, mà đồ dùng tắm rửa vẫn chưa mang tới, hắn liền quay về phòng lấy quần áo thay.
Trong phòng có ba chiếc rương gỗ lớn, hắn vẫn luôn nghĩ bên trong toàn là y phục của mình. Vì cần tìm áo trong nhưng không thấy trong chiếc rương chuyên để quần áo, hắn đoán có thể nó được đặt trong hai rương còn lại, nên mở một chiếc rương khác. Vừa mở ra, hắn liền sững sờ.
Bên trong toàn là phỉ thúy!
Có đỏ, có lam, có xanh lục, xanh đậm... tất cả các màu sắc mà hắn từng biết về phỉ thúy. Có viên lớn như quả bóng rổ, có viên nhỏ bằng nắm tay, sáng lấp lánh, tất cả đều là phỉ thúy thô chưa qua chế tác! Dù không phải chuyên gia thẩm định ngọc, nhưng chỉ cần nhìn, hắn cũng biết từng viên đều là cực phẩm—bởi vì chúng quá đẹp, đẹp đến mức hắn không nỡ rời mắt.
Hắn vội mở chiếc rương thứ ba. Bên trong cũng toàn là phỉ thúy, nhưng khác ở chỗ tất cả đều đã được điêu khắc tinh xảo. Có hình thú, có tượng người, thậm chí có cả hoa văn mà hắn không nhận ra. Mỗi món đều sinh động như thật, chứng tỏ tay nghề của nghệ nhân vô cùng xuất sắc.
Vũ Văn Thanh đứng ngây người.
Hắn biết rõ, những viên phỉ thúy cực phẩm này nếu ở thế giới cũ của hắn chắc chắn là bảo vật vô giá. Nhưng lúc này… hắn lại có tận hai rương lớn, ít nhất mấy chục viên! Nếu còn ở hiện đại, hắn nhất định sẽ hét lên vì sung sướng, vì đây chẳng khác nào trúng số độc đắc!
Nhưng bây giờ thì...
Hắn cẩn thận suy nghĩ, nguyên chủ vì sao lại sở hữu nhiều phỉ thúy đến vậy? Rồi hắn chợt nhớ ra một sự thật làm bản thân cũng phải kinh ngạc.
Thì ra, những viên phỉ thúy vô giá ở hiện đại, tại thế giới này lại chẳng có mấy giá trị!
Lý do là vì Tường Vân Đế Quốc có nguồn tài nguyên phỉ thúy dồi dào. Chúng vẫn được yêu thích vì màu sắc đẹp, thường dùng làm trang sức, nhưng vì không hiếm nên không được xem là trân bảo. Giới quý tộc thích vàng bạc hơn, thậm chí kim loại quý nhất lại là một loại gọi là tử kim.
Phỉ thúy quá phổ biến, giá thành rẻ, nên tự nhiên cũng không có giá trị cao. Nếu muốn bán với giá tốt, cần phải có danh gia điêu khắc chế tác thành tác phẩm nghệ thuật. Những nghệ nhân càng nổi tiếng, giá trị tác phẩm càng cao.
Như vậy, rương phỉ thúy thô mà Vũ Văn Thanh sở hữu gần như chẳng đáng giá ở thế giới này. Còn rương phỉ thúy đã được điêu khắc, theo ký ức của nguyên chủ, cũng không phải tác phẩm của đại sư. Vì thế, với người nơi đây, phỉ thúy chẳng qua cũng chỉ là những viên đá đẹp mà thôi.
Vậy vì sao một công tử quan gia như Vũ Văn Thanh, khi vào cung làm nhân hầu, lại mang theo hai rương đồ vật vốn không đáng giá? Điều này liên quan đến sở thích của nguyên chủ.
Từ nhỏ, nguyên chủ Vũ Văn Thanh đã say mê vẻ đẹp của phỉ thúy, về sau lại càng yêu thích điêu khắc phỉ thúy. Nhưng vì phỉ thúy ở thế giới này không quý hiếm, chẳng ai để tâm đến sở thích này của hắn. Mỗi khi hắn lấy phỉ thúy ra, người khác chỉ cười nhạo, vì với giới quyền quý, phỉ thúy chẳng qua là "đá màu đẹp" mà thôi, không đủ giá trị để đặt lên bàn tiệc sang trọng.
Tuy nhiên, Vũ Văn Thanh không quan tâm đến điều đó. Hắn luôn mơ ước trở thành một bậc thầy điêu khắc, có thể dùng đôi tay mình để tạo ra những tuyệt phẩm, khiến vẻ đẹp của phỉ thúy được thể hiện trọn vẹn. Trong mắt hắn, phỉ thúy chính là thứ mỹ lệ nhất. Việc bị xem nhẹ chỉ khiến hắn càng thêm tiếc nuối thay cho những viên đá quý này.
Ngay cả khi bị đưa vào cung làm nhân hầu, hắn vẫn mang theo dao khắc và phỉ thúy. Mỗi khi rảnh rỗi hay buồn chán, hắn lại ngồi tỉ mỉ điêu khắc. Cũng vì thế, chiếc rương chứa toàn bộ thành phẩm điêu khắc chính là tác phẩm do nguyên chủ tự tay làm ra.
Vũ Văn Thanh thở dài, nghĩ lại thì có lẽ cũng nhờ phỉ thúy không có giá trị, nên hắn mới được phép mang theo cả hai rương vào lãnh cung. Hắn chỉ kinh ngạc về địa vị thấp kém của phỉ thúy ở thế giới này, còn việc những viên đá này đáng giá hay không thì hắn chẳng mấy bận tâm. Dù sao, hắn cũng không thể rời khỏi đây, cho dù phỉ thúy có quý giá đi chăng nữa, hắn cũng chẳng thể bán đi mà đổi lấy thứ gì khác.
Sau khi đóng rương lại, hắn đi tìm Tiểu Hòa để hỏi xem áo trong của mình có rơi đâu không, rồi cũng không nghĩ thêm về số phỉ thúy đó nữa. Chỉ là, hắn chợt nhận ra quần áo của mình quá ít, mà từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa thấy bộ nào là đồ thay thế. Điều này khiến hắn hơi lo lắng.
---
Khoảng mười mấy khắc sau, hai người bắt đầu tắm rửa. Ngâm mình trong thùng gỗ với nước ấm, Vũ Văn Thanh trầm tư suy nghĩ về việc mình đã đến thế giới này như thế nào.
Bất tri bất giác, hắn đã ở đây gần một tháng. Cuộc sống mỗi ngày trôi qua thật thư thái, thậm chí ngay cả những lần lên núi săn thú tìm thức ăn cũng chẳng khác gì một trò tiêu khiển. Nói đúng ra, những ngày ở đây khiến hắn cảm thấy rất dễ chịu.
Bên cạnh, Tiểu Hòa nghịch nước trong thùng tắm. Nhìn sang chủ tử đang đăm chiêu, hắn liền chống tay lên thành thùng, lặng lẽ quan sát.
Hắn phát hiện, chủ tử của mình ngày càng đẹp hơn. Hơn nữa, làn da của chủ tử thật sự rất tốt—trắng mịn như ngọc. Lúc này, có lẽ do ngâm trong nước ấm, làn da ấy lại nhuốm chút sắc hồng, trông càng thêm mê người.
Cúi xuống nhìn chính mình, Tiểu Hòa mới nhận ra, da mình cũng trắng mịn không kém! Hắn giơ tay sờ thử, cảm giác thật mịn màng!
Hai người có sự thay đổi như vậy chủ yếu là nhờ Vũ Văn Thanh thường xuyên lén lút thêm một ít nước từ hồ vào trong không gian của mình khi nấu canh. Dĩ nhiên, số lượng không nhiều, nhưng Vũ Văn Thanh lại rất thích tắm trong ao phao, vì vậy làn da của hắn ngày càng mịn màng. Cũng vì vậy, Vũ Văn Thanh trông càng thêm thanh tú, đôi mắt sáng ngời, nhưng vẻ đẹp của hắn không phải kiểu quyến rũ tinh xảo mà là một nét đẹp tự nhiên, trong sáng, khiến người khác cảm thấy dễ chịu mà không quá chói mắt.
Tiểu Hòa nhìn mình trong nước, vui vẻ nói: "Chủ tử, chủ tử, ta phát hiện mình cao lên rồi!" Hắn thật sự không biết làm sao lại nhìn ra được chuyện mình cao lên trong lúc ngâm mình trong thau tắm.
Vũ Văn Thanh suy nghĩ một chút, rồi đáp: "Ừm, Tiểu Hòa, gần đây ngươi đúng là cao lên."
Tiểu Hòa nghe vậy liền vui vẻ cười: "Đều là công lao của chủ tử! Chủ tử nấu ăn ngon, ta ăn nhiều, mới nhanh chóng cao lên như vậy."
Vũ Văn Thanh chỉ mỉm cười không nói gì. Quả thật, Tiểu Hòa trong giai đoạn này đang lớn lên, việc cao lên trong một tháng là chuyện bình thường. Hơn nữa, việc ăn chút xương, uống cốt canh đúng là có ích cho sự phát triển.
Do mất thời gian lâu trong việc tắm, khi hai người ra ngoài thì đã qua chính ngọ. Vũ Văn Thanh không để ý đến chuyện bọn họ có thể bị đám người đang ở góc tối tính toán ăn vụng, bởi vì hắn không hề biết chuyện này.
Tắm trong nước ấm thật sự rất thoải mái. Vũ Văn Thanh duỗi người, vươn vai dưới ánh nắng, nói: "Ngày hôm nay thật thanh nhàn."