Edit :Ngọc Trúc
Tư Mã Nam Minh đang phê duyệt tấu chương, trong điện Ngọc Hoa vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hắn lật tấu chương thi thoảng vang lên.
Chẳng bao lâu, một vị công công trông chừng hơn bốn mươi tuổi nhẹ nhàng bước đến.
Tư Mã ngẩng đầu, xoa nhẹ giữa chân mày rồi hỏi:
"Ngũ Hỉ, có chuyện gì?"
Ngũ Hỉ mỉm cười đáp:
"Bẩm Đế quân, hai vị thống lĩnh Nam Phong và Bắc Phong cầu kiến."
Tư Mã đặt sổ con trong tay xuống, trên mặt lộ rõ vẻ hài lòng:
"Tốc độ cũng nhanh thật. Cho bọn họ vào đi."
Ngũ Hỉ nghe lệnh rồi lui ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, hai người mặc y phục một tím một lam, dáng người đĩnh bạt bước vào, quỳ một gối xuống hành lễ.
"Thần..."
"Nam Phong..."
"Bắc Phong..."
"Tham kiến Đế quân!"
Tư Mã nhìn hai vị ái tướng phía dưới, cất giọng nói:
"Đứng dậy cả đi. Các ngươi trở về rất nhanh, mấy ngày nữa Lôi Vân và Kinh Vũ cũng sẽ quay lại. Đến lúc đó, tứ đại thống lĩnh đều có mặt, các ngươi cũng có thể hảo hảo tụ hội một phen."
Nói đoạn, hắn đổi giọng:
"Nhiệm vụ lần này, vất vả cho các ngươi rồi."
Nam Phong vốn là người trầm mặc, ít nói, không lên tiếng gì. Bắc Phong thì lại cười hì hì, đáp:
"Không vất vả, không vất vả, được làm việc cho Đế quân là vinh hạnh của thần."
Bắc Phong dáng người thon dài, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt cười cong cong trông rất dễ gây thiện cảm.
Tư Mã thấy hắn tươi cười rạng rỡ như vậy, liền trêu chọc:
"Bắc Phong ra ngoài một chuyến, xem ra tiến bộ không ít, so với trước kia lại càng nói nhiều hơn rồi."
Bắc Phong nghe vậy thì cạn lời trong lòng. Đế quân đây là đang khen hắn sao? Nhưng hắn cũng không để tâm, vì mục đích hắn vội vã vào cung hôm nay đâu phải để đôi co với Đế quân. Hắn biết rõ bản thân không nói lại ngài ấy, chuyện quan trọng hắn còn chưa làm được kìa!
Thế nên, Bắc Phong cười hắc hắc, khéo léo lảng đi chủ đề:
"Đế quân, ngài xem, lần này chúng thần hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc như vậy, có phải ngài nên ban thưởng chút gì không?"
Hắn lại cười hắc hắc, vừa để che đi sự ngượng ngùng, vừa tự nhủ rằng da mặt mình vẫn còn chưa đủ dày. Nếu không lấy được thứ tốt, hắn nhất định phải học theo Kinh Vũ.
Hắn đã sớm ấm ức rồi! Mỗi lần lĩnh thưởng, hắn đều không bằng Kinh Vũ. Lần này hắn quyết tâm ra tay trước, giành lợi thế, cũng để có dịp khoe khoang trước mặt Kinh Vũ. Không thể lúc nào cũng để một mình Kinh Vũ phô trương được!
Tư Mã Nam Minh thấy Bắc Phong tỏ vẻ lấy lòng, còn Nam Phong thì đứng yên một bên, mặt không chút cảm xúc. Hắn hiểu rất rõ tính cách của bọn họ, vì cả hai đều theo mình từ nhỏ. Còn chút tâm tư nhỏ nhặt của Bắc Phong, hắn dĩ nhiên nhìn thấu triệt để. Nghĩ vậy, hắn nở nụ cười, nói:
"Bắc Phong, trẫm đúng lúc có một công việc rất phù hợp để thưởng cho ngươi đây."
Sau đó, hắn chậm rãi giao phó nhiệm vụ. Bắc Phong nghe xong, mặt càng lúc càng nhăn lại, chẳng mấy chốc đã méo xệch như một chiếc bánh bao.
Nghe hết lời dặn dò của Tư Mã Nam Minh, hắn cảm thấy Đế quân nhất định là đang trêu chọc mình! Công việc này mà gọi là phần thưởng sao?
Ra khỏi cung điện, chắc chắn rằng Đế quân không nghe thấy, Bắc Phong lập tức than vãn:
"Tiểu Nam, Đế quân càng ngày càng keo kiệt! Lần này ta hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc như vậy, thế mà không những không được thưởng, còn bị giao cho một việc chán chết! Tiểu Nam, ngươi nói xem, có phải Đế quân không thích ta không? Nếu không thì sao cứ chỉnh ta hoài vậy?"
(“Tiểu Bắc à, ta có thể đừng nói chuyện nghe ám muội thế này không?”)
Nam Phong liếc Bắc Phong một cái, không nói lời nào, nhấc chân đi thẳng. Ánh mắt hắn thâm trầm, không ai nhìn ra cảm xúc gì, vẫn luôn như một mặt giếng cổ phẳng lặng không gợn sóng.
Bắc Phong lập tức đuổi theo:
"Tiểu Nam, ngươi còn chưa trả lời ta đâu! Đi nhanh vậy làm gì? Chẳng lẽ ngươi cũng không thích ta sao? Ta đáng thương quá!"
Nam Phong đột ngột dừng bước, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, bình tĩnh đáp:
"Đói bụng."
Bắc Phong lập tức đổi sắc mặt:
"Tiểu Nam, ngươi đói bụng?"
Nam Phong gật đầu.
Bắc Phong liền cười rạng rỡ:
"Ta cũng đang đói đây! Tiểu Nam, ngươi mời ta đến Đầy Ngập Khách Lâu ăn cơm đi! Lâu lắm rồi ta chưa được ăn mỹ thực ở đó, thèm chết mất!"
Nam Phong không đáp, chỉ xoay người tiếp tục đi. Bắc Phong biết đối phương đã đồng ý, liền hớn hở chạy theo, tiếp tục thao thao bất tuyệt về việc Đế quân đối xử với mình bất công thế nào, còn hắn thì cực khổ ra sao.
---
Còn Tư Mã Nam Minh, sau khi hai người rời đi, liền ra lệnh cho Ngũ Hỉ dọn đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên. Mọi món đều do Vũ Văn Thanh đích thân làm, khẩu phần không nhiều, nhưng dùng làm bữa trà chiều thì vô cùng thích hợp.
Vừa ăn, hắn vừa nghĩ đến dáng vẻ Bắc Phong khi nhận được "phần thưởng", trong lòng càng thấy thích thú. Khí tức vui vẻ lan tỏa khắp người, khiến hắn trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Chỉ khi ở cạnh những người thân cận đã theo mình bao năm, hắn mới có thể thoải mái như vậy.
Ngũ Hỉ đứng bên hầu hạ, thấy rõ tâm trạng Đế quân vô cùng vui vẻ, liền lên tiếng:
"Thần thấy Đế quân rất thích đồ ăn do vị kia trong Lãnh Cung làm, nhưng không hiểu vì sao phải sai người lén lút đi lấy? Nếu ngài trực tiếp hạ chỉ, chẳng phải đối phương sẽ nấu cho ngài mỗi ngày sao?"
Ngũ Hỉ cũng vô cùng ngạc nhiên trước tay nghề nấu nướng của người trong Lãnh Cung kia. Hắn vốn tưởng mình đã từng nếm qua đủ loại mỹ vị, thế nhưng khi ngửi thấy mùi hương của những món ăn đó, hắn lại không thể giữ được vẻ thản nhiên như trước.
Tư Mã thoáng dừng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh người kia nhàn nhã nằm trên ghế, vừa uống trà vừa đọc sách. Nghĩ đến cảnh ấy, hắn lại không đành lòng phá vỡ sự yên bình của đối phương. Có lẽ vì bản thân chưa từng có được những ngày tháng tự tại như vậy, nên hắn càng không muốn ai làm phiền đến người ấy.
Hắn khẽ lắc đầu, không nói gì thêm. Ngũ Hỉ nhìn thấy, liền hiểu rằng Đế quân không muốn ai quấy rầy vị kia.
Mấy ngày nay, Vũ Văn Thanh sống vô cùng nhàn nhã và có quy củ. Mỗi sáng sau khi ăn xong, hắn lại đi dạo một vòng quanh bãi săn, tiện thể kiếm chút đồ ăn mang về.
Thỉnh thoảng, hắn chạm mặt một con chó săn tên Tiểu Hắc. Cái tên này là do hắn đặt, bởi không thể cứ mãi gọi nó là "chó săn" được. Mỗi lần gặp Tiểu Hắc, hắn đều có thể thu hoạch được chút con mồi, phần lớn là gà, thỏ, thỉnh thoảng còn bắt gặp những loài chim lạ.
Giờ đây, đám người Vũ Văn Thanh không còn phải lo lắng về chuyện thiếu thịt ăn nữa. Cũng vì thường xuyên gặp Tiểu Hắc, nên tình cảm giữa hắn và nó ngày càng thân thiết. Ít nhất thì hiện tại, Vũ Văn Thanh có thể chạy theo sau đuôi Tiểu Hắc mà không bị nó né tránh.
---
Bữa trưa hôm nay.
Tiểu Hòa nhăn mặt nhìn chén canh xương trên bàn, mặt méo xệch như bánh bao:
"Sao lại là canh xương nữa vậy? Ta uống đến phát ngán rồi!"
Vũ Văn Thanh thấy Tiểu Hòa làm bộ “Ta rất khổ sở, ta không muốn uống nữa” thì trong lòng muốn bật cười. Hắn còn nhớ lần đầu tiên nấu canh xương, Tiểu Hòa hào hứng đến mức nào, còn nói có thể uống hoài cũng không chán. Vậy mà chưa được bao lâu, đã bắt đầu kêu khổ!
Nhưng nghĩ lại, dạo gần đây bọn họ quả thực uống rất nhiều loại canh: canh cá, canh gà, canh xương… Đời sống có vẻ như đã tốt lên khá nhiều.
Có lẽ là do hôm đó Lưu Nghị ăn sườn xong, lại được Lâm Khải múc cho một ít canh xương, cảm thấy vô cùng mỹ vị. Từ đó, hắn liền nhân cơ hội nhờ Lâm Khải lén đưa thêm sườn và xương lớn cho bọn họ. Vũ Văn Thanh cũng thay đổi cách chế biến để đa dạng món ăn, nên số lần hầm canh xương tự nhiên cũng tăng lên.
Thực ra, canh xương nấu ngon thì rất dễ uống, thêm chút rau thơm, uống khi còn nóng hoặc chan với mì đều rất tuyệt. Nhưng dù món ngon đến đâu, ăn mãi cũng sẽ ngán, nên hôm nay Tiểu Hòa bắt đầu than phiền.
Thấy hắn thực sự không muốn uống nữa, bản thân cũng cảm thấy hơi ngấy, mà trong bếp vẫn còn một nồi lớn, Vũ Văn Thanh liền nói:
"Vậy cứ để đó đi, tối nay ngươi mang cho Lâm Khải chia cho bọn họ cũng được."
Hắn biết đồ ăn mình làm vẫn luôn rất được hoan nghênh. Cảm giác này thực sự không tệ chút nào, ít nhất cũng không bị lãng phí.
Hôm nay, bữa trưa của hai người họ hoàn toàn là đồ chay.
Sau bữa trưa chính là thời gian nghỉ ngơi, thói quen này đã trở thành nếp sống hằng ngày, đến mức nếu không ngủ trưa thì cả người sẽ uể oải. Dù sao cũng không có chuyện gì quan trọng cần làm, hai kẻ nhàn rỗi cứ ăn no rồi ngủ, tận hưởng cuộc sống an nhàn tự tại.
Điều họ không biết là, sau khi họ rời đi, trong bếp lại xuất hiện hai người khác.
“Tiểu Nam, Tiểu Nam! Ta thật hận tên tiểu tử kia! Được ăn ngon mà lại không biết quý trọng! Vậy mà còn chê ngấy nữa chứ! Ô ô… Thật quá đáng giận!”
Hai người này chính là Nam Phong và Bắc Phong, đang làm nhiệm vụ bí mật.
Nam Phong không thèm để ý đến tiếng than vãn của Bắc Phong, chỉ lặng lẽ bưng chén canh xương đưa cho hắn:
“Uống trước đi.”
Mỹ thực trước mắt, Bắc Phong lập tức im lặng. Tay trái cầm màn thầu, tay phải bưng bát canh, uống vô cùng sung sướng, thỉnh thoảng còn đút cho Nam Phong một ngụm khi người kia đang bận cẩn thận bày biện thức ăn.
Hôm đó, nhiệm vụ mà Tư Mã Nam Minh giao cho bọn họ chính là mỗi ngày lẻn vào lãnh cung để "ăn vụng" đồ ăn. Đương nhiên, theo cách nói dễ nghe hơn của Đế quân, thì bọn họ chỉ là "bí mật thu lấy" mà thôi. Khi ấy, Bắc Phong vẫn còn oán giận vì không được ban thưởng gì tốt, nên chưa kịp lên tiếng thắc mắc: Ngài là ai? Ngài chính là Đế quân của Tường Vân Đế Quốc! Thế nhưng lại muốn trộm đồ ăn của người ta mà ăn?
Nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải trong hoàng cung có các đầu bếp giỏi nhất hay sao? Ngài ngày nào cũng được ngự thiện phòng cung phụng mỹ thực, vậy thì lãnh cung có thể có món gì ngon được chứ? Sao có thể sánh với đầu bếp ngự thiện phòng được!
Vì vậy, đối với nhiệm vụ này, Bắc Phong cảm thấy Đế quân đang cố tình trêu chọc hắn. Nhưng ai bảo người ta là chủ tử chứ, nên dù không tình nguyện thì hai người bọn họ vẫn phải làm. (Thực ra, chuyện này chẳng liên quan gì đến Nam Phong, chỉ là do Bắc Phong kéo theo mà thôi).
Thế nhưng, ngay lần đầu tiên lẻn vào lãnh cung, vừa lúc bắt gặp Vũ Văn Thanh và Tiểu Hòa đang ăn cơm tối, suy nghĩ của Bắc Phong lập tức thay đổi hoàn toàn! Cái gì mà ngự thiện phòng, cái gì mà đầu bếp giỏi, tất cả đều không đáng nhắc tới! Ngửi thử xem, mùi thơm của đồ ăn mê người đến thế nào!
Không chịu nổi nữa rồi! Phải làm sao đây? Muốn chạy ra xin một phần ăn chung làm sao bây giờ?!
Nhìn chủ tớ hai người kia đang ăn uống hạnh phúc, còn bản thân thì núp trong bóng tối chảy nước miếng, Bắc Phong thầm nghĩ: Không sao, mình tin là rất nhanh thôi, mình cũng có thể ăn được! Dù có là cơm thừa canh cặn cũng không thành vấn đề!
Bắc Phong trong lòng vô cùng sùng bái Đế quân nhà mình. Không ngờ người lại có thể phát hiện ra mỹ thực ngay trong lãnh cung! Đế quân thật uy vũ!
Ân ân, thơm quá đi mất! Đế quân, ta thật sự quá cảm kích ngài! Ngài lại có thể giao cho ta một nhiệm vụ tuyệt vời như vậy! Tuy rằng nhìn người ta ăn mà không được ăn cũng có chút thống khổ, nhưng sau khi chịu đựng khổ cực, hạnh phúc chắc chắn sẽ đến! Ta thật sự rất vui lòng! Lần này nhất định có thể khiến Kinh Vũ ghen tị chết mất, hắc hắc hắc hắc...
Thế là, khi Vũ Văn Thanh và Tiểu Hòa không hay biết gì, đồ ăn của bọn họ đã bị trộm đi không ít. Vậy tại sao hai người họ không phát hiện ra?
Bởi vì—
Tiểu Hòa vào bếp dọn dẹp, nhìn thấy nồi canh xương ít đi một chút, trong lòng có hơi nghi hoặc, nhưng rồi lại nghĩ: "Có thể là chủ tử uống thêm một ít đi, giữa trưa chủ tử ăn không nhiều, chắc lại đói bụng rồi."
Còn Vũ Văn Thanh, lúc vào bếp rót nước, cũng phát hiện đồ ăn dư từ bữa trưa ít đi một chút. Nhưng thấy cũng không chênh lệch bao nhiêu, hắn chỉ cười lắc đầu: "Trẻ con đúng là trẻ con, tiêu hóa thật tốt. Giữa trưa còn nói ăn no căng bụng, vậy mà mới ngủ dậy đã lại ăn tiếp rồi."
Thế nên, một lần nữa, bọn họ không hề phát hiện ra sự thật.
Nói cho cùng, cũng vì hai chủ tớ này vốn dĩ không bao giờ nghĩ rằng sẽ có người đến lãnh cung, chứ đừng nói đến chuyện có người lẻn vào đây để "ăn vụng"!
Bắc Phong cảm thấy cuộc sống dạo gần đây của mình vô cùng hạnh phúc. Dù mỗi bữa cơm đều phải lén lút vào lãnh cung nằm vùng, hắn vẫn vui vẻ chấp nhận. Chỉ tiếc là mỗi lần đều không thể ăn được bao nhiêu. Dù sao thì hai chủ tớ kia mỗi bữa cũng không nấu nhiều, lại còn phải để phần mang về cho Đế quân, thành ra hắn chưa từng có cơ hội ăn một bữa ra trò.
Nghĩ đến Tiểu Hòa ngày nào cũng có đồ ăn vặt để nhấm nháp, Bắc Phong thật sự ghen tị đến phát hờn! Hắn từng có cơ hội ăn thử đồ ăn vặt mà Vũ Văn Thanh làm cho Tiểu Hòa, càng ăn càng thấy ngon, lại càng thêm ghen tị đến khó chịu. Bắc Phong vô cùng hy vọng có thể quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Vũ Văn Thanh, như vậy thì hắn có thể ăn thật nhiều mỹ thực! Ai da, không biết đến bao giờ Đế quân mới tìm được cách để bọn họ có thể xuất hiện bên cạnh Vũ Văn Thanh đây?
Hiện tại, hắn thậm chí còn muốn xin Đế quân nghĩ cách "đày" hắn đến lãnh cung để có thể ngày ngày làm bạn với mỹ thực. Đáng tiếc, hắn không có cái tư cách đó!
---
Buổi trưa, Tiểu Hòa mang về một miếng thịt ba chỉ ngon nhất, do Lưu Nghị lén bảo Lâm Khải tuồn ra. Nhìn miếng thịt béo ngậy, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Vũ Văn Thanh chính là làm thịt kho tàu! Nghĩ đến món này, hắn càng không thể bỏ qua—dù sao thì cũng đang rảnh rỗi mà.
Thịt kho tàu khá mất thời gian để chế biến, nhưng vì nó quá ngon nên hắn cũng không ngại bỏ công sức. Chỉ tiếc là nguyên liệu không được đầy đủ, lại không có nước tương. Cuối cùng, để tạo màu, Vũ Văn Thanh quyết định dùng chút tương tự phơi khô của mình. Kết quả nấu ra vẫn vô cùng hấp dẫn.
Có điều, hắn không hề hay biết rằng, ngay khi mùi hương lan tỏa khắp nơi, ở góc khuất nào đó, có kẻ đã bắt đầu không ngừng… chảy nước miếng!
“Không được, không được! Tiểu Nam, Vũ Văn nhân hầu làm thịt quá thơm! Sao lại có thể thơm đến mức này chứ?!”
Bắc Phong nói xong, Nam Phong không đáp, nhưng thấy ánh mắt của đối phương cứ dán chặt về phía phòng bếp thì cũng hiểu—rõ ràng hắn cũng đang rất thèm.
Khi thấy hai chủ tớ kia bưng thức ăn ra ngoài, Nam Phong và Bắc Phong lập tức chớp lấy cơ hội. Bọn họ nhanh chóng vơ vội một ít thịt, cầm thêm hai cái bánh bao rồi biến mất ngay lập tức.
Trên đường trở về, Bắc Phong lộ vẻ mặt đau khổ:
“Tiểu Nam, ngươi nói Đế quân có thể chia cho chúng ta một miếng không?”
Nam Phong vẫn không trả lời.
Bắc Phong càng thêm thương tâm:
“Quá đáng thương, tại sao bọn họ lại không nấu thêm một chút chứ?!”
Lúc này, Nam Phong mới mở miệng:
“Bọn họ không có đủ thịt, đồ ăn trong lãnh cung đều bị cắt xén.”
Bắc Phong nhớ lại miếng thịt Tiểu Hòa lấy về cũng là do lén lút mang vào, lập tức tức giận nghiến răng:
“Đám người kia thật quá đáng! Chẳng khác nào cướp đồ ăn từ miệng ta! Không thể tha thứ! Ta nhất định phải nói với Đế quân để trừng phạt bọn họ!”
Nam Phong liếc nhìn hắn một cái nhưng không nói ra sự thật—rằng Đế quân vốn đã biết chuyện này. Hơn nữa, nếu Đế quân thực sự ra mặt thì mọi chuyện có khi còn không tốt hơn.
---
Khi hai người về đến Ngọc Hoa Điện, liền phát hiện Lôi Vân và Kinh Vũ đã đến.
Bắc Phong nhìn thấy liền lập tức nhăn mặt—lại có thêm người chia phần đồ ăn, thật quá đau khổ!
Lôi Vân và Kinh Vũ đều mặc trường bào đen. Kinh Vũ tính tình có phần giống Bắc Phong nhưng diện mạo lại tuấn mỹ hơn một chút. Vì thế, khi thấy Bắc Phong nhìn mình với vẻ mặt chẳng hề hoan nghênh, thậm chí còn đầy ghét bỏ, Kinh Vũ lập tức không vui.
Hai người ngay lập tức xáp lại, chẳng ai chịu nhường ai.
Những người khác đã quá quen với cảnh tượng này. Nam Phong và Lôi Vân chẳng thèm ngăn cản, còn người ngồi trên cao nhất—Tư Mã Nam—càng không có ý định can thiệp.
Nam Phong tiến lên, lấy hộp đồ ăn ra và đặt trước mặt Tư Mã Nam. Hộp vừa mới mở, vài người có khứu giác nhạy bén lập tức ngửi thấy một mùi hương mê người.
"Thơm quá a!" Kinh Vũ hét lên, lập tức chạy đến trước bàn của Tư Mã, nhìn chằm chằm vào mấy miếng thịt ít ỏi bên trong.
"Đây là thịt gì thế? Thơm quá! Ta chưa từng ngửi thấy mùi nào hấp dẫn như vậy!"
Bắc Phong cũng lập tức xáp lại, hừ một tiếng:
"Đó là thịt kho tàu, chưa từng nghe qua sao? Hừ, không có phần của ngươi đâu!"
Kinh Vũ lập tức xù lông:
"Sao lại không có phần của ta? Làm gì có chuyện ngươi có mà ta lại không có!"
Sau đó, hắn nhìn sang mấy thứ trắng trắng tròn tròn bên cạnh, tò mò hỏi:
"Vậy cái này là gì?"
Bắc Phong khinh bỉ nhìn hắn:
"Ngươi ngu ngốc quá, đến cả màn thầu cũng không biết!" Hoàn toàn quên mất lần đầu tiên mình nhìn thấy cũng từng hỏi y hệt.
Sau đó, cả hai liền đồng loạt quay sang Tư Mã Nam, ánh mắt đầy mong đợi.
Tư Mã Nam nhìn xuống mâm cơm nhỏ xíu với vỏn vẹn sáu miếng thịt, rồi lại nhìn sang bốn kẻ trước mặt—ngay cả hai người trầm ổn nhất cũng không giấu nổi ánh mắt thèm thuồng.
Cuối cùng, hắn để lại cho mình hai miếng thịt cùng một cái màn thầu, số còn lại cho bọn họ tự chia. Nhìn xuống hai miếng thịt ít ỏi trong đĩa, rồi lại nhìn sang đám người trước mặt, Tư Mã Nam bỗng cảm thấy thật mất mặt, mà cũng bất đắc dĩ.
Bọn họ ai nấy đều có thân phận cực kỳ cao quý, thế mà bây giờ lại tranh nhau vài miếng thịt...
Xem ra, hắn thực sự nên suy nghĩ nghiêm túc về lời của Bắc Phong.
---
Kinh Vũ cắn một miếng, tròn mắt kinh ngạc:
"Đây không phải thịt nướng, vậy mà lại ngon đến thế này! Không ngờ thịt còn có thể nấu theo cách này nữa!"
Nhìn bộ dáng hắn tiếc rẻ từng miếng, gương mặt đầy xót xa, ai thấy cũng cảm thấy buồn cười.
Lôi Vân là người có vẻ ngoài chất phác, thấy Kinh Vũ thích như vậy liền muốn đưa phần của mình cho đối phương. Kinh Vũ lập tức đẩy lại, nói:
"Lôi Tử, ngươi tự ăn đi! Món này ngon như vậy, nếu ngươi không được ăn thì quá đáng thương!"
Bắc Phong thì đầy oán niệm nhìn Nam Phong, người vừa dứt khoát ăn sạch phần của mình không chút do dự.
"Tiểu Nam, ngươi thật là không có huynh đệ tình nghĩa! Nhìn xem người ta kìa, ngươi sao lại không biết nhường cho ta một chút chứ?"
Nam Phong vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, nhìn hai người trước mặt đang "tình thương mến thương", lạnh nhạt đáp:
"Không phải."
"Sao lại không phải?!"
"Không phải huynh đệ tình nghĩa."
Nói xong liền xoay người bước đi vài bước, không thèm quan tâm đến Bắc Phong nữa. Bắc Phong lập tức đuổi theo, vì thế không thấy được phản ứng của hai người còn lại—mặt lập tức đỏ bừng.
Lôi Vân còn đỡ, da ngăm nên không quá lộ rõ. Nhưng Kinh Vũ thì khác, nước da trắng nõn khiến sắc đỏ trên mặt hắn càng thêm nổi bật. Hắn cúi đầu, ra sức gặm màn thầu, giả vờ như không để ý đến hai người kia.
Lôi Vân thì chỉ cười hắc hắc, không nói gì, nhưng trong lòng lại thấy vui vẻ không thôi.
---
Bên này, Vũ Văn Thanh hoàn toàn không biết mấy miếng thịt kho tàu của mình lại có sức hấp dẫn lớn như vậy. Hắn chỉ đang nhíu mày nhìn miếng thịt ba chỉ cực lớn trong tay Tiểu Hòa, suy nghĩ xem nên chế biến thế nào.
"Ta nhặt được trước cửa lãnh cung, chắc là Lâm Khải để đó." Tiểu Hòa báo cáo, sau đó có chút ngại ngùng nói thêm:
"Chủ tử, bữa trưa chúng ta ăn thịt kho tàu rất ngon, buổi tối có thể làm thêm không? Cái đó… ta muốn để Lưu Nghị cũng nếm thử."
Vũ Văn Thanh không có ý kiến gì, chỉ là nấu cơm thôi mà, làm gì cũng vậy.
Vì phải chờ đến khi Lâm Khải đổi ca mới có thể đưa cho hắn, Tiểu Hòa liền tạm thời cất thịt vào hộp đựng thức ăn, sau đó theo Vũ Văn Thanh đi uống trà tán gẫu.
Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc
---
Bên này, hai tên "trộm thực" Bắc Phong và Kinh Vũ vừa thấy Tiểu Hòa rời đi, lập tức lao vào bếp, nhanh chóng lấy thịt rồi chuồn đi. Tiện thể còn "mượn" luôn hai bát cơm.
Trên đường trở về, Kinh Vũ đắc ý nói với Bắc Phong:
"Vẫn là ta thông minh! Chỉ cần lấy danh nghĩa đưa thịt cho bọn họ, nhất định họ sẽ làm!"
Nghĩ đến việc lại được ăn món thịt kho tàu thơm ngon kia, nước miếng hắn gần như muốn tràn ra ngoài.
Bắc Phong không để ý đến hắn, chỉ một lòng muốn nhanh chóng về ăn. Còn phần của Đế quân? Cứ về rồi bàn bạc sau!