Edit :Ngọc Trúc 
Tư Mã Nam Minh nhìn ám vệ đang quỳ trên mặt đất, hỏi:

“Hướng Nam, Hướng Bắc hiện giờ đã đến đâu?”

Ám vệ cúi đầu kính cẩn đáp:

“Bẩm Đế quân, hai vị thống lĩnh đại nhân đã đến Danh Hoàn, ngày mai hẳn là có thể vào kinh.”

Tư Mã Nam Minh rất hài lòng khi biết hai trợ thủ đắc lực của mình sắp trở về, liền gật đầu ra hiệu cho ám vệ lui xuống.

Lúc này, ám vệ kia do dự một chút. Nhận ra đối phương còn chuyện muốn nói, Tư Mã Nam Minh liền hỏi:

“Còn chuyện gì nữa?”

Ám vệ do dự một lát, rồi cẩn thận ngẩng đầu hỏi:

“Người trong lãnh cung, Đế quân có cần thần phái người theo dõi không?”

Tư Mã Nam Minh thoáng cân nhắc trong lòng, rồi nói:

“Không cần, chỉ cần chú ý, đừng quấy rầy đến hắn.”

Người mà Tư Mã Nam Minh nhắc đến, ám vệ đương nhiên biết là ai. Nhận lệnh xong, hắn lặng lẽ lui xuống.

Nghĩ đến món ăn mỹ vị hôm ấy, gương mặt vốn luôn bình lặng như nước giếng cổ của Tư Mã Nam Minh chợt ánh lên một nụ cười trong thoáng chốc.
Tiểu Hòa có chút không rõ vì sao chủ tử nhà mình mỗi ngày đều phải ra ngoài tìm đồ ăn, rõ ràng bọn họ hiện tại chẳng thiếu thứ gì.

Rau xanh thì dư dả, đã muối ướp rất nhiều, thịt ăn không hết cũng theo cách của Vũ Văn Thanh mà hoặc hong gió, hoặc hun khói. Hơn nữa, trong cung cứ mười ngày lại đưa đồ ăn tới, tuy rằng chỉ là rau xanh, không có thịt ngon, nhưng với tay nghề nấu nướng của chủ tử, rau xanh cũng có thể trở thành món mỹ vị.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ ở lãnh cung vốn cũng chẳng có việc gì làm, ra ngoài tìm đồ ăn cũng xem như hít thở không khí. Vì vậy, dù trong lòng có chút thắc mắc, Tiểu Hòa cũng không nói ra, hơn nữa còn cảm thấy ra ngoài dạo chơi như vậy cũng khá thú vị.

Trên đường, Tiểu Hòa phát hiện rất nhiều rau xanh, nhưng thấy chủ tử nhà mình chẳng hề có ý định dừng lại hái, y cũng không nói gì. Dù sao thì hiện tại, thứ bọn họ có nhiều nhất chính là rau xanh.

“Tiểu Hòa.” Vũ Văn Thanh xoa trán, lau mồ hôi rồi gọi một tiếng.

Nghe thấy chủ tử gọi mình, Tiểu Hòa – vốn đang nhàm chán nghịch con dao đi phía sau – lập tức chạy tới trước mặt Vũ Văn Thanh:

“Chủ tử, có gì phân phó?”

“Ta hơi khát.”

Tiểu Hòa lập tức đưa túi nước cho Vũ Văn Thanh, “Chủ tử, lần này chúng ta lên núi chủ yếu để tìm gì vậy?”

Túi nước này vẫn là do Tiểu Hòa đặc biệt nhờ Lưu Nghị lén lấy cho mình.

Vũ Văn Thanh uống một ngụm nước, sau đó đưa túi lại cho Tiểu Hòa, nói: “Lần này chúng ta chủ yếu hái nho, ta muốn làm chút rượu nho để uống. Ngoài ra, cũng mang thêm ít trái cây về, ăn nhiều trái cây rất tốt cho sức khỏe.”

Rượu nho! Tiểu Hòa trước đó đã nghe chủ tử nhắc đến, nói đó là một loại rượu rất ngon. Y không ngờ trái cây cũng có thể dùng để ủ rượu, chủ tử đúng là lợi hại!

Nghĩ đến nho vốn đã ngon như vậy, rượu nho chắc chắn sẽ càng ngon hơn! Vừa nghĩ tới, nước miếng suýt nữa thì chảy ra!

Hai người lên núi cũng không vội hái nho. Vũ Văn Thanh dẫn Tiểu Hòa đi khắp nơi, hy vọng có thể tìm được thêm vài loại thực phẩm mới. Quả nhiên, bọn họ phát hiện không ít cây ăn quả. Dù Vũ Văn Thanh không nhận ra hết những loại quả này, nhưng chỉ cần có thể ăn được là tốt rồi.

Không chỉ có trái cây, Vũ Văn Thanh còn phát hiện cả khoai lang đỏ. Đáng tiếc số lượng không nhiều lắm, nhưng nhìn qua cũng có thể thu được hơn trăm cân.

Để Tiểu Hòa hiểu rõ lợi ích của khoai lang đỏ, trưa hôm đó, Vũ Văn Thanh liền nướng thử một ít. Vì khoai lang đỏ ở đây phát triển rất tốt, mỗi củ đều gần hai cân, nên để dễ nướng, hắn cố ý chọn những củ nhỏ hơn.

Sau khi ăn thử khoai lang nướng, Tiểu Hòa lập tức hăng hái đào khoai, nhưng đáng tiếc bọn họ cũng không thể mang được quá nhiều.

Buổi chiều, hai người dồn hết tinh lực vào việc hái nho.

Trước đó, trên núi bọn họ đã phát hiện mấy cây nho sai trĩu quả, hơn nữa đều mọc rất tốt. Hai người chọn hái những chùm chín trước, vừa hái vừa ăn, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Khi cả hai đang cười nói, Vũ Văn Thanh chợt ngẩng đầu, bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Chó săn?” Hắn dừng động tác, ánh mắt hướng về con chó săn đang kéo theo một con gà, chạy thẳng về phía bọn họ.

Thấy chủ tử dừng tay, Tiểu Hòa cũng tò mò nhìn theo, “Chủ tử, con chó kia…”

Còn chưa kịp nói hết câu, con chó săn đã chạy đến trước mặt bọn họ. Nó dừng lại cách hai người chừng năm, sáu mét, đặt con gà xuống, liếc nhìn Vũ Văn Thanh một cái, sau đó xoay người rời đi.
Vũ Văn Thanh nhìn con gà đã chết nằm trên đất, khẽ nhướng mày, còn Tiểu Hòa thì kinh ngạc kêu lên:

“Chủ tử, chẳng lẽ nó mang con gà này đến cho chúng ta?”

Vũ Văn Thanh trầm ngâm gật đầu, “Hình như là vậy.”

Tiểu Hòa lại càng ngạc nhiên, cảm thán: “Là báo ân sao? Chắc chắn là báo ân rồi! Thật có linh tính!”

Vũ Văn Thanh thì không quá bất ngờ như Tiểu Hòa. Ngay từ đầu, hắn đã cảm thấy con chó săn này rất có linh tính. Nhìn con gà to lớn nằm trên mặt đất, hắn dặn dò:

“Tiểu Hòa, ngươi mang con gà này về trước đi. Cũng không cần vội quay lại, ở nhà xử lý gà cho tốt. Chỗ nho này ta tự hái là được.”
Tiểu Hòa nhìn con gà trên mặt đất, cảm thấy chủ tử nói cũng có lý, liền ngoan ngoãn kéo gà đi về.

Thấy Tiểu Hòa rời đi, Vũ Văn Thanh không còn gì phải kiêng dè, bắt đầu thu những chùm nho đã hái vào không gian. Mãi đến khi gom đủ sáu sọt nho, hắn mới dừng lại. Sau đó, sọt cũng được cất gọn vào không gian.

Xong việc, hắn tiếp tục tìm kiếm thực phẩm. Trứng gà, rau xanh, cà rốt, khoai lang đỏ—tất cả đều được thu vào không gian với số lượng lớn. Trái cây cũng hái không ít, thậm chí cả cây ăn quả tốt hắn cũng thu về một ít. Sau đó, hắn đi kiểm tra bẫy rập.

Lần này, bẫy chỉ bắt được hai con thỏ, nhưng may mắn cả hai đều là thỏ cái. Vũ Văn Thanh cũng không chê ít, trực tiếp thu vào không gian.

Vừa hái trái cây, vừa cất vào không gian, hắn thầm cảm thán sự tiện lợi của nó. Dù vậy, hắn không có ý định nói với bất kỳ ai về chuyện mình sở hữu không gian, cũng giống như việc hắn không còn là Vũ Văn Thanh của trước kia. Những bí mật này, chỉ có thể chôn sâu trong đáy lòng.

Truyện chỉ đăng trên tyt bởi Ngọc Trúc 
Mấy ngày tiếp theo, Vũ Văn Thanh bận rộn thu thập đủ loại đồ vật, ngay cả cây ăn quả cũng được hắn trồng bên cạnh ruộng.

Sáng hôm đó, Tiểu Hòa dậy rất sớm, vì hôm nay là ngày Lưu Nghị mang đồ ăn đến cho bọn họ.

Vũ Văn Thanh vẫn còn đang trong giấc ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức.

“Chủ tử, chủ tử, ngươi tỉnh chưa? Mau dậy đi!”

Vũ Văn Thanh xốc chăn, hít sâu một hơi. Dù sao thì bị đánh thức từ sáng sớm, chẳng ai có thể vui vẻ được. May mắn cho Tiểu Hòa là chủ tử nhà y không có tính khí khó chịu khi mới thức dậy.

Sau khi được Tiểu Hòa hầu hạ mặc y phục, rửa mặt chỉnh tề (vốn dĩ Vũ Văn Thanh không muốn để Tiểu Hòa làm những việc này, nhưng không chịu nổi sự nhiệt tình lấy lòng của y), hắn nhận khăn lau mặt, hít một hơi, cảm thấy cả người sảng khoái, thanh tân.

Vũ Văn Thanh liếc nhìn Tiểu Hòa, nhàn nhã nói:

“Nói đi, hôm nay ân cần như vậy, rốt cuộc có yêu cầu gì?”

Tiểu Hòa cười hì hì hai tiếng, sau đó nịnh nọt đáp:

“Chủ tử, chúng ta chưng bánh bao ăn đi! Cái kia… đương nhiên, nếu có ớt xào gà hoặc khoai tây xào gà thì càng tốt. Nếu chủ tử rộng rãi, làm thêm vài món nữa thì ta càng vui.”

Vũ Văn Thanh suy nghĩ một chút liền hiểu ra hôm nay là ngày gì, nhưng vẫn cố ý trêu:

“Chưng bánh bao à? Chuyện này thì đơn giản thôi, chẳng phải hôm qua ngươi đã ủ bột rồi sao? Còn mấy món khác, nếu ngươi muốn ăn, chủ tử ta đương nhiên có thể làm cho ngươi. Được rồi, trưa nay chúng ta sẽ ăn những món ngươi yêu cầu, xem chủ tử ta đối xử với ngươi tốt thế nào.”

Tiểu Hòa lập tức bày ra vẻ mặt đáng thương, năn nỉ:

“Ta có thể ăn ngay từ sáng không? Ta thật sự rất thèm!”
Vũ Văn Thanh khẽ nhếch môi cười, hỏi:

“Thật sự thèm ăn đến vậy sao?”

Tiểu Hòa tròn xoe mắt, gật đầu lia lịa để thể hiện mình nghiêm túc thế nào.

Vũ Văn Thanh cố tình trêu chọc, giả vờ do dự:

“Buổi sáng ăn mấy món đó dầu mỡ quá, không tốt cho sức khỏe. Hay là để trưa ăn đi? Giữa trưa ta còn có thể làm thêm vài món khác cho ngươi.”

Tiểu Hòa lập tức xua tay, vội vàng từ chối:

“Chủ tử, ta không chê ngấy đâu! Buổi sáng ăn là vui nhất, thật đấy!”

“Nhưng mà…” Vũ Văn Thanh tiếp tục tỏ vẻ chần chừ.

Tiểu Hòa nóng nảy hẳn lên. Nếu để đến trưa mới làm, đến lúc đó chủ tử hứng lên nếm thử hai miếng rồi không ăn nữa thì làm sao bây giờ!

“Chủ tử, làm buổi sáng đi! Làm buổi sáng mà!” Tiểu Hòa vừa nói vừa kéo tay Vũ Văn Thanh, ra vẻ đáng thương mà nài nỉ.

Thấy Tiểu Hòa thật sự sốt ruột, Vũ Văn Thanh cũng không đùa nữa, cười nói:

“Đã thèm đến vậy thì còn không mau đi chuẩn bị?”
Thấy chủ tử đồng ý, Tiểu Hòa cười rạng rỡ, lập tức đáp:

“Được rồi, ta đi chuẩn bị ngay!”

Vũ Văn Thanh nhìn dáng vẻ sốt sắng của y, không nhịn được bật cười, lắc đầu rồi chậm rãi đi theo vào bếp.

Biết trước Tiểu Hòa sẽ vòi vĩnh, Vũ Văn Thanh dứt khoát dùng hai nồi để nấu cùng lúc, vừa làm bánh bao vừa chưng màn thầu. Còn về đồ ăn, hắn cũng làm theo yêu cầu của Tiểu Hòa: ba món mặn, một món chay.

Riêng bản thân, buổi sáng hắn không thích ăn quá dầu mỡ, chỉ ăn một cái bánh bao kèm chút thức ăn chay rồi thôi.

Lưu Nghị đến vào khoảng hơn tám giờ sáng, lúc ấy Vũ Văn Thanh và Tiểu Hòa đang ở trên sân phơi ở lầu hai.
Tiểu Hòa nhìn xuống, phát hiện lần này không chỉ có mình Lưu Nghị đến, liền thắc mắc:

“Sao lại có thêm người khác?”

Dù gì từ khi bọn họ vào lãnh cung, người mang đồ ăn đến chỉ có một mình Lưu Nghị.

Vũ Văn Thanh cũng nhìn thoáng qua người kia—đi theo sau Lưu Nghị, hai tay trống trơn, không mang theo gì cả—chân mày lập tức cau lại. Hắn dặn dò Tiểu Hòa:

“Lát nữa nếu người đó muốn gặp ta, ngươi nói ta bị bệnh.”

Dứt lời, không chờ Tiểu Hòa thắc mắc, hắn đã xoay người xuống lầu vào phòng.

Hắn lấy một ít phấn từ bàn trang điểm, thoa nhẹ lên mặt để sắc mặt trông tái nhợt hơn. Sau đó, hắn dùng vài thứ bôi lên tay và cổ tay, khiến da trông vàng vọt, hốc hác. Tiếp theo, hắn lấy một đôi giày sạch đặt bên mép giường, còn đôi đang mang thì giấu dưới gầm giường. Cuối cùng, hắn cầm một quyển sách, thoải mái nằm trên giường giả vờ dưỡng bệnh.

Lúc này, Tiểu Hòa cũng đã xuống lầu, bước đến bên cạnh Lưu Nghị.
Lưu Nghị vội vàng giới thiệu người đi cùng:

“Đây là Vương công công, người bên cạnh Vũ Phi.”

Tiểu Hòa vừa nghe thấy tên Vũ Phi, trong lòng lập tức căng thẳng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu xem như chào hỏi.

Ánh mắt hắn nhanh chóng liếc qua đống đồ Lưu Nghị mang đến, mày lập tức nhíu chặt, trong lòng bực bội nghĩ: Thật là càng ngày càng quá đáng!

Còn chưa kịp phát hỏa, Vương công công đã lên giọng sai bảo:

“Mau dẫn ta đi gặp chủ tử của ngươi.”
Tiểu Hòa cố nén cơn giận trong lòng, miễn cưỡng kéo khóe miệng cứng ngắc:

“Chủ tử nhà ta thân thể không khỏe, đang nằm trong phòng.”

Ý tứ rất rõ ràng—không tiện gặp khách.

Vương công công lại không buông tha, giọng điệu đầy vẻ cao cao tại thượng:

“Nương nương nhà chúng ta nhân từ khoan dung, cảm thấy vì nàng mà Vũ Văn nhân hầu vô tội bị đưa vào lãnh cung, nên đặc biệt dặn ta đến thăm hỏi một chút.”
Tiểu Hòa thầm “Xì!” một tiếng trong lòng, nghĩ bụng: Vũ Phi mà có lòng tốt vậy sao! Nhưng dù khó chịu, hắn vẫn phải dẫn đường phía trước.

Lưu Nghị cũng lo lắng không kém. Hắn biết Vương công công là người bên cạnh Vũ Phi, chắc chắn chẳng có thiện ý gì với Vũ Văn nhân hầu. Nhưng hắn không tiện đi theo, chỉ có thể mang theo sự lo lắng mà đem đống thức ăn đưa vào phòng bếp.

Vừa bước vào, hắn lập tức để ý thấy bên ngoài có treo một ít thịt, liền giật mình kinh ngạc. Ánh mắt đảo nhanh một vòng xung quanh, may mà từ đại sảnh không thể nhìn thấy nơi này. Không chần chừ, hắn vội vàng thu hết số thịt kia, cất kỹ vào trong ngăn tủ.
Vương công công theo Tiểu Hòa đi dọc theo con đường trong lãnh cung, nhìn khắp nơi hoang tàn đổ nát, so với những cung điện khác đúng là một trời một vực. Nghĩ đến việc long chủng của nương nương nhà mình bị Vũ Văn Thanh làm mất, hắn cảm thấy kẻ này đáng lẽ phải chịu trừng phạt nặng nề hơn nữa. Nghĩ đến việc đối phương đang chịu khổ sở ở nơi này, trong lòng hắn không khỏi đắc ý.

Bước vào phòng, Vương công công kín đáo quan sát xung quanh: căn phòng âm u, trống trải đến mức ngay cả một ít gia cụ cũng chẳng có. Ánh mắt hắn dừng lại trên người đang nằm trên giường—gầy gò, sắc mặt tái nhợt, thỉnh thoảng còn ho khan vài tiếng. Thấy vậy, hắn càng cảm thấy hả dạ.

Giả vờ quan tâm, hắn tiến lên hành lễ:

“Vũ Phi nương nương sai nô tài đến thăm Vũ Văn nhân hầu, xem ngài có được khỏe không, trong cung có thiếu thốn gì không. Nương nương nói, tuy rằng bởi vì ngài mà long chủng bị mất, nhưng chung quy cũng không phải ngài cố ý. Lệnh ngài bị Đế quân trách phạt đưa vào lãnh cung, nàng trong lòng cũng hết sức không đành lòng.”
Không cần nói cũng biết Tiểu Hòa nghe xong lời này tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng Vũ Văn Thanh, người đang giả vờ bệnh, chỉ nhẹ giọng “ừ” một tiếng rồi im lặng.

Bởi vì theo thiết lập ban đầu, Vũ Văn Thanh vốn là người không thích nói nhiều, tâm tư mẫn cảm, không biết cách lấy lòng chủ nhân. Giờ lại bị đày vào lãnh cung, tâm trạng chán nản, cam chịu mới là điều hợp lý. Do đó, Vương công công nhìn thấy dáng vẻ này cũng không cho rằng hắn có ý bất kính với Vũ Phi nương nương.

Vương công công lại nở nụ cười, nói tiếp:

“Nơi này dù sao cũng là lãnh cung, tự nhiên không thể so với những chỗ khác. Không biết Vũ Văn nhân hầu còn thiếu thứ gì, cứ nói với nô tài. Nương nương nhà ta đã đặc biệt căn dặn phải quan tâm giúp đỡ ngài thêm vài phần.”
Vũ Văn Thanh ho nhẹ một tiếng, giọng yếu ớt nói:

“Nương nương có lòng quan tâm, ta thấy nơi này cũng ổn, không dám làm phiền công công.”

Vương công công cười cười, tiếp lời:

“Ta thấy Vũ Văn nhân hầu có chút ho khan, chắc là thân thể không khỏe? Không biết có cần mời thái y đến xem không? Chuyện này nương nương nhà ta có thể giúp đỡ.”

Vũ Văn Thanh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, lắc đầu:

“Bệnh cũ thôi, mỗi lần giao mùa đều như vậy, không có gì nghiêm trọng.”

Thấy vậy, Vương công công cũng không nói thêm, chỉ cúi người cáo từ:

“Vậy Vũ Văn nhân hầu nhớ bảo trọng, nô tài xin lui.”

Vũ Văn Thanh hơi nâng tay lên:

“Tiểu Hòa, tiễn Vương công công.”

Tiểu Hòa lập tức đưa tay làm động tác mời:

“Vương công công, mời.”

Đợi đến khi cửa phòng khép lại, Vũ Văn Thanh liền ngồi bật dậy, khẽ thở dài. Ở trong cung lâu như vậy, hắn đương nhiên hiểu rõ những chiêu trò đấu đá giữa các phi tần. Hắn đoán chắc Vũ Phi lần này sai người đến chẳng qua là muốn xem hắn thảm hại đến mức nào. Nếu thấy hắn sống tốt, e là người khác sẽ không vui vẻ gì.

“Cái hoàng cung này thật không phải nơi tốt đẹp gì, ngay cả lãnh cung mà cũng có người dòm ngó.”

Vũ Văn Thanh vốn là kẻ lười biếng, không thích tranh đoạt. Chính vì thế, hắn lại càng không vui khi bản thân bị cuốn vào những phiền toái này. Còn chuyện rời khỏi hoàng cung…

“Hãy cứ chờ xem đã, tốt nhất là để Vũ Phi quên mất ta đi.”

Nói đến Vương công công quay về phục mệnh.

Trong điện Hân Vũ, Vũ Phi đang nằm trên trường kỷ, một cung nữ nhẹ nhàng xoa bóp chân cho nàng. Gương mặt xinh đẹp của nàng khẽ nhếch lên nụ cười khi nghe Vương công công báo cáo.
“Nương nương, nô tài thấy lãnh cung kia đúng là rách nát vô cùng, so với cung điện của chúng ta e rằng còn kém hơn một phần vạn. Nô tài nhìn qua phòng hắn, thật keo kiệt u, ngay cả một cái tủ quần áo cũng không có.

Hơn nữa, xem chừng Vũ Văn Thanh đã bệnh một thời gian dài, trong phòng lại chẳng có lấy một chút mùi thuốc, chắc là ngay cả thuốc cũng không có mà uống. Nô tài còn nghe nói đồ tiếp tế của bọn họ bị cắt xén rất nhiều, bây giờ chỉ có thể ăn mấy thứ rau xanh đến dân thường còn chẳng buồn ăn.”

Nói đến đây, trên mặt Vương công công lộ rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp họa, biểu cảm kia quả thực vô cùng sở trường.

Vũ Phi rõ ràng rất hài lòng, nàng nhẹ nhàng nâng tay, ngắm nghía bộ móng tay sơn đỏ thẫm, khóe môi khẽ nhếch:

“Ngươi làm không tồi, bổn cung biết ngươi trung thành. Tiện dân ăn đồ của tiện dân… Ha hả, không tồi, làm rất tốt. Đi xuống lĩnh thưởng đi.”

Vương công công nghe vậy, trong lòng vui mừng khôn xiết. Hắn biết rõ, việc mình cắt xén đồ tiếp tế cho lãnh cung nhất định sẽ khiến chủ tử vui vẻ. Nghĩ đến phần thưởng sắp nhận được, hắn liền hớn hở lui ra ngoài.

Chờ trong phòng chỉ còn lại Vũ Phi, nàng đưa tay vuốt ve bụng mình, ánh mắt bỗng trở nên âm độc vô cùng:

“Vũ Văn Thanh, cho dù ngươi không cố ý, ta cũng tuyệt đối không tha cho ngươi.”

Nàng cắn răng nghiến lợi, giọng nói lạnh lẽo đầy căm hận:

“Lương Phi, ta nhất định bắt ngươi phải chôn cùng hài nhi của ta!”

Không nói đến việc bên kia Vũ Phi đang nghĩ đủ mọi cách để bầm thây vạn đoạn Lương Phi, thì bên này, bầu không khí quanh Vũ Văn Thanh lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Hắn rửa sạch lớp phấn trên mặt, lau đi những thứ giả bệnh lúc nãy, rồi lặng lẽ nghe âm thanh từ phòng bếp. Không vừa đang nhiệt tình mời Lưu Nghị nếm thử đủ món, hết món này đến món kia, khiến Vũ Văn Thanh bật cười.

Lần này, số đồ Lưu Nghị mang đến lại càng ít hơn, thịt cũng chỉ có hai con cá lớn, mỗi con nặng chừng mười mấy cân. Nhìn hai con cá to tướng, tiểu hòa liền lập tức lộ vẻ chán ghét ra mặt, cau mày bĩu môi đầy khó chịu.
Vũ Văn Thanh cũng không so đo chuyện đồ ăn ít đi, dù sao hiện tại bọn họ cũng không thiếu lương thực. Hắn cẩn thận xem xét một số công cụ mà Lưu Nghị mang đến, còn về thỏ rừng thì thôi vậy—dù sao con thỏ kia quá to, hắn thà nuôi một đàn thỏ con thì hơn.

Trong phòng bếp, Tiểu Hòa đang hăng hái khoe khoang.

“Lưu Nghị, nhà ta chủ tử làm toàn món ngon đây này! Đây là bánh bao, kia là màn thầu. Còn đây là ớt xào gà, khoai tây xào gà, rồi cả thịt thỏ chiên giòn nữa! Mấy món này đều là ta năn nỉ chủ tử làm đó, ngươi được ăn là nhờ ta cả đấy!” Tiểu Hòa nghênh mặt, rõ ràng đang chờ được cảm ơn.

Lưu Nghị bật cười, ngây ngô nói: “Ta biết ngay Tiểu Hòa đối với ta là tốt nhất mà, trong lòng lúc nào cũng nghĩ đến ta.”

Tiểu Hòa bị trêu đỏ mặt, lúng túng lắp bắp: “Ai... Ai mà nghĩ đến ngươi chứ! Ta... Ta chỉ là muốn ăn nên mới nhờ chủ tử làm thôi!”
Lưu Nghị không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Hòa cười ngây ngô.

Tiểu Hòa thấy vậy thì hoảng hốt, mặt nóng bừng, liền đẩy hắn một cái, “Cười cái gì mà cười, trông ngươi ngốc chưa kìa! Mau ăn đi, mấy thứ này ngày thường ngươi đâu có mà ăn.”

Lưu Nghị nghe vậy liền ngoan ngoãn ăn lấy ăn để. Người trong cung như bọn họ thường chẳng có bữa sáng tử tế, có đói bụng thì cũng chỉ ăn tạm chút thịt khô hay quả hạt cầm chừng. Vì vậy, hôm nay hắn không chút khách sáo, ăn sạch bách đồ ăn, còn chén thêm hai cái bánh bao.

Thấy hắn ăn ngon lành, Tiểu Hòa cũng vui vẻ nói: “Sau này mỗi lần ngươi đến, ta sẽ để dành cho ngươi một ít.”
Lưu Nghị trong lòng thật sự yên tâm, thấy Tiểu Hòa vào lãnh cung không những không chịu khổ mà còn ngày nào cũng có đồ ăn ngon, chuyện này khiến hắn còn vui hơn bất cứ điều gì.

Vũ Văn Thanh lục lọi xem đồ Lưu Nghị mang đến, trước đó hắn đã dặn mang chút xương cốt, quả nhiên lần này Lưu Nghị mang không ít. Hơn nữa, phần lớn là xương sườn ngon, còn có mấy khúc xương lớn vẫn dính thịt. Hắn biết Lưu Nghị cố tình chọn loại này vì lo lắng Tiểu Hòa không có thịt để ăn.

Vào bếp thấy hai người đã ăn xong, Vũ Văn Thanh ngăn Lưu Nghị định hành lễ, rồi nói: “Nếu không gấp trở về, ta làm chút đồ ăn cho ngươi mang theo.” Dù sao cũng là người quan trọng với Tiểu Hòa, hắn thân là chủ tử cũng nên đối xử tốt một chút, hơn nữa về sau còn có chuyện cần nhờ vả.

Tiểu Hòa nghe vậy thì vui mừng ra mặt, còn Lưu Nghị thì cảm kích vô cùng.

Vũ Văn Thanh đuổi hai người ra ngoài để họ rửa rau và sơ chế xương cốt, còn hắn thì đi chuẩn bị bột mì và gạo. Hai con cá kia, hắn định tự tay xử lý vì trong trí nhớ, người ở đây dường như không thích ăn cá. Nhưng ngay khi bắt đầu làm, Tiểu Hòa đã lập tức giật lấy con cá sống, cuối cùng vẫn là Lưu Nghị xử lý.

Vì thế, Vũ Văn Thanh làm một món sườn kho và cá xào để Lưu Nghị mang đi, tiện thể gói thêm ít màn thầu. Tiểu Hòa trơ mắt nhìn Lưu Nghị xách hộp đồ ăn rời đi, mà hắn thì mới chỉ ăn có hai miếng!

Thấy Tiểu Hòa lại bắt đầu tủi thân, Vũ Văn Thanh vỗ vỗ đầu hắn, “Được rồi, chẳng phải chúng ta vẫn còn nhiều sườn và thịt cá sao? Giữa trưa ta lại làm cho ngươi ăn. Hơn nữa, bây giờ bụng ngươi cũng no căng rồi, ăn thêm cũng không vào nổi nữa, đúng không?”

Tiểu Hòa sờ sờ bụng, bất đắc dĩ gật đầu, thật đáng tiếc là hắn đã ăn quá nhiều vào bữa sáng.

Sau đó, hắn liếc nhìn Vũ Văn Thanh, lo lắng hỏi: “Chủ tử, Vũ Phi sai Vương công công đến đây, liệu có gây phiền phức cho chúng ta không?”

Vũ Văn Thanh lắc đầu, trấn an: “Yên tâm, chúng ta sống thảm như vậy, ngay cả thịt cũng không có mà ăn, Vũ Phi chắc chẳng rảnh mà đến tìm chúng ta gây sự.”

Việc hắn nhờ Lưu Nghị mang xương cốt tới tuy là để Tiểu Hòa có đồ ăn ngon, nhưng đồng thời cũng để người khác thấy bọn họ sống khổ sở ra sao—đến mức không có thịt ăn, chỉ có thể gặm xương.

Trong lòng không nhịn được mà thầm than: Muốn sống yên ổn, quả nhiên vẫn phải tốn chút tâm tư.

Tiểu hòa nghe chủ tử nhà hắn nói vậy thì cảm thấy buồn cười trong lòng. Bọn họ đâu có thiếu thịt ăn, hơn nữa còn rất giỏi chịu phạt.

"Ta đi đọc sách, ngươi đem đống xương đó nấu đi." Xương sườn dĩ nhiên là để dành ăn dần, còn những khúc xương lớn thì nhờ Lưu Nghị chặt giúp. Hơn nữa, mấy ngày nay hắn đã tìm được hương liệu, chỉ đợi đến lúc đó gặm xương là được. Thật ra, hắn cũng rất thèm.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play