Shipper: 🐟
(-.-)Zzz・・・・
“Không phải đã nói không cần trốn tôi rồi sao, em trốn cái gì?”
Siêu thị trong khu thắng cảnh ít người lui tới, vì vậy nhà vệ sinh rất sạch sẽ, trong không khí tràn ngập mùi hương của chất làm thơm.
Thời Dư quay đầu đi, nhìn thấy bàn tay lớn chống lên bức tường bên cạnh cậu, gân xanh nổi rõ.
“Không trốn anh.”
Không khí lặng đi vài giây, mãi sau Ôn Chỉ mới lên tiếng.
“Em như vậy chỉ càng kích thích bản năng chinh phục của đàn ông thôi.”
Ngón tay Thời Dư khẽ co lại, lặng lẽ sờ vào chiếc điện thoại trong túi, nhưng nghĩ một lúc rồi lại buông ra.
“Anh quay phim vẫn đang đợi bên ngoài.”
Cậu co chân, luồn qua cánh tay Ôn Chỉ, định mở cửa.
Vừa chạm vào tay nắm, một bàn tay khác, không thuộc về cậu, liền ấn lên cửa ngay lập tức.
“Tôi sẽ không làm gì cậu, chỉ muốn nói vài câu.”
Thời Dư quay đầu nhìn anh.
“Anh muốn nói gì?”
Ôn Chỉ hơi rủ mắt, ánh nhìn mang theo chút lưu luyến.
“Em vẫn sống tốt chứ?”
Anh vẫn mặc bộ vest khi livestream, chỉ là đã cởi áo khoác, chỉ còn lại chiếc sơ mi xanh đậm bên trong.
Xanh đậm là một màu sắc mang lại cảm giác dễ chịu, cũng giống như anh vậy.
Ôn Chỉ luôn mang lại cảm giác ôn hòa, thân thiện.
Dù cao đến 1m90, vóc dáng vạm vỡ, nhưng chưa bao giờ khiến người ta cảm thấy áp lực.
Nhưng ai có thể ngờ, một người như vậy lại có ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ đến mức khiến cậu nghẹt thở.
“Đương nhiên là tốt.” Thời Dư nói, “Không có anh, tôi làm sao mà sống không tốt được.”
Ôn Chỉ hơi mở miệng, nhưng rồi lại khép lại, vẻ mặt thoáng chút bi thương.
“Tốt là được rồi. Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn em thoải mái một chút. Tôi đến đây vì công việc, sợ em hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?” Thời Dư nhíu mày, “Hiểu lầm cái gì? Bây giờ chẳng phải anh đang chặn tôi trong nhà vệ sinh sao? Anh nói xem tôi hiểu lầm cái gì?”
Nghe vậy, Ôn Chỉ nghẹn lời, vẻ mặt càng thêm đau thương.
Anh buông tay khỏi cánh cửa, trông có vẻ rất ấm ức.
Thời Dư chẳng mảy may bận tâm, trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Chờ đến khi bóng dáng cậu khuất hẳn, vẻ mặt ấm ức của Ôn Chỉ dần tan biến, thay vào đó là sự trầm ngâm.
---
Về đến nơi, Thời Dư xách túi đồ chui ngay vào bếp.
Trên đường quay lại, Ôn Chỉ không nói thêm gì nữa, Thời Dư đoán anh ta cũng chẳng dám nói gì.
Trong số những người yêu cũ, Ôn Chỉ là người hiểu rõ nhất cách đối phó với cậu.
Trước đây có một thời gian cậu bị chán ăn, thế nào cũng không muốn ăn cơm.
Ôn Chỉ cũng không ép, chỉ lặng lẽ nhịn đói cùng cậu, cho đến khi cậu không nỡ nhìn nữa, Ôn Chỉ mới lấy đồ ăn trong nồi ra, nhìn cậu từng miếng từng miếng ăn hết.
Nghĩ đến đây, Thời Dư ngẩng đầu nhìn ra cửa bếp.
Quả nhiên, Ôn Chỉ đang đứng đó, cũng không bước vào, chỉ đứng nhìn.
Vẻ mặt tủi thân, trông cứ như bị bắt nạt vậy.
Diễn, cứ tiếp tục diễn đi.
Thời Dư không thèm để ý, lấy tôm trong túi ra rửa.
“Anh đứng đó làm gì?”
Bỗng một giọng nói phá vỡ sự yên lặng, Thời Dư ngẩng đầu nhìn, là Khương Trầm Tinh.
“Tôi đang quan sát.” Ôn Chỉ nói, “Đầu bếp chẳng phải bảo lúc nấu ăn không được quấy rầy sao? Thế nên tôi không dám vào.”
Nghe vậy, Khương Trầm Tinh mới nhớ ra chiều nay Thời Dư có nói vậy thật, cái chân trái đang định bước vào cũng thu lại.
“Tôi vào rót cốc nước được chứ? Đầu bếp?”
Thời Dư: “…”
“Được.” Cậu nói.
Khương Trầm Tinh bật cười, lúc này mới bước vào bếp.
Tổ chương trình chuẩn bị đầy đủ đồ dùng sinh hoạt, vì "Ngôi Nhà Tâm Động" nằm trong khu biệt thự, cách siêu thị rất xa, xa đến mức Ôn Chỉ phải lái xe đuổi theo.
Thế nên, vật dụng trong nhà đều có đủ và được phân biệt bằng các màu sắc khác nhau.
Khương Trầm Tinh lấy từ tủ ra một chiếc cốc sứ màu xanh, rót nước rồi vừa uống vừa nhìn tay Thời Dư.
Chỉ thấy cậu đang dùng tăm nhọn chọc vào lưng con tôm, thành thạo lấy sợi chỉ đen ra.
“Tối nay ăn tôm à?”
Khương Trầm Tinh hỏi.
Thời Dư khẽ ừ một tiếng.
“Tôm rim đỏ.”
Sau đó, bếp lại chìm vào im lặng. Một lúc lâu sau, Khương Trầm Tinh mới nói.
“Cậu thật sự biết nấu ăn?”
Động tác lấy chỉ tôm của Thời Dư khựng lại, cậu quay đầu nhìn anh, còn ánh mắt Khương Trầm Tinh thì chuyển từ bàn tay trắng trẻo, thon dài của cậu lên mặt, hai người mắt đối mắt.
“Tôi không biết, anh làm đi?”
Giọng điệu của Thời Dư đầy khiêu khích.
Nghe vậy, Khương Trầm Tinh thực sự đặt cốc nước xuống, cuộn tay bắt đầu xắn tay áo.
“Dạy tôi lấy chỉ tôm đi.”
“Ê ê ê ê!”
Ôn Chỉ vội vã đi vào ngăn lại.
“Phạm quy đấy.”
Khương Trầm Tinh bật cười, không nói gì, cầm lại cốc nước rồi rời đi.
Sau khi anh đi, Ôn Chỉ định bước vào bếp.
Thời Dư vẫn đang xử lý tôm, không buồn ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt buông một câu.
“Không được.”
Ôn Chỉ lập tức cụp mặt, ngoan ngoãn đi ra phòng khách.
Trong phòng theo dõi.
Đạo diễn và chị Hồng nhìn cảnh này, im lặng không nói gì.
“Ôn Chỉ và Thời Dư quen nhau à?” Đạo diễn hỏi.
“Không quen.” Chị Hồng đáp.
Ngoại trừ Khương Trầm Tinh, chị chưa thấy Thời Dư tiếp xúc với bất kỳ ai khác ở đây.
“Vậy tại sao Ôn Chỉ lại nghe lời Thời Dư như vậy?” Đạo diễn thắc mắc.
“Có lẽ muốn lấy lòng chăng?” Chị Hồng không chắc lắm.
Không tìm được câu trả lời từ chị Hồng, đạo diễn bèn gọi anh quay phim đã theo Thời Dư và Ôn Chỉ đến siêu thị chiều nay, hỏi:
“Lúc cậu theo họ, cảm giác hai người họ thế nào?”
Anh quay phim nghĩ một lát.
“Có vẻ quan hệ không tốt lắm, lúc mua đồ thì đi riêng, cũng chẳng nói chuyện gì nhiều.”
Quan hệ không tốt mà lại nghe lời như vậy sao?
Đạo diễn gãi đầu.
Nhưng có một điều chắc chắn, Ôn Chỉ có ý với Thời Dư, mà Khương Trầm Tinh cũng có dấu hiệu tương tự.
Chỉ qua buổi livestream sáng nay thôi cũng có thể đoán được rằng, sau khi chương trình phát sóng, Thời Dư sẽ trở thành trung tâm của một mớ rắc rối tình cảm. Khán giả chắc chắn sẽ muốn biết cậu đã trải qua những gì.
Bây giờ mấu chốt nằm ở chỗ, tin nhắn đầu tiên của Thời Dư sẽ gửi cho ai.
Đạo diễn nói: “Trước tiên cứ xem tối nay cậu ấy nhắn cho ai, khi quay hình, phải ghi lại biểu cảm của từng người, đừng bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.”
---
Bữa tối có tổng cộng năm món mặn và một món canh. Thời Dư nấu rất nhanh, nhưng vẫn mất hơn một tiếng.
Thế là có nhân viên tới giục, bảo rằng tối nay phải gửi tin nhắn rung động, nên cần ăn sớm một chút.
Việc gửi tin nhắn vào ngày đầu tiên là để cho mọi người biết ngay từ cái nhìn đầu tiên ai đã khiến trái tim họ rung động.
May mà quy tắc của "Ngôi Nhà Tâm Động" không bắt buộc phải gửi tin nhắn cho nhóm Xanh. Thời Dư suy nghĩ một chút, quyết định gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Miểu.
Sau đó là màn tranh giành chỗ ngồi quen thuộc.
Lần này, Thời Dư dựa vào thân phận đầu bếp, cố tình lần chần trong bếp, đợi mọi người ngồi xuống hết mới chậm rãi tháo tạp dề.
Lúc cậu tháo tạp dề ra, bàn ăn đã có bốn người ngồi sẵn.
Khương Trầm Tinh, Dư Lĩnh và Ôn Chỉ vẫn ngồi ở chỗ cũ, còn chỗ ngồi buổi trưa của cậu thì bị Hoắc Tư Miểu chiếm mất.
Khi Thời Dư nhìn sang, Hoắc Tư Miểu lập tức dời ánh mắt đi, không dám nhìn thẳng vào cậu.
?
Cảm thấy chiếm chỗ của tôi nên áy náy à?
Thời Dư không nhịn được khẽ nhếch môi.
Người này thú vị đấy.
Nhưng khi đang lén cười, cậu vô tình bắt gặp ánh mắt của Khương Trầm Tinh đang nhìn mình, liền lập tức thu lại nụ cười, bước về phía chỗ trống bên cạnh Dư Lĩnh.
Thời Dư ngồi xuống bên cạnh Dư Lĩnh.
Lúc này, thứ tự chỗ ngồi như sau:
Bên phải: Chỗ trống – Thời Dư – Dư Lĩnh – Khương Trầm Tinh.
Bên trái: Chỗ trống – Chỗ trống – Ôn Chỉ – Hoắc Tư Miểu.
Hoắc Tư Miểu
Ôn Chỉ 0
0(LTH) Bàn Thời Dư
0 Dư Lĩnh
Khương Trầm Tinh
Lúc này, Lục Thượng Hành đi vào, liếc nhìn bàn ăn, rồi ngồi xuống cạnh Ôn Chỉ, đối diện với Thời Dư.
Thời Dư vừa ngẩng đầu liền thấy Lục Thượng Hành mang vẻ mặt khó chịu.
Không chỉ vậy, anh còn nhướng mày với cậu, đuôi mày cong lên nhìn rõ là láo lếu.
Thời Dư: “…”
Khi mọi người bắt đầu ăn, ai nấy đều lộ vẻ ngạc nhiên, Dư Lĩnh còn buột miệng thốt lên:
“Cậu là đầu bếp à?”
“Không, tôi không phải đầu bếp.”
Thời Dư không ngờ món ăn của mình lại được đánh giá cao như vậy.
“Chỉ là bình thường tự nấu chơi thôi.”
“Nhưng cậu nấu ngon lắm, còn ngon hơn cả nhà hàng ngoài kia.”
Hoắc Tư Miểu nhìn Thời Dư với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Khương Trầm Tinh thấy ánh mắt lấp lánh của Hoắc Tư Miểu khi nhìn Thời Dư, bỗng cảm thấy đồ ăn trong bát không còn ngon nữa.
Ôn Chỉ gắp một miếng thịt bỏ vào bát Hoắc Tư Miểu, nghiêng người che khuất tầm mắt của cậu ta nhìn về phía Thời Dư, mỉm cười nói:
“Món này ngon lắm, thử đi.”
Hoắc Tư Miểu không ngờ Ôn Chỉ lại gắp đồ ăn cho mình, có chút bất ngờ xen lẫn vui mừng, mặt hơi đỏ lên, lí nhí đáp "Được ạ", rồi bỏ thịt vào miệng.
“Ừm, ngon thật!”
Lục Thượng Hành buổi trưa không có mặt, buổi chiều lại trốn trong phòng suốt, hoàn toàn không biết ai là người nấu bữa tối.
Nghe mọi người khen một lúc, anh mới nhận ra đây là đồ ăn do Thời Dư làm, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào bát cơm trước mặt.
“Cậu mà biết nấu ăn á? Sao cậu có thể biết nấu ăn được?”
Thời Dư dừng đũa, suýt nữa muốn vung tay tẩn anh ta một trận.
Sau đó lại nhớ ra khi mình học nấu ăn thì đã chia tay Lục Thượng Hành rồi, anh ta đúng là không biết thật. Thế là cậu mỉm cười, gắp một con tôm kho tàu bỏ vào bát anh ta.
“Nếm thử xem, ngon không?”
Lục Thượng Hành nhìn con tôm trong bát, rồi lại liếc Thời Dư, biểu cảm có chút phức tạp.
Sáng nay Thời Dư còn bảo anh đừng tự mình đa tình, giờ lại chủ động gắp tôm cho anh, rốt cuộc cậu ấy có ý gì?
Chẳng lẽ trong lòng Thời Dư vẫn còn anh, chỉ là vẫn đang giận vì mấy chuyện ngu ngốc trước kia của anh sao?
Nghĩ vậy, Lục Thượng Hành liền đưa tôm vào miệng.
Vị mềm ngọt của tôm vừa tan ra, hương thơm liền lan tỏa trong miệng. Nhưng chưa đầy một giây sau, vị cay nóng tê lưỡi cũng theo đó xông thẳng lên. =))))))))
Cả người Lục Thượng Hành cứng đờ, con tôm trong miệng nuốt không được mà nhả ra cũng không xong. Cuối cùng, anh đành cắn răng nuốt xuống, ngửa đầu tựa vào ghế, nhăn nhó kêu lên:
“Cay quá!”
Mọi người lập tức quay sang nhìn.
Dư Lĩnh hỏi: “Anh ăn cái gì mà cay thế?”
Lục Thượng Hành nóng đến mức thở dốc, không nói nổi, chỉ có thể giơ tay chỉ vào đĩa tôm.
Khóe môi Thời Dư giựt giựt, cố nhịn nhưng vẫn không kiềm được mà cong lên.
Cậu đứng dậy đi rót nước, quay lưng về phía mọi người và máy quay, cười cho đã.
Đến khi cầm nước quay lại, gương mặt cậu đã trở về vẻ áy náy, vội vàng đi tới.
“Này, uống nước đi.”
Lục Thượng Hành nhanh chóng cầm lấy cốc nước, tu ừng ực mấy ngụm, nhưng miệng vẫn còn cay, bèn đưa tay chụp lấy cổ tay Thời Dư, định há miệng—
Thời Dư chặn trước:
“Xin lỗi nhé, tôi không biết anh không ăn được cay. Phải làm sao đây, hôm nay món nào tôi cũng cho ớt hết.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Thượng Hành lập tức biến đổi.
Cậu ta cố tình!
Dư Lĩnh gắp một con tôm nếm thử.
“Đâu có cay lắm đâu?”
Khương Trầm Tinh cũng gắp thử.
“Không cay.”
Ôn Chỉ và Hoắc Tư Miểu cũng ăn một miếng.
Ôn Chỉ thản nhiên nói: “Cũng bình thường mà, hay là anh không ăn nổi chút cay nào?”
Vừa nghe thấy thế, lời định nói của Lục Thượng Hành bị nghẹn lại trong cổ họng. Anh đành ngậm miệng uống nước, mặt mày đen sì.
Trong lòng Thời Dư đã cười ngặt nghẽo.
Lục Thượng Hành đâu chỉ là không ăn nổi chút cay nào, mà hễ dính đến cay thì đều không chịu nổi, ngay cả tiêu cũng không ăn được.
Cậu đi vào bếp lấy thêm hai cốc nước, đặt xuống bàn trước mặt anh ta.
“Hay là anh rửa đồ ăn trong nước đi, rửa xong thì hết cay rồi.”
Lục Thượng Hành nhìn hai cốc nước trước mặt, im lặng một lúc, rồi quay sang nhìn Thời Dư. Thấy cậu mang vẻ mặt áy náy, cơn giận trong lòng anh không hiểu sao lại không bùng lên nổi.
Thôi vậy, đây là thứ anh đáng phải chịu.
(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 6!
🐟: Uây, tưởng không nhận sai mà?