Shipper: 🐟

(-.-)Zzz・・・・

Lục Thượng Hành sống bao năm nay, chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình bị cô lập. [🐟: 2 ghế trống mà lị]

Nói kỹ ra thì cũng không hẳn là cô lập, nhưng dù với thân phận nhị thiếu gia nhà họ Lục hay bất cứ vai trò nào khác, anh vẫn luôn được mọi người vây quanh, như những vì sao xung quanh vầng trăng.

Lục Thượng Hành biết rõ đám người kia đang nghĩ gì, chẳng qua là muốn ngồi cạnh người mình thích mà thôi.

Nhưng chính vì hiểu rõ nên anh càng tức giận hơn, bởi tất cả bắt nguồn từ việc Thời Dư cố tình chọn chỗ ngồi xa anh nhất.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Thượng Hành vẫn không thể nuốt trôi cơn giận này, bèn đứng dậy bước ra ngoài.

Ôn Chỉ lập tức gọi với theo:

“Cậu đi đâu đấy?”

Lục Thượng Hành chỉ để lại một câu “Tôi không đói” rồi biến mất sau cánh cửa.

Năm người còn lại ngồi quanh bàn nhìn nhau, bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.

Ôn Chỉ đặt đũa xuống:

“Tôi đi xem cậu ấy thế nào.”

Nói rồi, anh đứng dậy đuổi theo Lục Thượng Hành.

Thời Dư chẳng biết nói gì, rất muốn bảo rằng tính xấu của anh ta thì kệ đi, nhưng nghĩ ngợi một chút, cậu vẫn chọn cách im lặng.

Liên quan gì đến tôi chứ?

Hoắc Tư Miểu bỗng lên tiếng:

“Đều tại tôi, lúc nãy lẽ ra tôi nên ngồi cạnh Dư Lĩnh, vậy thì anh ấy đã không phải ngồi một mình trong góc.”

Nghe vậy, Thời Dư quay sang nhìn cậu ta, thấy vẻ mặt đầy áy náy của Hoắc Tư Miểu thì lên tiếng an ủi:

“Không phải lỗi của cậu, anh ta muốn ngồi chỗ khác thì tự qua đó là được, có gì to tát đâu.”

Dư Lĩnh cũng nói:

“Chẳng liên quan đến cậu đâu, lúc mới vào anh ta đã cau có rồi, chắc là tâm trạng không tốt.”

Khương Trầm Tinh liếc nhìn chỗ trống mà Lục Thượng Hành vừa ngồi.

“Có chuyện gì xảy ra à?”

Lời vừa dứt, lòng Thời Dư khẽ giật thót, cậu chột dạ cúi đầu xuống.

Mà động tác nhỏ này lại rơi trọn vào mắt Dư Lĩnh, anh ta nhìn Thời Dư, khẽ nhíu mày.

Chẳng bao lâu sau, Ôn Chỉ quay về, nhưng chỉ có một mình.

Dư Lĩnh liền hỏi: “Anh ấy đâu?”

Ôn Chỉ lắc đầu.

“Ngủ rồi, chúng ta cứ ăn trước, chừa lại một ít bỏ vào tủ lạnh là được.”

Bữa ăn đầu tiên của chương trình hẹn hò đã thiếu mất một người, nhưng mọi người vừa mới quen nhau, quan hệ chưa sâu, muốn khuyên Lục Thượng Hành cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.

Ăn gần xong, Ôn Chỉ liền nhắc đến chuyện quan trọng:

“Ai biết nấu ăn không?”

Vừa dứt lời, cả đám lập tức dựng tai lên như lũ thỏ đánh hơi thấy nguy hiểm.

Ai từng xem chương trình hẹn hò cũng biết, nhà bếp là nơi dễ xảy ra sự cố nhất.

Dù là nấu ăn, ăn uống, rửa chén hay thậm chí chỉ cắt trái cây, đều ẩn chứa đủ kiểu tâm tư.

Chẳng hạn như cố ý làm món người ta thích, chuẩn bị một bữa sáng chu đáo, mỗi ngày đúng giờ pha cà phê hoặc hâm sữa, dốc lòng lấy lòng đối phương.

Hoặc hai người cùng nhau vào bếp, nhân cơ hội thể hiện sức hút của bản thân trước người mình thích. Nếu đối phương bị dầu bắn trúng hay vô tình cắt vào tay, lập tức chạy tới quan tâm hỏi han:

“Cậu không sao chứ?”

“Sao lại bất cẩn vậy, không biết tôi sẽ xót à?”

Chao ôi!

Mức độ thiện cảm có mà vọt thẳng lên trời.

Thời Dư nhìn quanh, quả nhiên ai nấy đều trở nên nghiêm túc.

Ngoại trừ Khương Trầm Tinh.

… Cũng phải, suýt nữa quên mất ổng là hung thần nhà bếp. Trước đây anh ta từng vào bếp một lần, chỉ duy nhất một lần, thế mà có thể làm nổ tung cả cái nồi.

Xem ra Dư Lĩnh và Hoắc Tư Miểu sẽ phải thất vọng rồi.

Hoắc Tư Miểu là người lên tiếng trước, có vẻ hơi ngại:

“Tôi biết nấu món Tây, nhưng ngoài ra thì không rành lắm.”

Dư Lĩnh hơi nhíu mày, không ngờ Hoắc Tư Miểu cũng giống mình.

“Tôi cũng chỉ biết làm món Tây.”

Nói xong, anh ta lập tức nhìn về phía Khương Trầm Tinh, Hoắc Tư Miểu cũng theo đó mà nhìn sang.

Thời Dư ôm tâm lý hóng chuyện, cũng nhìn Khương Trầm Tinh, nhưng phát hiện anh lại đang nhìn mình.

?

Nhìn tôi làm gì?

Khương Trầm Tinh thu ánh mắt lại.

“Tôi không giỏi nấu ăn.”

Quả nhiên, nghe anh nói vậy, cả hai người kia đều lộ vẻ thất vọng.

“Tôi biết.”

Thời Dư đột nhiên lên tiếng.

“Tôi nấu được hầu hết các món, thời gian cũng khá linh hoạt, hay là sau này cứ để tôi lo chuyện bếp núc đi?”

Câu vừa dứt, cả đám đều ngạc nhiên.

Đặc biệt là Khương Trầm Tinh.

Anh nói vậy là có tư tâm.

“Nhưng khi nấu ăn tôi cần tập trung, không thích bị quấy rầy, nên phải độc chiếm nhà bếp.”

Nghe vậy, vẻ ngạc nhiên trên mặt Ôn Chỉ dần nhạt đi, thay vào đó là một nụ cười bất đắc dĩ.

Thời Dư thừa biết là anh đã hiểu.

Chiêu này gọi là đánh đòn phủ đầu.

Sáng nay chỉ mới hỏi một câu trên livestream mà đã có thể châm ngòi chiến tranh, huống chi là khu vực đầy biến động như nhà bếp.

Muốn sống yên ổn trong những ngày sắp tới, cậu phải giành lấy một chỗ yên tĩnh trước.

Khương Trầm Tinh không biết nấu ăn, vậy nên Dư Lĩnh và Hoắc Tư Miểu sẽ không tranh bếp với cậu.

Lục Thượng Hành là đại thiếu gia, chỉ biết ăn chứ không biết nấu, pass liền.

Ôn Chỉ thì biết nấu, hơn nữa còn rất giỏi.

Vậy nên Thời Dư chọn cách thông báo trước rằng mình không quen hợp tác với người khác, nếu có nấu cũng chỉ có thể làm một mình, như thế chẳng ai nói được gì.

“Nhưng cứ để cậu nấu hoài cũng không ổn, vẫn nên thay phiên nhau thì hơn.”

Ôn Chỉ nói.

“Tôi cũng thấy vậy.”

Hoắc Tư Miểu gật đầu.

“Chúng ta đông người, một mình cậu làm sẽ rất mất thời gian.”

“Không sao.”

Thời Dư kiên định đáp.

“Tôi có nhiều thời gian.”

Khương Trầm Tinh nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt nghi ngờ, chỉ thiếu nước viết ba chữ ‘tôi không tin’ lên mặt.

Cũng đúng, khi còn ở bên nhau anh cũng là thiếu gia hào môn, chưa từng vào bếp.

Tuy không đến mức làm nổ nhà bếp, nhưng lúc đó còn chẳng nhận ra nổi dụng cụ nấu ăn.

“Vậy cứ thay phiên đi.”

Ôn Chỉ đứng dậy lấy giấy bút, rồi ngồi xuống.

“Sắp xếp thời gian nấu nướng, tiện thể nói luôn xem ai có gì kiêng kỵ.”

Ngoại trừ Thời Dư, những người còn lại đều có công việc, buổi trưa không đủ người nên chỉ cần chuẩn bị bữa tối.

Khương Trầm Tinh không biết nấu, Dư Lĩnh liền mất hứng, vì thế việc phân công diễn ra rất nhanh.

Để kiểm chứng tay nghề của Thời Dư, tối nay sẽ do cậu phụ trách nấu ăn.

Trong bếp chẳng còn bao nhiêu nguyên liệu, phải ra ngoài mua. Nhưng vì điện thoại đã bị thu lại, cậu đành đi tìm chị Hồng để lấy về.

Chị Hồng đưa cho cậu một chiếc điện thoại dành riêng cho khách mời do nhà tài trợ cung cấp, bên trong có sẵn một nghìn tệ, bảo cậu cứ tiêu thoải mái.

Thời Dư dở khóc dở cười.

“Làm quá vậy?”

Chị Hồng cười như không cười, hất cằm ra sau lưng cậu.

“Chúng tôi đâu dám lơ là.”

Thời Dư khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau, thấy Ôn Chỉ đang cầm chìa khóa xe đi tới.

“...”

Đù má.

Cậu lập tức co giò chạy!

Ôn Chỉ phía sau "Ê" một tiếng, cũng chạy theo, vừa chạy vừa gọi:

“Đợi đã! Thời Dư!”

Hai người vừa chạy, quay phim theo sát cũng phải chạy. Anh chàng vác máy quay phì phò đuổi theo, mới chạy được mấy bước đã mệt đến mức ngồi phịch xuống đất, ôm máy thở hồng hộc như sắp chết.

Chị Hồng gọi điện tới, mở miệng là quát ngay:

“Chạy cái gì! Cậu xem cậu làm quay phim mệt thành cái dạng gì kìa! Mới ngày đầu tiên đấy, cậu tưởng cậu chạy thoát được chắc?”

“...”

Thời Dư lúc này mới quay đầu nhìn, thấy anh chàng quay phim xa tít tắp phía sau, đang ngồi dưới đất thở dốc, trông như sắp ngất.

Còn Ôn Chỉ thì sắp đuổi kịp. Cậu nhìn Ôn Chỉ rồi lại nhìn quay phim, cuối cùng đành dừng bước.

ĐM.

Ôn Chỉ cầm chìa khóa xe chạy đến, thậm chí còn không thở dốc, chỉ cười:

“Cậu biết đường ra ngoài không mà chạy bừa? Đây là hướng ngược lại đấy, đồ cá ngốc.”

Cá ngốc là biệt danh Ôn Chỉ hay gọi cậu khi còn yêu nhau. Đã lâu không nghe, phản ứng đầu tiên của Thời Dư không phải hoài niệm hay chán ghét, mà là—

Có bị ghi hình không?!

Cậu lập tức nhìn về phía quay phim, xác nhận anh chàng còn xa, lại đảo mắt tìm camera xung quanh.

Ôn Chỉ bật cười: “Ở đây không có camera đâu.”

Biết là an toàn, Thời Dư mới để lộ bản tính, hung hăng lườm một cái.

“Anh đến làm gì?”

Thấy cậu không còn giả vờ xa cách như người lạ nữa, ý cười trong mắt Ôn Chỉ càng sâu.

“Đây là khu du lịch, ra ngoài mua đồ không tiện, phải đi xe. Em có xe không?”

Thời Dư nghẹn họng, trong lòng khó chịu nhưng không cãi lại được, chỉ có thể nói:

“Thôi bỏ đi.”

Rồi quay người đi về.

“Đợi đã.”

Ôn Chỉ kéo tay cậu lại, dùng bờ vai rộng lớn che khuất tầm nhìn.

“Tôi tham gia chương trình này để quảng bá dự án mới của công ty, tôi không biết em cũng tham gia. Nếu biết thì đã hỏi em trước rồi.”

Anh đang giải thích.

Thời Dư sững lại, cơn bực bội trong lòng dịu đi đôi chút.

“Không cần giải thích với tôi. Anh muốn đến thì đến, đâu cần hỏi tôi.”

Dù là chương trình hẹn hò, nhưng bản chất vẫn là công việc, ai cũng có mục đích riêng, có gì mà phải hỏi?

“Vậy tại sao cậu lại tránh tôi?”

Ôn Chỉ thắc mắc.

Thời Dư lại nghẹn họng, lập tức thò đầu ra nhìn quay phim, thấy anh chàng chưa tới gần thì mới yên tâm đáp:

“Gặp lại người yêu cũ, muốn giữ khoảng cách chẳng phải rất bình thường sao?”

Ôn Chỉ "ồ" một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt:

“Nhưng tôi thấy chúng ta đâu cần phải tránh nhau.”

Nghe vậy, Thời Dư ngẩng đầu nhìn anh.

Sắc mặt Ôn Chỉ bình thản, cứ như đang nói một chuyện hiển nhiên.

“Nếu tôi đoán không lầm, cậu đến đây vì cát-xê, chứ không phải để yêu đương. Nếu không phải để yêu đương, thì yêu cũ hay không cũng đâu quan trọng?”

Thời Dư nhíu mày.

“Vậy rồi sao?”

Ôn Chỉ khẽ cười.

“Đã là công việc, vậy không cần tránh tôi nữa. Tôi cũng tham gia vì công việc, chứ không có ý định yêu đương.”

Nói rồi, anh nghiêng người, ghé sát tai Thời Dư thì thầm:

“Chỉ tại ai đó dứt khoát quá, hại tôi đến giờ vẫn chưa thể bắt đầu một mối quan hệ mới.”

!!!

Thời Dư giật mình lùi ra sau, lập tức nhìn về phía quay phim.

Anh chàng quay phim không còn ngồi dưới đất nữa, lúc này đang vác máy chạy lại, thở hổn hển nói:

“Hai người đi nhầm hướng rồi, đây là đường vào, không phải đường ra.”

Thời Dư nhân cơ hội thoát khỏi Ôn Chỉ, đi về phía quay phim.

“Xin lỗi, lúc đến tôi đi xe nên không nhớ đường.”

Ôn Chỉ nhìn cậu rời đi, khi quay người lại thì sắc mặt đã trở lại bình thường, thản nhiên nói:

“Anh cứ vác máy quay mãi vậy có nặng không? Hay là về nói với đạo diễn, để bọn tôi tự quay bằng điện thoại nhé?”

Thời Dư thoáng cứng người.

“Không sao không sao, công việc của tôi là vậy, quen rồi.”

Quay phim đi sang một bên, giơ máy lên lần nữa.

“Điện thoại quay không đẹp bằng máy quay đâu, hai người cứ tự nhiên, tôi sẽ chọn góc.”

Nói xong, anh ta bắt đầu ghi hình thật.

Thời Dư thầm giơ ngón cái trong lòng.

Ôn Chỉ chỉ cười mà không nói gì, ba người cùng đi đến bãi đỗ xe.

Lời nói ban nãy của Ôn Chỉ vẫn văng vẳng bên tai, Thời Dư lo anh sẽ lại buông ra mấy câu khó nghe, nên cả quãng đường đều im lặng. Chỉ khi bị hỏi trực tiếp, cậu mới đáp qua loa vài câu, lúc mua đồ cũng tách ra, mỗi người tự mua phần của mình.

Mấy lần Ôn Chỉ định tiến lại gần đều bị cậu tránh đi. Nhưng vì có quay phim bên cạnh, anh cũng không làm gì được.

Chuyến mua sắm diễn ra suôn sẻ, chỉ mất một lúc là mua đủ đồ.

Trước khi về, Thời Dư bất chợt thấy mắc tiểu. Ban đầu định nhịn đến lúc về, nhưng nghĩ lại quãng đường về còn hơn nửa tiếng, cậu quyết định quay vào trung tâm thương mại.

Bên ngoài không có camera, cậu lo Ôn Chỉ sẽ chặn mình trong nhà vệ sinh nên làm mọi thứ thật nhanh.

Nhưng dù nhanh đến đâu, chuyện cậu lo vẫn xảy ra.

Ôn Chỉ bất ngờ kéo mạnh cậu vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, hai tay chống lên tường giam cậu vào giữa. Giọng nói trầm thấp, mang theo chút tức giận kìm nén.

“Đã bảo là không cần tránh tôi, em còn trốn cái gì?”

(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 5!

🐟: wuliwuliwuliwuli

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play