Shipper: 🐟
(-.-)Zzz・・・・
Sáng sớm.
Đêm qua có một cơn mưa phùn, làn sương mỏng bao phủ khiến không khí vương chút se lạnh.
Mây tan sương tản, ánh nắng nhạt màu vàng kim chiếu thẳng xuống, rọi vào khu dân cư cũ, dần dần xua đi hơi lạnh còn sót lại.
Trên tầng hai của một tòa nhà cũ, cửa sổ đóng chặt. “Soạt” một tiếng, rèm cửa bị vén lên, qua lớp kính trong suốt phản chiếu bóng dáng một thanh niên tóc hơi xoăn.
Người trong gương có gương mặt như được thiên thần ban phước, sống mũi cao, đôi mắt xanh, môi mỏng hồng nhạt. Vừa mang nét sâu thẳm thanh lịch của phương Tây, lại không mất đi vẻ đẹp tinh tế phương Đông.
Thanh niên thò đầu ra cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp phủ lên đường nét sắc sảo như dao khắc của cậu, khiến gương mặt tinh xảo thêm phần rạng rỡ tự nhiên.
Cậu đưa mắt nhìn xuống, thấy bên đường dưới lầu đậu một chiếc Bentley, còn bạn thân của mình đang đứng cạnh xe, vẫy tay gọi.
“Ở đây!”
Vừa dứt lời, người dưới lầu, Mục Phi Trầm ngước lên nhìn, lập tức giơ tay che mắt, hét lớn.
“Đệch! Mới sáng sớm ra đã bị nhan sắc của cậu đánh úp, bộ muốn giết tui hả?”
Thời Dư bật cười: “Bớt nói đi, đợi tí, xuống ngay đây.”
Cậu đóng cửa sổ, tiện tay khoác một chiếc áo ngoài, nhấc lên hai túi đồ đầy ắp đặt cạnh giường rồi bước ra ngoài.
Túi có hơi nặng, nhưng may là chỉ ở tầng hai, vài bước đã đem được xuống trước mặt bạn thân.
Mục Phi Trầm thuận tay nhận lấy một túi, lập tức bị sức nặng kéo trĩu cả eo.
"Má ơi!" Cậu ta vội vàng dùng tay kia nâng lên, “Trong này có cái gì mà nặng thế?”
Thời Dự đáp: “Canh, cơm, đồ ăn, còn có một bình nước chanh với nho.”
"..." Mục Phi Trầm chỉ vào chiếc túi còn lại bên cạnh cậu, “Thế cái này thì sao?”
Thời Dư đưa nốt sang.
“Sữa tắm, dầu gội, với mấy bộ quần áo.”
“Những thứ này tui mua cho Tiểu Nhu không được sao? Còn cần cậu tự tay chuẩn bị?”
Mục Phi Trầm mở cửa sau xe, nhét hai túi đồ vào trong.
"Tiểu Nhu kén chọn lắm, tớ không chuẩn bị sẵn cho em ấy thì ẻm có thể làm phiền cậu cả ngày đó." Thời Dư nói, “Cậu biết đường đến bệnh viện không hửm?”
“Biết rồi biết rồi, lát nữa nhìn bản đồ là xong chứ gì.”
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong, cửa xe "rầm" một tiếng đóng lại. Mục Phi Trầm tựa lưng vào cửa xe, khoanh tay trước ngực.
“Bọn họ trả cậu bao nhiêu tiền vậy? Đến mức có thể khiến một kẻ cuồng em gái như cậu lỡ bỏ mặc em mình mà chạy đi tham gia show hẹn hò vậy?”
Thời Dư cụp mắt xuống.
“300 vạn.”
Mục Phi Trầm khựng lại.
“Hả? Chỉ có vậy á? 300 vạn thì tui cho cậu mượn chẳng phải xong rồi à?”
Thời Dư ngước mắt nhìn cậu ta, cực kỳ mất kiên nhẫn mà tặc lưỡi.
“Cậu thấy tớ giống kiểu người có tiền trả nợ lắm sao?”
Mục Phi Trầm bật cười.
“Không trả cũng được mà, tui đâu thiếu chút tiền đó. Nhưng nói thật, cậu vừa mới chia tay người ta, đã vội vàng lên show hẹn hò như thế, không sợ chương trình vừa phát sóng, hắn ta lập tức tìm đến à?”
Sáng sớm yên bình, vừa nghe nhắc đến tên gã bạn trai cũ ngu ngốc kia, tâm trạng tốt đẹp hiếm có của Thời Dư liền sụp đổ ngay tức khắc.
Sắc mặt cậu trầm xuống, lạnh giọng nói:
“Nếu hắn có thể lập tức bay về, thì chúng tớ đã chẳng chia tay.”
“À... cũng đúng, ảnh đế nổi tiếng như thế, làm gì có thời gian quan tâm đến chúng ta, chắc chắn bận rộn với ai kia thắm thiết lắm rồi...”
Thấy sắc mặt Thời Dư càng lúc càng khó coi, Mục Phi Trầm lập tức đổi giọng.
“Thôi thôi, không nhắc tới hắn nữa. Người của chương trình sắp đến đón cậu rồi chứ gì? Hay là cậu tìm luôn một người mới trên show đi? Với nhan sắc của chế, muốn câu đàn ông chẳng phải chỉ cần một câu nói thôi à? Người ta vẫn bảo, thời gian thất tình đủ ngắn thì coi như chưa từng thất tình.”
Thời Dư liếc cậu ta một cái.
“Thế sao cậu không tìm đi? Đừng nói là vẫn còn ôm mộng chờ nam thần Thôi của cậu hồi tâm chuyển ý đấy nhé...”
“Á á á! Tôi không nghe, tôi không nghe!”
Mục Phi Trầm xoay người mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào trong.
“Tui đi đưa cơm cho em gái cậu đây, bye bye bye bye!”
Lúc lái xe đi, cậu ta còn cố ý hạ cửa kính, ném cho Thời Dư một ánh mắt đưa tình.
"Tối nay cẩn thận đó nha, bao nhiêu đàn ông ở chung một nhà, lỡ mà đi nhầm phòng thì... lửa bén củi khô, dục hỏa thiêu thân…" (🐟: kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy ấy)
Giọng điệu trêu chọc dần nhỏ lại theo bóng xe rời xa, lan trên con phố yên tĩnh của buổi sớm mai.
Thời Dư đỏ mặt, tức giận quát:
“Cút cút cút! Biến nhanh đê!”
Mắng xong, cậu vội vàng nhìn quanh, xác nhận không có người qua đường nào nghe thấy mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà còn sớm, hàng xóm vẫn chưa thức dậy. Nếu lời của Mục Phi Trầm mà truyền ra ngoài, cậu lại phải tìm nhà mới mất.
Thời Dư trở về căn phòng trọ nhỏ của mình, thu dọn nốt vài món đồ cuối cùng, kéo kín khóa vali.
Cậu nhấc điện thoại, chạm nhẹ vào màn hình, con số 7:48 to rõ hiện lên phía trên.
Thời gian hẹn với tổ chương trình là tám giờ, vẫn còn hơn 10 phút.
Thời Dư tựa người lên vali, vùi mặt vào vòng tay khoanh lại, khẽ thở dài.
Thú thật, cậu chẳng muốn tham gia show hẹn hò chút nào.
Từ khi biết yêu hồi cấp ba, cậu chưa bao giờ thiếu những mảnh tình vắt vai.
Vì có gương mặt này, dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ hoàn cảnh nào, cậu cũng không thiếu người theo đuổi.
Mà bản thân cậu cũng không bài xích chuyện yêu đương, còn chủ động chọn một vài người để hẹn hò.
Nhưng chẳng hiểu sao, tình cảm của cậu chưa bao giờ suôn sẻ. Dù đã cố gắng chiều theo đối phương, kết quả vẫn không khá hơn.
Mệt rồi.
Thôi bỏ đi, yêu đương cái gì, độc thân giữ mạng quan trọng hơn.
Dù sao chương trình cũng đâu có bắt buộc phải hẹn hò với ai, cậu cứ lặng lẽ làm một người vô hình, chịu đựng một tháng là xong.
Khi thời gian dần trôi qua giữa những suy nghĩ miên man, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Thời Dư ngẩng đầu nhìn, là chị Hồng gọi đến.
“Alo?”
“Chúng tôi đến rồi, xuống đi.”
“Được.”
Cậu đứng dậy vươn vai, đóng chặt cửa sổ và khóa kỹ cửa nhà trước khi xuống lầu.
8 giờ sáng, xung quanh vẫn vắng người, chiếc xe van của tổ chương trình nổi bật ngay giữa con phố.
Chị Hồng đứng ở đầu xe, thấy cậu đi ra liền tiến đến.
“Đưa vali đây, để họ bỏ vào cốp xe. Còn đây, chị sẽ giải thích quy tắc cho cậu.”
Thời Dư bị chị Hồng nửa kéo nửa đẩy lên xe, vừa ngồi xuống đã bị nhét vào lòng một cuốn sổ nhỏ.
“Đây là gì vậy?”
Cậu lật trang đầu tiên, liền thấy một dòng chữ lớn viết trên đó:
“Quy tắc của Ngôi Nhà Tâm Động”
Chị Hồng ngồi xuống bên cạnh cậu, cửa xe vừa đóng liền đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu cứ xem trước, có gì không hiểu thì hỏi tôi.”
Thời Dư gật đầu, mở ra đọc kỹ.
Mặc dù đã lâu rồi không xem TV, nhưng trước đây cậu từng bị Mục Phi Trầm lôi kéo xem vài tập show hẹn hò.
Trong mấy tập đó, ba nam tranh giành một nữ, cực kỳ Tu La, đấu đá lẫn nhau cả trong sáng lẫn ngầm, mùi thuốc súng nồng nặc.
Và chính những quy tắc của chương trình đóng vai trò then chốt, nếu không có quy định ràng buộc, chắc show hẹn hò đã biến thành show đấu đá rồi.
Cuốn "Quy tắc của Ngôi Nhà Tâm Động" mà chị Hồng đưa cũng tương tự như vậy.
Chỉ là trước đây cậu nhìn người khác tuân thủ quy tắc, còn bây giờ đổi lại là chính mình, cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.
Ví dụ như điều khoản không được từ chối lời mời từ người khác…chắc chắn sẽ rất phiền phức.
Không phải cậu tự luyến, mà là cậu rất hiểu gương mặt này của mình dễ thu hút đào hoa đến mức nào.
Biết vậy đã không cắt tóc, ít nhất còn có thể che bớt ánh mắt.
Đọc tiếp xuống dưới, có một điều khoản được in đậm:
“Trong thời gian ghi hình, khách mời bị cấm trao đổi thông tin liên lạc cá nhân, cấm tiếp xúc cơ thể quá mức, cấm tỏ tình.”
Ừm, cái này tốt, vậy thì cậu không cần lo nữa.
Thời Dư đóng cuốn "Quy tắc của Ngôi Nhà Tâm Động", trả lại cho chị Hồng.
Chị Hồng nhận lấy: “Có chỗ nào không hiểu không?”
"Không có." Thời Dư đáp, “Em từng xem hai tập show hẹn hò rồi, em hiểu mà.”
“Vậy thì tốt.”
Nói xong, như chợt nhớ ra điều gì, chị Hồng lại nói thêm:
“Đúng rồi, bây giờ cậu phải giao điện thoại rồi. Nếu em gái cậu có chuyện gì tìm, tôi sẽ báo cho cậu, đừng lo.”
Thời Dư gật đầu, lấy điện thoại ra đưa cho chị Hồng.
“Được.”
Chị Hồng nhận lấy, trực tiếp nhấn giữ nút nguồn tắt máy, rồi nhét vào túi. Nhìn lướt qua ghế trước ghế sau, xác nhận không ai chú ý đến hai người, cô mới ghé sát lại, hạ giọng nói nhỏ:
“Tôi biết tiền phẫu thuật của em gái cậu vẫn còn thiếu một chút. Nếu 300 vạn không đủ, cứ nói với tôi, chuyện này tôi giúp được, đừng khách sáo.”
Nghe vậy, lòng Thời Dư chợt ấm áp.
Chị Hồng từng là quản lý của cậu thời còn chơi piano, sau này khi cậu không đàn nữa, quan hệ giữa họ cũng dần xa cách.
Nhưng quan hệ giữa hai người vẫn luôn rất tốt. Sau khi gia đình xảy ra chuyện, chị Hồng vẫn luôn giúp đỡ cậu. Với Thời Dư, chị là một trong số ít những hơi ấm trong cuộc sống u ám của cậu.
Thời Dư cười, lắc đầu.
“Đã đủ rồi. Nếu em khách sáo với chị thì đã không đồng ý tham gia chương trình này. Một người vô danh sao có thể nhận cát-xê 300 vạn được chứ?”
Thấy cậu cười rất chân thành, chị Hồng mím môi, vẻ mặt có chút kỳ lạ, lẩm bẩm:
“Không khách sáo với tôi thì tôi mới đỡ áy náy hơn chút...”
Thời Dư thấy môi chị động đậy nhưng không nghe rõ.
“Hả? Chị vừa nói gì?”
"Không có gì." Chị Hồng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. “Ngủ một lát đi, dưỡng sức mà ứng phó với đám khách mời nam kia.”
---
Bệnh viện Nhân dân thành phố E cách khá xa, lúc Mục Phi Trầm đến nơi đã gần tám rưỡi.
Hai túi đồ trên tay nặng trịch, nếu không phải nghĩ đến việc đây là đồ Thời Dư chuẩn bị cho Tiểu Nhu, cậu ta đã muốn ném quách đi cho xong.
Má nó, đợi chương trình kết thúc không vặt của Thời Dư một khoản xèng mới là lạ ấy.
Hỏi thăm y tá ở quầy tiếp tân, cậu ta tìm đến phòng bệnh của Thời Nhu.
Vừa đẩy cửa vào nhìn, trong ba giường bệnh chỉ có giường giữa là có một cô gái gương mặt hơi tái nhợt đang nằm.
Cô để tóc dài đen nhánh, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, đường nét gương mặt có vài phần giống Thời Du, đang cúi đầu xem máy tính bảng.
Hai anh em đều là con lai, nhưng Thời Dư có nét lai rõ hơn, còn Thời Nhu thì chẳng có chút dấu vết nào của dòng máu Nga.
Lâu rồi không gặp, sắc mặt Thời Nhu lại kém hơn trước.
Mục Phi Trầm lập tức hiểu tại sao Thời Dư lại đi tham gia show hẹn hò này.
Cậu ta thu lại vẻ mặt nặng nề, tươi cười xách đồ bước vào.
“Hello, Tiểu Nhu! Lâu rồi không gặp, có nhớ anh Phi Trầm không nè?”
Cô gái trên giường ngẩng lên liếc cậu ta một cái, lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Lớn từng này rồi mà còn tự gọi là anh Phi Trầm.”
Nói xong lại cúi đầu tiếp tục xem máy tính bảng.
“Ây, nói chuyện với anh mà như vậy hả?”
Mục Phi Trầm đặt đồ lên tủ đầu giường, ghé qua nhìn màn hình.
“Đang xem gì đấy?”
Trên màn hình, năm chàng trai với phong cách khác nhau nhưng ai cũng thuộc hàng cực phẩm đang tụ họp trong phòng khách, trò chuyện đôi câu.
Bình luận trên màn hình tràn ngập những lời khen ai đẹp trai hơn, ai là người được yêu thích nhất.
Mục Phi Trầm nhìn bình luận một lúc mới phản ứng lại.
“Đây là chương trình hẹn hò anh trai em tham gia à?”
"Ừ." Thời Nhu đáp. “Sao anh ấy vẫn chưa xuất hiện? Chỉ còn anh ấy chưa ra thôi.”
“Nhan sắc anh em thế này chắc chắn là để dành cho màn chốt hạ rồi. Lúc nãy cậu ấy xuất phát rồi, đừng vội.”
Nói xong, Mục Phi Trầm hào hứng ngồi xuống giường, cùng Thời Nhu xem chương trình, tiện tay tắt luôn phần bình luận.
“Bật bình luận làm gì, che hết mặt rồi. Mau để anh nhìn xem bạn trai tương lai của anh em trông thế nào nào.”
Thời Nhu chỉ vào một người ở mép ngoài cùng trong nhóm năm người.
“Em thích anh ấy nhất. Khương Trầm Tinh đẹp trai nhất nhóm, không ai hơn được.”
“Vậy hả, có đẹp trai bằng anh em không? Để anh xem nào.”
Mục Phi Trầm gạt tay Thời Nhu ra, chăm chú nhìn.
"Đúng là đẹp trai thật... Nhưng sao anh thấy quen mắt thế nhỉ? Cả người ngồi cạnh anh ta nữa, rồi cả người đối diện..." (🐟: ai ai cũng là người quen =))) )
Đột nhiên, Mục Phi Trầm hét toáng lên.
“Vãi! Vãi vãi vãi vãi vãi! Đây không phải là...!”
Không phải là người yêu cũ của Thời Dư sao?!
Khương Trầm Tinh, Lục Thượng Hành, Ôn Chỉ... Tứ đại thần thú sắp tụ đủ rồi!
Thời Nhu bị cậu ta làm giật mình, lập tức vỗ mạnh vào vai cậu ta một cái.
“Làm gì thế! Hét to vậy muốn dọa chết khiếp người ta à!”
Nhưng Mục Phi Trầm không để ý, vội vàng móc điện thoại ra gọi cho Thời Dư.
Thế nhưng cuộc gọi vừa kết nối, lập tức vang lên giọng nữ máy móc quen thuộc.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được...”
Đúng lúc này, Thời Nhu reo lên.
“A! Tới rồi tới rồi! Anh em tới rồi!”
Trên màn hình máy tính bảng, một bàn tay đẩy cửa chính của Ngôi Nhà Tâm Động ra.
Mục Phi Trầm không nỡ nhìn tiếp, nhắm chặt mắt.
...Thôi, xin chia buồn. Hết cứu.
(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 1!
🐟: Má ơi hết cứu thật, chia buồn cùng gia đình =)))))))