Shipper: 🐟
(-.-)Zzz・・・・
Lục Thượng Hành từ nhỏ đã có tính khí nóng nảy.
Một phần là do bẩm sinh, một phần là do gia đình họ Lục.
Nhưng vì anh ta mang họ Lục, dù có bốc đồng thế nào thì người khác cũng nhẫn nhịn chịu đựng, khiến anh ngày càng ngang tàng, đến mức ai thấy anh cũng phải e dè.
Cho đến khi gặp Thời Dư.
Sau khi ở bên Thời Dư, mọi thứ dường như đảo ngược.
Cậu thiếu niên trầm lặng, ít nói kia cứ ba ngày lại nổi giận một lần, còn anh thì hết lần này đến lần khác hạ giọng dỗ dành.
Bạn bè ai cũng cười anh "sợ vợ".
Hồi đó anh còn trẻ, tính lại kiêu ngạo, chỉ cần bị bạn bè trêu chọc là tức điên lên, có lỗi cũng không chịu nhận.
Sau khi chia tay, anh ngày nào cũng nghĩ, nếu khi ấy mình biết quan tâm đến cảm xúc của Thời Dư, biết chăm sóc cậu khi cậu ốm, biết ngay khi nhận được điện thoại liền lao từ quán bar về, thì liệu họ có chia tay không?
Anh hối hận đến chết.
Nhưng Thời Dư đã mất hút, tìm thế nào cũng không thấy.
Không ngờ, lại có thể gặp được cậu ở đây.
Thời Dư sau khi rũ bỏ vẻ u ám càng trở nên cuốn hút, đẹp đến mức khiến người ta bực bội, đặc biệt là đôi mắt xanh kia, nhìn ai cũng có cảm giác như đang câu dẫn.
Dựa vào đâu mà sau khi chia tay, anh thì sa sút còn Thời Dư lại càng sống tốt hơn?
Vậy nên anh vừa tức giận, vừa cảm thấy đây là thứ mình đáng phải chịu.
Dù bây giờ Thời Dư trêu chọc anh, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Ít ra, điều đó chứng tỏ Thời Dư vẫn còn nhớ đến anh.
Thấy Lục Thượng Hành thật sự đem thức ăn nhúng vào cốc nước rửa sạch rồi mới ăn, lại không nói một lời, Thời Dư bỗng thấy mất hứng.
Cứ tưởng Lục Thượng Hành vẫn còn cái tính ngang ngược đó, nhưng xem ra hắn đã thay đổi, đến mức bị chọc ghẹo cũng không phát cáu.
Tên này… biết nhịn rồi sao?
---
Tổ chương trình vô cùng mong đợi phần gửi tin nhắn rung động vào buổi tối.
Tin nhắn đầu tiên đặc biệt quan trọng, vì nó gần như sẽ xác định những cặp đôi tiềm năng.
Mối quan tâm lớn nhất hiện tại chính là—Thời Dư sẽ gửi tin nhắn cho ai?
Dù sao cậu cũng được dự tính là trung tâm của Tu La tràng, ấn tượng đầu tiên của cậu về ai sẽ mang một ý nghĩa rất vi diệu.
Góc quay được điều chỉnh xong, máy quay đã sẵn sàng, điện thoại cũng đã phát cho từng người. Đạo diễn cùng chị Hồng, biên kịch và mọi người tập trung trước màn hình theo dõi.
Để tránh lúng túng, họ tách riêng sáu người, tạo không gian riêng tư để đảm bảo ai cũng có thể mạnh dạn gửi tin nhắn.
Màn hình được chia thành 6 khung, mỗi người đều cầm điện thoại trên tay.
Ban đầu, ai cũng nghĩ Thời Dư sẽ là người đắn đo nhất, nào ngờ vừa vào phòng, cậu đã đứng ngay cửa, ngón tay cái lướt nhanh như gió.
Bấm xong, cậu tiện tay ném điện thoại lên giường, rồi cúi xuống lục lọi hòm đồ.
Đạo diễn: ???
“Tên nhóc này gửi tin nhắn rồi à?”
Chị Hồng cũng sững sờ: “Không biết nữa! Nhanh quá, không nhìn kịp!”
Đạo diễn vội quay sang những người khác: “Mọi người có ai thấy không?”
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
“Tôi đang nhìn Khương Trầm Tinh.”
“Hình như Hoắc Tư Miểu có vẻ ngạc nhiên một chút.”
Tiếp tục theo dõi, có thể thấy năm người còn lại ít nhiều đều căng thẳng, ai nấy đều có những hành động nhỏ thể hiện sự mong chờ.
Khương Trầm Tinh đọc sách, điện thoại đặt bên cạnh, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn.
Ôn Chỉ thì chống đẩy, điện thoại đặt ngay trước mặt, mỗi lần cúi xuống, chóp mũi gần như chạm vào màn hình.
Lục Thượng Hành cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, chân bắt chéo không ngừng rung, mặt đầy bực dọc.
Dư Lĩnh ngồi vẽ nguệch ngoạc trên giấy, điện thoại để bên cạnh, cũng thỉnh thoảng nhìn qua.
Hoắc Tư Miểu thì có chút bồn chồn, ngồi trên ghế sô pha ngẩn người.
Chỉ cần nhìn bọn họ thôi cũng đã thấy rõ không khí căng thẳng, ai nấy đều mong chờ tin nhắn đến.
Chỉ có Thời Dư là ngoại lệ.
Lục xong hòm đồ, cậu lại mở laptop, không biết đang làm gì, hoàn toàn chẳng buồn để ý đến điện thoại.
Ngay cả khi màn hình sáng lên ba lần, cậu cũng chẳng thèm liếc mắt.
Nửa tiếng trôi qua, thời gian nhắn tin kết thúc, nhân viên vào thu lại điện thoại.
Lúc này Thời Dư mới nhặt điện thoại từ trên giường lên, liếc qua một cái rồi đưa cho nhân viên.
Đạo diễn vỗ đùi, tức đến phát điên.
“Trời ơi, thế này tôi dựng cảnh kiểu gì giờ! Gọi Tiểu Lương mang điện thoại trả lại cho cậu ta, dù có giả vờ thì cũng phải diễn ít nhất năm phút nhìn chằm chằm điện thoại!”
Điện thoại của những người khác cũng được thu về, quả nhiên—
Khương Trầm Tinh và Ôn Chỉ đều gửi tin nhắn cho Thời Dư, ngay cả Lục Thượng Hành cũng vậy.
Dư Lĩnh và Hoắc Tư Miểu gửi cho Khương Trầm Tinh.
Trong số này, ngoài Khương Trầm Tinh nhận được hai tin nhắn, chỉ có Hoắc Tư Miểu nhận được một tin nhắn với nội dung: “Rất vui được làm quen với cậu.”
Thời gian gửi tin nằm ngay sau khi điện thoại vừa được phát xuống.
Chị Hồng im lặng.
Thời Dư à… cậu đúng là quá thanh tâm quả dục mà.
Chờ Thời Dư quay xong cảnh bổ sung, kiểm tra lại điện thoại, quả nhiên tin nhắn kia là do cậu gửi.
"Thế này không được." Đạo diễn nói, “Phải tạo chút sóng gió mới được.”
Biên kịch hỏi: “Nhanh thế à? Mới ngày đầu tiên thôi, khách mời còn chưa thân nhau, nghề nghiệp và tuổi tác cũng chưa tiết lộ nữa.”
"Vậy thì làm điểm nhấn ở phần nghề nghiệp đi." Đạo diễn nói, “Nghĩ thử xem có hoạt động nào giúp họ có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau hơn không, tốt nhất là có thể tương tác sâu một chút. Nếu không thì Thời Dư chẳng hứng thú với ai, nhìn mà chán chết. Không có drama thì làm sao kéo được ratings?”
Nghe nhắc đến "tiếp xúc sâu hơn", biên kịch lập tức sáng mắt, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, vỗ mạnh vào lòng bàn tay trái.
“Có rồi!”
---
Sau khi nhân viên thu lại điện thoại, Thời Dư cứ tưởng hôm nay thế là xong, liền lấy đồ ngủ ra định đi tắm.
Ai ngờ còn chưa kịp vào, nhân viên chương trình đã xuất hiện, đứng ngoài cửa vẫy tay gọi cậu.
“Thời Dư, ra đây một lát.”
Cậu đành đặt lại đồ ngủ, đi theo nhân viên ra phòng khách, phát hiện Dư Lĩnh và Hoắc Tư Miểu cũng có mặt.
Bên cạnh còn có một quay phim đang chĩa máy quay về phía họ.
Thời Dư cau mày: “Lại có trò gì đây?”
Nhân viên đặt ba tấm thẻ lên bàn.
“Ngày mai sẽ có một hoạt động đổi nghề, các bạn rút thăm chọn đối tượng.”
“Đổi nghề?”
Cả ba đồng thanh.
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của họ, nhân viên chương trình bật cười.
“Đạo diễn chê các bạn với nhóm bên Xanh không có phản ứng gì đặc biệt, nên cố tình tạo cơ hội cho mọi người. Thực ra không phải đổi nghề hẳn, mà chỉ là trải nghiệm công việc của đối phương thôi. Buổi sáng trải nghiệm nghề của nhóm xanh, buổi chiều nhóm xanh trải nghiệm nghề của các bạn. Các bạn rút thăm trước đi, xong thì nghỉ sớm, mai sẽ phổ biến chi tiết hơn.”
Nghe vậy, Dư Lĩnh và Hoắc Tư Miểu lộ vẻ háo hức.
Thời Dư thì mặt không cảm xúc, nhưng trong lòng thầm chế giễu—
Tôi không cần cái "cơ hội" này, được chưa?
Trên bàn, mỗi tấm thẻ đều có một logo đơn giản mà tinh tế, bên dưới in dòng chữ ‘Khoảnh khắc Tâm động’.
Quay phim lia máy quay cận cảnh ba tấm thẻ, quay một vòng rồi trở lại quay gương mặt ba người họ.
Rõ ràng là đến lúc rút thăm rồi.
Thấy Dư Lĩnh và Hoắc Tư Miểu đều sốt sắng muốn rút trước, Thời Dư chủ động nói:
“Các cậu rút trước đi.”
Thật ra sau một ngày tiếp xúc, họ cũng nhận ra hầu hết các thành viên nhóm xanh đều có thiên hướng thích Thời Dư.
Dù gì với gương mặt kia, đừng nói nhóm xanh, ngay cả bọn họ cũng khó mà không liếc thêm vài lần.
Nhưng vẻ ngoài chung quy cũng chỉ là vẻ ngoài, thích thật hay không thì không đơn giản như vậy.
Vậy nên có thể tìm được bạn trai mang về nhà hay không, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Hoắc Tư Miểu vẫn hơi rụt rè, thấy Thời Dư nhường, cậu ta cũng nói theo:
“Dư Lĩnh, cậu rút trước đi.”
Dư Lĩnh tóc dài tung bay, đôi mắt hẹp dài, bình thường không cười thì trông có vẻ lạnh lùng.
Nhưng thực chất, tâm cậu ta rất nhiệt huyết, được nhường cũng chẳng thấy ngại, chỉ nói:
“Vậy tôi không khách sáo nhé.”
Nói xong, cậu ta rút tấm thẻ ở giữa.
Vừa rút ra đã vội vàng nhìn, thoạt đầu thì ngẩn người, sau đó sắc mặt trông thấy trầm xuống.
Thời Dư chỉ cảm thấy buồn cười.
Xem ra không phải Khương Trầm Tinh rồi.
Hoắc Tư Miểu nhìn về phía Thời Dư, cậu liền nói:
“Cậu rút đi.”
“Được.”
Nói xong, Hoắc Tư Miểu rút tấm bên trái.
Thời Dư liền cầm lấy tấm bên phải.
Trên tấm thẻ giấy dầu màu trắng, có ba chữ: Khương Trầm Tinh.
Cậu lập tức ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Miểu, thấy cậu ta thoáng kinh ngạc, sau đó lại bình tĩnh trở lại.
Nhân viên chương trình đến kiểm tra thẻ của họ, sau đó thu lại.
“Vậy các bạn nghỉ sớm đi nhé, mai tôi sẽ đến gọi.”
Nhân viên và quay phim rời đi, ba người cũng quay về phòng mình.
Thấy đồ ngủ của Thời Dư đặt trên giường, Hoắc Tư Miểu hỏi:
“Cậu định đi tắm à?”
“Ừ.”
Thời Dư cầm lại đồ ngủ, bước vào phòng tắm.
Nhưng vào rồi lại suy nghĩ một chút, cậu treo đồ lên rồi đi ra.
“Hoắc Tư Miểu.” Cậu gọi.
“Hả?”
Hoắc Tư Miểu đang lục vali lấy đồ ngủ, nghe vậy liền quay đầu nhìn.
“Sao thế?”
Thời Dư bước tới, ngồi xổm xuống cạnh cậu ta, hạ giọng hỏi:
“Cậu đã xem tin nhắn tôi gửi chưa?”
Hoắc Tư Miểu nghe vậy lập tức ngỡ ngàng:
“Tin nhắn đó là cậu gửi sao?”
Thời Dư mỉm cười.
“Biết là tôi gửi, cậu có thất vọng lắm không?”
“À… không, không có đâu.”
Hoắc Tư Miểu vội vã xua tay.
“Tôi chỉ không ngờ cậu lại gửi cho tôi, chẳng phải cậu thuộc nhóm Đỏ à?”
“Tôi là nhóm Đỏ.” Thời Dư đáp, “Nhưng chương trình đâu có quy định không được gửi tin nhắn tình bạn.”
Hoắc Tư Miểu “ồ” một tiếng, phải mất một lúc mới phản ứng lại, trợn mắt, ghé lại gần thì thầm:
“Cậu là… không có ai ưng ý à?”
Thời Dư gật đầu.
“Ừ.”
“Trời ạ.”
Hoắc Tư Miểu ngửa đầu than thở.
“Không hiểu nổi suy nghĩ của mấy anh đẹp trai các cậu, đội hình thế này mà còn không vừa ý.”
Thời Dư bật cười, huých nhẹ vào vai cậu ta.
“Nếu cần tôi giúp thì cứ nói, tôi sẽ hỗ trợ cho.”
Vừa dứt lời, mặt Hoắc Tư Miểu lập tức đỏ bừng.
Rõ ràng là đã có mục tiêu.
Thời Dư lại cười, sau đó quay vào phòng tắm.
Cậu cố ý nói vậy, không phải để gạt mình ra ngoài cuộc, mà là cảm thấy Hoắc Tư Miểu hơi dè dặt, không giống như Dư Lĩnh.
Đã đến chương trình hẹn hò, sao có thể dè dặt được? Dè dặt thì làm nên trò trống gì?
Dĩ nhiên, nếu có thể khiến mấy người kia rối tung rối mù còn cậu thì ngồi bên hóng drama, thì không gì tuyệt hơn.
Tối qua ngủ không ngon, mơ thấy quá nhiều chuyện cũ.
Toàn là những mảnh ký ức rời rạc, có liên quan đến Khương Trầm Tinh, Ôn Chỉ, Lục Thượng Hành, và cả… người nào đó nữa.
Vui có, buồn có, đan xen lộn xộn, cuối cùng bốn người bọn họ vậy mà lại cùng xuất hiện trong giấc mơ! Ai cũng giành nhau muốn đưa cậu đi!
Thời Dư giật mình tỉnh dậy, nhìn ra cửa sổ sát đất, trời mới tờ mờ sáng.
Cậu thò tay xuống dưới gối sờ soạng một lúc mà chẳng thấy gì, lúc này mới nhớ ra điện thoại hôm qua đã bị thu lại rồi.
Cậu gãi đầu, lại nằm xuống, nhưng đã tỉnh rồi thì không thể ngủ lại.
Thế là dứt khoát dậy rửa mặt, sau đó ôm laptop ra phòng khách.
Tối qua có nói về chuyện hoán đổi công việc, nhưng công việc của cậu người khác không làm được.
Người sáng tạo nội dung dựa vào tài năng mà kiếm cơm, chẳng lẽ Khương Trầm Tinh có thể giúp cậu quay video rồi chỉnh sửa sao?
Nghĩ đến đây, cậu lại không nhịn được mà tò mò công việc của Khương Trầm Tinh.
Hồi còn đi học, Khương Trầm Tinh là học bá, cái gì cũng học một lần là hiểu.
Nhưng chính vì anh quá giỏi, lại trông chẳng có ham muốn gì, nên cậu cũng không biết sau này anh sẽ làm gì.
Sau khi chia tay, QQ, WeChat, các thứ đều xóa sạch, ngay cả Weibo hay bất cứ phần mềm nào có thể liên lạc với anh cũng xóa nốt, nên mấy năm nay, cậu hoàn toàn không biết anh sống thế nào.
Ngồi đến khi trời gần sáng hẳn, nhân viên chương trình tối qua phát thẻ bài đi lên lầu.
Thấy Thời Dư ngồi sẵn trong phòng khách, đối phương giật mình.
“Cậu dậy sớm vậy?”
Nhân viên chương trình hỏi.
Thời Dư gập laptop lại, đặt sang một bên.
“Tôi không quen giường, đổi chỗ là ngủ không ngon.”
“Vậy à, không sao, cậu phải ở đây một tháng đấy, sẽ sớm quen thôi.” Nhân viên nói, “Rửa mặt xong chưa? Một lát nữa Khương Trầm Tinh sẽ ra ngoài đấy.”
Thời Dư lập tức nhìn đồng hồ, mới 7 giờ 8 phút, sững sờ nói:
“Sớm vậy??”
Nhân viên chương trình bật cười.
“Nơi làm việc của anh ấy xa, nên phải ra khỏi nhà sớm, không thì sẽ muộn mất.”
Đúng là vậy, nơi bọn họ đang ở thuộc khu du lịch, khá hẻo lánh, mua đồ đã bất tiện, nói gì đến chuyện đi làm.
Thế là Thời Dư vội vàng thu dọn đồ đạc xuống lầu.
Lúc đi xuống, Khương Trầm Tinh vừa hay từ bếp đi ra, trong tay còn xách theo một túi bánh bao.
Thấy cậu xuống, Khương Trầm Tinh giơ túi bánh trong tay lên.
“Xong rồi thì đi thôi, ăn sáng trên đường, không thì không kịp.”
Mà Thời Dư vừa nhìn thấy cách ăn mặc của anh thì ngây người, ngây đến mức hoàn toàn đơ luôn.
Khương Trầm Tinh đeo kính.
Bên trong là áo sơ mi trắng tinh, phía dưới phối quần âu nhã nhặn, bên ngoài khoác một chiếc áo len dệt kim màu nâu nhạt.
Tóc được chải ngay ngắn gọn gàng, cặp kính trên tai là gọng vàng, cả người toát lên phong thái nghệ thuật.
Thêm cả gương mặt ấy nữa.
Đây chẳng phải mẫu hot boy đeo kính gọng vàng khiến dân mạng hét rần rần hay sao?!
Không, Khương Trầm Tinh còn đẹp hơn mấy bức ảnh mạng đó nhiều!
Bao nhiêu năm trôi qua, Thời Dư nhìn anh vẫn không nhịn được mà… nuốt nước bọt.
Khương Trầm Tinh có lái xe đến, nên tổ chương trình không cử xe nữa, mà để hai quay phim theo cùng.
Hai quay phim ngồi ghế sau ghi hình, còn Thời Dư thì ngồi ghế phụ.
Lên xe, Khương Trầm Tinh đưa bánh bao và sữa cho cậu trước, sau đó mới cài số, đạp ga.
Thấy anh đưa hết đồ ăn cho mình, Thời Dư hỏi:
“Anh không ăn à?”
Khương Trầm Tinh hờ hững đáp:
“Ăn rồi.”
Thời Dư vô thức tiếp lời:
“Không ăn thì mua nhiều thế làm gì?”
Khương Trầm Tinh đáp tỉnh bơ:
“Sợ cậu ăn không đủ.”
Tim Thời Dư chợt đập lỡ một nhịp, lập tức ngậm miệng.
Sau đó, cậu nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía hai quay phim ở ghế sau, thế nhưng lại bắt gặp họ đang cười với ánh mắt đầy vẻ… bà mối.
Vì sắp ra khỏi bãi đỗ xe, Khương Trầm Tinh cứ nhìn vào gương chiếu hậu phía bên cậu, mà mỗi lần nghiêng đầu đều bị Thời Dư thu vào tầm mắt rõ ràng.
Động tác lái xe của anh thành thạo lưu loát, gương mặt điềm nhiên phối với bộ đồ này thật sự đẹp trai chết tiệt, khiến tim Thời Dư đập loạn cả lên.
Bảo sao Dư Lĩnh cứ hay liếc trộm anh, thật đấy, ngay cả cậu cũng không nhịn được.
Biết rõ phía sau đang quay phim, không thể có quá nhiều động tác, nhưng Thời Dư vẫn không ngừng lén nhìn anh.
Còn bánh bao trong miệng, cậu nhai từng miếng từng miếng, cứ như nhai sáp.
Làm gì còn tâm trí để ăn bánh bao, đầu cậu giờ toàn những suy nghĩ lộn xộn.
Không biết một Khương Trầm Tinh như thế này… sẽ bị ai trong dàn khách mời chinh phục nhỉ?
Sau khi chương trình kết thúc, chắc cậu có thể chân thành chúc phúc cho anh đúng không?
Ừ, lần này nhất định được.
(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 7!
🐟: Má ơi đọc thấy cha nội nào cũng tinh tế vcl =))))