Shipper: 🐟

(-.-)Zzz・・・・

Trước đây, chuyện giữa Khương Trầm Tinh và Thời Dư, dù chị Hồng không biết hết nhưng cũng hiểu đại khái.

Trong những năm cô làm người đại diện cho Thời Dư, cậu vẫn còn đang học đại học.

Cậu vừa phải cân bằng giữa thi đấu và việc học, vừa lén lút hẹn hò với Khương Trầm Tinh.

Khi đó, Thời Dư bận đến mức không ngủ đủ giấc, sốt cũng vẫn đứng chờ bên ngoài phòng thi chỉ để Khương Trầm Tinh có thể an tâm làm bài.

Ngay cả cô nhìn vào cũng phải cảm thán rằng tuổi trẻ thật đẹp, nhưng ai mà không khắc ghi mối tình đầu chứ?

Lúc trước sâu đậm bao nhiêu, bây giờ lại mâu thuẫn bấy nhiêu.

Năm đó, vì Khương Trầm Tinh bị bệnh, Thời Dư sốt ruột đến mức bỏ cả trận đấu, nhất quyết bay về nước, cảnh tượng ấy vẫn còn rõ mồn một.

Vậy mà bây giờ, thanh niên trước mắt lại vì phải cùng Khương Trầm Tinh tham gia chung một chương trình mà mặt mày khó chịu, còn chất vấn cô có phải cố ý sắp xếp không.

Chị Hồng hạ giọng nói:

“Nếu cậu thực sự không muốn tiếp xúc với Trầm Tinh, cậu có thể tương tác với khách mời khác mà. Mùa này toàn khách mời chất lượng, không ai tệ cả. Ví dụ như Ôn Chỉ, CEO của Thịnh Kinh Địa Sản, cao ráo đẹp trai lại còn dịu dàng. Hoặc Lục Thượng Hành, nhị thiếu gia nhà họ Lục, vừa giàu vừa có trách nhiệm. Đừng thấy tính tình anh ta không tốt mà chùn bước, thật ra con người cũng ổn lắm đấy.”

Thời Dư: “…”

Cảm ơn lời mời, tôi thử hết rồi, không có khác biệt, nếu không sao lại thành người yêu cũ chứ.

Nhưng những lời này cậu không thể nói ra miệng. Ban đầu còn nghĩ có người cố tình sắp xếp, nhưng xem ra đúng là trùng hợp thật.

Cậu không thích phô trương, yêu đương cũng không công khai, không đăng lên mạng xã hội, ngoài Mục Phi Trầm ra chẳng ai biết cậu từng quen ai.

Chị Hồng biết chuyện cậu và Khương Trầm Tinh là do hồi đại học cậu emo quá nặng, vô tình bị lộ.

…Thôi vậy, cậu biết chị Hồng không có ý xấu.

Chị Hồng thấy sắc mặt cậu hơi dịu lại thì mắt sáng lên.

“Chương trình hẹn hò này có cậu và Khương Trầm Tinh, rating chắc chắn ổn, thù lao cũng có thể tăng lên.”

Vừa nói, cô vừa ghé lại gần, giơ bốn ngón tay, hạ giọng:

“Có thể nâng lên 400 vạn.”

“…”

Thời Dư mím môi.

“Chị Hồng, chị tính sẵn rồi mới đến tìm tôi đấy à?”

Nghe vậy, chị Hồng bật cười.

“Đây không phải có chuyện nhờ cậu nên phải thể hiện chút thành ý sao? Bên em gái cậu đang gấp lắm rồi, chi bằng nhịn một tháng, giải quyết tình hình trước mắt đi.”

Mặc dù vậy… chị Hồng nói đúng.

400 vạn, không phải cậu không kiếm được, mà là không thể xoay sở trong thời gian ngắn.

Vốn dĩ bệnh của Tiểu Nhung đã khá hơn, ai ngờ lại đột ngột trở nặng.

Cuộc đời vô thường, chẳng ai có thể đoán trước được điều gì.

Thời Dư thở dài một hơi, xem như đồng ý.

“Nếu bọn họ cố ý ghép đôi tôi với Khương Trầm Tinh, tôi sẽ bỏ quay.”

Chị Hồng lập tức phấn khởi.

“Không đâu không đâu! Chỉ cần cậu có mặt là đủ đặc sắc rồi. Cậu không thấy lúc livestream vừa rồi à? Quả nhiên không ai cưỡng lại được khuôn mặt của Tiểu Dư nhà tôi!”

Thời Dư: “…”

Họ không phải vì gương mặt tôi đâu.

Nhan sắc không vạn năng đến mức ấy đâu, thật đấy.

***

Trở lại phòng khách của "Ngôi nhà tâm động", sự náo nhiệt lúc livestream đã tan biến, chỉ còn một mái tóc đỏ rực đang co người ngồi trên sofa.

Vừa nhìn thấy mái tóc đỏ ấy, Thời Dư lập tức nhíu mày, không buồn nhìn xem người kia đang làm gì, chỉ cúi đầu tìm hành lý của mình.

Từ sau khi giác ngộ, mấy mối tình của cậu đều không suôn sẻ cho lắm.

Nhưng tệ nhất, phải kể đến Lục Thượng Hành.

Là nhị thiếu gia nhà họ Lục, từ nhỏ đã được nuông chiều, tính cách ngạo mạn, không coi ai ra gì.

Anh ta chưa bao giờ sai, có sai cũng tuyệt đối không nhận, trước kia hai người cãi nhau không ít lần vì chuyện này.

Trong ba người, người cậu không muốn tiếp xúc nhất chính là Lục Thượng Hành.

Không muốn nói chuyện với anh ta, chỉ có thể nhanh chóng về phòng.

Nhưng tìm mãi cũng không thấy hành lý của mình đâu, không chỉ của cậu mà của người khác cũng không thấy.

Mà Lục Thượng Hành thì ngồi ngay bên cạnh, dù không nhìn cũng vẫn có sự hiện diện mạnh mẽ, khiến Thời Dư cảm giác gai người.

“Bọn họ đã giúp cậu mang hành lý lên rồi.”

Thời Dư khựng lại, quay sang nhìn Lục Thượng Hành, chỉ thấy anh đang nhìn cậu, đôi mắt dưới mái tóc đỏ hơi lạnh nhạt.

Không ngờ anh ta lại chủ động bắt chuyện, Thời Dư gật đầu, "Ừm" một tiếng.

Sau đó đi vào trong.

Phòng khách nối liền với bếp và phòng ăn, bên phải là ban công lớn, bên trái là phòng chứa đồ.

Không thấy bóng dáng cầu thang hay phòng nghỉ đâu, rõ ràng đây là khu sinh hoạt hàng ngày chứ không phải khu vực nghỉ ngơi.

Thời Dư hơi ngơ ngác.

Cậu đi vòng quanh bếp hai lần mà vẫn không tìm được lối đi, sau cùng vất vả lắm mới thấy cầu thang, nhưng lên đó lại là một phòng tập gym siêu lớn, còn có cả bàn bi-a và bàn bóng bàn.

“…”

Phòng đâu? Phòng ở đâu!?

Thất thểu đi xuống lầu, lại không có điện thoại, Thời Dư hết cách, đành phải ra ngoài nhờ nhân viên hỗ trợ.

Còn chưa kịp đi, người trên sofa đã tặc lưỡi, đứng dậy.

“Sao vẫn ngốc thế hả, đến đường cũng không tìm được, ngốc đến chết đi được.”

Rồi anh bước đến, hất cằm về phía cậu.

“Đi theo tôi.”

Thời Dư mím môi, không cam lòng mà đi theo.

Đi theo Lục Thượng Hành qua hai khúc quanh, cậu mới phát hiện ở đây còn có một hành lang nối liền hai tòa nhà.

Một bên là tường, một bên là kính trong suốt. Ngoài kính là một bãi cỏ xanh mướt, sắc lục xen lẫn tím sẫm, tràn đầy hơi thở mùa xuân.

Trong lòng Thời Dư thầm chửi một câu.

Mẹ nó, đã bao lâu rồi cậu chưa bị lạc đường trong nhà vậy? Ở phòng trọ chật hẹp mấy năm, suýt nữa quên mất cảm giác nhà quá rộng là thế nào rồi.

Đột nhiên lại được trải nghiệm, cảm giác này sướng quá đi mất, làm sao bây giờ? Cậu muốn ở đây mãi.

Cậu nhìn chằm chằm bộ bàn ghế tinh xảo bên ngoài, nghĩ xem khi nào có thể ra đó uống trà chiều.

Bất thình lình! Cảnh vật trước mắt chao đảo, màu xanh mát lành biến thành sắc đỏ rực cháy, gương mặt phảng phất nét thiếu niên của Lục Thượng Hành ở ngay trước mắt.

Bị chặn lại bất ngờ, Thời Dư giật mình trợn to mắt.

“Anh…!”

Cậu lập tức ngẩng đầu lên, dù đang gấp đến mấy vẫn phải hạ giọng.

“Anh điên à? Đây là tiết mục thu hiện trường, xung quanh toàn camera đấy!”

“Sợ gì chứ? Cùng lắm thì để người ta biết chúng ta từng có gì với nhau thôi.”

Lục Thượng Hành cúi xuống, chậm rãi quan sát từng đường nét tinh xảo trên gương mặt Thời Dư. Mấy năm không gặp, đôi mắt xanh này lại càng đẹp hơn.

Trước kia lúc nào cũng ủ rũ, giờ lại sáng trong lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt.

Cũng chính đôi mắt ấy, làm cho gương mặt vốn đã tinh xảo lại càng tỏa ra sức hút không thể xem nhẹ.

Và càng dễ thu hút ong bướm hơn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng Lục Thượng Hành lập tức trùng xuống.

“Lục Thượng Hành! Anh nghĩ anh bao nhiêu tuổi rồi? Rốt cuộc khi nào mới học được cách để ý cảm nhận của người khác hả?”

Thời Dư đẩy mạnh Lục Thượng Hành ra, nhưng lúc đẩy mới nhận ra người từng cao ngang mình giờ đã cao hơn hẳn, vóc dáng cũng rắn rỏi hơn, trong lòng không khỏi sửng sốt.

Vừa mới thoát ra, phía sau đã bị kéo mạnh, cậu lại bị đẩy về phía tường.

Gương mặt Lục Thượng Hành áp sát cậu.

“Thời Dư, cậu đến chương trình hẹn hò này vì tôi đúng không?” (bro nghĩ nhiều r)

Nghe vậy, sắc mặt Thời Dư lập tức sa sầm.

Cậu lạnh lùng liếc nhìn Lục Thượng Hành.

“Anh thấy có khả năng không?”

Lục Thượng Hành khựng lại, gương mặt trắng trẻo nhanh chóng nhuốm lên cơn giận âm ỉ, vẻ thanh tú vốn không mang chút sát khí nào bỗng lộ ra vài phần hung dữ.

“Đừng giả bộ nữa, cậu nghĩ tôi không biết cậu cố tình thân mật với Khương Trầm Tinh để chọc tức tôi à? Tôi sẽ không mắc bẫy đâu, càng không bao giờ xin lỗi cậu vì chuyện quá khứ, cậu đừng mơ. Nếu muốn tôi quay lại với cậu, thì ngoan ngoãn rút lui đi…”

“Lục Thượng Hành!”

Thời Dư cắt ngang lời anh ta, ánh mắt tối sầm lại.

“Anh không hiểu vì sao người yêu cũ lại là người yêu cũ à? Tôi đến đây không phải vì anh, cũng không bao giờ là vì anh, đừng có tự mình đa tình nữa!”

Nói xong, cậu mạnh mẽ đẩy Lục Thượng Hành ra, sải bước đi thẳng đến cuối hành lang.

Lục Thượng Hành đứng yên nhìn theo bóng lưng cậu, vành mắt đỏ hoe, mấp máy môi như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nện một cú đấm vào tường.(há há há)

Sau khi tách khỏi Lục Thượng Hành, đi chưa được mấy bước, Thời Dư đã đụng phải Hoắc Tư Miểu.

Khu vực nghỉ ngơi có hai tầng, tầng dưới là nơi ở của đội xanh, đội đỏ thì ở tầng hai.

Lên lầu hai, đập vào mắt là phòng khách nhỏ, phòng ngủ nằm hai bên.

Hoắc Tư Miểu dẫn cậu đi về phía bên phải, mở cửa phòng, một cơn gió nhẹ thổi tới, hành lý của cậu đặt ngay bên cạnh cửa.

“Dư Lĩnh ở đối diện, tôi ở phòng này. Vì không biết cậu muốn ở với ai nên tôi để hành lý cậu vào phòng tôi trước.”

Thời Dư nhớ lại ánh mắt Dư Lĩnh nhìn Khương Trầm Tinh khi livestream, rồi lại nghĩ đến ánh mắt Dư Lĩnh nhìn mình.

“Tôi ở với cậu được không?”

Hoắc Tư Miểu có hơi bất ngờ.

“Tất nhiên là được.”

Cậu ta đẩy hành lý vào phòng.

“Cậu muốn ngủ bên nào?”

“Tôi ngủ bên trong đi.”

Hoắc Tư Miểu nói.

“Được.”

Thời Dư đáp xong liền nằm xuống chiếc giường vừa được phân, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tên ngu ngốc Lục Thượng Hành, vẫn cứ thích làm theo ý mình!

Dù hai người đã chia tay dứt khoát, nhưng người khác sẽ không nghĩ vậy.

Nếu tổ chương trình thấy rồi ghép đôi cậu với anh ta thì sao? Một tháng này làm sao mà qua nổi?

Mới có ngày đầu tiên thôi đấy!

Trong lòng Thời Dư vô cùng phiền muộn, nghĩ xem có nên tìm chị Hồng xác nhận lại không.

Nhưng xác nhận rồi thì có ích gì chứ?

Đây là chương trình hẹn hò, cái họ muốn quay chẳng phải chính là mấy cảnh này sao?

Mình còn chạy tới hỏi thẳng chẳng phải tự chui đầu vào rọ à?

Đúng là chết tiệt!

Thôi thì đằng nào cũng thế, biết thì biết, cứ để chị Hồng tách mình ra khỏi Lục Thượng Hành.

Nếu họ cứ ép buộc, mình sẽ không quay nữa!

Vừa mới có quyết định, Hoắc Tư Miểu đột nhiên lên tiếng.

“Thời Dư, ngủ chưa?”

Thời Dư mở mắt, nhìn qua.

“Chưa.”

Hoắc Tư Miểu nói tiếp.

“Anh Ôn bảo sáng nay mọi người đều phải tự dọn đồ, nên không nấu cơm, chiều mới sắp xếp người nấu. Anh ấy đã gọi đồ ăn ngoài rồi, lát nữa sẽ đến.”

Thời Dư: “…Ồ.”

Ôn Chỉ vẫn chu đáo như mọi khi.

Không lâu sau, Ôn Chỉ đến gõ cửa.

“Ăn cơm thôi.”

Khi nói, ánh mắt anh vẫn luôn đặt trên người Thời Dư.

Nhưng vừa mới bị quay lại cảnh bị ép sát tường, Thời Dư không muốn gây thêm rắc rối, liền dời mắt đi.

Xuống lầu, cậu đi cùng Hoắc Tư Miểu và Ôn Chỉ.

Từ khu nghỉ ngơi đến bếp phải đi qua hành lang dài, lúc đi ngang qua, có mấy nhân viên đang đứng trên thang tam giác, không biết đang sửa gì.

Ôn Chỉ hỏi: “Mọi người đang làm gì vậy?”

Nhân viên xua tay.

“Không có gì đâu, chỗ này bị sót mất vài cameras, bọn tôi lắp thêm thôi, mấy người cứ làm việc của mình đi, đừng để ý đến bọn tôi.”

!!??

Thời Dư đè nén sóng to gió lớn trong lòng, giả vờ hỏi bâng quơ.

“Mấy người giờ mới lắp à?”

Nhân viên đáp:

“Đúng vậy, nhưng bọn tôi sẽ không làm ồn đâu, sẽ không ảnh hưởng đến việc ghi hình, xong là đi ngay.”

Nhân viên nói một tràng, nhưng Thời Dư chỉ nghe lọt hai chữ "đúng vậy".

Vì điều đó có nghĩa là cảnh Lục Thượng Hành ép sát cậu không bị ghi lại.

Đôi mắt cậu lập tức sáng lên, bờ vai cũng thả lỏng ngay tức thì.

Nhưng rất nhanh sau đó, cậu nhận ra vận may không phải lúc nào cũng đứng về phía mình. Lần này may mắn thoát, nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa thì sao?

Chết tiệt, sau này phải tránh xa bọn họ, tuyệt đối không thể ở một mình với bất kỳ ai trong số đó!

Cậu đang mải suy nghĩ, hoàn toàn không ngờ được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Cho đến khi cả nhóm người lần lượt vào bếp, nhìn thấy chiếc bàn ăn hình chữ nhật rộng lớn cùng tám chiếc ghế.

Lúc này, cậu mới nhớ ra một trong những phân cảnh không thể thiếu trong chương trình hẹn hò—

Tranh giành chỗ ngồi!

Ai ngồi cạnh ai, ai ngồi đối diện ai, ai lại nhìn ai.

Chỉ một bữa cơm thôi cũng đủ để bộc lộ hết tâm tư mỗi người, đây chính là yếu tố kinh điển của chương trình hẹn hò.

Thời Dư nghĩ đến chuyện trong sáu người ngồi xuống, có ba người là người yêu cũ của cậu, mà cậu thì trốn không thoát, lập tức cảm thấy đau dạ dày, chẳng còn muốn ăn nữa.

Hoắc Tư Miểu ngạc nhiên.

“Sao lại có tám cái ghế? Chẳng lẽ còn có hai người nữa sẽ đến à?”

Dư Lĩnh vén mái tóc dài của mình.

“Chương trình hẹn hò nào chẳng thích chơi chiêu này, cho khách mời đến trước ghép cặp trước, rồi sau đó thả hai quả bom vào để khuấy tung mọi thứ.”

Thời Dư bật cười.

“Câu này mà cậu cũng dám nói à?”

Nhưng đúng là chiêu trò quen thuộc của chương trình hẹn hò thật. Để giữ sự mới mẻ, họ sẽ liên tục thêm nhân tố mới vào.

Nói cách khác, cậu không cần phải đối mặt với ba người kia mãi.

Chờ khách mời mới đến, cậu có thể giả vờ thích họ, như vậy là có thể tránh phải hẹn hò với người yêu cũ rồi.

Ừm, quả nhiên trời không tuyệt đường ai.

“Đạo diễn chắc chắn sẽ không để mấy câu này lên sóng đâu, lộ hết kịch bản rồi.”

Nhà bếp là kiểu mở, Dư Lĩnh bước vào, mở tủ lấy bát đũa ra đếm.

“Cậu hiểu rõ nhỉ.”

Hoắc Tư Miểu cũng đi vào, giúp một tay lấy bát.

Đã có người lo bát đũa, Ôn Chỉ và Khương Trầm Tinh liền lấy đồ ăn ra sắp xếp lên đĩa.

Mọi người vừa làm vừa tán gẫu đôi câu.

Thời Dư không có việc gì làm, chỉ có thể ngồi trước.

Cậu quay đầu nhìn sang, thấy Lục Thượng Hành đã ngồi xuống, ở vị trí ngoài cùng bên phải, gần bếp nhất.

Vì thế, cậu lặng lẽ đi về phía ban công, kéo ghế ở góc xa nhất rồi ngồi xuống, tránh xa Lục Thượng Hành hết mức có thể.

Gương mặt Lục Thượng Hành lập tức sa sầm.

Thấy Thời Dư đã ngồi xuống, hai người đang dọn đồ ăn cũng nhanh chóng tăng tốc.

Dù vẻ ngoài ai nấy đều trông có vẻ bình tĩnh, nhưng động tác thì lại vội vã hơn hẳn.

Chẳng mấy chốc, Ôn Chỉ nhanh tay hơn một bước, ngồi xuống vị trí bên trái Thời Dư.

Khương Trầm Tinh, người vừa chậm rãi đến với chiếc cốc trong tay, khẽ nhíu mày rồi nhanh chóng giãn ra, ngồi xuống đối diện Thời Dư, đồng thời liếc nhìn Ôn Chỉ.

Dư Lĩnh, đang bận rộn trong bếp, thấy mọi người đã ổn định chỗ ngồi, cũng nhanh chóng bước ra và rất tự nhiên ngồi xuống cạnh Khương Trầm Tinh.

Hoắc Tư Miểu mải rửa đũa, lúc xong xuôi mới nhận ra chỉ còn mỗi mình cậu ta chưa tìm chỗ.

Cậu sững lại, rồi hiểu ra mình chậm một nhịp, đôi mắt hơi trầm xuống, sau đó lặng lẽ đi đến ngồi cạnh Ôn Chỉ.

Lúc này, thứ tự chỗ ngồi của sáu người là:

Bên phải: Lục Thượng Hành – ghế trống – Dư Lĩnh – Khương Trầm Tinh.

Bên trái: Ghế trống – Hoắc Tư Miểu – Ôn Chỉ – Thời Dư.

*Mắc rảnh nên làm sơ đồ:

                          0

Hoắc Tư Miểu       Lục Thượng Hành      

  Ôn Chỉ          Bàn             0       

    Thời Dư                     Dư Lĩnh 

            Khương Trầm Tinh                              

     

 Ban đầu ai cũng ôm tâm tư riêng, nhưng khi nhận ra cả hai chỗ cạnh và đối diện Lục Thượng Hành đều bị bỏ trống, không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.

Bầu không khí im lặng kéo dài vài giây, cuối cùng vẫn là Ôn Chỉ nhìn sắc mặt khó coi của Lục Thượng Hành, dịu dàng nói:

“Hay là cậu ngồi dịch qua đây một chút? Xa quá sẽ khó gắp thức ăn.”

Gương mặt Lục Thượng Hành càng tối sầm hơn.

(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 4!

🐟: Lười quá mn…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play