Trải qua một đêm hãi hùng, Tạ Ninh với hai quầng thâm mắt thấy rõ thất thểu đến trường, vừa đặt mông ngồi đã ngay lập tức đổ người xuống bàn học.
Từ khi tiếng động kỳ lạ ngoài cửa sổ biến mất, nửa đêm sau đó, cậu càng nghĩ càng thấy quái dị, càng nghĩ càng hoảng loạn.
Nếu nói là ăn trộm, phòng lúc ấy còn sáng đèn thì không có lý gì lại liều lĩnh chọn nhà cậu. Rốt cuộc ngay cả điều kỳ quặc như xuyên thư cũng đã xảy ra ở thế giới này, vậy ma quỷ gì đó…không phải là điều không thể nhỉ.
Tự mình dọa mình cả một đêm, Tạ Ninh không tài nào ngủ được suýt nữa hồn lìa khỏi xác luôn. Lúc này lại cảm thấy may mắn vì bản thân bị cô lập, ít ra thì không có thứ bạn bè nào không có mắt tới quấy rầy cậu nghỉ ngơi.
Tự mình an ủi vậy, kết quả mới sáng tinh mơ, “bạn bè” không có mắt đến thật rồi.
Rảo bước đi vào lớp 12/3, Hà Mạn Quyển còn “ngựa quen đường cũ” hơn là vào lớp của mình, mặc kệ lời chào hỏi của chị gái lớp trên, đôi chân dài chỉ bước vài bước là đã tới trước bàn của Tạ Ninh.
“Ẻo lả, đứng lên cho tao!”
Tạ Ninh mơ màng ngẩng đầu, đối diện ngay với đôi mắt mèo đang phừng phừng lửa giận của Hà Mạn Quyển.
Hà Mạn Quyển tức giận đến mức hốc mắt cũng đỏ hết lên, giọng nói run run: “Mày nói đi, miệng của Lăng ca có phải mày meo cắn không?”
Hai mắt nhập nhèm bỗng chốc trợn tròn, Tạ Ninh giật mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
“…Gì?!”
Nhìn cậu ra vẻ như đóa sen trắng giả ngu chẳng biết gì khiến Hà Mạn Quyển càng thêm cáu giận, nhìn giống như sắp khóc đến nơi: “Dám làm không dám nhận à?! Chiều nay lớp chúng ta cùng có hai tiết môn thể dục, mày có bản lĩnh thì đấu một chọi một với tao, ai thua sẽ phải đồng ý một chuyện vô điều kiện, có dám hay không?!”
Một lần khác nhìn thấy bộ dáng tủi thân của Hà Mạn Quyển là thời điểm cậu vừa mới xuyên tới đây, Tạ Ninh nhìn cậu ta như nhìn tên thiểu năng, suýt nữa không nhịn được mà mắng người.
Dám làm không dám nhận là cái gì chứ, nếu cậu nhớ không lầm thì ngày hôm qua trong đám học sinh Dương Trừng tham gia ẩu đả, cái tên mặc áo khoác màu cam dễ nhìn thấy nhất trông chẳng khác gì con mèo cam hình như chính là Hà Mạn Quyển còn gì!
Không nói đến việc mấy tên này đánh nhau tới mức thương tật xong ngoảnh đầu cái đã quên, đây còn đổ hết lên đầu cậu thì có phải côn đồ quá không, hay cố ý mất trí nhớ đấy?
Thử so sánh một với một, bất chợt Tạ Ninh cảm thấy cả đêm qua tự mình não bổ nào là linh dị thần quái xem ra cũng không bị coi là tâm thần.
Tuy nhiên trong nguyên tác miêu tả Hà Mạn Quyển là kiểu nhân vật ngốc bạch ngọt, Tạ Ninh không chấp nhặt với cậu ta: “Tôi không biết chơi bóng rổ, hơn nữa cũng chẳng phải tôi…”
Hà Mạn Quyển nghẹn họng: “Vậy đấu ném rổ!”
“Cậu là tay lão luyện, tôi lại là người mới, đấu cái này không công bằng.”
Tạ Ninh nhẹ ngáp một cái, trong mắt ngân ngấn nước, cậu giả bộ trầm ngâm: “Nếu cậu muốn đấu, chi bằng tìm một bộ đề thi rồi hai ta so điểm số, sẽ công bằng hơn đấy.”
Hà Mạn Quyển: “…”
Tuy Hà Mạn Quyển xuất thân dòng dõi thư hương, ba mẹ đều là học giả có thành tựu nổi bật, nhưng thành tích hai năm qua của cậu ta ở Dương Trừng thì lại nát bét không nỡ nhìn, chẳng thừa hưởng được một tí nào tế bào tri thức từ đấng sinh thành.
Cậu ta xấu hổ mắng mỏ: “Tên ẻo lả kia, mày meo cố ý đúng không?”
Tạ Ninh ngây thơ vô số tội trả lời: “Tôi chỉ đưa ra đề nghị thôi.”
Từ đầu đến giờ, thái độ của cậu rất ôn hòa nhẹ nhàng, Hà Mạn Quyển luôn nhanh mồm dẻo miệng nay lại không nói nên lời. Đối mặt với một Tạ Ninh tưởng như vô hại, cậu ta muốn nổi giận cũng không có lý do.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng người khác khe khẽ nói nhỏ cái gì đó bên tai, giữa những hàng chữ ấy, hai tiếng ‘Miêu Quyển’ được thốt ra với tần suất cực cao. Khóe mắt Hà Mạn Quyển càng thêm ửng đỏ, có cảm giác những người xung quanh đều đang cười nhạo cậu ta.
Cậu cứng cổ không chịu thua, hừ lạnh nói: “À, nói thẳng ra, còn chẳng phải là mày không muốn chia tay với anh Lăng hay sao? Tao nói cho mày biết…”
“Từ đã.” Tạ Ninh lớn tiếng cắt ngang, kinh ngạc hỏi: “Cậu định sau khi thắng sẽ bắt tôi chia tay với Đoàn Lăng hả?”
Tính toán là như vậy nhưng Hà Mạn Quyển dù có ngốc đi nữa cũng biết, chuyện người ta yêu nhau mình không nên nhúng tay. Nhưng đối mặt với thần tượng đã khao khát nhiều năm, lý tính so với cảm tính cơ bản chẳng đáng nhắc tới.
Tự biết đuối lý, cậu ta trong lòng chột dạ mà ngoài miệng lại cố ý dữ dằn nói: “Đúng vậy! Chia tay!”
“Tôi đánh cuộc với cậu.” Tạ Ninh đồng ý ngay tắp lự.
Nếu là nói đến chuyện này thì cậu đã không buồn ngủ rồi, thậm chí còn ngẩng mặt tươi cười với Hà Mạn Quyển, như thể vừa nhặt được thứ gì có ích lắm.
“Thỏa thuận rồi đấy, cậu đừng có mà nuốt lời!”
“…?”
Sững sờ mất một lúc sau, nom Tạ Ninh không giống như đang làm bộ vui vẻ, đột nhiên trong lòng Hà Mạn Quyển có chút bối rối.
Phản ứng của tên ẻo lả này là gì đây, sao cứ như đang rất trông chờ vào việc chia tay thế.
…Sẽ không phải ngược lại anh Lăng mới là người theo đuổi đấy chứ? Vậy nếu cậu ta thắng, chẳng phải là đúng ý tên ẻo lả ư?
Nhưng nếu cậu ta thua, thế lần này đến đây vì cái gì, tự đưa nhược điểm cho thằng ẻo lả sao?
Tiễn Hà Mạn Quyển trên mặt còn đang rất hoang mang đi, tâm trạng Tạ Ninh tốt vô cùng lại nằm bò ra bàn.
Tuy nói chính mình khó có thể chủ động đề nghị chia tay, nhưng nếu là người ngoài “bắt ép” không thể không nói, vậy thì khi Đoàn Lăng nổi khùng, hẳn là lửa giận cũng không trút lên đầu cậu đâu.
Huống chi mới ngày hôm qua thôi cậu còn chọc tức Đoàn Lăng, giờ có thêm cái bậc thang này nữa, nói không chừng Đoàn Lăng còn thuận thế đồng ý ấy chứ.
Nghĩ đến đây, Tạ Ninh có tí mở cờ trong bụng, nhưng mặc kệ tâm trạng có tốt thế nào đi chăng nữa thì sự mệt mỏi phải đến cũng không vì vậy mà biến mất.
Sau khi bắt đầu chương trình học trong ngày, cậu ước chừng gục đầu ngủ mê mệt suốt cả một buổi sáng. Đôi khi còn bị một hai giáo viên gọi điểm danh, khiến rất nhiều người chú ý tới trạng thái không bình thường của cậu.
Tối hôm qua, chuyện Đoàn Lăng và Tạ Ninh ngồi cùng một xe đi về đã nhanh chóng lan truyền khắp Dương Trừng, cùng với trạng thái rõ ràng là thiếu ngủ của Tạ Ninh, người xem khó mà tránh khỏi suy nghĩ không đứng đắn.
Rốt cuộc là chuyện quái gì có thể khiến một con mọt sách mệt tới mức ngang nhiên ngủ trong lớp học?
Lại kết hợp với những lời Hà Mạn Quyển vừa nói, Đoàn Lăng bị trầy da môi do có người gặm, sắc mặt cả đám học sinh lớp 12/3 đều thay đổi.
Hai người đấy chắc không phải là đã…việc kia chứ?! Nhưng bọn họ mới vừa thành niên thôi đó!
Hiện tại được có mấy ngày mà tên mọt sách này đã buông thả như vậy, này chẳng phải là rõ ràng không coi lời cảnh cáo của bọn họ là nghiêm túc sao!
Toàn bộ thời gian nghỉ trưa, bầu không khí trong trường lại lần nữa ngầm nổi sóng mãnh liệt. Chờ đến lúc Tạ Ninh thật vất vả mới no giấc, sau đó trợn mắt đối diện với ánh nhìn dữ tợn như lang như hổ của đám bạn học, cả người ngẩn ra.
Không bạn bè thì tệ ở chỗ, chẳng có lấy một người để hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, có tin tức thì cũng chẳng ai nói với cậu.
Do dự một lát, Tạ Ninh bèn vươn ngón tay ra chọc chọc học bá ngồi đằng trước.
“Bạn học Diệp Tuyên, sáng nay có chuyện gì à?”
Diệp Tuyên quay đầu lại lạnh lùng liếc cậu một cái: “Không có.”
Khóe mắt ngó qua nữ sinh bàn bên đang u oán trừng mắt, Tạ Ninh khó mà tin là không có chuyện gì được.
“Thật chứ?” Nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt cậu khẽ biến: “Có phải Đoàn Lăng tới tìm tôi không?”
Nghe thấy cái tên này, đáy mắt Diệp Tuyên lóe lên một tia dữ tợn: “Đã nói là không có! Cậu có thể đừng nói chuyện với tôi nữa được không?”
“…”
Cậu ta hung dữ vậy khiến Tạ Ninh phải sửng sốt, trầm mặc thật lâu sau, tay cậu rụt lại nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Có lẽ là cũng tự ý thức được thái độ của mình quá tệ, Diệp Tuyên mở miệng thở gấp muốn nói lại thôi, sau khi Tạ Ninh cúi đầu tránh đi tầm mắt của cậu ta, cậu ta cũng ép mình quay người lại.
Thấy người này chẳng giải thích gì, trong mắt Tạ Ninh phảng phất vẻ thất vọng.
Bị bạn học duy nhất trong lớp có thể trò chuyện được chán ghét, nếu nói không tổn thương thì là giả. Cậu chống cằm sâu kín thở dài, trong lòng không ngừng tự nhủ không cần quan tâm, chẳng qua chỉ là nhất thời mà thôi.
Khiến người ta ghét không phải là cậu, mà là thân phận này, chờ đến ngày chia tay với Đoàn Lăng, tất cả đều sẽ trở lại bình thường.
Tuy thực tế là vậy nhưng trong suy nghĩ của Tạ Ninh, cho dù có là bạn trai của Đoàn Lăng cũng không lý nào phải chịu sự chèn ép như thế này cả.
Cậu ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi con ngươi trong trẻo như pha lê phản chiếu tia nắng mặt trời, thời tiết bên ngoài rất đẹp cùng ánh nắng rực rỡ. Ăn trưa xong, tốp năm tốp ba học sinh tản bộ dưới sân thể dục nói chuyện phiếm, khung cảnh nơi nơi toát ra vẻ thanh xuân tươi đẹp tràn đầy sức sống.
Thời tiết tốt như vậy, không đáng để tức giận.
Điều chỉnh lại tâm trạng một hồi, Tạ Ninh lấy sách Toán bắt đầu chuẩn bị cho nội dung tiết học tiếp theo, vừa mở sách ra động tác chợt ngưng lại, lúc này mới nhớ ra bài thi của mình đã không còn.
Buổi chiều tiết đầu tiên là môn Toán, giáo viên muốn giảng lại đề thi kia, sẽ lại bị nhiều người nhìn chằm chằm, mà cậu thì càng không dám chạy đi hỏi Đoàn Lăng, huống chi ngày hôm qua mới đắc tội người ta xong.
Tạ Ninh bỗng hơi hoảng loạn, vốn định cầu cứu Diệp Tuyên nhưng nhớ tới thái độ vừa rồi của cậu ta, cánh tay đã vươn ra đành cứng nhắc thu lại.
…Thôi vậy.
Bất lực nằm bò ra bàn, cậu phồng má lẩm bẩm: “Cùng lắm thì bị phê bình vậy.”
Cái tai Diệp Tuyên bàn trước giật giật, sau lưng cứng đờ.
Bài thi chỉ vừa đủ điểm tiêu chuẩn ngày hôm qua vốn dĩ đã là công cụ để chia tay, ai ngờ còn chưa kịp phát huy tác dụng thì cậu đã làm mất, hoàn toàn tự chuốc lấy thất bại.
“Haiz…” Tạ Ninh không kìm được lại thở dài thêm cái, bản thân sao lại xui xẻo vậy cơ chứ.
Một tiếng này khiến cho Diệp Tuyên ngồi trước càng thêm cứng ngắc, cậu ta hung hăng nhắm mắt lại, trong lòng chiến đấu mười giây, rốt cuộc không chịu nổi nữa quay người xuống.
“Có gì mà than ngắn thở dài, cậu mà chịu cách xa hắn thì đã chẳng có chuyện gì rồi!”
Nghĩ rằng Tạ Ninh vẫn còn buồn do địch ý từ các bạn cùng lớp, Diệp Tuyên tức giận mà nói: “Không ai quan tâm cũng đáng, ai bảo cậu nông cạn chỉ biết nhìn mỗi bề ngoài.”
“Nông cạn?”
Tạ Ninh sửng sốt mất một lúc lâu, nghe không hiểu cậu ta đang nói cái gì, đành ngập ngừng giải thích: “…Tôi chỉ không cẩn thận làm mất bài kiểm tra Toán hôm qua thôi mà.”
“…”
Không nghĩ tới cậu lại bởi vì loại chuyện nhỏ nhặt này, sắc mặt Diệp Tuyên lúc xanh lúc trắng, nhất thời không biết nên xấu hổ hay là khen ngợi cậu rộng lượng nữa.
Chăm chú mấy giây nhìn Tạ Ninh ngây ngô vô tội, cuối cùng, bả vai cậu ta rũ xuống như chịu thua, bất đắc dĩ nói: “…Thôi vậy, tôi giảng cho cậu.”
“Thật ư?” Tạ Ninh hai mắt rạng rỡ, vui vẻ nói: “Một mình cậu giảng cho tôi chỗ kiến thức kia?”
Thật ra trên bài thi đó, lỗi sai cậu mắc phải đều cùng một vấn đề, chỉ cần hiểu được phần kiến thức này thì kiểm tra gì đó đều có thể qua dễ dàng.
Khác với với những trường học khác, giáo viên ở cao trung Dương Trừng còn vội vàng tan lớp hơn cả đám học sinh, cậu có muốn gọi thầy cô lại cũng không dễ. Nhưng nếu Diệp Tuyên đồng ý giảng bài thì cậu cũng không cần phải tìm giáo viên nữa.
Nhớ đến thái độ vừa rồi của Diệp Tuyên, Tạ Ninh hơi ngưng lại, bất an xác nhận thêm lần nữa: “Cậu thật sự sẽ giảng cho tôi chứ?”
Diệp Tuyên lấy bài thi của mình ra trải trên bàn cậu, vẻ mặt vừa bất lực lại bất đắc dĩ, giọng nói có chút ngắc ngứ: “Còn mười phút nữa là vào lớp rồi, nhanh lên.”
Ngây ra một lúc, đôi mắt hạnh của Tạ Ninh từ từ cong lên, thật tâm nở một nụ cười xán lạn.
Nhất thời, khuôn mặt xinh đẹp kia dường như còn rực rỡ hơn cả mặt trời ban trưa, Diệp Tuyên nhìn đến quên cả thở, lời xin lỗi ở bên miệng suýt nữa là có thể nói ra.
“Vừa rồi…”
“Chờ tôi lấy bút…”
Hai người đồng thời mở miệng, sau lại cùng rất ăn ý mà im lặng. Bỗng Tạ Ninh rùng mình một cái, động tác tìm kiếm bút ngưng giữa chừng.
Chẳng biết từ khi nào, trong phòng học yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Một bóng hình quen thuộc bước vào ngưỡng cửa, mang theo khí thế mãnh liệt cùng vầng hào quang lóa mắt, ánh nhìn quét qua một vòng lớp học, cuối cùng khóa chặt trên khuôn mặt cậu.