Lớp 3 năm Ba.

Một cái chân dài vắt ngang qua mặt bàn khiến chiếc quần đồng phục màu xanh đậm bị ép tạo thành những nếp gấp, nhưng xem ra chủ nhân của cái chân này lại chẳng để ý mấy.

Thiếu niên tóc vàng có vẻ như đang chìm trong cơn giận dữ nào đó không thể giải thích nổi, mà cảm xúc ấy, hình như… bắt nguồn từ chính cậu.

Cậu, Tạ Ninh.

Trong năm năm liên tiếp là học sinh ba tốt của thành phố Hoa Giang, học giỏi, ngoại hình đẹp, từ nhỏ đến lớn không hề trêu chọc ai quá trớn, chuẩn “con nhà người ta” – Tạ Ninh!

“Nghe nói mày là cái đứa nhà giàu mới nổi đòi ôm cứng đùi Đoàn Lăng hả? Thằng ẻo lả này, mày chui từ chỗ nào ra đấy?”

So với cái sự hùng hổ đến hỏi tội dọa người, giọng điệu của chân dài lại chỉ miễn cưỡng tạm coi là cứng rắn, mà trong sự cứng rắn ấy còn kèm theo một chút tủi thân khó phát hiện, giống như đang ngầm nói “rõ ràng là ông đây đến trước chứ.”

Tạ Ninh ngồi trên ghế xoay từ từ ngẩng đầu lên, trực tiếp đối diện với cái chân dài cùng với oán khí từ đám học sinh đằng sau chân dài, tự đáy lòng cảm thấy chắc là bọn họ nhận nhầm người.

Nhưng nếu họ không nhầm, vậy hẳn là chính mình đang nằm mơ rồi, không hiểu mơ kiểu gì lại thành thế này, hơi giống quyển tiểu thuyết máu chó cậu đã đọc nhiều lần trước khi lăn ra ngủ.

“Cho hỏi…bạn là?” – Cậu nuốt nước bọt, lễ phép đáp lời.

Rầm rầm!

Một tiếng động lớn vang lên, bàn học bị đá bay nửa thước kéo theo linh hồn bé nhỏ của Tạ Ninh bị dọa cho một cái run lẩy bẩy, ngậm chặt miệng.

“Thằng ẻo lả này giả vờ cái gì?! Đoàn Lăng chỉ chơi đùa với mày thôi, thực sự nghĩ bọn này không dám làm gì mày ấy hả?”

Chân dài nói thật giống như là đang uy hiếp, đấy là nếu như bỏ qua việc hắn tủi thân bật khóc nức nở.

Tất nhiên là mấy người dám rồi! Sao lại không dám! Tạ Ninh cúi đầu điên cuồng chửi thầm.

Cái chân co rút đau đớn, xem ra là bị cái bàn đập trúng rồi, lấy một không thể chọi lại với mười mấy người, lúc này ngoài việc oan ức ôm chân tỏ vẻ đáng thương, cậu cơ bản là không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Quan trọng nhất chính là, cậu không hiểu rõ tình huống, rốt cuộc là đang nằm mơ, vẫn là mơ sao?!

Trong trí nhớ của cậu, trường học vốn phải có bầu không khí tốt đẹp, là nơi nghiêm túc trang trọng, bạn học tốt bụng lại thiện lương, dũng cảm làm việc nghĩa.

Nhưng hiện tại rõ ràng là tiết tự học buổi tối, cậu lại bị một đám học sinh vây lại trong phòng học; bốn phía xung quanh rất nhiều bạn cùng lớp ngồi đấy nhưng đều làm như không thấy ánh mắt xin giúp đỡ của cậu.

Rốt cuộc sao lại thế này?!

Bạn cùng lớp đã không đáng tin cậy, Tạ Ninh đành lén lút móc di động ra, định tùy tiện tìm một người nào đó xin trợ giúp hoặc là trực tiếp báo cảnh sát giải quyết, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến một tiếng hô lớn.

“Hà Mạn Quyển! Mấy cậu làm gì vậy?!”

Ngón tay đang gõ số điện thoại của Tạ Ninh chợt cứng đờ.

Chân dài tên Hà Mạn Quyển xoa xoa khóe mắt ửng đỏ, quay ra phía cửa, khuôn mặt trắng nõn thoắt cái trở nên hung dữ: “Cố Tử Chân, mày đừng có giả vờ làm người tốt!”

Ngón tay của Tạ Ninh giờ muốn rút gân luôn rồi.

Nhưng thực tế chứng minh, đây không phải nằm mộng, cậu thực sự có cảm giác đau.

Hà Mạn Quyển? Cố Tử Chân? Còn có…Đoàn Lăng?

Nói giỡn à…

Khóe miệng cùng ngón tay cậu run rẩy, một tia hy vọng còn xót lại hoàn toàn tan biến.

Là một người theo chủ nghĩa duy tâm, trước giờ Tạ Ninh chỉ luôn đọc những quyển tiểu thuyết mà không có một chút quan hệ nào với tên của mình, chính là để tránh cho một ngày nào đó xuyên vào sách rồi chịu khổ.

Hơn nữa, cậu một vạn một ngàn lần khẳng định rằng, bộ <Vạn nhân mê chỉ muốn đánh người> mà đêm qua cậu đọc không có bất kỳ nhân vật nào tên Tạ Ninh hết!

“Đây là trường học, không phải nơi để cậu giương oai đâu.”

Cố Tử Chân diện mạo ôn hòa, giọng nói cũng ôn hòa, ôn hòa tới mức chẳng ai nhận ra là cậu ta đang qua loa lấy lệ: “Dẫn theo nhiều người chạy đến bắt nạt một cô bé, cậu không cảm thấy mất mặt à?”

Trái tim nhỏ bé của Tạ Ninh trầm xuống vài phần.

Người đến là Cố Tử Chân không sai, mặt ngoài ôn nhuận như ngọc, kỳ thực trong bụng toàn ý nghĩ xấu xa, biết rõ cậu là con trai, lúc này lại giả vờ bênh kẻ yếu thế nhưng thật ra là đang ác ý chế nhạo.

“Cô bé cái rắm! Cậu ta kết giao với anh Lăng…kết…!”

Đầu óc Hà Mạn Quyển tắc nghẽn, tức muốn hộc máu lại đạp một cái vào bàn học của Tạ Ninh : “Tên ẻo lả, mày tên gì?”

Tạ Ninh: “…?”

Căn cứ vào độ tuổi của Hà Mạn Quyển cùng Cố Tử Chân, cốt truyện của <Vạn nhân mê chỉ muốn đánh người> xem ra là vừa mới bắt đầu thôi.

Hiện nay mức độ kiểm tra văn học mạng nghiêm ngặt không đồng nhất, các tác giả đều bị yêu cầu phải để nhân vật trưởng thành rồi mới được yêu đương, học sinh năm Ba vừa vặn tròn 18 tuổi.

Mở đầu cốt truyện, một phần của ngay chương một, tác giả dùng đại khái hai dòng để viết, nhân vật chính Đoàn Lăng ở thời điểm mới bước lên năm Ba hình như có quen chơi chơi với một bạn nam.

Cũng không hẳn là chơi đùa, thật ra là bị quấy nhiễu đến phiền mới vớ bừa một tên quỷ xui xẻo để dời đi hỏa lực. Mà cả truyện của <Vạn nhân mê chỉ muốn đánh người> miêu tả tên quỷ xui xẻo này chỉ đúng một câu, hai dòng, đến tên tác giả cũng chưa đặt.

Cho nên bây giờ cơ bản là không cần cùng tên mới có thể xuyên thư, mà quỷ xui xẻo là cậu đây tự mình đặt tên luôn.

Hiện tại kịch bản xuyên thư đều là như thế à?!

Tạ Ninh ngu người nhất thời khó mà phòng bị, cậu theo bản năng bịt kín miệng, sợ lúc sau nói ra tên của mình thì sẽ thật sự trở thành nhân vật trong sách.

“Hỏi mày đấy!”

Đại khái là cũng tự biết bản thân có cặp chân dài, Hà Mạn Quyển thể hiện ưu thế lại đạp bàn thêm cái nữa.

Cậu không định trả lời, mà bạn học từ nãy giờ giả chết lại đột nhiên nhiệt tình quá mức…

“Tạ Ninh.”

Đứa ngồi bàn trên vẫn luôn giả bộ làm đề, trên mặt đeo cái gọng kính đen dày cộp, đầu cũng không quay lại mà nói:

“Cậu ta tên Tạ Ninh.”

Hai chữ này vang lên, trái tim Tạ Ninh chìm xuống tận đáy.

Không phải do tác động tâm lý, mà ở ngay lúc đó, ký ức không thuộc về cậu như sóng triều mạnh mẽ tràn vào trong trí óc.

Thân thể cùng với giác quan càng thêm nhạy bén, trước mặt là Hà Mạn Quyển với đôi mắt mèo màu hổ phách dần trở nên sinh động, tiếng nói thầm khe khẽ trong lớp học bỗng to hơn, vô hình trung, như thể có một lớp rào cản nào đó bị hư không xuyên thủng, cậu đã hoàn toàn là một thành viên hòa nhập vào thế giới này.

“…Tạ Ninh, Tạ Ninh.”

Hà Mạn Quyển lẩm nhẩm vài lần, biểu tình cứ như hận không thể nhai nát cậu.

5 giờ 40 chạng vạng chiều, tiết tự học buổi tối vẫn còn đang tiếp tục.

Bất ngờ, có một thằng nhóc choai choai chạy tới tự đâm sầm vào cửa lớp học, nghiêng ngả lảo đảo, tay kéo khung cửa trước miễn cưỡng phanh lại, còn chưa ổn định hô hấp đã hét ầm lên, thanh âm lớn tới mức có thể truyền khắp cả một tầng lầu.

“Miêu Quyển(*)! Anh Lăng bị thằng cháu Nam Cao vây ở cổng trường này!”

(*)Biệt danh của Hà Mạn Quyển.

“Cái gì?”

Vừa nghe tin, Hà Mạn Quyển dậm chân, không rảnh lo Tạ Ninh nữa vội vàng chạy ra ngoài, thế là một bên đầu gối va vào bàn học, đau đến nhếch miệng nhe răng cuộn tròn cả người lại.

“Shhh…đù, đù má! Mấy thằng du thủ du thực Nam Cao không muốn sống nữa hả? Thằng cháu Mạnh Kỳ Cửu có ở trong đám đấy không?”

“Không có, mấy đứa tép riu thôi, chỉ toàn mấy đứa tóc đỏ.”

Suốt quá trình hai người một hỏi một đáp, Cố Tử Chân đã chạy đi trước, không chỉ mỗi hắn mà các bạn trong lớp cũng chạy đến bên cửa sổ hành lang nhìn xuống.

Lớp 12/3 còn mỗi Tạ Ninh nhẹ nhàng thở ra thật sâu, mặt tái nhợt xụi lơ trên ghế.

Ký ức xa lạ xâm chiếm não bộ, chưa thể tiêu hóa hết được khốn cảnh xuyên thư này, cậu giở sách giáo khoa trên bàn ra, muốn chứng thực đây chỉ một giấc mơ mà thôi.

Mộng là thứ trừu tượng, vậy nên nội dung trong sách cũng sẽ là kiểu mơ hồ không thực. Kết quả lại thêm một phen tuyệt vọng, trong sách là đề toán rõ rõ ràng ràng, hẳn nhiên là cậu không thể làm được rồi.

Hà Mạn Quyển đã vọt tới cửa, khóe mắt quét đến Tạ Ninh còn đang mải lật sách bèn tức giận đến lạc giọng.

“Mẹ kiếp! Bạn trai mày đang bị chặn đường mà mày còn muốn học?”

Cái từ “bạn trai” này quá xa lạ, đầu óc của Tạ Ninh như bị ngắt kết nối, chỉ vào chính mình hỏi: “Tôi…?”

Hà Mạn Quyển tựa vào bục giảng nhảy một cái, thân thủ nhanh nhẹn trèo qua bàn học, chỉ vài bước đã chạy đến xách cổ áo cậu lên lôi đi.

“Anh Lăng đúng là bị quỷ che mắt mới nhìn trúng tên ẻo lả mày! Chạy nhanh qua đấy đi!”

“…Chờ, từ từ!”

“Chờ cái rắm! Đám cháu trai kia đánh người đấy!”

Dọc theo đường đi, Tạ Ninh đều là bị bắt chạy theo, Hà Mạn Quyển thân cao chân dài nhưng cơ thể thì uyển chuyển nhẹ nhàng đến dị thường, tùy tiện nhảy một cái là vượt bốn bậc cầu thang. Từ khu dạy học đến cổng trường khoảng mấy trăm mét, Tạ Ninh suýt thì ngã chết trên đường.

Tiết tự học buổi tối còn chưa kết thúc, tầm hơn chục người đang tụ tập ở cổng trường được mạ vàng của phổ thông trung học Dương Trừng.

Ở xa xa vây xem đều là đồng phục của Dương Trừng, không thiếu đám nhà giàu thời thượng trang điểm nhẹ nhàng; ở giữa là năm học sinh của Nam Cao với mái tóc đủ màu sặc sỡ, trang phục thể thao rộng thùng thình vẽ graffiti.

Lực lượng hai bên phân chia rõ ràng, vòng năm người bên trong kia nhìn như yếu thế, còn vòng ngoài đã sớm bị người của Dương Trừng bao quanh, nói như thế nào thì đây cũng là sân nhà của bọn họ.

Kể cả khi không có đám người bao quanh kia, năm thiếu niên cao lớn đối mặt với người vốn đã nằm trong vòng vây của bọn họ nhưng thân hình lại có vẻ như lùn hơn mấy phần.

Từ vị trí của Tạ Ninh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của Đoàn Lăng, không thấy rõ được diện mạo, nhưng điều đó cũng không ngăn được cậu cảm nhận được khí chất băng lãnh của nhân vật chính.

Hà Mạn Quyển lôi kéo cậu chen vào giữa đám người, tiểu thiếu gia ngày thường dễ khóc nhè lúc này lá gan lại lớn bất ngờ.

“Đệt! Chó con Nam Cao lạc đường, dám chạy đến cửa nhà ông đây tè bậy hả?”

Lời này nếu là một người đàn ông cao lớn thô kệch nói ra, thì Tạ Ninh sẽ không chút nào cảm thấy đối phương không biết tự lượng sức mình.

Nghe thấy tiếng hét, Đoàn Lăng nghiêng đầu liếc mắt qua Hà Mạn Quyển một cái, ánh mắt khẽ di chuyển nhìn đến Tạ Ninh đang bị giữ chặt.

Tóc đỏ đối diện thấy người vừa nói, khí thế đang héo hon lập tức cao lên ba thước: “Hà Mạn Quyển thằng chó nhà mày, lần trước bị đánh nhẹ quá đúng không? Lần sau bố đây đánh gãy chân chó của mày!”

“Cười chết, hôm nay xích chó của Mạnh gia bị lỏng nên để mày thoát ra hả?”

“Cút mẹ mày đi! Thiếu anh Mạnh, hôm nay bố không rảnh nói với mày.”

Thiếu niên ở độ mười bảy, mười tám tuổi đúng là thời điểm khí thịnh, châm một ngọn lửa nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến một hồi chiến hỏa, cứ mày một lời tao một câu mắng qua mắng lại.

Đoàn Lăng, nhân vật trung tâm của chiến trường đã mất kiên nhẫn mà “shh” một tiếng, thanh âm không lớn nhưng ngăn được hai bên đang khắc khẩu.

Tên tóc đỏ đứng đầu bên Nam Cao ngừng một chút, mềm giọng xuống nói: “ Đoàn Lăng, Tiểu Mạo đã ba ngày không nói chuyện rồi, chúng tôi tới lần này cũng không phải muốn làm phiền cậu, cậu bình thường thấy nó chướng mắt nhưng đâu cần phải đâm chọc nó?”

Quần chúng vây xem giờ mới hiểu rõ nguyên do, Hà Mạn Quyển vừa rồi chửi to nhất cũng ngơ vài giây, sau đó toe toét phá lên cười.

“Há, đây là Mạo-da-chó tự kỷ kìa!”

Cố Tử Chân không biết từ khi nào đã tới gần cũng hơi hơi nhếch khóe miệng: “Chuyện tốt.”

Tiểu Mạo là ai Tạ Ninh không biết, hai người kia vì sao lại đột nhiên vui vẻ cậu cũng không biết, chỉ thấy lưng chợt lạnh, không hiểu sao có loại dự cảm không tốt lắm.

Đoàn Lăng tựa như rất phiền chán với đề tài này: “Liên quan gì, ông đây đã có đối tượng, còn cmn không chịu dứt.”

Những lời này nói ra vô cùng trúc trắc, như thể hắn vì muốn tránh dây dưa với mấy người theo đuổi nên mới tìm bừa một đối tượng.

Đoàn Lăng cùng Tạ Ninh kết giao mới được có mấy ngày, không chỉ người của Nam Cao không biết mà ngay cả đa số học sinh ở cao trung Dương Trừng cũng không hay tin. Bỗng dưng nghe Đoàn Lăng nói vậy, cả cổng trường im lặng cỡ hai giây, nháy mắt nổ tung.

Tóc đỏ ngây ngốc nửa ngày, sau đó nhìn mặt Đoàn Lăng như muốn tìm ra sơ hở, giật mình cười cười.

“Trường hai chúng ta chỉ cách nhau có con phố, không đáng để cậu lừa dối chúng tôi như thế, đi cùng tôi ngó qua Tiểu Mạo một cái, về sau mọi người nước sông không phạm nước giếng.”

“Lừa dối cmm!”

Bóng lưng Đoàn Lăng lung lay, lửa giận ảnh hưởng đến hô hấp của hắn.

Không có lấy một dấu hiệu báo trước, bên tai Tạ Ninh đột nhiên vang lên một tiếng hô tràn đầy sự tức giận.

“Tạ Ninh! Lại đây.”

Thiếu niên mơ hồ quay đầu lại, như thể có người bật ánh đèn sân khấu chiếu thẳng vào khuôn mặt trắng trẻo của Tạ Ninh, khiến cậu ngay lập tức trở thành tâm điểm của hàng chục người.

Đến tận lúc này đây, cậu mới lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt “bạn trai” của mình.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play