Việc Đoàn Lăng đánh nhau không hề khiến Tạ Ninh bất ngờ, nhưng khuôn mặt thâm tím kia thật sự làm phải cậu lắp bắp kinh hãi.
Có thể ra tay tàn nhẫn với khuôn mặt này, đối phương rốt ruộc có tố chất tâm lý trâu bò cỡ nào ta? Ở trong truyện gốc chắc chắn là một nhân vật nổi tiếng!
Mặt Đoàn Lăng căng ra như thể bị thiếu nợ mấy triệu, mà người thật sự nợ mấy chục triệu là Tạ Ninh đây đang rất muốn hỏi tên người kia, nhưng lời nói đến bên miệng rồi lại phải nín trở về.
…Lúc này nếu tìm đường chết có thể chia tay được hay không thì không biết, nhưng chắc kèo là sẽ đi chầu Diêm Vương thật.
Trên mặt có thương tích, áo khoác đồng phục của Đoàn Lăng cũng dính không ít bụi bặm, thói ở sạch liền trỗi dậy. Sau khi lên xe hắn liền cởi áo ra ném một phát vào chỗ trống giữa hai người rồi giơ tay nới lỏng cà vạt, hành động cùng thần thái tựa như một con sói vừa trải qua một trận chiến, lệ khí còn chưa tan.
Tạ Ninh: “…Khụ.” Thời cơ thật không khéo chút nào.
Tình huống như thế này Tạ Ninh vốn dĩ muốn theo lệ thường giả vờ làm “thạch cao”, nhưng nghĩ đến nhiệm vụ lần này của mình cậu lại cảm thấy không muốn bỏ chạy vô ích.
Huống chi vừa rồi còn bị học sinh Dương Trừng nhìn thấy, việc đã đến nước này rồi mà còn không làm gì thì lại phải xin lỗi cho cái giá phải trả quá.
Cắn chặt răng, cậu cầm lấy áo khoác đồng phục của Đoàn Lăng ném lên trên ghế phụ.
Không ngờ Lí Lỗi ngồi phía trước vẫn luôn lặng lẽ nghiêng tai lắng nghe, lúc này lại bị động tĩnh ghế bên cạnh làm cho giật mình tay run lên. Thời điểm xe cua góc, vô tình khiến Tạ Ninh bị nghiêng người sang bên cạnh, vốn cũng không đụng đến người ngồi cạnh nhưng Đoàn Lăng không chịu được, phản ứng nhạy bén giơ tay chặn lại.
“Hừ!”
Đầu vai đặt ở cánh tay của đối phương làm cho khát khao sống sót của Tạ Ninh bỗng bùng nổ, muốn ngồi thẳng dậy trước khi bị Đoàn Lăng đẩy ra, kết quả là bàn tay lại chống lên chỗ ngồi, tư thế này vừa đẹp chạm trên đùi của Đoàn Lăng.
“Đệt…Tạ Ninh!”
Chỉ trong chốc lát thôi nhưng đã động trúng vết thương trên người Đoàn Lăng, hắn đau đến mức mặt mũi nhăn nhó, suýt chút nữa cho Tạ Ninh ăn một cú huých cùi chỏ.
Sự tình như này hoàn toàn là ngoài ý muốn, Tạ Ninh hoang mang rối rắm ngồi về chỗ, trái tim thấp thỏm như muốn nhảy vọt từ cổ họng ra.
“…Cậu, cậu không sao chứ?! Tôi không phải cố ý đâu!”
“Nếu cậu dám cố ý thì ông đây đánh chết cậu!” Đoàn Lăng nghiến răng, ánh mắt như muốn nuốt chửng Tạ Ninh: “Con mẹ nó sao cậu lại ở đây?”
Chạm phải ánh mắt hung dữ, não cậu phát ngốc buột miệng thốt ra: “Tìm cậu đó.”
“Tìm ông…!”
Chợt nhớ tới mối quan hệ hiện giờ của hai người, Đoàn Lăng ngừng lại, trên mặt xẹt qua chút vẻ không tự nhiên, chỉ lạnh lùng ậm ừ không lên tiếng.
Sự im lặng lần nữa bao trùm không gian trong xe, Tạ Ninh xấu hổ dịch dịch thân mình, nhìn đến khóe miệng Đoàn Lăng cùng vết thương kia, trong đầu chợt lóe lên một ý tưởng tuyệt vời có thể khiến chia tay ngay lập tức.
Nếu không được thì cùng lắm chịu ăn mắng, cũng không đến mức bị đánh.
Yên lặng cân nhắc trong giây lát, cậu quyết định lấy hết can đảm thử xem. Tầm mắt một lần nữa ngó sang Đoàn Lăng, mà hắn ta như cảm ứng được điều gì, rất nhanh đưa mắt qua cảnh cáo.
…Chính mình còn chưa cảnh giác với vai chính đâu, sao lại có cảm giác vai chính phòng bị ngược lại mình vậy.
Đáy lòng Tạ Ninh khó chịu mà lẩm bẩm mấy câu, thần thái trở nên đoan chính, “quan tâm” hỏi han: “Đoàn Lăng, vết thương của cậu có vẻ khá nghiêm trọng, không cần đi bệnh viện à?”
“Không phải việc của cậu.”
“Chúng ta không phải đang quen nhau sao?”
Thời điểm nhận lời, tuy rằng Đoàn Lăng không nói thích nguyên chủ, nhưng cũng chẳng nói là chỉ lấy nguyên chủ ra làm lá chắn vận đào hoa, mà cũng chính vì không làm rõ nên khi Tạ Ninh nhắc đến mối quan hệ này, hắn chỉ có thể á khẩu.
Đoàn Lăng giọng điệu cáu kỉnh, lửa giận quay cuồng trong lồng ngực: “Cậu lại muốn làm gì?”
Làm gì mà phải dùng từ “lại” chứ, Tạ Ninh thấy có hơi oan, nghe cứ như cậu là kẻ tái phạm vậy.
Cậu nhìn ngoài tưởng bình tĩnh, thật ra trong lòng rất khẩn trương mà run rẩy: “Nếu không đến bệnh viện, mình giúp cậu bôi thuốc nhé.”
Vừa dứt câu, ánh mắt Đoàn Lăng trầm xuống như kết băng.
Tạ Ninh lắp bắp ám chỉ thêm lần nữa: “Ta, chúng ta chẳng phải đang hẹn hò sao, việc này rất bình thường mà.”
Hàng mi dài khẽ chớp, cậu nhìn Đoàn Lăng, ánh đèn ngoài cửa sổ không ngừng lướt qua đôi mắt hạnh kia, cậu hoảng sợ hơi lùi về sau áp vào cửa xe, tầm mắt lại vẫn giữ nguyên.
Trong thâm tâm điên cuồng spam ‘không muốn thì đề nghị chia tay đi chia tay đi chia tay đi!’, Tạ Ninh hoàn toàn không biết rằng, bộ dáng kinh hãi đáng thương này dùng để đối phó với người lạnh lùng chính là phương pháp hữu hiệu nhất trong hàng trăm phương pháp.
Tuy Đoàn Lăng là kiểu người tùy hứng, vừa không ăn mềm cũng chả ăn cứng, nhưng không kìm lòng được Tạ Ninh trước mắt vẫn là “công cụ hình người” của hắn, hơn nữa năng lực nghiệp vụ không tồi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt hắn lóe lên, không chút kiêng dè mà đánh giá Tạ Ninh từ đầu đến chân.
Tuy nhiên cái miệng lại quá con mẹ nó dính người, nhưng so ra thì cũng không ghê tởm như mấy thứ rác rưởi không chào hỏi gì đã tiếp cận kia, yếu ớt không bằng con gà, chỉ cần một tay động nhẹ là có thể bóp chết.
Lui bước thỏa hiệp không phải việc dễ dàng, sắc mặt Đoàn Lăng ngày càng tăm tối, dưới cái nhìn có vẻ đặc biệt trông mong của Tạ Ninh, hắn nghẹn hơn phút mới bật được ra một câu.
“Lí Lỗi…Quay về đi.”
Hử?
Tạ Ninh mắt chớp chớp, nụ cười gượng cứng trên mặt.
Có ý gì? Quay về? Về đâu?
Không trực tiếp nói chia tay à?
Hai mươi phút sau, mặc cho Tạ Ninh thử thế nào, Đoàn Lăng cũng không hề mở miệng nữa, trầm tĩnh như nước, quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mãi đến khi tài xế dừng xe ở nơi so với khu biệt thự trước đây của nguyên chủ còn xa hoa sang trọng hơn gấp mấy lần, Tạ Ninh mới hiểu được ý nghĩa câu nói “quay về” của Đoàn Lăng.
…Không đúng, cậu thực sự không hiểu, về thẳng Đoàn gia là ý gì vậy?!
Tiếp đó, như một “công cụ” hình người thật sự, cậu ngơ ngác đi theo Đoàn Lăng bước vào ngôi biệt thự, ngơ ngác đối mặt với sự kinh ngạc rồi lại đánh giá của bao người khác, thẳng đến lúc đứng giữa phòng ngủ của Đoàn Lăng rồi, đầu óc vẫn cứ ngốc ngốc.
“Đừng có đụng chạm lung tung.”
Sau khi vào phòng, Đoàn Lăng vứt cậu ở đó rồi đi tắm rửa, Tạ Ninh đứng ngu ngơ hồi lâu rồi hít một hơi thật chậm.
“…!”
Hai mươi phút sau Đoàn Lăng từ phòng tắm đi ra, trên người mặc bộ đồ ở nhà rộng rãi mà thoải mái ngồi xuống ghế sofa, bước đi rõ ràng là không vui.
Vết thương trên mặt không được che chắn sau lại bị nước vào nên càng thêm rõ ràng, miệng vết thương hồng hồng vẫn còn dính chút máu. Hắn hất cằm về phía đầu giường: “Trong ngăn tủ có thuốc, cho cậu một phút, nhanh lên!”
Tạ Ninh mặt ngơ nhìn hắn, đứng đó không nhúc nhích.
“Cậu rốt cuộc có làm không?!”
Tâm trạng vốn đã tệ đến cùng cực, thấy cậu lúc này một bộ dáng như đứa đần, Đoàn Lăng sắp hết sạch kiên nhẫn: “Mẹ nó phiền, làm nhanh lên rồi đi!”
Não bộ đã học được cách tự động che chắn những lời thô thiển, nét mặt Tạ Ninh lúc xanh lúc trắng, bây giờ đã hoàn toàn hiểu ra, nhân vật chính chấp nhận để cậu bôi thuốc.
Cậu có nghĩ đến khả năng kế hoạch chia tay sẽ thất bại, nhưng lại không ngờ sẽ thất bại theo cách này, Đoàn Lăng vậy mà thật sự đồng ý.
Việc đã đến nước này, đành cay đắng chấp nhận.
Theo hướng dẫn tìm được hộp y tế, Tạ Ninh ảo não đang định bôi thuốc thì Đoàn Lăng bỗng “chậc” một tiếng.
“Ngồi đi, đừng có nhìn xuống tôi.”
“…”
Khóe miệng Tạ Ninh giựt giựt, rất là tốt tính ngồi lên sofa, vậy mà Đoàn Lăng vẫn còn khó ở: “Cách xa chút!”
“…Có một phút thôi.” Cậu nhịn không nổi nữa oán thán: “Cậu chẳng phải đã nói nhanh lên à, nhưng cậu đâu có chịu phối hợp.”
Rõ ràng đó là một lời phản bác, nhưng giọng nói của cậu nhẹ nhàng nghe không giống như đang cố tình tranh luận, ngược lại rất giống làm nũng.
Quả nhiên nét mặt Đoàn Lăng ban đầu phức tạp kỳ quái, sau lại hùng hổ nói gì đó, cuối cùng cũng không đòi hỏi, yêu cầu thêm cái gì nữa.
Tạ Ninh đã từng tự mình bôi thuốc qua, chẳng tốn chút sức lực nào đã chuẩn bị sẵn sàng, khi cục bông đã được tẩm thuốc xoa nhẹ lên khóe miệng Đoàn Lăng, bất ngờ là cậu không quá căng thẳng.
Không biết là do thuốc bôi lên miệng viết thương bị đau hay là do cậu chăm chú mà dựa vào quá gần, lát sau Đoàn Lăng khẽ động đậy.
Tạ Ninh lập tức căng thẳng cười hề hề: “Đau không? Tôi chưa thoa thuốc cho ai bao giờ, nếu đau thì tôi sẽ nhẹ tay hơn chút.”
“Cậu cái gì cũng không biết mà cái gì cũng dám nói ha.” Đoàn Lăng tức giận mắng.
“…Gì mà dữ thế.”
Khi thắt cà vạt ở ghế sau xe, vì lúc đó ngoài hai người bọn họ ra thì vẫn còn có tài xế, bầu không khí tuy hơi sai sai nhưng cũng không đến mức là quá kỳ quái.
Nhưng hôm nay chỉ có hai mình trong phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh, lại thêm mối quan hệ phức tạp mà vi diệu, trong không khí khó tránh khỏi xuất hiện chút ái muội như có như không.
Hơi thuốc nồng nặc cũng chẳng lấn áp được mùi hương quen thuộc kia thoang thoảng nơi đầu mũi. Chỉ có một phút mà tựa như được kéo dài gấp vài lần, trong sự im lặng kỳ lạ, tâm thế bình tĩnh của Tạ Ninh bỗng trở nên rối loạn.
Ánh mắt cậu rối rắm lựa lời nói: “Miệng vết thương dính nước sẽ không để lại sẹo chứ?”
“Không sao cả.” Có thể do không muốn nhìn thẳng cậu, đôi mắt đào hoa của Đoàn Lăng cụp xuống, hàng mi xinh đẹp để lại một bóng mờ: “Sao cậu nói nhảm nhiều vậy.”
Lúc thoa thuốc, vì cố kỵ đến chiều cao của Tạ Ninh nên chiếc cằm thanh tú của Đoàn Lăng ngày thường luôn hất cao thì nay bắt buộc phải hạ xuống, khí chất lạnh lùng đến thấu xương giảm bớt, dung mạo diễm lệ thêm phần hút mắt.
Gương mặt này càng nhìn gần càng không thể không cảm thán Chúa sáng thế sao mà thần kỳ, Tạ Ninh khẽ lắc đầu, thả lỏng.
“Không sao thế nào được, cậu đẹp như vậy mà.”
Bầu không khí ấm áp bỗng chốc sụp đổ, mí mắt Đoàn Lăng nhướng lên, cuồng phong trong đôi mắt đen láy kia nhanh chóng ngưng tụ thành hình.
Chờ đến khi Tạ Ninh ý thức được điểm không thích hợp, tay đang bôi thuốc đã bị người chế trụ. Bây giờ thì cậu thật sự bị ném ra ngoài, nếu không nhờ nhanh chân trốn lẹ thì thiếu điều bị ván cửa đập trúng mặt.
“Cút!”
…..
Tối đó, tài xế lại đưa cậu về khu biệt thự.
Đoàn gia cho người đi điều tra tình hình của nhà xưởng thì theo lý thuyết hẳn phải là cũng đã tra ra được tình cảnh hiện tại của Tạ gia. Nhưng tài xế lại giống như không biết điều gì, vẫn như thường lệ lái thẳng tới khu biệt thự.
Tạ Ninh không rõ là Đoàn Lăng quên nói với anh ta hay Đoàn gia còn chưa tra được đến đấy. Cậu cũng không nhắc tài xế quay xe, nhìn sắc trời đã muộn, lấy lý do cần mua vài thứ nhờ đối phương đưa đến gần nhà ga.
Tuy là vậy, nhưng khi cậu về được đến nhà cũng đã gần 10 giờ.
Thật sự là quá muộn rồi, ánh mắt bố Tạ nhìn cậu thay đổi, vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là chẳng nói gì, ra vẻ người làm cha làm mẹ có tư tưởng hiện đại chỉ nhắc nhở Tạ Ninh chú ý an toàn.
Chú ý an toàn cái gì chứ?
Tạ Ninh nghe không hiểu, chỉ cảm thấy bị bố nhìn chằm chằm đến mức da đầu cũng muốn tê dại, đành trốn lẹ về phòng.
Đêm đấy để kịp làm bài tập, cậu thức tới tận hơn 1 giờ sáng. Thời điểm mà mọi người đều đã ngủ say mộng đẹp, cậu thì nếm trải hậu quả khi kế hoạch ban sơ không thành.
Nguyên nhân thất bại, xét đến cùng có thể là do hiểu biết không đủ về cái tính đối nghịch của vai chính, hoặc không nhiều như cậu nghĩ.
Trong truyện gốc có nhiều điều được viết với cái nhìn phiến diện có lẽ không thể lấy ra để tham khảo, tựa như dù có ở chung với Đoàn Lăng vài ngày, cậu vẫn chẳng rõ suy nghĩ của đối phương.
Tạm thời không nghĩ ra, Tạ Ninh đơn giản là không nghĩ tiếp nữa, chuyên tâm phá ải bài tập khó nhằn trước mắt đã.
Bài tập Toán có một số câu mà cậu làm sai trong đề kiểm tra sáng nay, không có vở ghi chép của học bá bên cạnh, sách giáo khoa lại để ở trường, cậu chán nản mà nhìn chằm chằm đề mục. Đột nhiên nhớ ra hôm nay có nhiều chuyện như vậy, xem ra cậu đã để quên bài thi kia trên xe của Đoàn gia.
“…Ai~~”
Ngày mai còn phải dùng đến mà ở trường học thì cậu không có cách nào qua chỗ Đoàn Lăng, hơn nữa với tính khí của hắn, có khi còn thẳng tay ném đi như ném rác.
Ảo não vỗ vỗ đầu, Tạ Ninh cảm khái sao mà hôm nay việc nào cũng không thuận, chợt ngoài cửa sổ vang lên vài tiếng sột sột soạt soạt quái dị.
Âm thanh trong đêm tối đặc biệt rõ ràng, thân thể cậu cứng ngắc, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe một lát mới xác định chắc chắn đây không phải ảo giác.
…Ăn trộm?
Cư xá Trang Lâm đã được xây dựng vài thập niên rồi, các cơ sở an ninh cũng trở nên lỗi thời, nhưng thật ra vẫn có mấy tên trộm thường xuyên đến thăm, chẳng lẽ cậu xui xẻo đến vậy luôn?
Tạ Ninh đặt bút xuống đi đến gần cửa sổ, cũng không biết có phải cảm giác được điều gì không mà thanh âm kia đột nhiên biến mất. Vì muốn kịp thời nắm bắt tình hình, cậu nhanh tay kéo bức màn ra.
…..
…Mà ngoài cửa sổ, ngoại trừ màn đêm vô tận cùng hàng trăm ánh đèn lấp lóe, thì không có bất cứ cái gì.