Mãi cho tới khi Đoàn Lăng đi đến bên cạnh, Tạ Ninh vẫn còn đang giữ nguyên tư thế tìm đồ, không nhúc nhích ngơ ngác nhìn hắn.
Đoàn Lăng bị ngó đăm đăm bèn nhíu mày, nhấc chân đá một cú vào bàn học: “Câm luôn rồi à?”
Lại đến rồi, cái nết chó đẻ không sai đi đâu được của nhân vật chính, vấn đề là hắn tới đây làm gì?
Không chỉ nghĩ trong đầu như vậy, Tạ Ninh thậm chí còn lỡ buột miệng: “Sao cậu lại đến đây?”
Vừa hỏi xong, trong lòng cậu có hơi giật thót, quả nhiên sắc mặt Đoàn Lăng nháy mắt sa sầm: “Sao, không chào đón à?”
Không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt Đoàn Lăng đảo qua Tạ Ninh cùng Diệp Tuyên đang xài chung một cái bàn học, mặt mày cau có chợt giãn ra, trong mắt lóe lên chút châm chọc.
“Ngoại tình?”
“…Cái gì?!”
Nếu không phải vì hoàn cảnh không cho phép, Tạ Ninh suýt nữa đã nhảy dựng lên bịt kín miệng hắn!
Nhiều người đang dựng tai nghe ngóng như thế, nhân vật chính vậy mà cái gì cũng dám phát ngôn, đã thế còn là nói bậy nói bạ.
Đúng như vậy, Đoàn Lăng vừa dứt lời, học sinh trong lớp đồng loạt lộ ra vẻ kinh ngạc khó tả. Sắc mặt Diệp Tuyên lúc đỏ lúc trắng, siết chặt cây bút trong tay, nhưng cũng không hề né tránh cái nhìn của Đoàn Lăng.
Tạ Ninh nhỏ giọng trách mắng: “Cậu đừng nói bậy! Ai ngoại tình?”
Nom dáng vẻ tức mà không dám cãi cố gắng nén nhịn của Tạ Ninh, Đoàn Lăng đang khó chịu coi như có chút hòa hoãn, nhướng mày lên hỏi: “Vậy cậu đang làm gì đây?”
“Tôi đang học!” Thẹn quá hóa giận, Tạ Ninh không kiềm chế được cảm xúc: “Sắp vào lớp rồi, có gì thì tối nói sau đi.”
“Hừ.”
Cảm nhận được sự bài xích từ cậu, Đoàn Lăng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm hai lời xoay người rời đi. Đúng lúc này Tạ Ninh tinh mắt phát hiện thứ hắn đang cầm trong tay.
…Đó là một bài thi môn Toán đang bị chủ nhân cái tay vò nát, qua khe hở còn có thể nhìn thấy số điểm nát bét không nỡ nhìn và một góc tên họ của cậu.
“Khoan!”
Không chút nghĩ ngợi, Tạ Ninh đột ngột kéo tay của Đoàn Lăng ngăn lại. Đoàn Lăng bị chạm vào nên sắc mặt càng ngày càng tối sầm. Đang muốn hất ra, nhưng ngay giây sau đó bên tai vang đến tiếng hít khí của bao người khác.
“…Hừ!”
Miễn cưỡng khống chế xúc động muốn đá bay Tạ Ninh, ấn đường Đoàn Lăng giật giật, kìm nén lửa giận mà gằn giọng: “Bỏ tay ra!”
“Bài thi bài thi, cảm ơn cậu đã mang tới.”
Tạ Ninh nhẹ giọng năn nỉ, chỉ sợ hắn gia tăng thêm chút lực nữa thôi sẽ thẳng tay xé nát.
Ném tờ giấy đã bị vo tròn lên bàn, thừa dịp Tạ Ninh tốn sức nhặt bài thi lên, Đoàn Lăng rút tay về rồi ra sức cọ cọ hai cái lên quần áo, vẻ mặt không khác gì muốn ăn thịt người đến nơi.
Tạ Ninh không hề nhận ra điều ấy, thở phào nhẹ nhõm: “Hầy, mình còn nghĩ cậu chắc chắn sẽ ném đi cơ.”
Khóe miệng Đoàn Lăng khẽ nhếch.
Hắn quả thực đã định vứt rồi, nhưng lời này thốt ra từ miệng Tạ Ninh sao lại khiến người ta khó chịu như vậy.
Bài thi đã được an toàn, Tạ Ninh quay đầu lại hỏi: “Cậu nhìn qua rồi à?”
“Hừ, không muốn nhìn.”
Nghe được sự mỉa mai trong lời nói làm Tạ Ninh cảm thấy ấm ức. Còn nói không muốn nhìn, nếu không vì hắn ta, bản thân có thể bỏ lỡ năm phút kia sao.
(vì có người đòi thắt cà vạt mà vào lớp muộn 5 phút đó)
Tuy nhiên giờ không phải lúc so đo mấy chuyện này, khóe mắt nhanh chóng liếc qua sát khí đang ngập tràn trong lớp, Tạ Ninh vờ như ám chỉ: “Mau vào lớp thôi.”
Một lần nữa bị đuổi khéo nhưng Đoàn Lăng ngược lại không gấp.
Ánh mắt hắn đầu tiên dừng trên khuôn mặt bối rối của Tạ Ninh, tiếp đó lia sang Diệp Tuyên với biểu cảm cứng đờ, đuôi mắt hơi nheo lại.
“Cậu đang làm gì?”
Tạ Ninh không để hắn suy diễn thêm nữa, vội đáp: “Đang học thôi, nhờ học bá giảng đề cho mình, nên là cậu trước…”
“Đề nào?” Đoàn Lăng ngắt lời, không thèm che giấu sự khinh thường nơi đáy mắt: “Là cái đề thiểu năng cậu làm sai à?”
“…”
Câu này thốt ra, không chỉ Tạ Ninh bị mỉa mai, ngay đến Diệp Tuyên cũng phải nghiến chặt răng, thân hình khẽ run.
Mấy lời này nếu là người khác nói còn đỡ, nhưng nếu là từ miệng Đoàn Lăng quanh năm nộp giấy trắng thì có hơi kinh ngạc đấy.
Nhưng ngay sau đó, Đoàn Lăng với đôi môi xinh đẹp của mình thốt ra những lời còn gây chấn kinh hơn.
Hắn bước lên trước, thản nhiên quét bay bài thi được trọn điểm của Diệp Tuyên rồi cầm lấy bút của Tạ Ninh viết vài dòng lên tờ của cậu, cuối cùng quăng bút lại trên bàn.
“Thứ này heo nhìn vào còn hiểu, còn cần phải đi hỏi heo nữa à?”
Tạ Ninh cầm tờ giấy kiểm tra lên xem, chỉ có viết thêm mấy dòng thôi mà không hiểu sao lại khiến những lỗi sai cậu mắc phải nom có vẻ thiểu năng thật.
“Cậu…”
Xem ra là chơi chán rồi, Đoàn Lăng liếc mắt một cái qua Diệp Tuyên đang tái nhợt mặt mày, lúc này mới thật sự xoay người rời đi.
Tạ Ninh đã đọc qua nguyên tác tất nhiên biết rõ một điều, trừ cái tính tình chó má, Đoàn Lăng hầu như có được những ưu thế mà người khác không thể tưởng tượng nổi. Không chỉ là gia thế ưu việt, ngoại hình xuất chúng, mà đến cả chỉ số thông minh cũng cao hơn người thường rất nhiều. Ngày hôm qua cậu cầm tờ đề kia đi tìm Đoàn Lăng cũng vì ôm tâm lý dùng “miệng nợ”(*) để khiến hắn phải tức giận.
(*) Nguyên văn là 嘴欠: Ý chỉ những người nói năng không suy nghĩ, ngớ ngẩn, EQ thấp.
Tuy là không ngờ sẽ được học thêm kiến thức, nhưng
chẳng hiểu sao bị chọc giận cái liền biến thành học bá số một.
Sau sự cố nho nhỏ ấy, tiếp theo là tới tiết Toán, ai nấy trong lớp 12/3 đều thất thần, nhìn ngoài tưởng là đang nghe giảng nhưng thật ra trong lòng còn mải suy nghĩ lung tung, tầm mắt liên tục bắn về phía Tạ Ninh.
Ít ai có thể chịu được thái độ tồi tệ của Đoàn Lăng đối với người khác, bản thân Tạ Ninh vốn rộng rãi không thích so đo, hơn nữa cũng vì hiểu rõ thiết lập nhân vật là như vậy rồi. Nhưng điều đó không có nghĩa người khác cũng có thể hiểu và bỏ qua.
Cả một tiết học bóng lưng Diệp Tuyên không nhúc nhích, mãi cho đến khi hết tiết, bạn học khác thì chơi đùa buôn chuyện, cậu ta vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Tạ Ninh thầm chú ý, trong lòng càng thêm lo sợ bất an.
Sẽ không vì cái tính chó dại của Đoàn Lăng mà sau này học bá phớt lờ cậu luôn đấy chứ?!
“Bạn Diệp Tuyên?” Cậu thử khẽ khàng gọi nhỏ.
Nhưng Diệp Tuyên vẫn không động đậy hay có bất kì phản ứng nào, rơi vào đường cùng, Tạ Ninh chỉ còn cách đứng dậy vòng đến trước bàn cậu ta, an ủi theo cách rất vụng về: “Rất xin lỗi, cậu đừng chấp nhặt với hắn, cái nết kia của hắn có nói chuyện được với ai bao giờ…”
Diệp Tuyên ngẩn ra, sắc mặt cũng tái nhợt, cậu ta vốn đã có làn da rất trắng rồi nhưng lúc này như thể bị rút cạn máu, thậm chí còn có chút mỏng manh.
Con ngươi cậu ta chậm chạp di động, rồi sau đó mới ngẩng đầu lên lạnh nhạt hỏi lại: “Vì sao cậu phải giúp hắn xin lỗi?”
Tạ Ninh nghẹn họng, nhất thời không trả lời được.
Cậu nào muốn thay Đoàn Lăng xin lỗi, nhưng mấy lời kia quả thật là Đoàn Lăng thốt ra, cậu cũng không biết nên an ủi thế nào.
Trong lúc cậu còn đang ngập ngừng, Diệp Tuyên lại gục đầu xuống không nói thêm lời nào nữa. Gọng kính đen dày che đi tâm tình nơi đáy mắt, phần tóc mái dài trên trán vô hình trung biến thành một lớp bảo vệ, hoàn toàn ngăn cách ánh mắt mong muốn được trò chuyện của Tạ Ninh ở bên ngoài.
Không còn cách nào khác, Tạ Ninh nhìn đến tâm trạng cậu ta không ổn, muốn nói lại thôi, cảm thấy giờ phút này cũng chẳng phải thời cơ thích hợp để xoa dịu. Đang lúc chuẩn bị từ bỏ, Hà Mạn Quyển đột nhiên hùng hùng hổ hổ xông vào lớp 12/3.
“Thằng ẻo lả! Đi thôi!”
Tạ Ninh còn chưa kịp phản ứng đã bị Hà Mạn Quyển kéo tay chạy ra ngoài.
“Tiết thể dục tiếp theo rồi mày còn ngẩn ra đấy làm gì! Thay quần áo nhanh lên rồi tới một chọi một luôn đi.”
“Chờ đã, từ từ…” Tạ Ninh muốn đứng lại, nhưng không tài nào kìm được đối phương trời sinh sức trâu.
“Chờ cái gì mà chờ!” Hà Mạn Quyển không thèm quay đầu lại hét lên: “Không chờ!”
Khoảng cách từ lớp 12/3 đến phòng thay đồ cũng không xa lắm, dưới cái nhìn của quần chúng, Tạ Ninh loạng choạng chạy một mạch đến phòng thay đồ đổi sang bộ đồng phục thể thao, rồi lại bị Hà Mạn Quyển kéo đến sân bóng rổ, mất đúng mười phút như sấm rền gió cuốn.
Lịch sử luôn giống nhau đến bất ngờ, làm Tạ Ninh không khỏi nhớ lại lần trước cũng bị Hà Mạn Quyển lôi xuống cổng trường. Rất đáng ăn mừng chính là lần này Hà Mạn Quyển không đưa cậu đi tìm Đoàn Lăng.
Quanh sân bóng rổ đã tụ tập mấy học sinh năm Hai biểu cảm hóng hớt, nhìn qua có vẻ là bè phái của Miêu Quyển. Không biết có phải vì cách biệt năm học không mà trong ánh mắt đám học sinh năm Hai nhìn về phía cậu, sự tò mò săm soi càng ngày càng nhiều.
“Uồi, chính là nó, đối tượng của anh Lăng đấy.”
“Ảnh cũng dễ nhìn phết….Lần đầu tôi nhìn cận mặt đấy.”
“Miêu Quyển định bắt nạt anh lớp trên à, có phải lại bị ai dụ rồi không?”
“Ài, xem như chơi chơi đi, không cần biết ai thắng ai thua Miêu Quyển bị đánh úp là cái chắc rồi, anh Lăng sẽ đá cậu ta thôi.”
Mấy cô mấy cậu có vẻ ngoài rạng rỡ chẳng kiêng dè gì màn bàn tán ra vào, giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để hai người đứng cách đó hai mét nghe được rõ ràng.
Sắc mặt Hà Mạn Quyển không được tốt cho lắm, quay đầu lại lườm đám người kia mấy cái, kết quả còn bị cười nhạo ngược lại.
Tình huống hơi khác so với những gì Tạ Ninh tưởng tượng, sau khi có một bạn nữ với khuôn mặt đỏ bừng chạy đến đưa cho cậu chai nước, còn nhỏ giọng cổ vũ ‘cố lên’, cậu cảm thấy thế giới này thật sự huyền bí, đây vẫn là cao trung Dương Trừng sao.
“Nào, một đấu một! Một ván quyết định thắng thua luôn!” Hà Mạn Quyển bị đám bạn học rẻ rúng tức giận đến mức xù lông, cầm bóng rổ đi tới: “Vẫn đánh cuộc như thế đi, tốc chiến tốc thắng.”
Tạ Ninh lên tiếng nhắc nhở: “Tôi đã nói không biết chơi bóng rổ.”
“…Đệt, tôi meo quên mất cậu là con mọt sách.”
Hà Mạn Quyển chuyển giọng: “Vậy thi ném rổ, mỗi người năm quả, cậu hiểu cái này chứ?”
“Ừm.”
Tạ Ninh gật đầu, không có thêm yêu cầu nào, dù sao chỉ là tên mù dở lần đầu chạm vào bóng rổ, nghĩ kiểu gì cũng không thể thắng được Hà Mạn Quyển, huống chi cậu cũng chẳng muốn thắng.
“Vậy tôi sẽ lên trước, đứng ở đây ném là được rồi hả?”
Không muốn nhiều lời, Tạ Ninh còn vội trở về lớp nữa, bóng rổ cầm trong tay bắt đầu ném.
Tổng cộng năm quả, cậu không có hào quang nam chính như Đoàn Lăng, phải mất ba phút cuối cùng mèo mù vớ chuột chết ném vào được một trái.
Người có mắt đều có thể nhận ra trong suốt ba phút ấy, hoàn toàn không nhìn thấy chút căng thẳng nào trên người cậu, thậm chí còn có vẻ bình tĩnh thoải mái, cứ như chẳng để bụng chuyện thắng thua. Nhưng đối thủ của cậu vừa hay lại chính là một tên không có mắt.
“Ha ha ha ha, cùi bắp!”
Hà Mạn Quyển thấy thế, làm lố chống nạnh cười nhạo cậu suốt hai phút, biểu hiện như thể thắng tới nơi.
Cười chán, cậu ta đoạt lấy bóng rổ trong tay Tạ Ninh, huých người sang một bên, phấn khích cắn đầu lưỡi, không chờ nổi nữa muốn hưởng thụ thành quả chiến thắng.
“Tên ẻo lả, nhìn cho kỹ bóng rổ là phải ném như thế nào này.”
…Nhưng mà, Tạ Ninh không thấy được, đám học sinh năm Hai không thấy được, bóng rổ trong tay Hà Mạn Quyển càng là không thấy được.
Con mèo mới vừa rồi còn mạnh miệng, ấy thế hoàn toàn là năm quả bóng mù, đến một con chuột chết cũng không ném trúng.
Đúng vậy, một quả cũng không.
Ba quả chạm vào mép rổ rồi bật ra ngoài, Hà Mạn Quyển còn có thể miễn cưỡng cười đùa. Lượt thứ tư vẫn không lọt rổ, cặp mắt mèo kia đã bắt đầu lập lòe.
Đến quả thứ năm đảo một vòng quanh mép rổ rồi rơi ra ngoài, cằm Tạ Ninh cũng muốn rớt theo quả bóng luôn.
Trong cuộc đời chưa bao giờ gặp phải thất bại cùng đả kích lớn như vậy, Hà Mạn Quyển ngây ngốc đứng nguyên đấy. Mắt nhìn theo quả bóng rổ lăn về bên chân mình, vẻ mặt chẳng khác gì bị sét đánh, đứng lặng hồi lâu như đã hóa thạch.
Trên hành lang tầng năm, Đoàn Lăng đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn xuống trò hề dưới sân bóng rổ.
“Miêu Quyển lại kiếm chuyện rồi.” Vẻ mặt Thẩm Ánh Hàn đạm bạc đứng bên cạnh hắn: “Cậu định ra cản à?”
“Lá gan lớn thật.” Đoàn Lăng lạnh nhạt nói: “Gần đây cậu ta nhàn hạ quá nhỉ, ngày mai đáp cho cậu ta mười bộ đề mô phỏng, đỡ phải rảnh rỗi sinh nông nổi.”
Khóe miệng Thẩm Ánh Hàn hơi đưa lên, băng tuyết thoáng như tan ra: “Nói là cậu tặng thì nhất định nó sẽ nghĩ mọi cách để làm xong.”
Tầm mắt dừng trên vẻ mặt hoang mang của Tạ Ninh đang được cảm thụ tiếng hoan hô mừng chiến thắng, vài giây sau, Đoàn Lăng quay người bước về phía phòng học.
“Cứ để bọn họ quậy đi.”
Hình ảnh trở lại sân bóng ồn ào tiếng người, Hà Mạn Quyển nuốt nước bọt, căng thẳng chờ Tạ Ninh “tuyên án”.
Đường đường là chủ lực của đội bóng rổ, Hà Mạn Quyển vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú sốc từ thất bại dưới tay tên ẻo lả. Chờ đến khi đám học sinh hóng hớt vãn bớt, cậu ta cùng Tạ Ninh, hai mặt bối rối nhìn nhau thật lâu, từ sâu trong mắt của đối phương cùng thấy được sự sụp đổ và thất vọng.
Tạ Ninh không biết rằng cậu mặc dù không có hào quang nhân vật chính, nhưng toàn bộ sự việc vừa rồi nhân vật chính đều chằm chằm nhìn cậu. Rốt cuộc Tạ Ninh không kìm được phải hỏi: “Cậu cố ý à?”
“Meo!”
Hà Mạn Quyển đang định nói sao có thể, nhưng như thế không phải là đang nói đây là trình độ thật của cậu ta sao, trên mặt lúc trắng lúc đỏ đan xen, cuối cùng chỉ nghẹn được một câu: “Cậu quản tôi chắc!”
…Đã không thể chia tay được, chiến thắng thì có ích gì chứ.
Tạ Ninh không có nhu cầu, cũng chẳng có việc nào muốn cậu ta làm, giọng điệu chán nản, đầu không có tinh thần.
“Được rồi, vậy cậu nói cho tôi biết ngày hôm qua là ai đánh Đoàn Lăng bị thương vậy?”
“Đánh anh Lăng ư?” Hà Mạn Quyển đầu óc ngây ra một lúc, sau đó chợt như tỉnh mộng mới căm giận trả lời: “Đánh anh Lăng còn có có thể là ai chứ, cái người ở Nam Cao đó!”
Hóa ra chỉ là vấn đề nhỏ này, nhìn ngoài tưởng đang rất tức giận nhưng thật ra trong lòng Hà Mạn Quyển lại thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, thậm chí có hơi chút thay đổi ấn tượng về Tạ Ninh không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
Phải biết rằng, số lượng mấy đứa ‘ngốc bạch ngọt’ ở Dương Trừng không nhiều lắm, bên cạnh ai ai cũng là bông hoa sen đen xì, lòng đầy mưu mô giống như Đoàn Lăng và Cố Tử Chân vậy. Mỗi lần bị bắt được điểm yếu, Hà Mạn Quyển sẽ bị dày vò đến nửa chết nửa sống. Lần đầu gặp được một Tạ Ninh có yêu cầu nhẹ nhàng thế này, nhìn cậu thêm một cái xem chừng cũng không ngứa mắt quá.
…Chẳng những không ngứa mắt, mà thật ra tên ẻo lả này lại có ngoại hình khá đẹp mắt, mỗi tội cảm giác tồn tại không quá mạnh mẽ.
Nhớ tới lời mấy đứa bạn bàn tán vừa rồi, Hà Mạn Quyển vội liếc nhìn Tạ Ninh một cái, lúng túng hỏi lại: “Đại ca của Nam Cao mà mày cũng không biết? Đúng thật là mọt sách mà.”
Đại ca của Nam Cao?
Trong đầu Tạ Ninh bắt đầu chuyển động thật nhanh, lược qua các nhân vật trọng yếu trong nguyên tác. Cuối cùng dừng lại ở một bóng hình mơ hồ không rõ, chỉ lên sân khấu bên cạnh nhân vật chính thời đi học.
Trong trí nhớ quả thật có một nhân vật như vậy, tuy là độ dài cũng không nhiều nhưng xuyên suốt toàn bộ thời cấp Ba của nhân vật chính. Có thể nói đa phần sự thù địch của vai chính đều đến từ việc tiếp xúc với đối phương, là người hiếm hoi không màng khuôn mặt xinh đẹp kia.
Trước khi cậu kịp nhớ ra tên người này, Hà Mạn Quyển đã nhanh mồm nói ra trước.
“Là Mạnh Kỳ Cửu đó! Cái tên lưu manh cầm đầu ở Nam Cao, hắn ta mà cậu cũng chưa nghe đến bao giờ ư?”
(Cái tên Mạnh Kỳ Cửu đã từng được nhắc qua ở chương 1)