Mấy người mới vừa rồi nhằm vào Tạ Ninh nghe vậy, ngoại trừ Cố Tử Chân ra, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Cầu thang ở ngay phía sau lớp 1/3, nhưng lúc này bước chân vài người đã do dự.
Học sinh ở Dương Trừng không ai là không biết, vị tổ tông này có tính sạch sẽ vô cùng, tới gần nửa thước đã là cực hạn rồi, gần hơn nữa hoặc trực tiếp động tay động chân thì bị đá ra là còn nhẹ. Trừ khi lúc đánh nhau Đoàn Lăng sẽ vung nắm đấm, còn đâu ngày thường cơ bản là không có cơ hội đụng đến một đầu ngón tay của hắn.
Tất nhiên, một số ít nhan cẩu (u mê sắc đẹp) phát điên cố tình đánh nhau thì lại là một chuyện khác.
Mặt ngoài nói là thắt cà vạt, nhưng nghe vào tai người khác thì không khác gì một lần nữa tuyên bố thân phận của Tạ Ninh. Nhiều người có lẽ không nhìn được, nhưng mới vừa rồi Đoàn Lăng liếc qua một cái cảnh cáo, Cố Tử Chân lại thấy rõ ràng.
Người bên cạnh hắn nắm chặt tay, mặt nạ ôn hòa hiền hậu khẽ nứt.
“Cái gì?”
Tạ Ninh nhìn nhìn cái cà vạt, lại ngó Đoạn Lăng còn đang giữ nguyên động tác, đại não muốn chập mạch luôn.
Hiểu biết về nhân vật chính của cậu so với người khác chỉ nhiều hơn chứ không ít, đương nhiên biết rõ hắn ta có tính sạch sẽ, hơn nữa cái thói ở sạch này chủ yếu nhằm vào người, với đồ vật thì không mẫn cảm như thế. Khi lần đầu tiên tiếp xúc ở cổng trường, Đoàn Lăng đã thể hiện thái độ bài xích khi cậu tới gần.
Cho nên tình huống này là như thế nào?
Vì lợi dụng triệt để công cụ là cậu đây, nhân vật chính cũng định liều luôn? ? ?
“Tạ Ninh.”
Đoạn Lăng lại gọi tên cậu một lần nữa, giọng điệu hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn.
Trong lúc nhất thời, biểu tình Tạ Ninh thay đổi thất thường, trong lòng rối rắm hoang mang đều viết hết trên mặt.
Nghĩ tới nghĩ lui, suy nghĩ vì cái mạng nhỏ của mình sau khi chia tay, cậu không những không bước qua, ngược lại còn lui về sau một bước.
Đoàn Lăng: “…!”
“…Vào học rồi, tôi về lớp đây.”
Suất diễn hai dòng văn thật sự không cần thiết phải mở rộng cốt truyện ra như vậy. Đúng ngay lúc chuông reo, Tạ Ninh không vào WC nữa, quay đầu bỏ chạy.
Phía sau truyền đến từng đợt khí lạnh, ánh mắt sáng như đuốc phảng phất muốn chọc thủng cái ót của cậu.
Hà Mạn Quyển vốn chỉ đang trợn tròn mắt, thấy thế miệng liền mở lớn, tâm tình so với lúc biết đến sự tồn tại của Tạ Ninh còn muốn hỗn loạn hơn.
Nhìn cái tình huống này, hóa ra anh Lăng mới là người theo đuổi?!
Tên ẻo lả này đang giận dỗi vì vừa rồi không ra mặt giúp cậu ta?!
Nếu không phải có phản quang đang lóe ra từ đỉnh đầu của Bát ca, Hà Mạn Quyển còn tưởng rằng mình đang ngủ mơ trong lớp.
Suy nghĩ của mấy người khác cũng loạn như cậu ta vậy, chỉ có Ngô Bội nhìn theo bóng dáng Tạ Ninh, trong mắt là vẻ tán thưởng, thật vất vả mới tìm được hạt giống tốt có thể bồi dưỡng.
“…Anh, anh Lăng, cậu ta cố ý à?”
Có một số người ở một số thời điểm khi tâm tình xấu đều sẽ thể hiện ra mặt, nhưng nếu tâm trạng đặc biệt tồi tệ thì lại càng trở nên bình tĩnh hơn.
Đoàn Lăng bị ngó lơ, không nói một lời thu cà vạt về, nếu người quen thuộc với hắn lúc này đây nhìn thấy dáng vẻ khóe miệng mỉm cười một cách quỷ dị này, nhất định có thể nhìn ra tâm trạng hắn bây giờ đang xấu tới cực điểm.
“Tốt nhất là không phải.”
……
Trở về lớp học, Tạ Ninh bơ đi mọi ánh nhìn từ bốn phương tám hướng, vậy nên cũng bỏ lỡ một số người cá biệt đang khiếp sợ, trong mắt mịt mờ còn có thêm chút ngưỡng mộ.
Cậu buộc chính mình phải chuyên tâm học tập, mặt ngoài nhìn thì vững vàng bình tĩnh, nhưng thật ra linh hồn bé nhỏ bên trong vẫn đang cảnh giác cao độ như một con thỏ, chỉ sợ Đoàn Lăng xông vào đánh cậu.
Nhưng mà cậu cũng đoán chừng, có khi bây giờ Đoàn Lăng còn đang nhẹ nhàng thở phào ấy chứ.
Trong sách gốc, Đòan Lăng nói là có tính sạch sẽ, nhưng trên thực tế chỉ có phản ứng đối với người ngoài, tất nhiên cũng sẽ không có ngoại lệ đối với tên bạn trai vô dụng không có tí tình cảm này. Tạ Ninh không định sẽ lấy thân mạo hiểm đâu.
Nhưng mà cậu đã quên, Đoàn Lăng ngoài cái thói ở sạch ra, còn hết sức xấu tính.
Qua một ngày, không ai đến trêu chọc Tạ Ninh nữa, rất nhiều người đều cố tình tránh cậu, giống như sợ bị lây phiền toái.
Chỉ có Hà Mạn Quyển mỗi lần nghỉ giữa giờ đều sẽ “đi ngang qua” cửa lớp 3/3, cổ người biến thành hươu cao cổ, như thể nhìn thấy động vật quý hiếm, trên mặt thiếu điều viết hẳn ra mấy chữ “mày trâu bò thật đấy.”
Tạ Ninh không ngờ hành động ban ngày của cậu bị lí giải thành mấy trò giận dỗi của các cặp yêu nhau, phỏng đoán đối với quan hệ của bọn họ hiện đã chất cao như núi.
Quả nhiên với bạn trai thì đãi ngộ cũng khác, buổi sáng phạm đến chuyện như thế, buổi chiều vậy mà vẫn còn sống!
Dành thời gian để lấy lại bình tĩnh, Tạ Ninh cảm thấy ánh mắt những người khác nhìn mình càng ngày càng kỳ quái, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân. Cậu hiện tại ở trường học chẳng có bạn bè, người có thể cùng cậu nói chuyện lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chứ càng đừng nói là tám ba cái chuyện linh tinh.
Dù sao Đoàn Lăng không có phản ửng gì cũng tốt, nghĩ mãi không ra, Tạ Ninh bèn tạm thời thả lỏng. Tiếng chuông tan học vang lên, sau khi giáo viên rời khỏi phòng học, cậu quen thuộc mà chọc chọc học bá mắt kính đen bàn trên.
“Bạn học Diệp Tuyên, năm phút đầu khi vào tiết 2, giáo viên nói cái gì vậy?”
Diệp Tuyên: “…”
Trải qua mười mấy năm nhân sinh, tính tình Tạ Ninh rất ít khi nổi cáu, càng đừng nói tới mấy cái trò quỷ mang thù. Sau khi xuyên vào sách, sổ ghi thù của cậu giờ đã có một cái tên mới.
Cái lúc vừa mới bị triệu đến đây, nếu không phải vì bàn trên đột nhiên xen vào nói ra tên của cậu, Tạ Ninh cảm thấy chắc chắn mình đã sớm tỉnh mộng, chứ chẳng đến nỗi phải lưu lạc sắm vai một nhân vật thế này. Biết rõ Diệp Tuyên không thể tránh cậu, cho nên mấy ngày nay chẳng ngại phiền mà chọc chọc cậu ta hỏi đề.
Này xem như là sự trả thù nho nhỏ của cậu, còn có một nguyên nhân khác, học bá mắt kính đen là người đứng đầu lớp, não quả thật ra gì phết.
Nhưng dựa theo kinh nghiệm từ trước mà nói, học bá sẽ chẳng thèm phản ứng lại, có tức giận cũng chỉ quay đầu lại mắng một câu ‘cậu có phiền hay không’, nhưng hôm nay lại có chút ngoại lệ.
Tạ Ninh vừa mới hỏi xong, Diệp Tuyên liền ném một quyển vở ghi chép qua.
“Sáng mai phải trả tôi.”
Không ngờ đột nhiên được đáp lại, Tạ Ninh có hơi ngạc nhiên.
Quả thực là cậu hỏi mượn đồ, tại năm phút đầu vào tiết, lực chú ý của cậu đều đặt ở chỗ cửa ra vào, về cơ bản là không nghe được bài học.
“Không cần?”
Diệp Tuyên đỡ mắt kính, quanh thân vẫn là tầng áp suất thấp tối tăm, làm bộ lấy lại quyển vở.
Tạ Ninh nhanh tay đè lại: “Cảm ơn, ngày mai nhất định sẽ trả cậu.”
Bực bội trong lòng mấy ngày nay giờ mây tan sương tạnh, Tạ Ninh mở vở ra nhìn chữ viết ngay ngắn, nội dung chi tiết. Tên của Diệp Tuyên trong sổ ghi thù tuy lúc ẩn lúc hiện, nhưng nay quyết định xóa luôn.
…Quên đi.
Cậu rũ bả vai, nằm bò ra mặt bàn bất đắc dĩ nghĩ, sự kiện xuyên thư ly kỳ này đến cùng cũng chẳng trách được ai, chỉ có thể trách cậu quá xui xẻo vớ nhầm sách.
Chuông tan học vang lên tầm 10 phút, học sinh trong lớp đã rời đi hơn nửa. Diệp Tuyên thu dọn cặp sách, giả vờ vô tình quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Ninh đang ngây ngẩn với quyển vở của cậu ta.
Tưởng sáng mai thì có hơi gấp nên Tạ Ninh mới phải ở lại trường để gặm sách, Diệp Tuyên rối rắm một lát, quyết tâm mở miệng: “Nếu vấn đề của cậu nhiều như thế thì mượn nhiều thêm hai…”
Nói được một nửa, dư quang quét thấy một bóng người từ phía cửa sau đi vào, Diệp Tuyên biến sắc, ngay lập tức xách cặp xoay người bỏ đi.
“Ơ…”
Mới vừa lấy lại tinh thần nên Tạ Ninh không nghe rõ cậu ta vừa nói cái gì, còn đang mê mang thì phía sau lưng lông tơ bỗng chốc dựng thẳng lên, rùng mình một cái, cứng nhắc ngoái đầu lại.
“Tôi đợi cậu đã 10 phút.”
Không biết từ khi nào Đoàn Lăng đã đứng sau lưng cậu, đáy mắt một mảnh tối tăm, đôi môi lại cong lên một vòng cung: “Cậu tính ở lại trường học hả?”
“…!”
Người khác được bạn trai chờ đợi thì cảm giác như nào Tạ Ninh không biết, còn cậu chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.
Hai ngày trước Đoàn Lăng cũng đâu có tìm cậu, nhưng hôm nay lại đặc biệt tới, dùng chân mà nghĩ cũng đủ biết còn có thể là chuyện tốt gì đây?
Cậu cố giãy giụa: “Tôi có thể tự về mà.”
Đoàn Lăng cười khẩy một tiếng, coi như không nghe thấy: “Thu dọn đồ đạc, đi thôi.”
Ánh mắt lướt qua quyển vở trên tay cậu, Đoàn Lăng một bước đi ra khỏi lớp học trước. Nhìn về phía cửa sau, Tạ Ninh có thể nhìn thấy cái khuỷu tay đang đút túi quần, thậm chí có thể tưởng tượng ra tư thế hắn dựa tường đứng đợi.
…Đằng nào cũng không tránh được.
Chậm rì rì thu dọn các thứ, trước khi Đoàn Lăng không nhịn được mà phá cửa, Tạ Ninh uể oải bước ra.
Cảnh tượng tựa như mấy hôm trước, hai người một trước một sau rời khỏi trường học, trên đường đi gặp không ít học sinh đứng lại hóng hớt. Một lần nữa ngồi trên con siêu xe của Đoàn gia, Tạ Ninh lại hóa ‘thạch cao thành tinh’.
Lần này Đoàn Lăng không nghịch di động nữa mà là một tay tựa trên cửa sổ xe, giúp cậu được thể nghiệm cảm giác yên bình trước cơn bão.
Đoàn Lăng mỉa mai: “Đây là ‘sẽ nghe lời’ mà cậu nói hả?”
Khi hắn ta nói vậy, trong đầu Tạ Ninh tuôn ra những ký ức xấu hổ về lời hứa của nguyên chủ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám lên tiếng.
Trong trí nhớ, Đoàn Lăng nói hắn thích người nghe lời, nguyên chủ bị sắc đẹp mê hoặc đầu óc, quả thực có nói vậy.
“Nghe lời nhưng cái tai lại không sử dụng tốt? Hay là cố ý chơi tôi vậy?”
Tạ Ninh: “…”
“À, giả làm người câm đúng không?”
Đòan Lăng mặt mày trầm xuống, đốt ngón tay trên cửa sổ xe gõ gõ hai tiếng, khóe miệng tươi cười chợt biến mất: “Lý Lỗi, tìm chỗ rừng núi hoang vắng, ném cậu ta xuống.”
Tài xế nãy giờ một đường nhìn thẳng như người máy, tay lái vừa chuyển, giây tiếp theo ngay lập tức định vị ra vùng ngoại ô.
Tạ Ninh quay đầu, không làm thạch cao nổi nữa.
Khu biệt thự cách tiểu khu mà cậu ở đã đủ xa lắm rồi, lần này còn đi thẳng ra tận rừng núi hoang vắng, bạn trai cái kiểu gì đây???
Cậu từ nhỏ đã không nói dối, một khi nói dối mặt sẽ đỏ lựng đến mức bốc hơi, bằng không cũng không đến mức phải giả chết nãy giờ, nhưng trước mắt thật chẳng có cách nào.
“Tôi lúc ấy quá khẩn trương nên không nghe rõ.” Tạ Ninh tìm bừa một lý do.
Nhưng mà hiện giờ trạng thái hai người đã thay đổi, Đoàn Lăng nhìn ra cửa sổ, không thèm phản ứng.
Phong cảnh bên ngoài xe ngày càng xa lạ, Tạ Ninh lúc này vô cùng luống cuống, di động thì không gọi được, tiền mặt trên người cũng không có nhiều. Nếu Đoàn Lăng thật sự thả cậu nơi rừng hoang núi vắng, muốn kêu cứu cũng không có cửa.
Quan trọng nhất là, tính tình nhân vật chính mà rồ lên, chắn chắn làm được việc này!
Không còn cách nào khác, Tạ Ninh tiếp tục vắt hết óc: “Hơn nữa…chủ nhiệm đứng bên cạnh cậu, tôi không dám qua.”
Đoàn Lăng vẫn không phản ứng như cũ, đến mí mắt còn chẳng thèm động.
Xe vẫn lái đi, cảnh sắc bên ngoài càng thêm hoang vu.
Tạ Ninh gấp đến độ hô hấp cũng loạn, khuôn mặt đỏ bừng kéo cánh tay hắn. Khi bị Đoàn Lăng hất ra, liên tưởng đến chuyện gì đấy, sắc mặt cậu liền thả lỏng.
“Cậu xem, Đoàn Lăng, cậu chẳng phải có tính sạch sẽ à, cho nên tôi mới không bước qua!”
Tuy rằng không phải nguyên nhân thực tế, nhưng cũng là sự thật không thể chối cãi.
Không nghĩ sẽ bị cắn ngược một cái, ánh mắt Đoàn Lăng thoáng khựng lại, nhìn cái tay Tạ Ninh bị hất ra.
Nhưng chỉ trong giây lát, thoáng nhìn thấy vẻ mặt Tạ Ninh thả lỏng, đôi mắt đào hoa của hắn hơi nheo lại, ngờ vực hỏi: “Bời vì tôi có tính sạch sẽ?”
Tạ Ninh gắng hết sức gật đầu.
“Cho nên ý của cậu là đang trách tôi sao?”
Tạ Ninh mới vừa gật hai cái, sau lại liều mạng lắc đầu.
Trong xe lại lần nữa yên tĩnh, tĩnh đến mức khiến da đầu người ta không khỏi tê dại. Năm phút sau, ngoài đường vẫn là nơi hoang sơ dã lĩnh, Tạ Ninh không nhịn được lên tiếng nhắc nhở: “Xe sắp ra ngoại thành rồi, tôi muốn về.”
Đôi con ngươi Đoàn Lăng như càng đậm hơn, chăm chú nhìn khuôn mặt của Tạ Ninh, tựa như đang đợi cậu lộ ra nhược điểm.
Hắn không bảo tài xế quay đầu, mà bỗng nhiên ném một cái cà vạt qua.
“Thắt lên, ngay tại đây.”
Nhìn cái cà vạt màu đỏ kia, Tạ Ninh nhất thời không nói được câu nào, vẻ mặt thay đổi thất thường.
“Cậu không phải có…”
“Cậu thử nói thêm một câu vô nghĩa nữa xem.”
Tạ Ninh mấp máy miệng, hoàn toàn không thể lý giải nổi nhân vật chính đang suy nghĩ cái gì.
Đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại mình tám trăm, đáng sao?! Không phải chỉ là không đáp lại hắn thôi sao, tính tình gì mà xấu thế!
Nhưng mà trước mắt trong xe, trừ bỏ hai bọn họ cùng tài xế cũng không phải người ngoài, đổi một góc độ khác mà nghĩ, vừa không phải lo lắng các nam chủ khác nhìn thấy, lại vừa là thời cơ tốt để gián tiếp kích thích Đoàn Lăng đề nghị chia tay trước.
Tạ Ninh tròng mắt khẽ lay động, cầm lấy cái cà vạt kia.
Nhân vật chính phản cảm nếu người khác tới gần là sự thật, cậu dịch gần đến Đoàn Lăng, lần đầu gần gũi đeo cà vạt cho người khác, kỳ thật cậu cũng rất khẩn trương.
Quả nhiên, thấy cậu tới sát, Đoàn Lăng theo phản xạ nghiêng người ra sau. Tạ Ninh thấy thế, cắn răng một cái, giơ tay luồn cà vạt vào sau cổ hắn, có hơi vụng về thắt lại, tư thế lại thành đem người chắn ở một góc xe.
Cậu tập trung tinh thần cao độ, chỉ sợ Đoàn Lăng đột nhiên động thủ cho cậu một quyền, cũng may là không có phát sinh.
Sắc vải đỏ quấn quanh những ngón tay trắng nõn, theo động tác của cậu, cổ áo qua lại đong đưa, bỗng một nốt ruồi son nơi xương quai xanh cứ vậy mà lọt vào tầm nhìn của Tạ Ninh.
Cậu nhanh chóng rũ mắt xuống, yết hầu chợt có chút khô khốc: “…Tôi chưa thắt cho người khác bao giờ, không được thuần thục lắm.”
Lại qua năm giây, Đoàn Lăng mới cắn răng đanh giọng hỏi: “Cậu rốt cuộc có thể hay không?”
Động tác thân mật, khoảng cách hai người cũng rất gần, gần đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, cảm nhận được mùi hương của nhau.
Thân thể Đoàn Lăng vô cùng khẩn trương, cơ bắp dưới lớp đồng phục như tùy thời muốn nổ tung, làm cho hắn phải nghiến răng nghiến lợi mà thúc giục, động tác của Tạ Ninh lại càng thêm rối loạn.
“Tôi đã nói chưa thắt qua cho người khác bao giờ mà.”
Đoàn Lăng ẩn nhẫn hít sâu một hơi, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy đôi lông mi của Tạ Ninh khẽ rung động cùng vành tai đỏ bừng.
Hắn quay mặt đi, các tế bào đang kêu gào bài xích đã có chút an phận.
…Lại qua thêm mười giây, khóe mắt Đoàn Lăng nảy lên sự tàn nhẫn: “Cậu con mẹ nó nhanh lên!”
Chờ đến khi cà vạt được thắt xong, không chỉ hai người bọn họ mà ngay cả tài xế phía trước đều như trút được gánh nặng, giơ tay lau mồ hôi nơi thái dương.
Thân thể lui về sau, tinh thần Tạ Ninh được buông lỏng, cuối cùng thở mấy hơi điều khí.
Người từ tình cảnh khẩn trương dần thả lỏng, tư duy không khỏi có chút lơi là, cậu vô ý nói một câu.
“Trên người cậu có mùi thơm quá.”
Cũng không biết là xài nước hoa nhãn hiệu nào, khiến cậu ngửi đến có hơi choáng váng.
Nào biết khi nghe vậy, Đoàn Lăng mặt tối sầm hai ba phát kéo cà vạt xuống.
“Thơm con m* cậu! Cút xa ra!”
Tạ Ninh bị mắng cho ngây người, ngay sau đó mới phản ứng lại được mình vừa nói cái gì, còn chưa kịp hối hận, cậu đột nhiên ý thức được, đây chẳng phải là thời cơ tuyệt vời để “bị” chia tay sao?!
Vểnh tai lên đợi một lúc, tiếc là không có chờ được phần tiếp theo. Xe rẽ trái rồi rẽ phải đưa cậu về khu biệt thự, lúc xuống xe, Tạ Ninh thấy có chút đáng tiếc.
Cậu liếm liếm môi, rốt cuộc không kìm nén được lén dò hỏi: “Chúng ta còn ở bên nhau sao?”
Nửa giờ trôi qua, khuôn mặt Đoàn Lăng vẫn đen như đáy nồi, ngay cả sợi tóc cũng trở nên hung dữ như cái gai.
“Cậu lại không quản được cái miệng thì đ** m* ngày mai cút luôn đi!”
…
Tạ Ninh chớp chớp mắt, đôi mắt bừng sáng.