Phong cách ở trung học Dương Trừng cũng không phải là quá nghiêm khắc, thậm chí có phần hơi lỏng lẻo.

Nơi toàn là kẻ có tiền chung quy không thể không có chuyện phủng cao dẫm thấp(*). Với đại đa số thiếu niên ở đây mà nói, xếp hạng thành tích tuy rằng quan trọng đấy, nhưng xếp hạng dựa vào bối cảnh gia đình thì lại càng có lực thuyết phục hơn, cho nên hiện tượng này đặc biệt nghiêm trọng.

(*) Đội trên đạp dưới: Nịnh người có vai vế, quyền lực cao hơn mình và ngược lại lại với người có vai vế, quyền lực thấp hơn.

Ngày hôm qua Tạ Ninh chỉ là một con mọt sách nhà giàu mới nổi, mà hôm nay đã không còn là Tạ Ninh của hôm qua nữa rồi. Trong mắt toàn thể học sinh, trên mặt cậu viết năm chữ!

<Bạn trai của Đoàn Lăng>

“Là cậu ta?…”

“Hừ, là nó.”

“Ở trường chúng ta hả? Sao cái mặt này cứ như lần đầu tiên thấy…”

“Hừm, không có cảm giác nhà giàu mới nổi, lớn lên….nom cũng tàm tạm, nhà cậu ta làm kẹo kim cương Tạ Tạ, chắc mày biết.”

Không quá chút nào khi nói, Tạ Ninh đi từ cổng lớn trường học bước vào trong phạm vi 500m, mọi ánh mắt chú mục dính trên người cậu không hề có dấu hiệu dừng lại.

Ngó qua ngó lại, những người đó cũng không có ý cười nhạo, chỉ che mặt nói nhỏ với đám bạn. Cậu vốn dĩ da mặt đã mỏng, tuy mắt nhìn thẳng một đường, nhưng cái tai đỏ bừng lại không nói dối được.

Thời điểm ở trên lớp, không biết có phải ảo giác của cậu không, dường như ngay cả giáo viên cũng nhiều lần nhìn về phía góc của cậu.

Tạ Ninh đi trên đường thất thần nghĩ, hắn là bạn trai của vạn người mê đã vậy rồi, Đoàn Lăng là vai chính, mỗi ngày đều bị mọi người nhìn chằm chằm như thế, cũng không thể trách hắn muốn đánh người.

<Vạn nhân mê chỉ nghĩ đánh người>, tác giả thật sự đã đặt cái tên đúng chuẩn.

Tạ Ninh ở lớp 12/3, Đoạn Lăng ở lớp 12/1, trước kia nguyên chủ còn can đảm tạo ra mấy lần “ngẫu nhiên” gặp gỡ trên hành lang, nhưng hiện tại Tạ Ninh không chỉ hào phóng đẩy dịch vụ ‘giao hàng trễ’, mà ban ngày cũng rất cố gắng thành thành thật thật ngồi ngốc trong phòng học.

Phòng khi bị người chặn đường là thứ nhất, tránh mặt “bạn trai” là thứ hai.

Mấy ngày đầu, đa số học sinh đều ôm tâm tư âm thầm quan sát, tìm hiểu tình địch, không có đến gây phiền phức, Tạ Ninh cũng làm bộ như không thấy, cuộc sống cứ thế trôi qua.

Quan sát được mấy ngày, cao trung Dương Trừng bắt đầu xao động mãnh liệt.

Nói hai người đã kết giao, nhưng cả ngày lại không nói với nhau một câu, thậm chỉ có thể nói rằng, về cơ bản là không có giao lưu gì luôn; mà cũng chẳng thấy Đoàn Lăng đối xử với cậu ta có chỗ nào đặc biệt. Nhưng nếu đây là lời vô căn cứ, thì lại chính miệng Đoàn Lăng thừa nhận rồi.

Năm hai nằm ở tầng ba, Hà Mạn Quyển ngồi trên bàn lắc lắc cái chân dài.

“Tôi nghi lắm, cũng không thấy anh Lăng thích cậu ta, có thể chỉ là nhất thời mới mẻ thôi.”

“Vậy sao không tìm em gái?” Chu Thành Thiên bị bá chiếm bàn học ấm ách nói.

“Khờ thế! Con gái nhiều phiền toái! Hơn nữa, với cái mặt ẻo lả kia, cậu ta chắc ‘meo’ cũng lừa dối được nhiều người.”

Hà Mạn Quyển chớp đôi mắt mèo, nói như thật mà phân tích: “Chắc chắn là tùy tiện chơi chơi thôi, hai người này còn không cùng một lớp, cũng chẳng giao lưu cái gì, sao có thể kết giao! Cơ sở tình cảm ở đâu?”

Hà Mạn Quyển có thể xem như là bá vương của năm hai, lớn lên giống mèo, độ linh hoạt cũng giống mèo, ngay cả mắng chửi người khác đều chỉ dùng mày, cậu ta, mèo. Nếu co rằng mọi người nghe lời hắn, không bằng nói hắn giống kiểu ngốc bạch ngọt hơn.

“Miêu Quyển, cứ cho là cậu nói đúng, nhưng mà biết đâu lại là nhất kiến chung tình, trước kia có thấy anh Lăng nói chuyện yêu đương bao giờ đâu.”

“Có cái rắm, mắt anh Lăng thì nhìn nổi ai, từ đâu ra mà nhất kiến chung tình?”

Vài người như thế, cứ cậu liếc mắt một cái tôi phân tích một câu, cuối cùng trước khi giờ nghỉ kết thúc, đồng loạt quyết định cử người lên dạo một vòng tầng năm.

Đường đường là đại ca năm hai lại bị chúng bạn lừa leo cầu thang mà không biết. Đến lúc Hà Mạn Quyển lên đến tầng năm, thực sự phải nói, thời điểm vừa khéo.

Nghỉ giữa giờ buổi sáng hôm nay, rốt cuộc đã có người không chịu nổi muốn là người đầu tiên ‘ăn cua’.

Đến không phải chỉ có một người, mà là một đám, ai nấy áo mũ chỉnh tề, mặc đồng phục như khoác tây trang, vây kín chỗ ngồi của Tạ Ninh không chừa một kẽ hở.

Đi đầu là một nữ sinh mặt quả táo, gương mặt còn lại đứng bên cạnh cô là Cố Tử Chân.

“Làm phiền bạn học Tạ Ninh, chúng tôi là người ở hội học sinh.”

Tạ Ninh còn đang chọc chọc học bá đeo kính gọng đen bàn trên để hỏi đề, bỗng bóng người đen kịt xuất hiện che lấp ánh sáng mặt trời. Cậu liếc nhìn cái cà vạt của bọn họ đều cùng đeo một cái kẹp sang trọng. Chưa đến hai giây, học bá bàn trên đã đi mất bóng.

“Các cậu…tìm tôi?”

Việc nên tới sẽ tới thôi, Tạ Ninh buông bút, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng thật ra nội tâm đã hoảng đến dựng tóc gáy.

Có mười phút nghỉ giữa giờ mà thôi, mấy người này sao lại tìm đến cùng lúc thế này?

Tuy biết đây là trong sách, nhưng Tạ Ninh thời còn là học sinh luôn được thầy cô, bạn bè yêu mến, thật sự chưa trải qua trường hợp như thế này bao giờ.

“Là chuyện này, để giao lưu học tập cùng với các trường nước ngoài, truyền đạt lại thái độ, quan điểm độc đáo của Dương Trừng; học kỳ này chúng tôi đã thành lập phương án mới, chủ yếu nhắm vào các học sinh có chất lượng toàn diện hàng đầu.”

Mặt quả táo cao không đến một mét sáu, nhưng khí thế phải hơn một mét tám, lúc này âm thầm quan sát bạn học. Ai cũng đều cảm thấy Tạ Ninh bị dồn ở góc tường nom nhỏ yếu, đáng thương lại bất lực, họ có cảm giác vui sướng khi người gặp họa.

Khi nói đến hai chữ “nhằm vào”, nụ cười ngọt ngào nơi thiếu nữ mặt quả táo tràn ra, “vết cắn” cũng hiện rất rõ ràng.

“Trải qua khảo sát nhiều mặt, bạn học Tạ Ninh vẫn luôn ổn định ở top 3 dĩ nhiên là lựa chọn phù hợp nhất, đây cũng là nguyên nhân đến quấy rầy bạn hôm nay.”

Trước mắt mà nói, cốt truyện chính trong sách gốc còn chưa có triển khai, mà những sự kiện lớn này đều là đi theo tuyến thời gian phát triển của nhân vật chính.

Tạ Ninh không tìm được đối sách phù hợp, hơn nữa vốn dĩ đang rất khẩn trương, lúc này không có đáp lời, có chút mê man chờ cô nàng nói tiếp.

Nhân tiện, cậu liếc nhìn thật nhanh khoảng trống hơi lớn giữa hai người phía trước, hướng về phía đối diện cửa lớp học.

Thấy Tạ Ninh không nói tiếp, độ cong nơi khóe miệng của mặt quả táo không đổi, mà thanh âm lại ngọt thêm bảy phần.

“Nhưng mà cậu có thể yên tâm, chương trình trao đổi học sinh diễn ra một tuần, thời gian là cuối tháng, thời điểm mà chương trình học tương đối thoải mái, nhất định sẽ không chậm trễ tiến độ học tập của bạn Tạ Ninh đâu.”

Giọng điệu này, sao giống như cậu đã đáp ứng vậy???

“Cảm ơn, nhưng tôi không định báo danh.” – Tạ Ninh nhanh miệng sửa lại.

“Bạn học Tạ Ninh, bạn hình như đang có hiểu lầm.”

Khuôn mặt quả táo nghiêng đầu cười duyên, độ ngọt ngào lại tăng, lộ ra hai lúm đồng tiền đáng yêu: “Suy xét vì thanh danh trường học, lần này danh sách đề cử không dựa vào học sinh nào báo danh. Chúng mình chỉ phụ trách liệt kê ra những ứng cử viên đủ điều kiện, cuối cùng là toàn thể học sinh bỏ phiếu, chọn ra người thích hợp nhất trong cảm nhận.”

…Học sinh bỏ phiếu? Còn mệt bọn họ phải nghĩ ra lắm trò.

Khi nghe được mấy chữ “trao đổi học sinh”, sắc mặt Tạ Ninh liền thay đổi.

Đoạn cốt truyện này là một tháng sau, nhân vật chính dùng để tránh né người nào đó ở Dương Trừng theo đuổi, như thế nào lại úp lên đầu cậu? Hay là vốn dĩ có vụ này mà tác giả không viết?

Cẩn thận nghĩ lại, kế hoạch được định ra lúc hai người còn chưa chia tay, mục đích ban đầu là đá “bạn trai của Đoàn Lăng” ra khỏi trường học, cũng coi như hợp lý đấy.

Ở trung học tư thục Dương Trừng, hội học sinh nắm giữ một nửa quyền phát ngôn. Như nghĩ đến cái gì, Tạ Ninh nhìn về phía Cố Tử Chân, người chỉ cười mà không nói câu nào đứng bên cạnh mặt quả táo.

Dù sao một tháng sau, danh sách cũng sẽ ghi tên Đoàn Lăng vào, cho dù bây giờ bỏ phiếu cái gì thì về cơ bản đều không có ý nghĩa.

Nhưng cậu vẫn có điểm tức giận.

Thay vì nói rằng những người này đến thông báo cho cậu, không bằng nói là khoác lên tên tuổi hội học sinh, quang minh chính đại đến gây phiền toái. So với lén lút đối phó, rõ ràng trêu đùa cậu trước mặt bao người sẽ càng thích thú hơn.

Cảm xúc hoảng loạn dần dần được ổn định, Tạ Ninh tính toán định từ chối thêm lần nữa, nhưng thoáng nhìn mấy người trước mắt ẩn ẩn biểu tình vui vẻ, lời chuẩn bị nói dừng ở bên miệng.

“…Có những ai?”

Vẻ tươi cười trên mặt quả táo hơi ngừng lại: “Cái gì?”

“Không phải nói có mấy người được đề cử sao? Trừ bỏ tôi còn có ai nữa?”

“Còn có…bốn người nữa.”

Tạ Ninh truy hỏi: “Cậu có ở trong số đó không?”

“Hử?”

“Nếu là tổng hợp các học sinh có tố chất nổi bật, cậu nhất định cũng phải có tên chứ.”

Giống như tính cách của bản thân, Tạ Ninh nói chuyện chậm rãi nhỏ nhẹ, giọng nói dịu dàng từ đôi môi đỏ tươi cất lên, phối hợp với đôi mắt trong sáng ngây thơ, khiến người ta không phân biệt được lời nói khen chê.

Hai bên má quả táo ửng đỏ, đôi tay nắm lấy vạt váy, ảo não nhìn về phía Cố Tử Chân như cầu cứu.

Tạ Ninh nháy mắt đã xác định được nguồn gốc sự ác ý.

Trong phòng học đột nhiên trở nên yên tĩnh, học sinh phía sau Cố Tử Chân trộm nhỏ giọng nói cái gì đó bên tai hắn ta, nụ cười của Cố Tử Chân cứng đờ, quay đầu nhìn lại.

Nhìn qua khe hở phía trước, Tạ Ninh cũng chú ý tới Đoàn Lăng đang đi ngang qua lớp 12/3, Hà Mạn Quyển đi ngay bên cạnh đang giương nanh múa vuốt nói cái gì đó, ngoài cậu ta ra còn có một nam sinh cao lớn không có biểu cảm gì.

Cả nửa ngày, đám người tới tìm cậu gây khó dễ cũng không quên sắp xếp người trông chừng.

Nhưng không khí cũng chỉ ngưng đọng vài giây, Đoàn Lăng như có như không mà liếc nhìn phòng học, lại giống như chẳng có việc gì mà đi qua, chỉ có Hà Mạn Quyển bỗng chốc im miệng trợn tròn mắt.

Giữa lúc mơ hồ, Tạ Ninh tựa như nghe được tiếng thở phào trút được gánh nặng của mọi người trong lớp.

“Chúng tôi đương nhiên là được mọi người đề cử.” – Cố Tử Chân quay đầu lại, thong thả đáp lại lời tra hỏi.

Trên khuôn mặt của hắn treo nụ cười tươi như được tắm mình trong gió xuân ôn hòa, che giấu đáy mắt lạnh lẽo, càng thêm mấy phần khinh thường.

Không chỉ riêng Cố Tử Chân, hơn nửa số người ở đây đều như thế. Thật ra mới vừa rồi, mặt quả táo như có điều muốn nói lại thôi, há miệng thở dốc.

“Tạm thời trường đối tác trong dự kiến là Nam Cao, đây là cơ hội giao lưu với trường quốc tế, thật sự không nên bỏ qua. Cùng là ứng cử cử viên, Tạ Ninh, mong được chỉ giáo nhiều hơn.”

Cố Tử Chân nói rất có thâm ý, đồng thời đưa tay về phía cậu.

Tạ Ninh không bắt tay lại, bình tĩnh nhìn hắn trong chốc lát, đứng lên nói: “Tôi biết rồi, có thể phiền cho đi qua không?”

Cố Tử Chân còn chưa trả lời, một người khác đứng bên cạnh đã nóng nảy: “Cậu đi đâu? Lớp 12/1 hả?”

Tạ Ninh hời hợt lướt qua: “Tôi đi WC.”

“…”

Đi lớp 12/1 làm cái gì? Tìm vai chính ấy hả?

Cậu chỉ là một tên pháo hôi tồn tại hai dòng văn, ngay giây tiếp theo đều có thể bị cho chia tay, mấy người này lãng phí thời gian lên người cậu thật chẳng có ý nghĩa gì.

Lửa giận hỗn loạn dần nguôi ngoai, khi nghĩ đến bao gồm cả Cố Tử Chân, vận mệnh của tất cả các vai phụ đều đã bị cuốn sách sắp xếp, Tạ Ninh thậm chí còn thấy hơi đồng tình với bọn họ.

Nhưng mà cũng không thấy vai chính được tự do bao nhiêu. Một tháng sau, vì mối quan hệ hỗn loạn với mấy nhân vật nam khác, Đoàn Lăng không nhịn được nữa chủ động ghi danh trao đổi học sinh sang trường khác để được thanh tĩnh, không ngờ tới ngược lại lại dẫn về một đống đào hoa khác.

Khi Tạ Ninh từ phòng học đi ra, mấy người Đoàn Lăng đang dựa vào cửa sổ hành lang, nhìn qua giống như là đang trò chuyện, kỳ thật chỉ có miệng Hà Mạn Quyển hết mở lại đóng.

Chủ nhiệm giáo dục Ngô Bội đang đi tuần tra tầng năm, vốn dĩ đã lướt qua đám người Đoàn Lăng rồi, nhưng khó mà nhịn được bệnh nghề nghiệp, tay chắp sau lưng bước lùi lại.

“Biết bên ngoài nói phong cách trường chúng ta như thế nào không? Là cái bãi rác giống Nam Cao đấy! Quy định của nhà trường về cách ăn mặc thì không nghe, em nhìn xem các em cài được bao nhiêu nút, thời tiết nóng thế à?”

Ở cao trung Dương Trừng, không chỉ bối cảnh học sinh khổng lồ mà ngay cả các giáo viên cũng không bình thường, trong đó thần bí nhất, khó lường không ngờ chính là chủ nhiệm giáo dục hói đầu Ngô Bội.

Mị lực của vạn nhân mê tuy lớn, nhưng sẽ luôn gặp được một ít thiên địch không ưa nhìn mặt. Ngô Bội bị học sinh lén gọi là Bát ca, không phải danh hiệu đáng kính gì, mà là do ông lắm mồm thôi.

Chủ nhiệm giáo dục rất thích tìm Đoàn Lăng gây khó dễ. Mà không hiểu tại sao, bố mẹ từ trước giờ luôn cưng chiều bọn họ thế nhưng chỉ cần nhận được một cuộc gọi từ Bát ca là ngay lập tức trở thành hung thần ác sát. Theo một góc độ khác mà nói thì Bát ca là kẻ thù chung của toàn trường, trừ Tạ Ninh.

“Chủ nhiệm nói đúng.”

Hà Mạn Quyển luôn luôn bướng bỉnh khó được một hôm mà không cãi lại, nhưng cũng chẳng ngoan ngoãn mà cài cúc áo.

Phải cài hết cúc áo sơmi mới không bị tính là rác rưởi, vậy sợ rằng ngoại trừ hội học sinh theo phái đứng đắn, Dương Trừng còn lại toàn là rác rưởi.

Chỉ cần không cãi lại, Bát ca sẽ chỉ động mồm động mép, bình thường học sinh bị bắt lại cũng ngoan ngoãn nhằm đối phó cho qua, Đoàn Lăng mí mắt còn không thèm nâng lên một chút, trực tiếp không phản ứng.

“Hai ngày trước bên Nam Cao tới gây sự, có phải hay không cũng vì mấy đứa, không khí nhà trường đều bị….!”

Ngô Bội còn chưa nói xong, đột nhiên Đoàn Lăng rút tay từ trong túi ra, động tác này đáng sợ tới mức khiến ông chú đã mấy chục tuổi co rụt cổ lại, lời nói kế tiếp bị kẹt luôn.

Tìm phiền toái nhiều, Ngô Bội cũng không phải chưa ăn qua quả đắng. Đoàn Lăng mà nổi điên thì cái gì mà bối phận người lớn tuổi, ngay cả cổ vật trong phòng hiệu trưởng cũng bị hắn đập hết. Kiểu người này ai mà không cảnh giác cho được.

Nhưng mà Đoàn Lăng chỉ là từ trong túi lấy ra một cái cà vạt đồng phục.

“…”

“Phụt.”

Hà Mạn Quyển thấy hết quá trình, lập tức quay đầu đi nhịn cười, chủ nhiệm Ngô tự biết mình mất mặt mũi, cái mặt già đỏ lên, liếc xéo hắn một cái.

“Hà Mạn Quyển, chỉ có 10 phút nghỉ giữa giờ, một đứa năm thứ hai như em còn có thể lên tầng năm hóng gió, do sách không đủ xem hay việc học quá nhẹ nhàng, có cần tôi nói tình huống của em cho bố em biết không?”

Cái này thì Hà Mạn Quyển cười không nổi được nữa.

Đi WC bắt buộc phải đi qua phòng học lớp Một, khi Tạ Ninh đến gần, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó giận mà không nói của Đoàn Lăng, trong lòng còn tò mò không biết chuyện gì xảy ra. Đoàn Lăng cả thời gian nghỉ giữa giờ chưa nói câu nào đột nhiên mở miệng.

“Lại đây.”

Cách lúc chuẩn bị vào học còn có một phút đồng hồ nữa, dòng người trên hành lang đã vãn đi hơn phân nửa, đa số học sinh đều đã về chỗ hoặc ở bên cửa sổ hóng hớt nhìn xung quanh, vậy nên hành lang cũng không quá ầm ĩ.

Thanh âm của Đoàn Lăng không lớn, nhưng đủ để những người đang chú ý vào hắn nghe thấy được.

Ngô Bội bị chặn lời khiển trách, đám người Cố Tử Chân đang từ lớp 12/3 đi ra tới cầu thang, Hà Mạn Quyển không rõ vì sao chợt quay đầu, hành lang không ồn ào nay lại càng yên tĩnh.

Bước chân của Tạ Ninh dừng lại, không chắc chắn hắn có phải đang nói chuyện với cậu hay không.

“Đừng lề mề, không phải tôi nói rồi sao.”

Giọng điệu Đoàn Lăng dần dần bực bội, trong mắt đen như có gợn sóng phập phồng, bình tĩnh nhìn Tạ Ninh đang ngây ngốc.

Cà vạt màu đỏ thẫm rủ xuống từ bàn tay, Đoàn Lăng hơi nghiêng đầu, cần cổ trắng nõn và duyên dáng lấp ló nơi viền cổ áo được nới lỏng một cúc, khiến mấy người đứng gần yết hầu giật giật.

“Tạ Ninh, thắt cà vạt cho tôi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play