Bình tĩnh mà nhìn nhận thì ít nhất với điều kiện bên ngoài, Đoàn Lăng thật sự là vạn nhân mê danh xứng với thực.

<Vạn nhân mê chỉ muốn đánh người> tuy rằng tên nghe rất A(*), nhưng xác thực là văn chủ thụ.

(*):ngầu (thuật ngữ mạng)

Là vai thụ chính trong truyện, ngũ quan của Đoàn Lăng ở thời niên thiếu so với người đàn ông anh tuấn, cao lớn, khó gần sau này không có chút liên quan nào. Nếu bỏ qua đôi con ngươi màu đen mờ mịt lệ khí cùng vầng trán có chút hung dữ, thì cậu ta sẽ chỉ là một mỹ thiếu niên môi hồng răng trắng mà thôi.

Không biết những người khác có cảm nhận gì nhưng với Tạ Ninh mà nói, khí chất ngạo nghễ của nhân vật chính đã lấn át hoàn toàn đặc điểm ngũ quan, đẹp như một đóa hoa, nhưng cũng là một đóa hoa nguy hiểm khiếp người.

Tóc đỏ dẫn đầu theo tầm mắt nhìn qua, trong mắt lộ vẻ khinh thường: “Ha, bé ngoan đằng kia á? Đối tượng của cậu?”

Trước mặt bao người, Tạ Ninh cũng không biết nên phản ứng như thế nào, cậu cứng nhắc cười với tóc đỏ một cái, âm thầm di chuyển bước chân, lợi dụng Hà Mạn Quyển để chặn đi ánh mắt đối diện.

Hà Mạn Quyển nửa giờ trước còn tràn ngập ý thù địch với thân phận của cậu, lúc này lại như hiến dâng vật quý đẩy cậu ra ngoài: “Trốn sau lưng tao làm gì? Anh Lăng gọi mày đó!”

Lại bị ánh đèn sân khấu chiếu đến, Tạ Ninh: “….”

6 giờ, tiếng chuông tan học vang lên, đám đông tụ tập ở cổng trường ngày càng dày đặc, con đường trước cổng chốc chốc lại vang lên tiếng còi xe, nhưng lúc này không một ai vội vàng tan học trở về nhà, người nào người nấy lưu luyến ở cổng trường vừa hóng nhiệt vừa kề tai nói nhỏ.

Trung học tư thục Dương Trừng cùng Nam Cao xung đột chẳng phải ngày một ngày hai, nhưng gióng trống khua chiêng đến trước cổng trường như thế này vẫn là lần đầu tiên.

Mắt thấy học sinh tụ lại gần càng ngày càng nhiều, Tạ Ninh cũng ý thức được rằng không thể che giấu thêm nữa, căng chặt da đầu, cứng rắn tiến về phía trung tâm, mặc niệm vô số lần rằng sẽ đảm nhiệm vai trò là công cụ của nhân vật chính thật tốt.

Khi đến bên người Đoàn Lăng, cậu nhạy bén chú ý thấy hạ thân đối phương có hơi nghiêng sang một bên, động tác này tựa như đang nhắc nhở cậu, đủ rồi, đừng tiến gần hơn nữa.

Tạ Ninh hơi ngây người, bước chân dừng lại, nghĩ nghĩ, lại dịch ra xa thêm một chút.

“Là cậu ta?”

Thật không nghĩ tới Tạ Ninh dám lộ đầu, tóc đỏ nhìn từ trên xuống đánh giá, vốn định nói “Loại mặt hàng này dám so với Tiểu Mạo?” hòng đánh đòn phủ đầu trước mặt đối phương. Nhưng nhìn đến đôi mắt run rẩy long lanh của Tạ Ninh, cổ họng chợt nghẹn, lời đến bên miệng cũng không hiểu sao sửa lại.

“Cái này…dù cậu có đối tượng rồi nhưng vẫn phải cùng tôi đi xem Tiểu Mạo, tên ngốc đó…”

Một đến hai đi, kiên nhẫn của Đoàn Lăng rốt cuộc cũng hao hết, giữa chừng tóc đỏ đang nói chuyện, chiếc cặp trong tay hắn đã vung lên mặt đối phương.

‘Phanh’ một tiếng trầm vang, cặp sách rơi xuống đất, lỗ mũi tóc đỏ chảy xuống hai dòng máu đỏ tươi.

Đoàn Lăng liếc xéo: “Vì sao ông đây phải đi xem thằng ngu ấy?”

Biến cố xảy đến quá bất ngờ, khoảnh khắc ấy những tiếng đàm luận chợt yên lặng, Tạ Ninh đứng ngay sát đấy chứng kiến hết thảy chỉ có thể hít khí lạnh.

Có lẽ là tiếng cậu hít thở hơi lớn, dẫn tới Đoàn Lăng ghé mắt nhìn lướt qua.

“Đệt!” Tóc đỏ đầu vuốt ngược đứng phía sau chửi bậy một tiếng: “Mày ngấm ngầm giở trò?!”

Đôi mắt đào hoa của Đoàn Lăng nheo lại, như có gợn sóng lăn tăn lấp lóe đầy mong chờ: “Sao? Muốn động thủ?”

Tạ Ninh quay đầu, vừa hay nhìn thấy đầu lưỡi đỏ thắm của hắn liếm liếm môi, nhãn cầu như quả nho chỉ chực chờ nhảy vào một trận chiến rực lửa.

Động thủ? Ai muốn động thủ?

Mấy người bên Nam Cao đầu muốn ngốc luôn, hai mặt nhìn nhau, tìm xem có thằng cháu nào ngu đến mức muốn động tay động chân ở cổng trường người ta?!

Tóc đỏ đau đớn bịt kín mũi tức giận mắng mỏ: “Đoàn Lăng, mày cmn thôi đi, có lúc nào mày không muốn đánh nhau?”

Đánh đấm hết lần này tới lần khác đều đội cái nồi “phòng vệ chính đáng”, làm cho những ai không biết rõ chân tướng đều nghĩ là bọn họ khiêu khích trước.

Tuy bị một cái cặp phang vào nhưng người của Nam Cao cũng không mất trí đi gây chiến ở cổng trường nhà người khác, tuy rằng Dương Trừng phần lớn là hoàng tử công chúa được nuông chiều từ bé, nhưng bọn chúng cũng làm sao địch lại được người đông thế mạnh.

Thoáng nhìn Đoàn Lăng bắt đầu nắm chặt tay, tóc đỏ nhớ tới ác mộng ngày xưa, vô thức lui về sau nửa bước, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ngoài miệng còn cố uy hiếp: “Đoàn Lăng mày thật sự không đi? Nhưng anh Mạnh…”

“Không đánh thì cút!”

Đoàn Lăng mắng to, một chân đá về hướng tóc đỏ. Lần này đã học khôn hơn, tóc đỏ né tránh một cách khó khăn, phải để tiểu đệ phía sau chống cho mới không bị ngã.

Giơ tay lên nhìn thời gian, bực bội trên mặt Đoàn Lăng ngày càng rõ, mặc kệ cái đám phế vật chỉ dám ngoài miệng lẩm bẩm, đẩy cái tên tóc đỏ đang chặn đường ra muốn bỏ đi.

Chưa đi được hai bước, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó, chân dừng bước, quay đầu lại nhìn Tạ Ninh còn đang đứng ngây một chỗ.

“Này, ngốc cái gì đấy?!”

Ở đây không chỉ có đám tạp nham của Nam Cao, ngoài ra còn có một đám người trường bọn họ, thanh âm của Đoàn Lăng cất lên không lớn không nhỏ: “Tôi đưa cậu về.”

So với tình huống bị lũ côn đồ trường bên ngoài bao vây, và nhân vật chính tính tình hung bạo đang dần bỏ xa, Tạ Ninh vẻ mặt đưa đám cuối cùng vẫn là chạy theo…

Đều là cái gì với cái gì vậy…

“Ha ha ha mấy thằng cháu mau cút về Nam Cao đi.””

Cứ như chính mình mới là người đánh cho tóc đỏ chảy máu mũi, Hà Mạn Quyển diễu võ dương oai: “Cái tên Mạo-da-chó đáng ghét cuối cùng cũng chịu ngậm mồm, anh Lăng chắc chắn thoải mái hơn không ít nhỉ, hắn…”

Nói nói, chợt thoáng nhìn sang vẻ mặt âm trầm của Cố Tử Chân, Hà Mạn Quyển rốt cuộc nhận ra có điều không đúng.

Nhìn hai bóng người một trước một sau, Hà Mạn Quyển từ xa xa nhìn thấy Tạ Ninh ngồi lên xe của Đoàn gia, gương mặt tươi cười xán lạn.

Đại não đình trệ nửa phút, Hà Mạn Quyển nhảy dựng lên.

“Thằng ẻo lả! Tạ Ninh!!!!!”

Nhờ một câu của Đoàn Lăng “Ông đây có đối tượng rồi” cùng với tiếng hét của Hà Mạn Quyển; tối hôm đó, không chỉ trên dưới cao trung Dương Trừng, mà ngay cả con vẹt của chú bảo vệ cũng không ngừng kêu hai tiếng “Tạ Ninh”.

***

Trong nguyên tác, hoàn toàn không có cốt truyện giữa nhân vật chính cùng với bạn trai qua đường đầu tiên là cậu đây, càng đừng nói đến hình thức hai người ở chung, chỉ là một pháo hôi hai dòng văn mà thôi. Theo Đoàn Lăng ngồi trên chiếc xe xa hoa, cảm giác hiện tại của Tạ Ninh chính là hai chữ…

Ngượng nghịu.

Nếu không có ký ức của nguyên chủ thì cậu cũng không ngượng ngùng đến mức như vậy, đằng này biết rõ sự tình cùng tiền căn hậu quả về sau, ngoại trừ xấu hổ thì cũng chỉ còn lại tâm trạng ‘sống không còn gì luyến tiếc’.

Tuy chỉ là pháo hôi không được nổi hai dòng văn, thế giới trong sách xem ra cũng tự động bổ sung giả thiết khác. Thân thế của nguyên chủ cũng không tính là máu chó, chỉ có thể nói là thăng trầm trầm trầm trầm trầmmm…

Tạ gia từng là nhà giàu mới nổi cũng có chút danh tiếng ở thành phố A, nhờ vào phương pháp chế đường bí truyền mà mở xưởng làm kẹo, mấy năm sau liền hô mưa gọi gió. Không ngoa chút nào khi nói thành phố A từ người già đến trẻ nhỏ đều đã thưởng thức qua kẹo kim cương nhà họ.

Là con trai nhà giàu mới nổi, nguyên chủ là một cậu ấm áo cơm chẳng cần lo, nhưng Tạ tiểu thiếu gia cũng không rực rỡ được bao lâu thì ông chủ Tạ đã bị người ta lừa một phen, khiến cho việc buôn bán suốt ba năm qua của xưởng kẹo trong chớp mắt kề cận việc phải đóng cửa.

Ngày ấy vừa đúng thời điểm sinh nhật mười tám tuổi của nguyên chủ, ông chủ Tạ – người bố già đơn thân đã ôm Tạ Ninh khóc suốt đêm, lễ trưởng thành đầy nước mắt.

Trung học Dương Trừng là trường tư thục dành riêng cho kẻ có tiền, nên Tạ gia phá sản tất nhiên sẽ không thể gánh được học phí cao quý. Học kỳ mới bắt đầu, ôm ý nghĩ không muốn để lại điều gì tiếc nuối, nguyên chủ trước khi xin thôi học đã thổ lộ với Đoàn Lăng.

Sau đó…bọn họ liền kết giao.

Đoàn Lăng là ai?

Ngoài việc là vạn nhân mê chúng tinh phủng nguyệt(*), còn là con trai độc nhất của Đoàn Thiên Thành, đại gia thương nghiệp lớn nhất ở thành phố A.

(*)cái rốn của vũ trụ, được mọi người ngưỡng mộ

Tạ gia là bán kẹo hình kim cương, còn Đoàn gia là buôn kim cương hàng thật giá thật!

Đồ dỏm leo lên làm chính phẩm, vừa nghe tin tức này, ông chủ Tạ suýt nữa cười tươi như hoa.

Xưởng kẹo của Tạ gia tuy đã bên bề vực phải đóng cửa, nhưng cố cầm cự thì cũng có thể hoạt động thêm một đoạn thời gian. Vậy nên ông chủ Tạ đưa ra quyết định cuối cùng, bán hết bất động sản trên danh nghĩa để chống đỡ nhà xưởng, đưa Tạ Ninh về tiểu khu xưa cũ do ông nội để lại, kéo dài thời gian và bám vào quan hệ với Đoàn gia rồi mượn cơ hội này để một lần nữa lại là nhà giàu mới nổi.

Biết được sự tình, tâm tư Tạ Ninh càng thêm nặng nề, ban đầu còn cảm thấy chuyện chẳng liên quan tới mình, nhưng trước khi xuyên trở về cậu chỉ có thể tiếp nhận cục diện rối rắm này của nguyên chủ.

Đoàn Lăng thế mà lại biết nhà cậu ở đâu, hắn ngồi trên xe riêng báo địa chỉ cho tài xế, nhưng đó lại là địa chỉ biệt thự trước khi chuyển nhà của, cách trường học cũng không xa, nhưng lệch vị trí.

Tạ Ninh há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không lên tiếng sửa lại.

Mục đích của nguyên chủ cũng không đơn thuần, tất nhiên sẽ không để tình huống trong nhà bại lộ, càng là gia đình giàu có thì càng để ý đến môn đăng hộ đối. Nhà giàu mới nổi với nhà giàu mới nổi nhưng phá sản, bên nào có giá trị hơn thì không cần phải nói nữa rồi.

Mặc dù Tạ Ninh biết rằng, dựa vào Đoàn Lăng để thay đổi tình hình của Tạ gia về cơ bản là không thể.

Dù sao thì không bao lâu nữa cũng sẽ chia tay, cậu cứ theo quyết định lúc trước của nguyên chủ mà tới, đỡ phải biến khéo thành vụng.

Đôi tình nhân trên danh nghĩa trầm mặc ngồi ở ghế sau, Tạ Ninh ôm cặp sách, mang theo sự tò mò đối với vai chính, cứ liên tiếp liếc nhìn Đoàn Lăng.

Làn da trắng nõn không chút tì vết cùng ngũ quan xinh đẹp như tranh sơn dầu, nếu không phải sự nghiêm nghị giữa mi mục không tản bớt, thì vẻ ngoài của vai chính ưu việt tới mức vượt qua cả đường ranh giới tính.

Tạ Ninh âm thầm cảm khái, có lẽ chỉ có loại túi da mà bất kể là nam hay nữ cũng đều sẽ hãm sâu này mới có thể được xưng là vạn nhân mê.

Ánh mắt miêu tả theo sườn mặt của Đoàn Lăng, tuy cậu không phải kiểu người coi trọng vẻ bề ngoài nhưng ánh mắt vẫn có chút đăm đăm, càng đừng nói mấy người nhìn mặt mà yêu đương.

Giữa chặng đường, Đoàn Lăng rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Nhìn đủ chưa?” Hắn nhướn mày, ngữ khí không tốt: “Còn nhìn thì ném cậu xuống đấy.”

Hắn không giống như là đang nói đùa, Tạ Ninh cũng không có dám đùa với hắn.

“Gần đây có nhà ga không?”- Tạ Ninh nhỏ giọng hỏi.

Đoàn Lăng tháo một bên tai nghe xuống, nhướng mày hỏi lại: “Có một trạm phế liệu, đưa cậu đến nhé?”

Tạ Ninh không nói gì nữa.

“Lần sau, tôi gọi cậu tới thì tới ngay, đừng lề mề.”

Không sợ vạn nhân mê biết đánh nhau, chỉ sợ vạn nhân mê biết đánh nhau lại còn thông minh, biết làm thế nào để mình thoát khỏi phiền toái.

Tạ Ninh nhớ tới suất diễn dài hai dòng văn của mình, tuy rằng không nhất định sẽ có lần sau để thể nghiệm việc chắn thương, nhưng cảm giác được ánh mắt Đoàn Lăng vô cùng áp bách, đành phải máy móc gật gật đầu như thạch cao thành tinh.

Toàn bộ hành trình mười phút sau không có ai nói chuyện, hai bên tai Đoàn Lăng nhét tai nghe, cúi đầu nghịch di động, hoàn toàn không có ý định giao lưu với cậu. Độc thân vui vẻ đã hai mươi năm đột nhiên bị nhét cho một tên bạn trai, Tạ Ninh ngồi nghiêm chỉnh, mồ hôi lạnh chảy ròng, so với Đoàn Lăng còn không được tự nhiên hơn.

Tuy là nói các cặp đôi mới hẹn hò đều sẽ có mấy ngày xấu hổ ngập bong bong màu hồng, nhưng sự xấu hổ của họ chỉ có mang theo vôi cứng, không cẩn thận sẽ có nguy cơ nghẹt thở.

Vai chính nhất thời nảy ý tưởng, mấy ngày trước đáp ứng lời tỏ tình của nguyên chủ, tuy là trong lòng hai người đều hiểu rõ nguyên nhân sâu xa mà không nói ra, nhưng tại thời điểm ấy họ không có bất kỳ thỏa thuận cũng như tuyên bố nào, chỉ là gặp dịp thì chơi. Khách quan mà nói, hiện tại trông bọn họ thật đúng là một cặp tình nhân đoan chính.

Tưởng tượng như thế, Tạ Ninh đổ mồ hôi càng thêm dữ dội, nghĩ đến mấy ông lớn đằng sau Đoàn Lăng trong tương lai, chỉ hận không thể nhảy xuống xe ngay giữa đường.

Thật vất vả chịu đựng được đến cổng tiểu khu, cậu nói lời cảm ơn rồi vội vàng xuống xe.

Trước khi rời đi, Đoàn Lăng hạ cửa kính: “Ngày mai…”

“Ngày mai tôi tự đi học được rồi!” Tạ Ninh nhanh miệng ngắt lời, còn tiện đà bổ sung: “Tan học tôi cũng có thể tự đi về.”

Nghe cậu nói như vậy, sự giận dữ trên khuôn mặt Đoàn Lăng lắng xuống, ánh mắt tán thưởng nhìn Tạ Ninh cũng biết hiểu chuyện.

“Tùy cậu.”

Tạ Ninh cười gượng, vẫy tay với hắn: “Vậy…ngày mai gặp.”

Chờ đến khi siêu xe của Đoàn gia rẽ ở góc phố, Tạ Ninh mới cười khổ hạ tay xuống, quay đầu nhìn thoáng qua tiểu khu vừa xa lạ lại vừa quen thuộc này, bả vai suy sụp.

Khu biệt thự thì luôn vắng người, không nói đến việc nơi này cách chỗ ở hiện tại của nguyên chủ vô cùng xa….Vấn đề là cậu còn không biết đi về kiểu gì.

***

Thời điểm trời tối đen Tạ Ninh mới về đến nhà, đã 7 giờ tối rồi.

Cụ tổ của Tạ gia để lại căn nhà cũng không lớn, hai phòng ngủ một phòng khách hơn 60m vuông, nằm trong một tiểu khu xưa cũ chắc cỡ 50 năm. Tạ gia dọn vào ở một tháng, cả tiểu khu đều đã biết nhà số 3 có một người đàn ông mập mạp cùng một đứa bé xinh đẹp chuyển đến.

Mới vừa bước vào cửa, bố Tạ đã vui mừng tươi cười ra đón: “Ninh Ninh, hôm nay sao về muộn vậy, cùng cậu Đoàn hẹn hò đúng không?”

“Cậu ấy tên Đoàn Lăng.” Tạ Ninh đổi giày, bất đắc dĩ nói.

Kỳ quái, đây rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Tạ Ninh đối với ông bố cho không này lại hoàn toàn không thấy lạ lẫm, thậm chí còn cảm thấy thân thiết một cách quỷ dị.

Trong trí nhớ, tuy bố Tạ làm ăn buôn bán luôn bị lừa nhưng đối với đứa con trai là nguyên chủ đây lại rất tốt.

“Có tiền thì là thiếu gia.” Bố Tạ vô tư vẫy vẫy cái muôi, chẳng có chút kiêu ngạo của nhà giàu mới nổi: “Sao? Bắt lấy được không?”

“Cái gì?”

Bố Tạ hóng hớt hỏi: “Muộn vậy mới về thế không phải  hẹn hò à?”

Tạ Ninh mặt trắng bệch, nếu nói là thẹn thùng chi bằng nói là hoảng sợ thì đúng hơn.

“Không phải!”

Hẹn hò? Cậu không có tà tâm cũng không to gan vậy đâu.

Ham sắc đẹp thì hậu quả chính là một tương lai không thấy được ánh mặt trời. Nếu hẹn hò thật, mấy hũ dấm theo đuổi Đoàn Lăng chỉ sợ là nhắm vào cậu đến thiên hoang địa lão.

“Ồ, không việc gì, cũng không vội, mấy đứa mới ở chung, cứ từ từ mà tiến.”

“…”

Lúc bố Tạ vào bếp bận rộn, Tạ Ninh mới có thể vào toilet, chân chính nhìn diện mạo mới của mình.

So sánh với giọng nói hào sảng cùng vẻ ngoài tròn trịa của bố Tạ, cậu lớn lên nhìn rất tinh tế.

Cậu không biết vốn dĩ nguyên chủ nhìn như thế nào, nhưng nhìn vào trong gương, đây vẫn là gương mặt ở thế giới kia của cậu, chẳng chút liên quan nào với ngoại hình bố Tạ.

Nếu hai người đi trên đường thì hoàn toàn không giống cha con, càng giống như một tiểu thiếu gia đưa đầu bếp đi dạo vậy.

Cơ mà bố Tạ chỉ là béo, chứ chẳng có tí tay nghề nấu ăn nào.

Lúc ăn cơm, Tạ Ninh im lặng nuốt thức ăn “đen thui” vào miệng, một lần nữa chui vào trong bếp nấu hai bát mỳ, cùng lót bụng với bố Tạ đang xấu hổ đỏ bừng mặt.

“Tạ Ninh à, có phải bố quá vô dụng hay không…”- bố Tạ dè dặt hỏi.

Tạ Ninh lắc lắc đầu, đổi đề tài: “Bố, nhà xưởng bên kia hoạt động thế nào rồi?”

Nhắc tới xưởng kẹo, đôi mắt bố Tạ bị thịt béo che lấp bỗng sáng lên, lập tức lên tinh thần: “Hôm nay cũng không tệ lắm, không lãi không lỗ! Cứ tiếp tục như vậy có thể kéo dài thêm ít nhất ba tháng, nhưng lâu hơn nữa thì….”

Câu nói kế tiếp bố Tạ không nói nhưng Tạ Ninh đã hiểu rõ, tránh đi ánh mắt mong chờ của ông, im lặng suy nghĩ.

Cho đến tận bây giờ, cậu vẫn không rõ vì sao lại vô cớ mà xuyên vào sách, nhưng việc đã đến nước này, trước khi tìm được biện pháp, cậu chỉ có thể sinh hoạt với thân phận mới.

Ba tháng…thời gian có chút gấp gáp, nhà xưởng thậm chí không thể cố đến lúc cậu tốt nghiệp, hơn nữa để khôi phục quỹ đạo thì yêu cầu tài chính cũng không phải con số nhỏ.

“Con sẽ cố gắng.”

Không nỡ lòng đánh nát hy vọng của bố Tạ, Tạ Ninh chỉ có thể tạm thời hứa hẹn với ông.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời cứ bình thường mà ló dạng, Tạ Ninh ở phòng “người khác” tỉnh giấc.

Căn nhà này cách âm không tốt lắm, rạng sáng 1 giờ, trên tầng có tiếng cửa mở, kỳ thực cậu đã bị đánh thức một lần.

Lần thứ hai tỉnh lại, trên trần nhà vẫn là ảnh chụp lén của vạn nhân mê, Tạ Ninh không thể không thừa nhận bản thân đã thật sự trở thành một nhân vật trong sách.

Mà hôm nay, là ngày đầu tiên trên cương vị là bạn trai của vạn nhân mê.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play