Ngay khoảnh khắc ấy, cuồng phong bất ngờ nổi lên từ bốn phía, gào thét như muốn xé tan không gian. Một luồng gió sắc bén lao thẳng tới trước mặt, nhanh đến mức Vân Niệm chỉ kịp cúi người lùi lại. Tiếng “xoẹt” vang lên, ngọc trâm vấn tóc bị chém đứt, mái tóc đen mượt vốn được búi gọn gàng lập tức xõa tung, chỉ còn dây cột tóc lỏng lẻo níu giữ. 

Vân Niệm theo bản năng sờ lên đầu, tay chạm vào mái tóc rối bù, nàng thở phào: “Còn tốt, còn tốt.”

Suýt nữa thì thành đầu trọc Địa Trung Hải rồi! 

Hệ thống trong đầu hét lên: 【Ký chủ, không ổn đâu! Trận gió này nhanh hơn vừa nãy mấy lần!】 

Vân Niệm đương nhiên nhận ra. Nếu những luồng gió trước còn để lại chút kẽ hở cho nàng thở dốc, thì giờ đây, trận pháp này chẳng chút nhân nhượng, như muốn nghiền nát nàng trong tích tắc. Hàng chục luồng gió sắc như dao ập tới cùng lúc, không cho nàng cơ hội phản kháng. Nàng chỉ có thể cắn răng, hao phí linh lực dựng lên lớp phòng hộ, nhưng trong tình thế này, lớp bảo vệ mỏng manh ấy chẳng khác nào tờ giấy trước lưỡi kiếm – không trụ được bao lâu. 

Đây tuyệt đối không phải Bát Phương Trận! Dù luồng gió đến từ tám hướng, chu kỳ của chúng không đơn giản là “tám đạo gió một vòng” như nàng từng phán đoán. Nàng đã sai lầm, tìm nhầm mắt trận, tự đẩy mình vào tử huyệt của sát trận. 

Không được! Nàng phải bình tĩnh, phải xác định đây là trận pháp gì. Cứ né tránh thụ động không phải cách, linh lực của nàng cũng không đủ để cầm cự mãi. 

Vân Niệm nhắm mắt, cố gắng trấn định. Những luồng gió vừa rồi không hoàn toàn vô nghĩa – tám đạo gió tạo thành một vòng, sau mỗi vòng lại dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nếu tận dụng được khoảng ngừng ấy, nàng có thể tìm ra quy luật. Nhưng chỉ dựa vào lớp phòng hộ là không đủ, nàng cần mạo hiểm hơn. 

Khi vòng gió mới bắt đầu, Vân Niệm nghiến răng, dồn hơn nửa linh lực bảo vệ vài mệnh môn trên cơ thể, rồi dứt khoát mở lớp phòng hộ, phơi bày bản thân dưới cơn bão gió dày đặc. 

“Xoẹt! Xoẹt!” 

Mấy đạo gió hung hãn cắt qua da thịt, đau đớn như ngàn mũi kim đâm vào xương. Vân Niệm không kìm được, bật ra một tiếng rên khe khẽ, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. 

Hệ thống hoảng hốt: 【Vân Niệm, ngươi không sao chứ?】

“Không sao, để ta thử xem!” 

Tám đạo gió trong hai tích tắc liên tục chém lên người nàng. Khi vòng gió kết thúc, nàng chớp lấy khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, vội ngưng tụ linh lực dựng lại lớp phòng hộ, bao bọc bản thân trước khi cơn bão tiếp theo ập tới. Những luồng gió va vào lớp bảo vệ, phát ra tiếng rít chói tai. 

Bên trong, Vân Niệm lẩm nhẩm pháp quyết, đốt lên một ngọn linh hỏa nhỏ. Ánh sáng yếu ớt từ linh hỏa chiếu lên cơ thể nàng, soi rõ những vết thương vừa bị tám đạo gió để lại. Trong tám vết cắt, chỉ có bốn vết sâu đến mức thấy xương – mang sát khí chí mạng, rõ ràng muốn lấy mạng nàng. Bốn vết còn lại chỉ rạch qua da, tuy nhìn đáng sợ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. 

Đầu óc Vân Niệm lóe lên một tia sáng. “Tám đạo gió… đông, tây, nam, bắc bốn hướng mang sát khí; đông nam, tây nam, đông bắc, tây bắc bốn hướng không mang sát khí… Tứ sinh, tứ tử.” 

Hệ thống tiếp lời, giọng run run: 【Cửu Tinh Sát Trận!】 

Đúng vậy, chính là Cửu Tinh Sát Trận! 

Trong nguyên tác, trận pháp này từng xuất hiện ở giai đoạn cuối, khi Huyền Miểu Kiếm Tông bị Ma Vực tấn công. Tạ Khanh Lễ đã dựa vào nó để cầm cự trước quân đoàn Ma Vực, bảo vệ tông môn khỏi nguy cơ diệt vong. Khi ấy, Cửu Tinh Sát Trận mạnh hơn hiện tại hàng trăm lần, bao trùm trăm dặm, từng luồng gió như máy xay thịt, nghiền nát kẻ địch thành tro bụi. 

Cửu Tinh Sát Trận lấy tám tinh vị làm nền tảng, gọi là “Mã Tinh”, tương ứng với tám phương vị bát quái: Càn, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Ly, Đoái. Nhưng mắt trận chân chính không nằm ở tám hướng ấy, mà ở giao điểm trung tâm của chúng – Thiên Nguyên Tinh Vị! 

Hệ thống reo lên: 【Tìm ra Thiên Nguyên Tinh Vị, đó chính là mắt trận!】 

Vân Niệm gật đầu trong lòng. Trong nguyên tác, lần đầu Cửu Tinh Sát Trận xuất hiện, Ma Vực cũng lầm tưởng nó là Bát Phương Trận, tìm nhầm mắt trận, kích hoạt sát khí tối đa, dẫn đến tổn thất thảm khốc. Nguyên tác viết rõ: mắt trận chỉ có một, nằm ở Thiên Nguyên Tinh Vị! 

Hệ thống nhắc nhở: 【Ký chủ, ngươi phải xác định chính xác trận tâm. Cửu Tinh Sát Trận không giống Bát Phương Trận, không thể chỉ dựa vào tám hướng đại khái. Chỉ cần lệch một chút, sát trận sẽ càng hung hiểm!】 

Vân Niệm hít sâu, tập trung tinh thần. Cửu Tinh Sát Trận dựa trên bát quái đồ: Càn, Khôn, Ly, Khảm là bốn cửa tử; Đoái, Tốn, Chấn, Cấn là bốn cửa sinh. Không đơn giản là đông, nam, tây, bắc thông thường, nàng cần xác định chính xác từng phương vị bát quái, rồi tìm giao điểm của bốn sinh môn – đó chính là Thiên Nguyên Tinh Vị! 

Nàng mở lớp phòng hộ, nín thở, nhắm mắt, lắng nghe tiếng gió. 

Đạo gió thứ nhất – Càn vị, cửa tử. Vân Niệm nghiêng người né tránh, cảm giác luồng sát khí lạnh buốt lướt qua vai. 

Đạo gió thứ hai – Đoái vị, cửa sinh. Nàng di chuyển trong trận, cố ý đón lấy luồng gió này, dựa vào hướng gió ập tới, ngưng tụ linh lực thành một sợi tơ bạc mỏng phóng ra. 

Đạo gió thứ ba – Khôn vị, cửa tử. Nàng lại né, động tác nhanh nhẹn như nước chảy. 

… 

Liên tục tám đạo, nàng dần nắm được quy luật, thân hình linh hoạt như mèo hoang giữa cơn bão. Cửa tử bị nàng tránh né khéo léo, còn khi cửa sinh xuất hiện, nàng cẩn thận lắng nghe, phóng sợi tơ bạc về hướng ấy. 

Cho đến khi bốn sợi tơ được phóng ra, xác định chính xác bốn sinh môn: Đoái, Cấn, Chấn, Tốn. Vân Niệm đột nhiên mở mắt, sát ý lóe lên trong đáy mắt như ngọn lửa bùng cháy. 

“Hiện!” 

Thiếu nữ khẽ quát, bốn sợi tơ bạc bỗng sáng rực. Trong bóng tối vô tận, bốn đường kim quang chói lòa xé tan không gian, rực rỡ dị thường. Đầu cuối của chúng là bốn sinh môn, và giao điểm của bốn đường thẳng ấy chính là Thiên Nguyên Tinh Vị! 

Vân Niệm triệu hồi mộc kiếm, bay lên không trung, lẩm nhẩm pháp quyết. Linh lực kinh người bùng nổ như sóng dữ, lao thẳng về phía trận tâm. Uy áp ngập trời giáng xuống, lực đánh mạnh mẽ hất nàng văng ra xa, đập mạnh xuống đất. 

Bên ngoài trận pháp, Ôn Quan Trần nhàn nhã ngồi trên ghế tre, tay cầm chén trà, ánh mắt lơ đãng quan sát sát trận. Trận pháp này là tâm huyết ba tháng của hắn, cải tiến từ Bát Phương Trận làm nền tảng. Ngoài hắn, không ai biết mắt trận nằm ở đâu. 

Dù có đoán được quy luật gió, trong bóng tối tuyệt đối của trận pháp, người tiến vào chẳng thể xác định phương vị của mình. Tìm tám hướng địa lý thì dễ – tu sĩ chỉ cần quét linh thức là biết – nhưng tìm chính xác vị trí bát quái, rồi định vị Thiên Nguyên Tinh Vị, lại là chuyện khác. Với Cửu Tinh Sát Trận, lệch một ly cũng đủ chết không toàn thây. 

Có điều, trận pháp này vừa hoàn thiện, sát khí chưa đạt đỉnh cao. Với Vân Niệm, cùng lắm chỉ khiến nàng nếm chút khổ sở, không đến mức nguy hiểm tính mạng. 

Ôn Quan Trần nhấp một ngụm trà, thở dài: “Ai.” Hắn định nằm xuống nghỉ một lát, nhưng chưa kịp ngả lưng, một luồng uy áp khủng khiếp quét qua, cuốn lên bụi đất mịt mù. Hắn vội dựng linh lực bảo vệ, kinh ngạc nhìn lại. 

Vân Niệm đứng đó, tóc đen rối bù xõa tung, ngọc trâm đã rơi mất, chỉ còn dây cột tóc lỏng lẻo níu giữ vài lọn tóc. Áo xanh rách hơn chục vết, gò má trắng ngần dính vệt máu đỏ tươi. Nhưng đôi mắt nàng sáng rực, như ẩn chứa ngọn lửa bất khuất. Ý cười trên khóe môi rạng rỡ, đầy kích động và đắc ý, như vừa vượt qua ngàn hiểm nguy để chạm đến chiến thắng. 

Ôn Quan Trần bất ngờ đối diện ánh mắt ấy. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu lên người nàng, vết thương chẳng thể che lấp vẻ thanh lệ kiên cường. Nàng như nghé con mới sinh, chẳng sợ hãi điều gì, mang trong mình khí phách tuổi trẻ bùng cháy. 

“Tiểu sư thúc, con thắng rồi!” 

Giọng nói trong trẻo vang vọng, phá tan sự tĩnh lặng của rừng trúc. Ôn Quan Trần đứng dậy, nhìn trận pháp tan nát trước mặt. Bên cạnh, một nén hương vừa cháy hết. 

Chỉ trong thời gian một nén hương, đây là lần phá trận nhanh nhất của Vân Niệm từ trước đến nay. Hắn ngẩn người, không tin nổi vào mắt mình. 

Vân Niệm rút kiếm, bước tới, nụ cười tươi rói: “Tiểu sư thúc, con đã phá trận của ngài rồi nhé!” 

Ôn Quan Trần tiến lên, thần sắc kích động: “Con làm sao tìm được mắt trận? Cửu Tinh Sát Trận của ta tuy chưa hoàn thiện, nhưng cũng không thể bị phá trong một nén hương!” 

Vân Niệm đáp, giọng thong dong: “Trận pháp của ngài quả thật tinh diệu. Ban đầu con còn tưởng là Bát Phương Trận, phán đoán sai mắt trận, khiến sát khí càng hung hiểm. Sau đó, con quyết định để mình phơi bày dưới gió, tìm ra quy luật của nó.” 

Ôn Quan Trần cúi nhìn cánh tay nàng, trên đó chi chít vết thương sâu thấy xương, máu vẫn rỉ ra từng giọt. Nàng cười tủm tỉm, không chút để tâm: “Con nhận ra tám đạo gió là một vòng, bốn cửa sinh, bốn cửa tử. Cửa tử nguy hiểm, con đều né tránh. Cửa sinh đến, con lắng nghe tiếng gió, xác định chính xác bốn hướng Đoái, Cấn, Chấn, Tốn, rồi dùng sợi tơ nối lại. Giao điểm chính là Thiên Nguyên Tinh Vị.” 

“Chỉ vậy thôi?”

“Chỉ vậy thôi.” 

Vân Niệm cong mắt cười, vẻ đắc ý không giấu nổi. Đây chính là sức hút của toán học! Bát quái đồ chẳng phải tương đương một hình bát giác sao? Tám quẻ nằm ở tâm tám cạnh, nối hai điểm đối diện bất kỳ thành trục đối xứng, giao điểm của hai trục chính là trung tâm – Thiên Nguyên Tinh Vị! 

Nàng đưa tay, giọng kiêu ngạo: “Một lời đã nói, tứ mã nan truy. Sư thúc, Hàn Tô Đan phải đưa đây nhé!” 

Ôn Quan Trần khóe mắt giật giật, xót xa lấy hộp gỗ ra. Vân Niệm nhanh như chớp chộp lấy một viên Hàn Tô Đan, cất vào túi Càn Khôn: “Đa tạ tiểu sư thúc!” 

Nàng xoay người định rời đi, nhưng hệ thống ngăn lại: 【Ta thấy sư thúc ngươi bị đả kích không nhỏ. Là nhân viên ưu tú của cục xuyên sách, chúng ta nên dành cho NPC chút quan tâm nhân văn.】 

Vân Niệm liếc nhìn Ôn Quan Trần. Hắn đứng đó, thần sắc thất thần như vừa mất đi thứ gì quý giá. Hệ thống nói đúng. 

Nàng quay lại, nhỏ giọng an ủi: “Tiểu sư thúc, trận pháp rất tốt. Sau này ngài chắc chắn sẽ cải tiến nó mạnh hơn. Con tin với thực lực của ngài, Cửu Tinh Sát Trận sẽ trở thành trận pháp lợi hại nhất.” 

Trong hậu kỳ nguyên tác, Cửu Tinh Sát Trận dùng sức một người cứu Huyền Miểu Kiếm Tông khỏi nguy cơ diệt vong, uy lực mạnh hơn hiện tại hàng trăm lần. Nếu không nhờ nàng đọc sách, làm sao biết mắt trận là Thiên Nguyên Tinh Vị? 

Vân Niệm vội về chữa thương, nhặt ngọc trâm rơi dưới đất, xoay người rời đi. Nhưng vừa quay lưng, vẻ điềm nhiên ban đầu lập tức biến thành nhăn nhó. Đau muốn chết! Về phải báo cáo tai nạn lao động thôi! 

Xa xa trong rừng trúc, Giang Chiêu nhướng mày, ánh mắt phức tạp. Tiểu sư muội của hắn vẫn thông minh lanh lẹ như trước, không gì làm khó được nàng. 

Hắn liếc sang Tạ Khanh Lễ bên cạnh. Thiếu niên cúi đầu, thần sắc mờ mịt, không biết đang nghĩ gì. Giang Chiêu nhìn hắn, giọng đầy vị chua: “Lúc ta bị thương cũng chẳng thấy nàng vì ta mà đi xin Hàn Tô Đan. Quả nhiên đối với ngươi không bình thường.” 

Tạ Khanh Lễ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn về bãi đất trống phía trước. Giang Chiêu theo ánh mắt hắn, mới phát hiện nơi đó có một vũng máu – máu của Vân Niệm để lại khi bị thương trong trận pháp. 

Giang Chiêu im lặng một lúc, bỏ lại một câu lạnh lùng: “Ta không quan tâm ngươi là kẻ thế nào, nhưng đừng đánh chủ ý lên nàng ấy.” Rồi hắn xoay người rời đi. 

Nơi đây chỉ còn Tạ Khanh Lễ và Ôn Quan Trần. Ôn Quan Trần bận rộn với đống trận pháp tan nát, đương nhiên không rảnh để ý hắn. Tạ Khanh Lễ đứng đó, ánh mắt quét qua bãi đất trống. 

Hắn thấy thiếu nữ bước vào trận hiên ngang, như chẳng sợ trời chẳng sợ đất, tự tin mình sẽ thắng. Cũng thấy khi nàng bước ra, tóc đen rối bù, đầy vết máu, vậy mà vẫn cười rạng rỡ. 

Sao lại thích cười thế chứ? Bị thương như vậy mà còn cười được? 

Tạ Khanh Lễ khẽ cong môi, nhưng trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng lệ khí. Sự điên cuồng quen thuộc lan tỏa trong cơ thể, giữa môi răng thoảng vị máu tanh nhàn nhạt. Hỏa độc nóng bỏng trong kinh mạch lại bắt đầu gặm nhấm, thiêu đốt từng tấc xương thịt. 

Hắn vận công đè nén, ngẩng đầu nhìn trời. Ánh mặt trời chói mắt chiếu xuống, khiến hắn hoa mắt. Hôm nay còn việc phải làm. 

Tạ Khanh Lễ thờ ơ thu hồi ánh mắt, xoay người rời khỏi khu vực gần Ôn Quan Trần. Hắn muốn xử lý vài con kiến – những kẻ đáng chết từ lâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play