Ngày thứ hai, khi Vân Niệm tỉnh dậy, mặt trời đã treo cao giữa trời, giờ Tỵ trôi qua từ lâu. Nàng còn đang mơ màng thì hệ thống trong đầu réo rắt không ngừng, giọng đầy bất mãn:

【Ngươi ngày nào cũng ngủ đến giờ này, không tu luyện, không xuống núi rèn luyện, nhà ai có tu sĩ giống ngươi chứ?】 

Vân Niệm lề mề mặc quần áo, mắt vẫn còn cay xè, gật gù qua quýt: “Ngươi dạy bảo rất đúng.” 

Tu vi của nàng trong đám người trẻ tuổi được xem là không tệ. Ở tuổi này đã kết thành Kim Đan, dù sao nàng cũng là đệ tử cuối cùng được Phù Đàm chân nhân nhận dưới trướng. Dẫu có lười biếng trong việc tu luyện, nhờ có một vị kiếm đạo đại năng làm sư phụ, dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của ông, tu vi của nàng miễn cưỡng cũng đủ để không làm mất mặt Tuyết Đăng Phong. 

Hệ thống không buông tha: Ngươi thông minh như vậy, nếu chịu bỏ chút tâm sức, nói không chừng đã sớm vượt qua Kim Đan từ lâu rồi. 

Vân Niệm vừa buộc xong dây áo, nghe vậy chỉ nhàn nhạt đáp: “Tạ Khanh Lễ sau khi bái nhập nội môn mười năm đã trở thành kiếm đạo đệ nhất. Còn ta, nếu mười năm không hoàn thành nhiệm vụ, nói không chừng bị cục xuyên sách đuổi đi mất. Ngươi cứ để ta yên mà sống nhàn nhã đi.” 

Hệ thống nghẹn lời, không phản bác thêm. 

Thấy nàng thu dọn xong xuôi, chuẩn bị ra ngoài, nó hỏi: Ngươi thật sự định đi tìm tiểu sư thúc của ngươi à? 

Hành động của Vân Niệm quả nhiên nhanh nhẹn. Hôm qua vừa nghĩ ra cách, hôm nay đã bắt tay vào làm ngay. Nàng đáp gọn: “Chẳng lẽ còn cách nào khác sao? Tuần sau là ngày Cố Lăng Kiếm Khư mở ra. Hỏa độc của Tạ Khanh Lễ khó giải, vạn nhất trong kiếm khư xảy ra chuyện không ổn thì sao?” 

Hệ thống lo lắng: …Ta chỉ sợ tiểu sư thúc của ngươi lại gây ra mấy chuyện rắc rối thôi… 

Nhắc đến Ôn Quan Trần, lưng Vân Niệm cứng đờ. Nàng cười gượng: “Chắc không đến mức đó đâu.”

Hệ thống cười lạnh: Chúc ngươi may mắn. 

Trong Thiên Viện, Tạ Khanh Lễ vừa bước ra khỏi cửa đã thấy hai người ngồi bên bàn đá trong sân. Thần sắc hắn bình tĩnh, thiếu niên khẽ cúi người chào: “Đệ tử bái kiến Phù Đàm chân nhân, Giang sư huynh.” 

Phù Đàm chân nhân khẽ gật đầu, chỉ vào chén thuốc trên bàn: “Vân Niệm không có trong phòng, ta đến đưa thuốc thay nó.” 

Thiếu niên ôn tồn cảm tạ, nâng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch. Nước thuốc màu nâu chảy xuống cằm, hắn thờ ơ lau đi, động tác nhẹ nhàng như mây trôi. 

Phù Đàm đột nhiên lên tiếng: “Hỏa độc trong người ngươi khá nặng, để ta bắt mạch cho ngươi, xem độc tố thế nào?”

“Vâng.” 

Tạ Khanh Lễ đưa tay ra. Đầu ngón tay Phù Đàm khẽ chạm vào, linh lực tinh thuần chảy dọc theo kinh mạch của hắn. Một khắc trôi qua, Phù Đàm thu tay lại, giọng trầm ổn: “Ngươi còn trẻ, cơ thể cường tráng, chắc chắn hỏa độc sẽ sớm được thanh trừ.” 

Ông dừng một chút, rồi nói tiếp: “Dù ngươi vì cứu đệ tử của ta mà bị thương không phải ý định ban đầu, nhưng rốt cuộc cũng đã cứu nàng. Trước tiên cứ ở lại Tuyết Đăng Phong dưỡng thương, một tháng sau khi độc tố được giải hết thì rời đi sau.” 

Tạ Khanh Lễ khẽ cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt: “Đa tạ Phù Đàm chân nhân.” 

Phù Đàm không đáp, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn Giang Chiêu bên cạnh. Cả hai trong lòng đều không bình tĩnh như vẻ ngoài họ thể hiện. 

Tạ Khanh Lễ rõ ràng chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng hôm qua Thường Tuyên khai rằng khi đối mặt với Xích Linh Thú, mấy người bọn chúng dường như bị dùng chú định thân. Khống chế thân thể người khác, sao có thể chỉ là tu vi Kim Đan? 

Vì thế, sáng nay đưa thuốc chỉ là cái cớ, thử tu vi mới là mục đích chính. Nhưng Phù Đàm đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ – trong toàn Tu Chân giới, số người qua mặt được ông không quá mười đầu ngón tay. Tạ Khanh Lễ chỉ là một thiếu niên nhỏ bé, làm sao có thể che giấu tu vi trước mặt ông? 

Chẳng lẽ lời Thường Tuyên chỉ là bịa đặt để trốn tránh trách nhiệm? Dù sao trên người Tạ Khanh Lễ vẫn còn những vết thương do đồng môn gây ra – bằng chứng rõ ràng không thể chối cãi. Nếu hắn thật sự có tu vi cao thâm, sao lại cam chịu để người khác tùy ý hành hạ? 

Tạ Khanh Lễ chỉ mỉm cười nhìn hai người, nhưng nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt, sâu thẳm như vực tối. 

Phù Đàm thở dài, dường như không muốn can thiệp thêm vào những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa đám vãn bối. Ông đứng dậy, liếc Giang Chiêu: “Ta còn phải đến Tam Đại Điện nghị sự. Con ở lại đây trông nom Tạ Khanh Lễ.” 

Hai người nhìn theo bóng lưng Phù Đàm khuất dần. Khi ông vừa biến mất, ý cười trên mặt Giang Chiêu lập tức thay đổi. 

Hai người họ đối diện nhau, dáng vẻ cao lớn như hai ngọn núi sừng sững. Ánh mắt Giang Chiêu tối lại, sắc bén như lưỡi kiếm rút khỏi vỏ. Tạ Khanh Lễ vẫn giữ vẻ an tĩnh, khẽ gật đầu cung kính: “Giang sư huynh.” 

Giang Chiêu lạnh mặt, lặng lẽ quan sát hắn. Lúc Tạ Khanh Lễ ngất đi, Giang Chiêu đã đến nhìn qua một lần. Ngoài việc nhận ra thiên tư của hắn không tệ, hắn không nghĩ gì thêm. Nhưng lo lắng Vân Niệm bị lừa, đêm qua về phòng, Giang Chiêu đã cẩn thận suy xét rất nhiều. 

Hắn luôn cảm thấy tên tiểu tử này có gì đó kỳ lạ – như đang đeo một lớp mặt nạ hoàn hảo, che giấu điều gì đó sâu thẳm. Chuyện ở môn thứ mười hai hôm qua cũng tồn tại quá nhiều điểm đáng nghi. 

Giang Chiêu quan sát kỹ hơn. Bộ đồng phục dành cho đệ tử ngoại môn phác họa lên thân hình thon gọn của Tạ Khanh Lễ – vai rộng, eo thon, tóc đuôi ngựa buộc cao bằng ngọc quan. Hắn quả thực rất tuấn tú, mang khí phách của tuổi trẻ, xử sự khéo léo, như một khối ngọc thô chưa mài giũa, dễ dàng khiến người khác yêu mến. 

Nhưng điều Giang Chiêu không hiểu là, tiểu sư muội nhà mình tuy tính tình không đứng đắn, nhưng không phải loại người vô duyên vô cớ phát thiện tâm. Sáng nay, trên đường đến đây, hắn tận mắt thấy Vân Niệm đi về phía hậu sơn – nơi ở của Ôn Quan Trần. Nàng đến tìm tiểu sư thúc để làm gì, Giang Chiêu đương nhiên đoán được. 

Hắn nhìn Tạ Khanh Lễ một lúc, thấy đối phương vẫn điềm nhiên như không, khẽ cong môi, cười nhạt: “Tạ sư đệ có biết sư muội của ta đi làm gì không?” 

Tạ Khanh Lễ trầm ngâm một lát, thành thật lắc đầu: “Sư đệ không biết.”

Giang Chiêu nói: “Nàng đi tìm tiểu sư thúc của ta để xin Hàn Tô Đan, chỉ vì ngươi.” 

Tạ Khanh Lễ ngẩn ra một thoáng. Hàn Tô Đan – đan dược giải trăm loại độc trên đời, hiện chỉ còn ba viên, đều nằm trong tay Ôn Quan Trần, nhị phong chủ Tuyết Đăng Phong. Ôn Quan Trần nổi tiếng keo kiệt, sao có thể dễ dàng đưa cho Vân Niệm? 

Hắn không biết nên cười vị sư tỷ này ngây thơ, hay cười nàng ngốc nghếch. Hắn giả vờ ngỡ ngàng, hạ giọng: “Việc này… e là lần này Vân sư tỷ gặp khó rồi. Sư đệ sao dám nhận sự quan tâm lớn như vậy từ sư tỷ?” 

Giang Chiêu lại cười, hỏi ngược: “Ta cũng tò mò không biết tiểu sư muội của ta sẽ nghĩ ra cách gì để lấy được Hàn Tô Đan. Tạ sư đệ có muốn cùng ta đi xem không?” 

Tạ Khanh Lễ im lặng. Giang Chiêu không thúc giục, chỉ ôm kiếm nhìn hắn, ánh mắt như muốn xuyên thấu dáng vẻ quan ngọc kia. Một cơn gió thổi qua, làm tung bay tóc hai người. 

Giọng nói thiếu niên nhẹ nhàng vang lên: “Được.” 

Vân Niệm băng qua rừng trúc, tiến về hậu sơn. Sương trắng giăng khắp núi rừng, bóng cây đung đưa trong gió, hòa cùng tiếng chim hót và côn trùng kêu rả rích, tạo nên khung cảnh thanh tịnh như chốn ẩn cư lý tưởng. 

Nàng dừng trước một trúc viện, bốn gian phòng nhỏ đứng song song, giản dị mà tinh tế. Đứng ngoài sân, nàng trầm ngâm suy nghĩ, cân nhắc xem nên mở lời với Ôn Quan Trần thế nào. Hàn Tô Đan quá quý giá, nàng không chắc hắn có chịu đưa hay không. 

Nàng muốn tìm thứ gì đó để báo đáp, không thể để người ta cho không. Suy nghĩ mông lung, nàng đứng ngẫm ngợi mất mười lăm phút. 

Bên trong sân, Ôn Quan Trần rót xong chén trà thứ ba, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Còn không vào sao?” 

Giọng nói trong trẻo như suối núi, mang theo chút bất lực. Vân Niệm cẩn thận đẩy cửa bước vào. 

Chàng thanh niên ngồi bên bàn đá có dung mạo như ngọc, tóc đen được ngọc trâm vấn nửa, vài sợi tóc rũ xuống sáng bóng, khí chất thoát tục. Ánh mắt hắn ôn hòa trong trẻo, thoạt nhìn có phần giống Tạ Khanh Lễ – đều mang nét dịu dàng hiếm có. 

Nhưng khác biệt lại rất rõ. Tạ Khanh Lễ thiện lương, tính tình tốt là do bản chất đơn thuần. Còn Ôn Quan Trần, hơn hai trăm tuổi, từng chu du Tu Chân giới, trải đời phong phú, sự ôn hòa của hắn giống như điềm tĩnh lắng đọng qua năm tháng. 

Các đệ tử trong tông thường nói Ôn Quan Trần ẩn cư tránh đời, không quan tâm sự vụ, tính tình lười biếng. Tu vi chỉ dừng ở Hóa Thần hậu kỳ, chưa bước vào Đại Thừa kỳ, đường đường là kiếm tu mà ngày ngày chỉ nghiên cứu trận pháp, chẳng làm việc đàng hoàng. Nhưng Vân Niệm lại cảm thấy tiểu sư thúc của mình như đã nhìn thấu trăm vẻ đời người, không còn để tâm đến bất cứ điều gì. 

Ôn Quan Trần mỉm cười: “Đến tìm ta xin Hàn Tô Đan?”

Vân Niệm cười gượng, tiến lên vài bước: “Sư thúc quả nhiên liệu sự như thần.” 

Hắn cong cong khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Con cứ mở miệng đi.”

Vân Niệm xụ mặt, kéo dài giọng: “Sư thúc ơi—” 

Ôn Quan Trần mặc kệ nàng, tự rót cho nàng một chén trà: “Uống xong rồi gọi tiếp.”

Nàng mắt long lanh nhìn hắn, giơ một ngón tay: “Sư thúc, chỉ một viên thôi. Con thật sự cần gấp. Con sẽ trả thù lao, không lấy không đâu.” 

Hắn nhướng mày: “Thù lao gì?”

Vân Niệm đáp: “Con nghe nói gần đây ngài đang nghiên cứu trận pháp mới, cần vài cây tiên thảo bổ trận. Con có mấy cây tiên thảo, đều cho ngài hết, được không?” 

Nàng hăng hái đặt túi Càn Khôn lên bàn. Ôn Quan Trần đặt chén trà xuống, cười nhạt: “Con chỉ có vài cây tiên thảo thượng phẩm trong tay, chắc chắn muốn cho ta hết sao?”

Vân Niệm nghiêm túc: “Chắc chắn.” 

Hắn chỉ cười, tự mình uống trà, không đáp. Vân Niệm sốt ruột: “Sư thúc… Con sẽ làm điểm tâm cho ngài một tháng!” 

Mắt Ôn Quan Trần sáng lên. Hệ thống: 【Hấp dẫn rồi.】

Vân Niệm cười tủm tỉm: “Điểm tâm cộng tiên thảo, thế nào?” 

Hắn liếc nàng: “Chỉ là một chút hỏa độc, Tạ Khanh Lễ chịu đựng một tháng là được. Hà tất con phải đến tìm ta xin Hàn Tô Đan?”

Vân Niệm đau khổ ôm mặt. 

Đây không phải vấn đề chịu đựng hay không. Nàng biết Hàn Tô Đan quý giá, nếu không phải cần thiết, nàng tuyệt đối không dám mở miệng. Nhưng Cố Lăng Kiếm Khư sắp mở, nàng gấp lắm rồi. 

Nàng r*n rỉ: “Sư thúc, ngài giúp con lần này đi. Nể tình con từng giúp ngài thử trận pháp bao lần ấy.”

Hắn nhìn nàng hồi lâu, dường như thật sự đang suy nghĩ. 

Một lúc sau, Ôn Quan Trần đứng dậy, ra hiệu cho nàng đi theo. Vân Niệm không biết hắn định làm gì, nhưng xem ra chuyện Hàn Tô Đan có lẽ có hy vọng. 

Nàng kích động, lon ton chạy theo sau như cái đuôi nhỏ. Ôn Quan Trần thân cao chân dài, tính tình ôn hòa nhưng đi đường nhanh kinh khủng. Vân Niệm suýt nghĩ hắn dùng linh lực, phải chạy chậm mới đuổi kịp. 

Hắn dẫn nàng vòng qua hai con đường nhỏ. Vân Niệm vịn cây bên cạnh, thở hổn hển: “Sư thúc, không được thì chúng ta ngự kiếm đi…” 

Ôn Quan Trần dừng bước. Giọng hắn từ phía trước truyền đến: “Hàn Tô Đan ta có thể cho con, nhưng ta muốn con giúp ta một việc.”

Vân Niệm vung tay: “Sư thúc cứ nói.” 

“Ta gần đây nghiên cứu một trận pháp, con vào thử xem. Nếu phá được, ta sẽ cho con Hàn Tô Đan.”

Vân Niệm cứng người: “Hả?”

Hệ thống giật mình: 【Cái này…】 

Vân Niệm suýt khóc. Lúc này nàng mới nhận ra, trước mặt đâu phải bãi đất trống bình thường. Khu đất rộng lớn kia tràn ngập linh lực, sát khí ngút trời – rõ ràng là một sát trận. 

Tiểu sư thúc của nàng tuy là kiếm tu, nhưng thiên phú trận pháp vượt xa kiếm thuật. Nhiều trận pháp phòng ngự của tam tông, lục phái, thập tứ cung đều do hắn sáng tạo. Nhưng để thử trận pháp, từ Phù Đàm chân nhân đến các đệ tử Tuyết Đăng Phong không biết đã bị hắn lôi đi thử trận bao lần. 

Vân Niệm từng bị trận pháp của Ôn Quan Trần hành hạ bảy ngày, không uống nổi một ngụm nước. Giang Chiêu thì gãy ba xương sườn, nằm dưỡng thương suốt ba tháng. Các sư huynh sư tỷ khác, kể cả đại sư huynh khi còn sống, cũng không thoát khỏi “độc thủ” của hắn. 

Vân Niệm giãy giụa: “Tiểu sư thúc, hôm nay đệ tử không khỏe—”

Ôn Quan Trần mỉm cười cắt lời: “Hàn Tô Đan.” 

Vân Niệm xịu mặt.

Hệ thống: 【Ký chủ, nguyên tắc đầu tiên của nhân viên xuyên sách cục: không ngại gian khổ, không sợ khó khăn. Cố lên, Vân Tiểu Niệm!】 

Nàng cười gượng: “Vậy ngươi có nghe câu này chưa?”

Hệ thống: 【Câu gì?】

“Chỉ cần ngươi chịu khổ được, sẽ có vô số khổ đau chờ ngươi.”

【…】 

Vân Niệm gần như bước ba bước dừng một, chậm rãi lê đến trước mặt Ôn Quan Trần. Hắn nói: “Trận pháp này sát khí ngập trời, nhưng trên chiến trường có thể vây khốn kẻ địch trong phạm vi lớn.” 

Vân Niệm: “Là trận pháp gì?”

Ôn Quan Trần cười bí ẩn: “Phải dựa vào con tự lĩnh hội. Đây là trận pháp mới ta nghiên cứu, chưa hoàn thiện, chỉ là bản sơ khai. Nếu con phá được, ta sẽ cho con Hàn Tô Đan.” 

Nàng nhỏ giọng: “Nói lời giữ lời chứ?”

Hắn cười: “Một lời đã nói, tứ mã nan truy.” 

Hệ thống: 【Ký chủ, Hàn Tô Đan là đan dược duy nhất có thể nhanh chóng giải hỏa độc. Tạ Khanh Lễ cần vượt qua Kiếm Khư, Toái Kinh hắn nhất định phải lấy được.】 

Vân Niệm trầm ngâm một lát. Hệ thống nói đúng. Hỏa độc của Tạ Khanh Lễ phải giải, Hàn Tô Đan nàng phải lấy bằng được. Chỉ là một sát trận sơ khai, nàng từng vượt qua không ít trận pháp, cùng lắm nằm vài ngày thôi. 

Nằm thì nằm vậy. 

“Được, vậy con sẽ thay sư thúc thử trận pháp này.” 

Ôn Quan Trần lùi lại vài bước, nhường chỗ cho nàng, lấy từ túi Càn Khôn ra một hộp gỗ. Hắn mở ra, bên trong là ba viên đan dược trong suốt lấp lánh như ngọc châu, tỏa ánh sáng nhàn nhạt. 

“Ta và Hàn Tô Đan sẽ đợi con ở đây.” 

Vân Niệm mắt không chớp nhìn chằm chằm Hàn Tô Đan, hít sâu một hơi: “Sư thúc yên tâm, con nhất định sẽ thử trận pháp này thật tốt, tìm ra huyền bí của nó, giúp ngài nghiên cứu và cải tiến thêm.” 

Rồi nàng xoay người, kiên định bước đi. Nàng đứng giữa trận pháp, bốn phía hoang vu, chỉ có mình nàng đơn độc. Dư ba trận pháp làm tung bay tóc nàng, nhưng dù đứng trong sát trận thượng cổ, nàng vẫn thong dong như thường. 

Nghĩ đến Hàn Tô Đan có thể giải độc cho Tạ Khanh Lễ, nhiệm vụ của nàng sẽ không thất bại, những lo lắng trong lòng cũng vơi đi phần nào. Thiếu nữ mặt mày thanh lệ, mắt cong cong khi cười, ánh mắt sáng lấp lánh như sao trời, kiếm ý như rồng lượn quanh nàng. 

Nàng nghịch ngợm nói: “Sư thúc, xin chỉ giáo.”

Ôn Quan Trần cũng cười, cao giọng đáp: “Vậy Vân sư điệt cứ thử xem trận pháp này thế nào.” 

Lời vừa dứt, sát ý ngập trời ập đến, cuốn nàng vào bóng tối vô tận. Trận pháp khởi động. 

Bóng dáng Ôn Quan Trần biến mất, tầm nhìn Vân Niệm tối đen, đưa tay không thấy năm ngón. Trước mắt không còn gì, như thể tất cả đều là hư ảo, khiến nàng không khỏi sinh ra cảm giác bản thân cũng tan vào hư vô. 

Vân Niệm: “?”

Trận pháp gì thế này, sao cái gì cũng không thấy? Làm sao mà đánh đây? 

Bên hông đột nhiên truyền đến một luồng gió sắc bén. Vân Niệm vội nghiêng người tránh. Ngay sau đó, những luồng sát khí không ngừng nghỉ từ bốn phương tám hướng ập tới, như tấm lưới vô hình bao chặt lấy nàng. 

Hệ thống gào lên: 【Ôn Quan Trần đúng là ác thật, chẳng giảm nhẹ chút nào. Sát chiêu này không nhân nhượng đâu, cẩn thận kẻo trúng đòn đấy!】 

Vân Niệm đương nhiên biết, nhưng giờ nàng chẳng thấy gì, tránh né vô cùng chật vật. Chỉ một thoáng sơ suất, một luồng gió từ bên phải hung hãn đánh trúng vai nàng. 

“Xoẹt.” 

Luồng gió như lưỡi dao sắc bén, rạch toạc da thịt, máu tươi tuôn ra. Nàng chưa kịp phản ứng, trước mặt lại là một luồng gió khác. 

Hệ thống lo lắng: 【Ngươi không sao chứ?】

“Không sao.” 

Nàng chỉ có thể tránh qua tránh lại, nhưng trong tình thế này, lòng nàng không thể yên. Hệ thống hét: 【Mau tìm mắt trận!】 

Đúng vậy, mỗi trận pháp đều có mắt trận. Chỉ cần tìm được, dù là sát trận hay trận phòng hộ, nàng đều có thể phá giải. Nhưng vấn đề là, nàng không biết đây là sát trận gì, cũng không biết mắt trận nằm ở đâu. 

Nàng chẳng thấy gì, chỉ nghe tiếng rít của những luồng gió bên tai. Không đúng. Gió! 

Nàng là tu sĩ, đâu chỉ dựa vào đôi mắt để nhìn. Dù không thấy thì đã sao? Nếu đôi mắt làm mờ phán đoán, thì mù đôi khi lại là lợi thế. Khi không thấy được, một luồng gió, một giọt mưa, một chiếc lá, đều có thể chỉ dẫn phương hướng chính xác. 

Tiếng gió từ bốn phương tám hướng vang lên, cắt qua không gian, lạnh lẽo như vạn quỷ gào khóc. Vân Niệm thả linh lực ra, tạo một tầng bảo hộ tạm thời quanh mình. Nàng nhắm mắt, tai khẽ động. 

Những luồng gió kia thoạt nhìn như hỗn loạn vô trật tự, nhưng thực ra… có quy luật. Vân Niệm lẩm bẩm: “Mỗi tám luồng gió là một vòng, sau một vòng, gió sẽ ngừng trong tích tắc.” 

Có chu kỳ, tám là một vòng.

Hệ thống reo lên: 【Là Bát Phương Trận! Mắt trận nằm ở tám hướng: đông, tây, nam, bắc, đông nam, đông bắc, tây nam, tây bắc!】 

Vân Niệm mở linh lực bảo hộ tránh gió, tay cầm kiếm vẽ ra kiếm quang, đánh về tám hướng. Xa xa như có thứ gì nổ tung, rồi những luồng gió sắc bén lập tức tan biến. 

Hệ thống kinh ngạc: 【Phá rồi?】

Vân Niệm khẽ nhíu mày. 

Trận pháp Ôn Quan Trần nói, chỉ là Bát Phương Trận thôi sao? Cái này… đơn giản quá rồi. Với tính tình của tiểu sư thúc, nàng vào sát trận của hắn ít nhất phải lột một lớp da. 

Xung quanh vẫn là bóng tối, tĩnh lặng như đang ấp ủ điều gì quỷ dị hơn. Tim Vân Niệm đột nhiên đập mạnh. Lông tơ sau lưng dựng đứng, da đầu tê dại. 

“Không đúng!”

Không phải Bát Phương Trận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play