Mặt trời dần khuất bóng về tây, để lại bầu trời nhuộm sắc cam rực rỡ. Vân Niệm ngồi bên lò thuốc nhỏ, tay cầm quạt nan phe phẩy, cố giữ cho ngọn lửa cháy đều. Một làn gió nhẹ bất ngờ lùa tới, cuốn theo làn khói mỏng từ lò thuốc xộc thẳng vào mặt nàng. Mùi dược liệu chua xót đậm đặc khiến nàng cay mắt, nước mắt rưng rưng, vội kéo ghế lùi ra xa.
Nhưng gió như có ý trêu ngươi, lại thổi tới lần nữa, mang theo đám khói mờ ảo lao về phía nàng. Nàng ho sặc sụa, tay quạt loạn xạ, đành dịch ghế thêm một lần. Gió vẫn không buông tha, tiếp tục đuổi theo, như thể quyết tâm hun nàng thành than. Sau vài lần lặp lại trò mèo vờn chuột này, Vân Niệm cuối cùng mất hết kiên nhẫn.
“Cơn gió này mọc mắt chắc?” Nàng tức tối ngẩng đầu, lẩm bẩm. “Sao cứ nhè ta mà thổi thế không biết!”
Ánh mắt nàng vô tình quét lên cành đại thụ phía trước. Trên đó, một bóng người đang ngồi vắt vẻo, chân gác lên nhau, dáng vẻ ung dung tự tại. Hắn cười khanh khách nhìn nàng, đôi mắt sáng như sao lấp lánh ý chọc ghẹo. Người này lớn hơn nàng vài tuổi, dung mạo tuấn lãng, lông mày sắc như kiếm, mang vẻ anh khí hiếm thấy. Một tay hắn cầm lá sen xanh mướt, tay kia ôm hai bông sen già vàng úa.
Đó là Giang Chiêu – tam sư huynh của nàng ở Tuyết Đăng Phong.
Giang Chiêu lắc nhẹ lá sen, giọng điệu trêu chọc: “Tiểu sư muội, có nhớ sư huynh không nào?”
Vân Niệm trừng mắt lườm hắn, ánh mắt tóe lửa. Cơn gió vừa rồi chắc chắn là trò của hắn! Giang Chiêu này đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, không trêu nàng thì không chịu được.
Phù Đàm chân nhân có tổng cộng sáu đệ tử, Vân Niệm là người nhỏ nhất. Đại sư huynh đã hy sinh mười lăm năm trước trong trận trừ yêu ở Nhạn Bình Xuyên, để lại truyền kỳ mà nàng chỉ nghe qua lời kể. Nhị sư huynh cùng hai sư tỷ xuống núi rèn luyện nửa năm trước, đến nay chưa về. Còn Giang Chiêu, tam đệ tử của Tuyết Đăng Phong, nhập môn sớm hơn nàng vài năm. Hắn thiên phú xuất chúng, cuồng kiếm đạo đến mức điên dại, tuổi còn trẻ mà tu vi đã đạt Nguyên Anh sơ kỳ, vững vàng đứng trong hàng ngũ tinh anh đồng môn.
Trong mắt Vân Niệm, nếu luận kiếm đạo ở thế hệ này, Giang Chiêu tự xưng thứ hai thì chẳng ai dám nhận thứ nhất. Nhưng nàng biết, sau này Tạ Khanh Lễ sẽ như sao băng vụt sáng, chỉ mất mười năm để vượt qua cả đám trưởng lão, trở thành kiếm đạo đệ nhất Tu Chân giới.
Giang Chiêu tuy thích trêu chọc, nhưng luôn đối xử tốt với nàng. Vì thế, nàng chỉ hừ nhẹ một tiếng, không thèm để tâm, tiếp tục cắm cúi nấu thuốc.
Nấu thuốc này không dễ – phải dùng lửa nhỏ đun từ từ, kiên nhẫn giữ nhiệt đều. Nàng đã ngồi đây gần ba canh giờ, đến giờ trời tối mịt, ánh trăng bắt đầu ló dạng. Giang Chiêu nhảy xuống từ cành cây, kéo ghế nhỏ ngồi cạnh nàng, nhìn dáng vẻ chăm chú của nàng mà buồn cười: “Ai, năm ngoái sư huynh anh dũng đối đầu Hỏa Kỳ Lân, nằm liệt giường hai tháng vì trọng thương, cũng chẳng thấy sư muội nấu cho ta một bát thuốc nào.”
Vân Niệm cười tươi, đáp tỉnh bơ: “Sư huynh có Tô sư tỷ chăm sóc rồi, ta đâu dám xen vào chuyện của người khác.”
Nghe nhắc đến Tô Doanh, Giang Chiêu thoáng khựng lại, vành tai đỏ ửng, cố vờ tự nhiên: “Ta đâu có bảo nàng ấy chăm sóc.”
Vân Niệm im lặng cười thầm, không vạch trần.
Giang Chiêu vội đổi chủ đề, đưa hai bông sen già cho nàng: “Sư huynh hái cho muội đấy. Nghe nói muội vừa đánh nhau với Xích Linh Thú, ta đến gửi chút ấm áp đây.”
Vân Niệm liếc hắn, cười lạnh: “Hôm qua Tô sư tỷ mới nói muốn ăn hạt sen, sợ là tiện tay cho ta hai bông thôi nhỉ?”
Giang Chiêu sờ mũi, mặt đầy vẻ chột dạ, không dám đáp. Hai người hiếm hoi yên tĩnh một lúc, chỉ còn tiếng quạt nan phe phẩy trong tay Vân Niệm.
Nửa khắc sau, Giang Chiêu lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng: “Ta vừa qua Thiên Viện xem thằng nhóc kia. Tu vi tuy không bằng ngươi, nhưng ở ngoại môn chưa tu hành chính thức mà đạt mức này đã là xuất sắc. Thiên phú đúng là không tệ.”
Vân Niệm thầm nghĩ: Thiên phú của Tạ Khanh Lễ đâu chỉ “không tệ”? Sau khi vào nội môn, hắn chỉ mất một năm để ngộ ra kiếm ý, đạt cảnh giới nhân kiếm hợp nhất – điều mà người khác vài thập niên chưa chắc làm được. Nhưng nàng không nói ra, chỉ gật nhẹ như không để tâm.
Giang Chiêu nhíu mày, thần sắc nghiêm túc: “Nhưng ta nghe nói lần này hắn muốn tham gia Cố Lăng Kiếm Khư. Nếu biểu hiện tốt, chưa chắc không có tư cách vào nội môn.”
Cố Lăng Kiếm Khư – ba trăm năm mở một lần, là bí cảnh huyền thoại của giới kiếm tu. Bên trong chứa vô số danh kiếm từ hàng ngàn năm trước, do các chưởng môn đại tông môn và kiếm sư nổi tiếng để lại. Những kiếm đạo đại năng trước khi ngã xuống thường phái người đặt kiếm quý cả đời vào đây, như một lời thách thức với hậu thế.
Đệ tử chỉ cần bước vào Kiếm Khư, dù nguy hiểm rình rập khắp nơi, nhưng nếu sống sót rời đi, có thể ngộ ra kiếm ý, thậm chí mang theo danh kiếm chứng minh bản lĩnh. Mỗi lần Kiếm Khư mở, chỉ hơn chục người thành công lấy được kiếm, nhưng đó đã là kỳ tích đủ để vang danh Tu Chân giới.
Nghe đồn, sâu trong Kiếm Khư còn có Kiếm Các bí ẩn, nơi cất giữ bộ sưu tập kiếm quý của Bùi Lăng – thiên hạ đệ nhất kiếm tu năm xưa. Hàng ngàn năm qua, chẳng ai tìm ra được.
Huyền Miểu Kiếm Tông yêu cầu đệ tử tham gia phải có tu vi từ Kim Đan sơ kỳ đến Nguyên Anh hậu kỳ, nhằm đảm bảo an toàn tính mạng. Nhưng bên cạnh đó, tông môn còn có một quy định bất thành văn: Đệ tử ngoại môn biểu hiện xuất sắc trong Kiếm Khư không chỉ được thưởng bảo vật, mà còn có thể được tam đại trưởng lão trực tiếp triệu vào nội môn. Đây là con đường tắt hiếm hoi, giúp họ một bước lên trời, không cần khổ sở thi từng môn.
Chắc hẳn, đó cũng là mục tiêu của Tạ Khanh Lễ.
Vân Niệm gật đầu, ra vẻ trầm tư. Giang Chiêu thở dài: “Để xem thằng nhóc đó có bản lĩnh đuổi kịp tiểu sư muội Tuyết Đăng Phong của chúng ta không.”
“Huynh nói gì cơ?” Vân Niệm ngẩng lên, nghi hoặc.
Giang Chiêu cười tủm tỉm, xoa đầu nàng, giọng điệu từ ái pha chút trêu chọc: “Sư huynh biết mà. Nghe sư phụ kể chuyện thằng nhóc đó anh hùng cứu mỹ nhân rồi. Tuy tiểu sư muội ta thiên phú không cao, tính tình chẳng ra sao, lại lười biếng, ham ăn, thích chơi, suốt ngày ăn không ngồi rồi, nhưng vẫn có người thích chứ sao.”
Vân Niệm: “?”
Ta khuyên ngươi cẩn thận lời nói việc làm đấy nhé, tam sư huynh!
Mặt nàng tối sầm lại, Giang Chiêu lập tức đứng phắt dậy, nhảy lên tường, chạy biến như mọi khi: “Tiểu sư muội, sư huynh có việc, đi trước đây!”
Vân Niệm tức đến nghẹn thở. Vậy hắn đến chỉ để đưa nàng hai bông sen rồi chạy sao?
Hệ thống chứng kiến từ đầu chí cuối: 【… Giang Chiêu này, khác hẳn trong sách nhỉ.】
Tam sư huynh Tuyết Đăng Phong trong nguyên tác ấm áp như ánh mặt trời, ngoài đời lại độc miệng, ngạo kiều, thích tỏ ra ngầu lòi. Vân Niệm nghiến răng ken két, trong lòng nguyền rủa hắn thêm vài câu.
Hệ thống đột nhiên nói: 【Nhưng hắn nhắc ta một chuyện quan trọng. Cố Lăng Kiếm Khư mở vào tuần sau đấy.】
Vân Niệm hờ hững gật đầu: “Ừ, ừ.”
【Nhưng Tạ Khanh Lễ đang trúng hỏa độc, không có một tháng thì không khỏi được đâu!】
“!”
Vân Niệm giật mình, tay run run làm rơi bông sen xuống đất. Đúng vậy! Trong nguyên tác, Tạ Khanh Lễ lấy được Toái Kinh trong Cố Lăng Kiếm Khư – bước ngoặt lớn đưa hắn đến đỉnh cao kiếm đạo. Nhưng giờ hắn trúng hỏa độc, kinh mạch hỗn loạn, làm sao đủ sức vượt qua thử thách khắc nghiệt ấy?
Toái Kinh không chỉ là một thanh kiếm – nó là trân phẩm hiếm có, mang kiếm ý thuần túy mà mạnh mẽ. Sau khi sở hữu nó, tu vi Tạ Khanh Lễ tăng vọt, đặt nền móng vững chắc để trở thành kiếm tu chính đạo kiệt xuấ. Cả cuốn sách còn lấy tên nó làm tiêu đề, đủ thấy tầm quan trọng của thanh kiếm này.
Nếu hắn không lấy được Toái Kinh, con đường kiếm đạo của hắn có thể gãy ngay từ bước đầu. Hiệu ứng cánh bướm phiên bản sống động đây mà!
Vân Niệm và hệ thống đồng loạt rùng mình. Nàng mở bảng nhiệm vụ trong đầu, nhìn đống tích phân ít ỏi, khóc không ra nước mắt. Nghĩ đến viễn cảnh nhiệm vụ thất bại, tích phân về không, thậm chí thành số âm, nàng run bần bật như đứng giữa gió lạnh.
Hệ thống im lặng hồi lâu. Vân Niệm ủ rũ quạt gió, đầu óc xoay mòng mòng tìm cách giải độc cho Tạ Khanh Lễ. Đột nhiên, nàng reo lên: “Ta nghĩ ra rồi!”
Hệ thống đang lật cốt truyện nguyên tác, bị tiếng hét của nàng làm giật mình, sâu kín nói: 【… Ngươi tốt nhất nghĩ ra cách hay đấy.】
Vân Niệm hào hứng: “Tiểu sư thúc chẳng phải có Hàn Tô Đan sao? Loại đan dược giải được trăm độc ấy!”
Hệ thống lập tức xìu xuống: 【Hàn Tô Đan chỉ có ba viên. Tiểu sư thúc ngươi keo kiệt thế, sao chịu đưa thứ quý giá đó cho Tạ Khanh Lễ – một kẻ xa lạ?】
Nàng chưa kịp phản bác thì nén hương thứ ba bên cạnh cháy hết, báo hiệu ba canh giờ trôi qua. Vân Niệm đứng dậy mở nắp lò, mùi thuốc nồng đậm tỏa ra, đã nấu gần xong. Nàng bưng lò xuống, tắt lửa, rồi mới đáp: “Ta có cách. Giờ ta mang thuốc cho Tạ Khanh Lễ trước, mai sẽ đi tìm tiểu sư thúc.”
Thấy nàng điềm tĩnh như nắm chắc phần thắng, hệ thống cũng chẳng nói thêm, chỉ âm thầm chờ xem nàng làm gì. Vân Niệm bưng ấm thuốc, bước về Thiên Viện nơi Tạ Khanh Lễ đang nghỉ ngơi.
Nhiệm vụ bước đầu: Giúp Tạ Khanh Lễ vượt qua Cố Lăng Kiếm Khư, thuận lợi lấy được Toái Kinh. Đây là khởi đầu cho con đường kiếm đạo xuất chúng của hắn. Không thể sai sót chút nào.
Trăng sáng lạnh lẽo treo lơ lửng giữa trời. Thiên Viện trồng vài cây đào, nhưng giờ là đầu hạ, cành trơ trụi, không chút hoa lá. Không khí trong lành thoảng chút mát lạnh. Vân Niệm bưng ấm thuốc bước vào, bất ngờ thấy thiếu niên ngồi ngay ngắn dưới ánh trăng.
Dù chỉ ngồi, dáng người hắn vẫn thẳng tắp như tùng bách, toát lên phong thái trầm ổn. Ngay khi nàng xuất hiện, Tạ Khanh Lễ quay sang nhìn. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hắn – thanh tú khôi ngô, đôi mắt trong veo, sâu thẳm tựa hồ nước mùa thu.
Hắn đứng dậy, khẽ gật đầu như chào hỏi, giọng ôn hòa mà lễ phép: “Vân sư tỷ.”
Vân Niệm vội chạy tới, đặt ấm thuốc xuống bàn đá: “Ôi, nóng chết ta!” Nàng xoa tay, lông mày nhíu lại vì bị phỏng nhẹ.
Ánh mắt Tạ Khanh Lễ vô tình lướt qua đầu ngón tay nàng. Da nàng trắng như ngọc, vết đỏ dưới ánh trăng càng nổi bật, như hoa đào điểm xuyết trên tuyết.
Vân Niệm vừa xoa tay vừa ngẩng lên hỏi: “Vết thương của ngươi đỡ hơn chưa? Sao lại ra đây, trong viện lạnh lắm đó.”
Hắn lắc đầu: “Thương tích không nặng như vậy. Đa tạ Vân sư tỷ đã chữa trị cho ta.”
Nàng bước tới gần, khẽ hỏi: “Sao ngươi biết ta họ Vân?”
Tạ Khanh Lễ đến đây một năm, nhưng nàng chưa từng xuống ngoại môn lần nào.
Hắn lùi nhẹ một bước, cúi đầu như ngại ngùng: “Bên hông sư tỷ treo ngọc bài đệ tử Tuyết Đăng Phong. Trên ngọc bài khắc chữ ‘Vân’. Đệ tử họ Vân ở Tuyết Đăng Phong chỉ có…” Thiếu niên ngẩng đầu ánh mắt nhìn nàng dịu dàng vô cùng, gọi nhẹ: “Vân Niệm.”
Giọng hắn trong trẻo như suối reo giữa núi, mang theo chút dịu dàng khó tả. Một cơn gió đêm thổi qua, làm tung mái tóc đuôi ngựa của hắn, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, càng tôn lên vẻ nhu hòa.
Vân Niệm cong mắt cười, đứng thẳng lưng: “Khéo thật, ta cũng biết ngươi là ai. Nghe nói môn thứ mười hai có một đệ tử nổi tiếng, phong thái như tiên nhân. Chắc là Tạ Khanh Lễ – ngươi đây rồi.”
Tạ Khanh Lễ khiêm tốn đáp: “Phong thái tiên nhân thì không dám nhận.”
Nàng không quên chuyện ban ngày, dưới sự thúc giục của hệ thống, bịa ra một lý do: “Sớm nghe nói Nguyên trưởng lão ủ rượu rất ngon. Hôm nay ta vốn định đến môn thứ mười hai xin ông ấy một vò, ai ngờ gặp Thường Tuyên và đám người kia khinh nhục Tạ sư đệ. Đó là điều tối kỵ ở Huyền Miểu Kiếm Tông, nên ta ra tay dạy dỗ chúng.”
“Đa tạ sư tỷ.”
Vân Niệm xua tay: “Không cần cảm tạ. Ngươi cũng giúp ta mà.”
Nàng dừng một chút, ánh mắt lướt qua vai và cổ hắn: “Đa tạ sư đệ giúp ta chắn móng vuốt của Xích Linh Thú.” Móng vuốt ấy khiến hắn bị thương không nhẹ. Nàng thoáng áy náy, lòng chợt trĩu xuống.
Tạ Khanh Lễ nhìn nàng, khóe môi khẽ cong như buồn cười. Người trước mặt cúi đầu, khí thế linh động ban nãy bỗng trầm xuống, trông như đứa trẻ giận dỗi vì không được thương yêu. Hắn thầm nghĩ: Lại giở trò gì đây?
Nhưng ngoài mặt, hắn vẫn giữ vẻ khiêm nhường: “Vân sư tỷ không cần tự trách—”
Chưa dứt lời, nàng đột nhiên ngẩng lên, giọng uể oải bỗng trở nên hùng hồn: “Nhưng Tạ sư đệ yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi loại bỏ hỏa độc!”
Tạ Khanh Lễ chưa kịp phản ứng, Vân Niệm đã kéo tay áo hắn, ra hiệu ngồi xuống: “Ngươi ngồi trước đi. Thuốc này là sư phụ ta kê, tạm thời làm giảm độc tố cho ngươi. Kinh mạch ngươi lạnh lẽo, xung đột với hỏa độc, chắc không dễ chịu lắm.”
Thiếu niên theo lực tay nàng ngồi xuống, ánh mắt thoáng ngạc nhiên. Vân Niệm kề sát, bưng ấm thuốc đưa tới. Nàng chớp mắt, giọng nhẹ nhàng: “Thuốc hơi nóng, nhưng sư phụ ta bảo không được để nguội. Ngươi uống từ từ nhé.”
Đứng quá gần, Tạ Khanh Lễ ngửi thấy mùi hương thoảng trên người nàng – như đào hoa đầu xuân, xen chút vị chua xót của dược liệu. Hắn liếc qua mấy cây đào trơ trụi quanh viện. Nếu đến tháng ba sang năm, hoa đào nở rộ khắp Tuyết Đăng Phong, chắc hẳn mùi hương này sẽ ngập tràn không gian. Dễ chịu, nhưng hơi ngấy.
“Tạ sư đệ?”
Hắn thu tầm mắt, khóe môi nở nụ cười hiếm hoi, đưa tay nhận ấm thuốc: “Đa tạ Vân sư tỷ.”
Ngón tay vô tình chạm nhau, Vân Niệm cảm nhận được cái lạnh buốt lan từ đầu ngón tay hắn. Lạnh như sương tuyết giữa đông, khiến nàng thoáng ngẩn người.