Khi Dung Đình nhìn thấy Dung Hành đi theo Tống Viên vào nhà, vẻ mặt kinh ngạc.
Tuy rằng cậu bé cũng biết phụ hoàng sẽ tới vào hai ngày này nhưng không ngờ lại là hôm nay. Sau một thoáng kinh ngạc, cậu bé lập tức nhớ tới kế hoạch của mình, tim đập tăng tốc, vô cùng căng thẳng, luôn cảm thấy mình đang làm chuyện xấu gì đó. Nhưng cậu bé chính là người như vậy, đối với chuyện gì cũng cảm thấy hứng thú, đối với chuyện gì còn khó hiểu thì cậu bé nhất định phải làm rõ, phụ hoàng cũng từng khen ngợi cậu bé điểm này. Nếu như cậu bé không làm rõ ràng chuyện khiến cậu bé khó hiểu, vậy cậu bé sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Nhân lúc phụ hoàng đi theo mẫu hậu vào phòng bếp, cậu bé vội vàng vọt vào phòng ngủ của mình, tìm được ngọc bội vốn thuộc về phụ hoàng trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Nếu như phụ hoàng thật sự không nhớ cái gì, người nhìn thấy miếng ngọc bội này sẽ không có cảm giác. Nếu như phụ hoàng thật sự không mất đi ký ức, vậy người nhất định sẽ rất khó hiểu vì sao ngọc bội vốn nên ở trong ngăn kéo mật thất của người lại ở chỗ này.
Tống Viên cũng không nghĩ tới Dung Hành sẽ đi theo cô đến phòng bếp, cô hơi bất đắc dĩ, có lẽ đây là lần đầu tiên thiên tử vào phòng bếp, "Nơi này không cần anh hỗ trợ."
"Không phải nói muốn ăn lẩu sao? Một mình em cũng không làm hết việc được." Lúc Dung Hành đi vào đã cởi áo khoác ngoài ra, đang chuẩn bị xắn tay áo lên, dáng vẻ như muốn giúp đỡ.
"Tôi đã có đủ nguyên liệu của món lẩu rồi, tôi xào một chút thêm chút nước là được, về phần đồ ăn kèm với lẩu cũng đã mua xong, rửa sạch là được."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play