Gần đây Tống Viên sống trong trạng thái mơ hồ, nếu không phải vì ông chủ công ty là cậu của cô, e rằng cô đã bị sa thải từ lâu rồi.

Cô nhận được bảng lương, trên đó rõ ràng hiển thị cô đã xin nghỉ phép một tuần. Giữa mùa hè oi bức, điều hòa trong văn phòng bật rất mạnh khiến cô không kìm được mà rùng mình.

“Amy, tớ nhớ cậu nói bùa bình an của chùa Nam Phong rất linh nghiệm, có đúng không?” Cô ghé sát bàn phía trước, khẽ hỏi.

Người phụ nữ trẻ tên Amy đang uống trà, nghe vậy thì nghiêng đầu, khẽ cười nói: “Đúng vậy, cậu thực sự bị trúng ám rồi à? Chỉ xin bùa bình an thì không đủ, phải nhờ người làm phép trừ tà nữa đấy.”

Trước đây Tống Viên chưa bao giờ tin vào những chuyện như vậy nhưng lúc này cô lại thành tâm ghi lại thông tin liên lạc của vị đại sư kia.

Dạo gần đây cô thực sự quá kỳ quái, rõ ràng tối hôm trước cô còn ngủ trong căn hộ của mình, vậy mà sáng hôm sau tỉnh dậy lại phát hiện một tuần đã trôi qua! Ba mẹ và người thân gọi điện cho cô nhưng điện thoại luôn trong tình trạng bận, họ đến căn hộ tìm cô, cô cũng không có nhà! Nhưng khi cô tỉnh dậy, cô vẫn nằm trên giường, trong khoảng thời gian ấy cô thề là mình chưa từng đi đâu! Điều tồi tệ nhất là cô không hề nhớ bất kỳ chuyện gì trong suốt một tuần đó.

Vì trước đây cô từng lấy cớ bị bệnh để trốn làm đi du lịch với bạn bè, lần này người nhà tin rằng cô chỉ viện lý do để trốn việc, ra ngoài vui chơi suốt một tuần. Cô thực sự là kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay. Cô có đầy đủ lý do để nghi ngờ rằng mình đã bị trúng tà hoặc bị thứ gì đó bám theo.

Vừa tan làm, Tống Viên đã chạy đến tìm vị đại sư kia bằng tốc độ nhanh nhất. Sau khi nhận được mấy tấm bùa hộ thân cô mới tạm thời yên lòng nhưng căn hộ kia thì cô không dám ở nữa đâu. Ngay cả tiền đặt cọc cô cũng không cần mà lập tức chuyển sang căn nhà mới đứng tên mình. TN x TYT

Tính ra Tống Viên cũng xem như là một “phú nhị đại”. Khi còn trẻ ba mẹ cô từng bươn chải ngoài thương trường, bắt đầu từ việc bán hàng rong sau đó mở công ty thời trang và phát triển rất nhanh chóng. Người ta thường nói cùng khổ thì dễ, hưởng giàu sang mới khó, câu này chẳng sai chút nào. Khi có tiền rồi, ba cô bắt đầu có những suy nghĩ lệch lạc. Theo lời giải thích của ông ấy, ông ấy chỉ muốn vui chơi một chút chứ không có ý định ly hôn nhưng bà Tống là người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, làm sao bà ấy có thể chịu đựng được chuyện bẩn thỉu như vậy, bà ấy lập tức quyết định ly hôn, tòa án cho rằng đứa trẻ còn nhỏ nên trao quyền nuôi con cho bà Tống.

Sau khi ông Tống và bà Tống ly hôn, công ty bị chia đôi, không còn mạnh mẽ như trước nhưng cả hai người đều có đầu óc kinh doanh, ông Tống đã sớm chuyển ngành, hiện giờ đang mở một chuỗi siêu thị lớn trong thành phố với lợi nhuận đáng kể, bà Tống vẫn kiên trì với ngành thời trang, vài năm trước mở rộng sang dịch vụ trực tuyến, công việc kinh doanh cũng rất tốt. Cả hai đều không có thời gian quan tâm đến Tống Viên, cách duy nhất để bù đắp là cho cô tiền.

Vì Tống Viên quá sợ hãi nên cô nhờ bạn thân ở cùng trong một, hai tháng, sau khi thấy cuộc sống cũng không có gì bất thường, cô mới dần bình tĩnh lại.

“Tớ nghĩ chỉ là cậu quá căng thẳng thôi.” Bạn thân Tạ Nhã của cô đang thu dọn hành lý quay đầu lại nhìn cô với vẻ bất lực: “Tớ thực sự không thể ở lại chỗ cậu nữa, nhà cậu cách công ty tớ xa quá, hơn một tháng nay tớ đã đi làm muộn tám lần rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, tớ sợ mình sẽ bị đuổi việc mất.” 

Tống Viên lưu luyến nói: “Tớ nuôi cậu mà.”

Tạ Nhã bật cười thành tiếng: “Cảm ơn cậu nhé! Nếu cậu là đàn ông, tớ lập tức gả cho cậu để ăn bám, đừng có nói mấy lời bách hợp như vậy, tớ là người có ý chí không kiên định, xu hướng tính dục khá là mông lung đấy.”

“À đúng rồi, bộ phim tớ đang theo dõi sắp chiếu rồi!” Tạ Nhã đặt quần áo xuống, háo hức ngồi lên sofa bật tivi: “Tớ nói cho cậu biết, bộ phim này rất hay!”

Tống Viên vốn không mê phim, cô cảm thấy xem tivi rất vô vị, tivi trong nhà cũng chỉ đặt đó cho có nhưng mà hôm nay cô muốn nói chuyện với Tạ Nhã lâu hơn nên cũng ngồi xuống sofa.

Chiếc ngọc bội cô tiện tay đặt trên bàn ăn đột nhiên lóe lên, phát ra luồng sáng kỳ lạ.

“Phim này nói về gì thế?”

“Là một bộ phim cổ trang chuyển thể từ tiểu thuyết, nữ chính xuyên không về cổ đại, tình cờ tiến vào hậu cung...”

Tống Viên liếc mắt: “Qúa lỗi thời rồi!”

“Tống Tiểu Viên, khi tớ đang cuồng nhiệt giới thiệu, cậu làm ơn đừng cắt ngang tớ!” Dù Tống Viên không muốn nghe, Tạ Nhã vẫn tiếp tục mạnh mẽ quảng bá: “Thật đấy! Mặc dù kịch bản có phần cẩu huyết nhưng càng xem càng cuốn, nữ chính có bàn tay vàng cực lớn, nam chính là hoàng đế có rất nhiều phi tần nhưng chưa từng sủng hạnh ai...”

“Cố tình làm đôi bên đều sạch, thật là vô lý!” Tống Viên không hổ danh là thánh bắt bẻ: “Không phải là nam chính không cứng được với người khác nhưng lại có cảm giác với nữ chính đấy chứ?”

Tạ Nhã: “Rốt cuộc cậu đã lén trốn tớ đọc bao nhiêu tiểu thuyết 18+ rồi hả?!”

“...”

“Từ nhỏ nam chính đã trải qua những tổn thương tâm lý nên nói chung là rất lạnh lùng và mạnh mẽ, còn nữ chính thì cực kỳ dễ thương. Hai người chỉ cần ở bên nhau là nhanh chóng yêu nhau. Sau này nữ chính trở thành Hoàng hậu trung cung nhưng cậu cũng biết đấy, nữ chính là người xuyên không nên quan niệm của người hiện đại hoàn toàn khác với người cổ đại dẫn đến vô số mâu thuẫn giữa họ. Không biết phim truyền hình sẽ chuyển thể ra sao nhưng theo tiểu thuyết thì kết cục là BE, nữ chính sinh ra một bé trai, ngay từ khi mới chào đời đã được phong làm Thái tử nhưng vài năm sau, nam nữ chính cứ tra tấn lẫn nhau chẳng hề hạnh phúc, kết cục là kiểu kết mở, hình như nữ chính thức dậy trở về hiện đại, cô ấy không biết liệu mình có thực sự trải qua tất cả những điều đó không hay chỉ là một giấc mơ.”

Tạ Nhã chân thành giới thiệu: “Cậu nói thật đi, cốt truyện này hơi cẩu huyết nhưng người đàn ông chó đó đúng là đồ hỏng hóc, đồ hỏng hóc lắm.”

Tống Viên ôm chặt chiếc gối ôm, dù là lời giới thiệu từ bạn thân cũng chẳng làm cô hứng thú chút nào.

Khi Tạ Nhã ở một bên mắng nam chính là đồ chó với đôi mắt đỏ hoe, cuối cùng bài nhạc kết thúc cũng vang lên. Tống Viên cầm chìa khóa xe lên nói với Tạ Nhã: “Giờ cũng không còn sớm nữa, để tớ lái xe đưa cậu về.”

“Hu hu hu, Viên Viên, cậu thật tốt với tớ, chỉ có cậu là lo tớ ra ngoài buổi tối nguy hiểm thôi!” Tạ Nhã nghĩ ngợi, đánh giá Tống Viên từ đầu đến chân rồi không nhịn được mà hỏi: “Này, dạo gần đây có phải cậu đang yêu đương không, tớ muốn hỏi câu này lâu lắm rồi.” 

Tống Viên ngạc nhiên: “Tớ vẫn FA từ trong bụng mẹ, không phải cậu không biết chứ? Hỏi cái này làm gì?”

Tạ Nhã đi vòng quanh Tống Viên một vòng, chậc lưỡi: “Tớ chỉ cảm thấy dạo này cậu trông có nét nữ tính hơn ấy, giống như, giống như một bông hoa được người ta chăm sóc vậy.”

Cái ví von này... Sao nghe có vẻ mờ ám thế?

Tống Viên im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ là do dạo trước tớ đi tiêm dưỡng da.” ( truyện trên app T•Y•T )

Thời gian đó, vừa tỉnh dậy cô đã phát hiện trông mình u ám hẳn, da dẻ cũng không còn sáng bóng như trước, ánh mắt cũng mất đi thần thái, là một người cực kỳ coi trọng ngoại hình, cô bị chính dáng vẻ trông như già đi vài tuổi của mình dọa sợ, vội vàng nhờ bác sĩ quen tư vấn một liệu trình chăm sóc da, phải mất hơn một tháng mới dần dần hồi phục lại.

“Vậy à?” Tạ Nhã lại quan sát một hồi, thật ra Tống Viên rất xinh đẹp, cô thừa hưởng mọi ưu điểm từ ba mẹ, làn da trắng mịn không tì vết, ngũ quan tinh tế rạng rỡ. Từ nhỏ đến lớn, Tống Viên luôn là hoa khôi của trường, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn. Nếu không phải gia đình cô ngăn cản, có khi cô đã bị công ty giải trí phát hiện rồi đưa vào showbiz, để nhiều người được chiêm ngưỡng nhan sắc khuynh thành của cô hơn rồi.

Tạ Nhã lại lắc đầu: “Tớ thấy không phải do tiêm dưỡng da mà là cậu thật sự có nét nữ tính hơn, nếu cậu có người yêu thì đừng hòng giấu tớ nhé, tớ phải giúp cậu kiểm tra kỹ càng, bây giờ lắm trai tồi lắm!”

Tống Viên bật cười: “Tớ coi như cậu khen ngực tớ lớn hơn đi. Đừng lo, tớ đã có một đôi mắt tinh tường, trai tồi gặp tớ đều sẽ hiện nguyên hình.”

Tiễn Tạ Nhã về nhà xong, Tống Viên lái xe về khu chung cư của mình. Khi bước vào thang máy, cô phát hiện đèn lúc sáng lúc tắt dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến những chuyện không hay. Khi cửa thang máy vừa mở ra, cô lập tức chạy vọt ra ngoài, đi được mấy bước thì cô đột ngột dừng lại ——

Một cậu bé mặc đồ cổ trang đang đứng trước cửa nhà cô, gương mặt nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm.

Tống Viên sợ đến mức hồn vía bay mất, suýt nữa thì cô lăn quay ra đất, cô lùi lại mấy bước, tim đã nhảy lên tận cổ.

Thực sự thì tình huống này quá kỳ quái, đèn trong thang máy nhấp nháy vừa rồi đã khiến cô đã tưởng tượng ra đủ thứ đáng sợ, vậy mà vừa bước ra lại thấy một cậu bé mặc đồ cổ trang, khuôn mặt cậu bé tái nhợt, đèn cảm ứng trên đầu thì lúc sáng lúc tắt…

Dung Đình cau mày, cậu cũng đang đánh giá Tống Viên, nhưng thật khó để liên hệ cô với những bức họa trong mật thất của phụ hoàng. Thiên hạ đều khen phụ hoàng thư họa vô song, nghĩ lại thì toàn là tâng bốc, vẽ chẳng giống gì cả.

Tống Viên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, con ngươi co rút lại.

“Em...” Lá gan cô rất lớn! Trong tình huống này mà vẫn chưa ngất xỉu, thậm chí còn dám lên tiếng.

Tất nhiên chỉ một chữ này thôi cũng đã là giới hạn của cô rồi.

Dung Đình tiến lên một bước.

Tống Viên lùi lại một bước.

“Cô biết người chột dạ mà.” Dù sao cũng là người đã bỏ phu quân bỏ nhi tử.

Tống Viên ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu cậu bé đang nói gì.

“Cô không muốn nghe người biện minh.”

Tống Viên: “???”

Giữa lúc này, ánh trăng chiếu qua cửa sổ phản chiếu xuống đất, cô nhìn thấy cái bóng của cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Nghĩ một lúc, cô cố gắng tỏ ra chân thành, hòa nhã: “Nhóc con, có phải em tìm nhầm người rồi không? Nhà em có ở đây không?”

====

Nghiên: Truyện mới của team lên rồi ạ!! Mong cả nhà tích cực ủng hộ team nhé <3 <3 <3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play