Ban đầu, Tống Viên định dạo một vòng trung tâm thương mại rồi ăn trưa luôn ở đây nhưng sau chuyện ở quầy đồ ngọt, cô quyết định về nhà ăn thì hơn!

Cũng may Dung Đình có gương mặt xinh xắn, Tống Viên viện cớ đứa trẻ suốt ngày xem phim cổ trang nên bị ảnh hưởng, thế là nhân viên quầy đồ ngọt càng nhìn Dung Đình với ánh mắt trìu mến, ngay cả cô lao công trong trung tâm thương mại cũng không hề khó chịu khi cầm cây lau nhà bước đến, thậm chí bà còn lo lắng Tống Viên sẽ mắng cậu bé, cười hiền từ nói: “Thằng bé này trông thật đẹp trai, hai đứa là chị em nhỉ, cô gái à, đừng cho trẻ con ăn mấy thứ lạnh này nhiều quá, không tốt cho dạ dày đâu.”

Dung Đình mặt lạnh, còn định nói gì đó thì Tống Viên đã hiểu phần nào về tính cách cậu nên vội vàng bịt miệng cậu lại, cúi đầu xin lỗi cô lao công: “Hôm nay đã làm phiền bác rồi, thật ngại quá, thật ngại quá.”

Tống Viên dắt Dung Đình xuống tầng hầm B1, ở đây có một siêu thị lớn, cô thở dài: “Ở đây không có ai thử độc, cũng chẳng ai muốn hại chị cả. Nhưng hôm nay đúng là lỗi của chị, chưa để em tìm hiểu rõ thời đại này đã dẫn em ra ngoài, không quen cũng là chuyện bình thường, xin lỗi em nhé.”

Ban nãy thấy Tống Viên im lặng, Dung Đình tưởng cô giận, bây giờ thấy cô không giận mà còn xin lỗi mình, cậu lập tức hừ lạnh một tiếng, dáng vẻ kiêu ngạo di truyền từ phụ hoàng khiến cậu ương ngạnh đáp: “Mẫu hậu biết sai là được, chẳng qua là Cô vẫn phải nói, mẫu hậu không được sơ suất, sau này hồi cung cùng Cô, người nhất định phải cẩn thận.”

Cậu dừng một chút, vẫn theo phong cách “đánh một gậy, cho một viên kẹo”, giọng điệu dịu đi phần nào: “Nhưng mẫu hậu cũng đừng quá lo lắng, Cô sẽ bảo vệ người chu toàn.”

Tống Viên cười khô khốc: “Vậy chị cảm ơn em trước nhé.”

Trải qua từng chuyện một, cô đã chắc chắn rằng cậu bé này thực sự là người từ cổ đại xuyên đến hiện đại, cũng may cô “đọc nhiều tiểu thuyết”, lại có trí tưởng tượng phong phú, nếu không chắc đã không dễ dàng liên hệ được hành động và lời nói kỳ quái của một đứa trẻ như vậy.

“Muốn ngồi lên không?” Tống Viên chỉ vào chiếc xe đẩy hàng.

Ngay bên cạnh, một bé gái cũng được mẹ bế đặt vào xe.

Dung Đình thấy lạ nhưng ngoài mặt không thể hiện, chỉ trịnh trọng gật đầu.

Tống Viên bế cậu đặt vào xe, dù sao Dung Đình vẫn còn là một đứa trẻ, lúc này cũng không giấu được nổi vẻ kinh ngạc.

Siêu thị rất rộng, Tống Viên đẩy xe đưa Dung Đình đến khu thực phẩm tươi sống: “Em thật không có phúc ăn ngon, ban đầu chị định đưa em đi ăn một bữa thật ngon nhưng nhìn bộ dạng này, chắc lại làm loạn trong nhà hàng nữa cho xem.”

Dung Đình lập tức nổi giận: “Người đang trách Cô đấy à?”

“Không có. Đừng nghĩ nhiều vậy được không?” Tống Viên cân một ít sườn heo, hầu hết trẻ con đều thích món sườn xào chua ngọt, lúc trước cô từng ở nhờ nhà Tạ Nhã, em gái của Tạ Nhã rất thích ăn món này do cô nấu. Dung Đình và em gái Tạ Nhã cũng trạc tuổi nhau, khẩu vị chắc cũng không khác biệt là mấy. TN x TYT

Cô tải một ứng dụng nấu ăn trên điện thoại, vừa đẩy xe vừa lướt xem, cuối cùng xác định thực đơn hôm nay.

Sườn xào chua ngọt là món không thể thiếu, trẻ con thường không ăn được đồ quá cay, vậy nên cô quyết định làm thêm món trứng xào cà chua, Tống Viên còn nhờ nhân viên siêu thị chọn giúp một con cá rô phi, định làm cá hấp, ba món này đều dễ làm, không quá phức tạp.

Đi siêu thị chủ yếu là mua đồ ăn nhưng cũng không nhất định là phải mua thức ăn. Niềm vui lớn nhất đương nhiên là mua đồ ăn vặt rồi!

Tống Viên thuộc tạng người khó tăng cân, ba mẹ cô đến tuổi trung niên vẫn giữ được vóc dáng thon gọn, ngoài việc tự giác kiểm soát hình thể, còn nhờ vào gen tốt, cô là con gái của họ, gần như thừa hưởng toàn bộ ưu điểm. Dù ba mẹ chỉ có nhan sắc ở mức trung bình nhưng con gái sinh ra lại xinh đẹp vượt trội, đúng là một điều bất ngờ.

Đã xác định Dung Đình là người xuyên không đến, Tống Viên cũng chẳng hỏi cậu thích ăn vặt gì, đứa trẻ này quá kiêu ngạo, lỡ đâu lại nghĩ cô đang chế giễu cậu là kẻ quê mùa. Cô cũng không có kinh nghiệm chăm trẻ, cô bèn lấy hai lốc sữa Yakult và sữa chua ở tủ lạnh.

Lúc này đương nhiên Dung Đình không rảnh đi kiếm chuyện với cô, mọi thứ ở đây đều xa lạ với cậu, là một hoàng tử sinh ra và lớn lên trong cung cấm, số lần xuất cung đếm trên đầu ngón tay, thế giới này đối với cậu mới mẻ vô cùng, cậu vẫn luôn ghi nhớ thân phận của mình, cố gắng kiềm chế để không tò mò nhìn ngang ngó dọc.

“Hình như nhiều đứa trẻ đều thích ăn rong biển.” Tống Viên lấy một gói rong biển bỏ vào xe đẩy hàng.

Chẳng mấy chốc, xe đẩy gần như đã đầy ắp.

Lúc này, Dung Đình mới nhớ ra một chuyện quan trọng mà cậu suýt bỏ qua, cậu không dám tin, hỏi: “Mẫu hậu, người không mang bạc theo à?”

Bạc?

Cậu nói chắc là tiền, Tống Viên nhanh chóng hiểu ra và giải thích: “Có mang chứ.”

“Nhưng cô không thấy người đưa bạc cho tiểu thương.” Dung Đình nghi hoặc quay đầu nhìn sang một người đàn ông bên cạnh, thấy anh ta ngang nhiên bỏ cả lố thạch trái cây vào xe đẩy, trông vô cùng tự nhiên, khiến cậu không khỏi trợn tròn mắt.

“Hay là... Ở quê hương mẫu hậu, ra ngoài mua đồ không cần trả tiền?”

Tống Viên bật cười ha ha: “Em nghĩ đơn giản thật đấy, dĩ nhiên là phải trả tiền. Nhưng người thu tiền đứng ở cửa, trả tiền xong mới được đi ra.” ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tuy Dung Đình tính khí bướng bỉnh nhưng từ nhỏ đã được nuôi dạy làm thái tử, có lúc vẫn rất khiêm tốn, cậu trầm ngâm gật đầu: “Thế gian lại có kẻ làm ăn giỏi như vậy.”

Tống Viên: “...”

Được rồi! Đứng từ góc độ của người cổ đại, xã hội hiện đại đúng là rất thần kỳ và tiện lợi, cậu bé này cảm thán cũng chẳng sai.

Siêu thị này còn có quầy bán bánh mì, nhân viên bán hàng thấy Dung Đình đáng yêu quá liền muốn mời cậu thử bánh cuộn rong biển chà bông mới của cửa hàng.

Dung Đình lập tức đề cao cảnh giác, trong đầu nghĩ, người này chắc chắn không biết thân phận của cậu, nếu không thì sao dám vô lễ như vậy. Đã không biết thân phận của cậu, vậy thì ắt có ý đồ khác, kẻ vô duyên vô cớ lấy lòng, không gian cũng trộm!

Tống Viên nhìn vẻ mặt của cậu, biết ngay cậu đang nghĩ gì, cô lập tức nhanh chóng lên tiếng trước, cười hì hì nói: “Nhóc nhà tôi không thích ăn bánh mì, để tôi thử giúp nó nhé.”

Dung Đình biết hành động vừa rồi của mình khiến mẫu hậu không vui. Mẫu hậu đã quên hết những gì từng xảy ra trong hoàng cung, có lẽ là do người ở đây làm cho mẫu hậu cảm thấy an tâm. Dường như mẫu hậu không biết cách từ chối người khác.

Tống Viên cắn một miếng bánh cuộn rong biển chà bông, cảm thán: “Ngon lắm, sốt mayonnaise rất đậm vị, lấy cho tôi một hộp đi.”

Chờ nhân viên vui vẻ đi cân bánh, Dung Đình nhẹ thở dài.

Tống Viên chống hai tay lên xe đẩy hàng: “Nhỏ tuổi mà đã hay thở dài thì không tốt đâu nhé.”

Dung Đình nhìn Tống Viên với ánh mắt phức tạp nhưng không nói gì.

Tống Viên mua rất nhiều đồ, sau khi đưa Dung Đình về đến nhà, cô định bật TV cho cậu xem nhưng nghĩ lại, đứa trẻ này đã chịu quá nhiều kích thích rồi, vẫn nên để cậu từ từ thích nghi với xã hội hiện đại thì hơn. Cô mở một chai Yakult, đưa cho cậu: “Cái này uống ngon lắm, yên tâm đi, chị đã thử cho em rồi, không có độc đâu. Bây giờ chị đi nấu cơm đây.”

“Thân là nhi tử, sao có thể để mẫu hậu thử độc cho con được!” Dung Đình nghiêm túc phản đối.

Tống Viên cảm thấy rất thú vị, trẻ con thời xưa đều thế này sao? Cảm giác lúc nào cũng nghiêm trang, nói chuyện thì cứ như đọc sách thánh hiền vậy.

“Giờ đã gần 12 giờ rồi, chị không nói chuyện với em nữa, chị đi nấu cơm đây.”

Tài nấu ăn của Tống Viên ở mức độ cơ bản của một người biết nấu bữa cơm gia đình. Hồi nhỏ khi cô được tòa xử cho mẹ nuôi dưỡng, mẹ cô thì bận rộn công việc thường xuyên không có nhà. Khi đó mẹ cô nhờ một người họ hàng xa đến chăm sóc cô, dì ấy rất có trách nhiệm nhưng mỗi tháng có bốn ngày nghỉ, thời đó chưa có dịch vụ giao đồ ăn mà cô vẫn còn học tiểu học, không dám đi nhà hàng một mình, đôi khi cô chỉ mua chút đồ ăn vặt ở cổng trường, có khi lại tự mày mò nấu nướng tại nhà.

Nhiều năm trôi qua, tay nghề của cô không đến mức xuất sắc nhưng ít nhất cũng đủ ngon miệng.

Xã hội hiện đại quá tiện lợi, cô cũng ít vào bếp hơn, chủ yếu là vì quá phiền! Mua nguyên liệu đã mệt rồi còn phải rửa, thái, nấu, ăn xong chỉ muốn nằm, vậy mà còn phải dọn dẹp, rửa bát. Hôm nay cô chịu vào bếp, chủ yếu là vì trong căn hộ mới có máy rửa bát, nếu không chắc cô cũng chẳng đủ kiên nhẫn.

Dung Đình cầm chai Yakult lên, cậu cảnh giác quan sát, thừa dịp Tống Viên không chú ý còn len lén ngửi thử.

Mẫu hậu có lòng, cậu không thể phụ lòng người.

Nghĩ vậy, Dung Đình bắt chước động tác của Tống Viên, hút một ngụm nhỏ.

...

... ...

!!!

Hương vị thật kỳ lạ!

Thử thêm một ngụm nữa xem!

Ừm, miễn cưỡng có thể nuốt được.

Dung Đình nghĩ như vậy nhưng miệng thì rất thành thật, chỉ chốc lát đã uống hết cả chai Yakult nhỏ.

Cậu lần theo âm thanh bước đến nhà bếp, thấy Tống Viên đang mặc tạp dề, cẩn thận thái rau, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, mẫu hậu lại một lần nữa vì cậu mà xuống bếp...

Nghĩ vậy, nét mặt cậu càng thêm vui vẻ nhưng miệng vẫn nói: “Mẫu hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, những việc này không cần tự mình nhọc lòng.”

Tống Viên đang thái cà chua, bỗng nghe có người lên tiếng, cô giật mình suýt cắt vào tay, cô quay đầu lại thấy là Dung Đình, bất đắc dĩ nói: “Em làm chị giật cả mình, chị đang cắt rau đây này.”

Dung Đình không nói gì, có lẽ cậu cũng không ngờ cô lại bị dọa đến vậy.

Tống Viên vốn là người thích ăn cay, nhìn gừng, hành, tỏi đã cắt sẵn, rồi lại nhìn đống nguyên liệu trên kệ bếp, cô không khỏi cảm thán: “Đúng là kỳ lạ, chị lười chết đi được, vậy mà lại tự đi mua nguyên liệu vì em, giờ còn phải rửa rau, cắt rau, nấu ăn, thật khó tin.”

Giờ nghĩ lại, chính cô cũng cảm thấy mình quá tốt bụng rồi. Nhận nuôi một đứa trẻ xa lạ đã đành, giờ còn phải nấu ăn cho cậu... Điều này thực sự vượt xa nhận thức của cô về bản thân.

Dung Đình nhìn Tống Viên, vẻ mặt đương nhiên nói: “Có gì lạ đâu? Người là mẫu hậu của Cô, là mẫu thân của Cô, quan tâm đến Cô là lẽ đương nhiên.”

Lúc trước Tống Viên còn mải chìm đắm trong chuyện Dung Đình là người cổ đại xuyên tới, bây giờ chấp nhận rồi, nghe cậu nói, cô mới chợt hiểu ra cảm giác kỳ quặc từ nãy đến giờ đến từ đâu. 

Cậu ấy là người cổ đại.

Cậu ấy vẫn luôn gọi cô là mẫu hậu.

Tống Viên sững người, tay cầm dao chỉ vào chính mình, kinh ngạc hỏi: “Khoan đã! Chị có chuyện này muốn hỏi em, tại sao em lại gọi chị là mẫu thân của em?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play