“Em biết điện thoại di động không?”

“Em biết ti vi không? Điều hòa không khí? Bút bi? ABCDEFG em biết không?”

Tống Viên hỏi liền một mạch cả đống câu hỏi.

Dung Đình cau mày: “Mẫu hậu không cần chế giễu Cô không có kiến thức.”

Trái tim Tống Viên chùng xuống, cô không ngờ điều không tưởng nhất lại thực sự xảy ra. Tiểu thuyết xuyên không đã quá phổ biến, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết Mã Nhĩ Thái Nhược Hi nhưng ai cũng biết đó chỉ là tình tiết do tác giả tưởng tượng. Vậy mà bây giờ, chuyện xuyên không lại xảy ra ngay trước mắt cô. Cô từng nghĩ liệu có phải đứa trẻ này có vấn đề về tâm lý hoặc trí não không nhưng ánh mắt Dung Đình lại trong trẻo, thậm chí còn toát ra khí chất phi phàm.

Cô ấy cảm thấy mình cũng thật điên rồ, lại nghĩ đến chuyện xuyên không từ cổ đại đến hiện đại, thậm chí trong tiềm thức còn cảm thấy đây là sự thật!

Chỉ cần có một chút nghi ngờ thôi, cô cũng sẽ không tin vào một chuyện hoang đường như vậy.

Tống Viên rất muốn hỏi rõ ngọn ngành nhưng cô cũng biết rằng Dung Đình đã không vui rồi, có lẽ cậu bé này cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với bản thân mình, tâm trạng của cô sẽ ảnh hưởng đến cậu. Hôm nay họ vẫn còn phải ăn cơm, còn phải đi siêu thị và trung tâm thương mại, không thể vì chuyện này mà bỏ hết mọi thứ. 

Thực ra Tống Viên là một người rất nhát gan, theo lẽ thường khi gặp phải chuyện như thế này, phản ứng đầu tiên của cô có lẽ là đưa Dung Đình đến đồn cảnh sát vì thật sự quá kỳ lạ. Nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy dường như có một sợi dây liên kết không rõ ràng giữa cô và cậu bé này, khiến cô không nỡ nhìn cậu buồn bã.

“Chị không cười em đâu.” Tống Viên lấy lại tinh thần, cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười với Dung Đình, cô rất giỏi điều chỉnh cảm xúc của mình nên bây giờ cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cô cũng không thể ngăn cản được.

“Chỉ là những gì chị biết không giống với những gì em biết thôi, chị chưa từng tiếp xúc với trẻ con, không biết phải nói về chủ đề gì để em thấy hứng thú nên mới hỏi những điều em không hiểu, muốn khoe khoang một chút ấy mà.”

Mặc dù trong lòng Dung Đình không tin vào lời giải thích này nhưng cơ thể lại thành thật hơn, biểu cảm cũng dễ chịu hơn rất nhiều, không còn vẻ tổn thương như lúc nãy nữa.

Trẻ con vẫn dễ dỗ dành, chỉ cần người lớn kiên nhẫn hơn một chút.

“Chị sẽ nói cho em biết về chiếc xe này trước nhé.” Tống Viên khởi động xe lại, vừa lái xe vừa giải thích: “Nó tương đương với xe ngựa mà em từng thấy.”

Dung Đình: “Mẫu hậu đừng lừa Cô, xe ngựa với cái này chẳng giống nhau chút nào.”

“Vì nó đã được cải tiến qua rất nhiều năm, em từng đi xa nhất đến đâu?”

“Cô từng cùng phụ hoàng đến Hạ Dương.”

“Ừm, Hạ Dương à, chị không biết chỗ đó. Em đi xe ngựa mất bao lâu?”

“Bốn ngày bốn đêm.” TN x TYT

Tống Viên nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu đi bằng xe của chị, có lẽ em chỉ cần nửa ngày là đến.”

Dung Đình định phản bác nhưng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, cậu lại im lặng.

Chắc mẫu hậu không nói dối, tốc độ của cỗ xe này quả thực nhanh hơn rất nhiều.

Hai người cứ thế trò chuyện rời rạc với nhau, cho đến khi xe chạy vào bãi đỗ của trung tâm thương mại. Sau khi dừng xe, Tống Viên chủ động đi ra băng ghế sau mở cửa, cô lái một chiếc SUV, trẻ con xuống xe có thể không tiện lắm nên cô bế Dung Đình xuống.

Dung Đình không quen với kiểu tiếp xúc thân mật này nhưng cũng không nói gì, chỉ là đôi tai lặng lẽ đỏ lên.

Cậu định nhắc nhở Tống Viên rằng dù là mẹ con thì cũng phải giữ lễ tiết, không thể đối xử với cậu như trẻ con được nhưng lời vừa đến miệng, cậu lại nuốt trở vào.

Dù sao phụ hoàng cũng không có ở đây, sử quan đáng ghét cũng không có ở đây, vậy thì không sao cả!

Về thang máy, Dung Đình đã không còn xa lạ nữa, cậu mơ hồ hiểu được công dụng của nó.

Cậu lặng lẽ đứng thẳng lưng, cậu không phải là người cái gì cũng không biết, cũng không phải cái gì cũng tò mò.

Trong thang máy cũng có người khác, thời nay có rất nhiều người thích mặc đồ cổ trang, thời đại phát triển nhanh chóng, con người cũng ngày càng bao dung hơn với nhiều điều mới lạ, có người mặc Hán phục, có người mặc Lolita, mọi người đều đã quen với điều này.

Trẻ con mặc cổ phục trông rất thú vị. Dung Đình mặc một bộ cổ trang trắng viền chỉ vàng, tóc cũng được chải giống như trong phim cổ trang khiến không ít người chú ý.

Ra khỏi thang máy, có vài người muốn lấy điện thoại ra chụp ảnh Dung Đình.

Tống Viên mỉm cười lắc đầu với mấy cô gái đó, ý bảo không được chụp.

Các cô gái lập tức hiểu ra, có chút ngại ngùng, dù sao chụp trẻ con mà bị phụ huynh phát hiện cũng khá xấu hổ.

Không ai nghĩ Tống Viên là mẹ của Dung Đình, chỉ cảm thấy hai người có nét giống nhau, chắc là chị em.

Trung tâm thương mại này có siêu thị, nhà hàng, rạp chiếu phim và các cửa hàng thời trang thương hiệu. Hôm nay là ngày trong tuần nên không có nhiều người, nếu là cuối tuần thì chắc chắn sẽ rất đông. Tống Viên vừa mới mua quần áo mới không lâu, cô biết có lẽ Dung Đình cũng không đủ kiên nhẫn để đi dạo mua sắm với mình nên cô dẫn cậu thẳng đến khu thời trang trẻ em. 

Vừa vào cửa hàng quần áo trẻ em, Tống Viên lập tức bị thu hút bởi dãy váy của bé gái.

“Bây giờ quần áo của bé gái đẹp quá đi!”

“Nhìn mà muốn sinh con gái ghê!”

Dung Đình không ngờ mẫu hậu mà trong lời kể của các lão cung nữ là đoan trang, thiện lương, ôn hòa lại có thể nhí nhảnh như vậy. Khác xa với những gì cậu tưởng tượng nhưng một mẫu hậu như thế này cũng rất tốt, ít nhất thì trông cô có vẻ rất vui vẻ.

“Trước đây từng có quan viên dâng tấu, ám chỉ rằng phụ hoàng con cái thưa thớt, dưới gối chỉ có một mình Cô, hy vọng phụ hoàng mở rộng hậu cung. Phụ hoàng tức giận vô cùng.” Dung Đình tiến lại gần Tống Viên, hạ giọng nói: “Mẫu hậu đã muốn sinh công chúa, vì sao lại rời bỏ phụ hoàng?”

Tống Viên nghe xong mà da đầu tê dại nhưng vẫn giơ tay vỗ vai Dung Đình: “Nhóc con, đừng làm ảnh hưởng đến hứng thú mua sắm của chị, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Đừng nói những lời khiến cô tưởng tượng ra mấy bộ truyện xuyên không cẩu huyết nữa, để dành về nhà rồi nói!

Dung Đình thầm thở dài trong lòng, cậu cũng không biết giữa phụ hoàng và mẫu hậu có khúc mắc gì nhưng nhìn mẫu hậu như thế này, có lẽ người không muốn nhắc đến phụ hoàng đâu.

Quần áo của bé gái trong cửa hàng này đẹp vô cùng nhưng quần áo bé trai thì lại bình thường. Tống Viên chỉ chọn cho Dung Đình hai bộ, sợ trời trở lạnh nên cô còn mua thêm một chiếc áo phao.

Dung Đình vốn định nói rằng cậu sẽ không mặc mấy trang phục kỳ lạ này nhưng nhìn sang bộ đồ của mẫu hậu, cậu lập tức quyết định im lặng.

Nơi này chắc là quê hương của mẫu hậu. Quê hương của mẫu hậu cũng là quê hương của cậu, nhập gia tùy tục, cậu cũng không thể quá cố chấp, kẻo lại khiến mẫu hậu buồn, nghĩ rằng cậu không thích quê hương của người.

“Thích không?” Tống Viên còn mua thêm quần lót trẻ em và tất cho Dung Đình, thu hoạch vô cùng phong phú, cô vui vẻ đến mức như thể người mua được quần áo mới là mình vậy.

“Cô không muốn trả lời.”

Cậu nói thật thì mẫu hậu sẽ không vui, nhưng quân tử thì không thể nói dối.

Tống Viên cảm thấy mình đã thân thiết với Dung Đình rồi, cô đưa tay nhéo tai cậu bé: “Nhóc con này đáng yêu thật đấy!”

Cô thấy Dung Đình đáng yêu, phần lớn là nhờ nhan sắc cậu nhóc.

Đúng là xã hội này vẫn luôn coi trọng ngoại hình.

“Cô, Cô...”

Dung Đình bị hành động của Tống Viên làm cho hoảng hốt, khi hoàn hồn lại, cậu đỏ bừng mặt nhưng cứ “Cô” tới “Cô” lui nửa ngày mà chẳng nói được gì.

Nếu là người khác, cậu đã quát to to gan rồi.

“Biết rồi, gọi em là Cô Cô.” Tống Viên nhìn thấy cửa hàng KFC, cô lập tức kéo Dung Đình đến quầy bán đồ tráng miệng: “Chị đoán chắc chắn em chưa từng ăn cái này!” ( app TYT - tytnovel )

Dung Đình không muốn để lộ dáng vẻ nhà quê của mình, cậu lạnh lùng đáp: “Người lại biết trước tương lai chắc?”

“Người cổ đại không có kem, không có điều hòa thì sống kiểu gì vậy?” Tống Viên mua hai cây kem ốc quế. Nhân viên là một cô gái, nhìn thấy Dung Đình mặc cổ phục thì vô cùng thích thú, liếc mắt nhìn cậu vài lần. Những đứa trẻ đáng yêu luôn khó mà cưỡng lại được.

Nhìn cây kem được làm cao vút, Tống Viên không nhịn được mà thốt lên: “Lần đầu tiên tôi thấy cây kem cao như thế này đấy!”

Nhiều vòng xoắn quá đi mất!

Đúng là xinh đẹp có lợi thật, ở cửa hàng quần áo trẻ em lúc nãy, nhân viên còn tặng thêm khăn lau miệng cho em bé, dù cô cũng chẳng dùng đến, giờ nhân viên quầy kem còn làm cho kem nhiều thế này, không so sánh thì không thấy chênh lệch, cô nhớ hồi nhỏ mình chẳng có đãi ngộ này bao giờ.

Dung Đình nhận lấy kem, nhìn thấy Tống Viên đã bắt đầu ăn, cậu mới sực nhớ ra một chuyện hệ trọng: “Không thử độc à?”

Lúc sáng cậu giận quá nên quên mất! Nếu có người muốn hạ độc thì cậu và mẫu hậu phải làm sao đây!

“Mẫu hậu, người đừng ăn nữa!” Dung Đình hét toáng lên.

Giọng trẻ con cao vút.

Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn, không biết chuyện gì xảy ra. Ngay cả Tống Viên cũng ngơ ngác nhìn Dung Đình, không hiểu tại sao cậu bé lại kích động đến vậy.

Dung Đình tái mặt, lão cung nữ từng kể với cậu rằng, các phi tần trong cung vô cùng ghen ghét mẫu hậu, nhiều lần ám hại người, may mà mẫu hậu mệnh lớn mới thoát nạn. Cậu lớn lên trong cung, phụ hoàng chưa bao giờ bước chân vào hậu cung nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn gặp những phi tần đó, ai nấy đều tỏ ra đoan trang, hiền lành, dịu dàng nhưng thực chất lại vô cùng độc ác.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, nếu hành tung của cậu bị những phi tần đó biết được, bám theo đến đây hãm hại mẫu hậu thì phải làm sao!

“Em làm sao vậy?” Tống Viên hỏi, cô cũng không dám tiếp tục liếm kem nữa.

Dung Đình càng nghĩ càng sợ hãi, chỉ tay về phía nhân viên quầy kem, nói: “Mẫu hậu lại sơ ý đến thế, không sợ người này bỏ độc sao?”

Nhân viên quầy kem ngơ ngác: “???”

Cô ấy làm gì sai chứ, sao lại bị một đứa trẻ nghi ngờ... Hạ, hạ độc? Chuyện gì đây?

“Mẫu hậu, mau nhổ ra!” Dung Đình vứt ngay cây kem trong tay đi, ôm lấy chân Tống Viên, ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn cô: “Mẫu hậu đừng sợ, Cô sẽ đưa người hồi cung, để ngự y giỏi nhất chữa độc cho người!”

Khó khăn lắm cậu mới tìm được mẫu hậu, tuyệt đối không cho phép ai tổn thương mẫu hậu, cướp đi mẫu hậu!

Nếu thật có kẻ hạ độc, cậu nhất định sẽ băm vằm kẻ đó thành trăm mảnh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play