Mặc dù công ty là do cậu của cô mở nhưng Tống Viên cũng không dám thực sự phát huy tinh thần “con ông cháu cha”, ngoại trừ tuần nghỉ bệnh vô cớ kia, cô chưa bao giờ dám trốn việc, thậm chí đi làm muộn cũng rất hiếm. Tống Viên thức dậy bước ra khỏi phòng ngủ, phát hiện Dung Đình đang ngay ngắn ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt chăm chú nhìn vào chiếc tivi đang tắt, có vẻ như đang thắc mắc không biết đó là thứ gì.

“Trong tủ lạnh không còn gì nữa, chị đã gọi đồ ăn sáng mang đến.” Tống Viên vừa chải đầu vừa nói: “Buổi trưa chị sẽ gọi đồ ăn ngoài cho em ——”

“Thật là, thôi đi thôi đi!” Tống Viên cảm thấy để một đứa bé ở nhà một mình thật vô trách nhiệm, trong đầu lập tức tưởng tượng ra đủ loại tin tức như “Trẻ con nghịch ngợm ngã từ tầng cao xuống”, “Người lạ gõ cửa lừa bắt trẻ con”..., cuối cùng cô đành chịu thua, cúi đầu thở dài: “Hôm nay chị xin nghỉ vậy, may là mai cũng là thứ bảy rồi.”

Tống Viên thật sự không yên tâm khi để Dung Đình ở nhà một mình. Dù sao thì tuy đây không phải con cô nhưng nếu đã ở trong nhà cô, tạm thời cô vẫn phải gánh vác trách nhiệm của một “người giám hộ”.

Nói ra thì dễ ghét nhưng cô đi làm cũng chỉ để giết thời gian mà thôi, ba Tống muốn cô kế thừa siêu thị lớn, mẹ Tống muốn cô quản lý công ty thời trang nhưng hai người này lại có một điểm chung, chính là cực kỳ, cực kỳ mạnh mẽ.

Không phải Tống Viên không muốn trở thành một thiên kim tiểu thư thừa kế gia nghiệp, chỉ là ba mẹ cô hoàn toàn không có ý định nghỉ hưu, cô có thể tưởng tượng ra cảnh nếu mình thực sự đi theo ai trong hai người thì chắc chắn sẽ phải chịu sự “phản đối” của bên còn lại, đồng thời cũng sẽ bị bên này kiểm soát không ngừng. 

Vì hòa bình thế giới, vì giữ gìn mối quan hệ ba mẹ con cái tốt đẹp, ít nhất là bây giờ cô không thể kế thừa siêu thị hay công ty thời trang được, sau khi bàn bạc với cậu, cô quyết định đến công ty của cậu làm việc, như vậy thì cả ba lẫn mẹ đều không thể nói gì thêm.

Ở công ty cô cũng chỉ làm mấy việc lặt vặt, phụ trách một số công việc văn bản đơn giản, cô là một viên gạch, cần đâu thì chuyển đến đó, cũng rất dễ trở thành nhân viên có cũng được, không có cũng chẳng sao trong nhóm.

Cô cũng không thường xuyên xin nghỉ nên lần này trưởng bộ phận rất thoải mái duyệt cho cô nghỉ phép, đã xin nghỉ rồi thì không cần vội nữa, Tống Viên là một người yêu cái đẹp thì lại càng tỉ mỉ trang điểm một chút.

Dung Đình thở dài trong lòng, cậu thật sự không hiểu suy nghĩ của nữ nhân, ở đây không có cung nữ hầu hạ, ngay cả việc trang điểm cũng phải tự mình làm, thà chịu khổ chịu cực thế này mà mẫu hậu vẫn nhất quyết rời khỏi phụ hoàng, rốt cuộc là vì điều gì?

Chuông cửa vang lên, Tống Viên hoan hô một tiếng nhanh chóng chạy ra mở cửa đón anh chàng giao đồ ăn đẹp trai.

Cậu nhân viên giao đồ ăn là một chàng trai trẻ, vừa nhìn thấy Tống Viên thì lập tức nở một nụ cười rạng rỡ: “Chào chị, đồ ăn sáng của chị đây.”

Tống Viên nhận lấy đồ ăn, theo thói quen nói lời cảm ơn.

Cậu nhân viên lại nói: “Mong chị đánh giá năm sao giúp em nhé.”

“Ừm!”

Tống Viên đóng cửa lại, gọi Dung Đình ra ăn sáng.

“Chị cũng không biết em thích ăn gì nên gọi cháo thịt bằm trứng bắc thảo, thêm sữa đậu nành và bánh bao hấp.” Tống Viên lấy muỗng nhựa trong túi ra đưa cho Dung Đình: “Dù có thích hay không thì cũng nên ăn một chút. Sau khi ăn sáng, chị sẽ đưa em ra ngoài đi dạo, tiện thể ghé qua đồn cảnh sát xem có tin tức gì không.”

Giờ đặt đồ ăn sáng ít nhất cũng mất ba mươi phút, Dung Đình nhìn chén cháo cùng bánh bao có vẻ ngoài không bắt mắt, lập tức sững sờ: “Người dám cho Cô ăn thứ đồ thấp kém này sao!” TN x TYT

Từ lúc sinh ra Dung Đình đã là Thái tử điện hạ, là Trữ quân. Mọi thứ từ ăn, mặc, dùng đều tinh xảo, ngay cả bữa sáng cũng là đủ loại sơn hào hải vị, chỉ sợ cậu bị thiếu thốn.

Món kỳ quái tối qua là do mẫu hậu tự tay làm nên không tính nhưng bữa sáng hôm nay là thế nào đây? Chẳng lẽ hằng ngày mẫu hậu cũng chỉ dùng những món thấp kém này sao?

Tống Viên: ... Cả nhà các người có thể đừng nhập vai như vậy không?

Nếu đối phương là người lớn, chắc chắn cô lười quan tâm, thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi nhưng đây là một đứa bé nên không cần phải làm vậy: “Thức ăn không phân cao thấp quý tiện, hơn nữa đồ ăn của tiệm này thật sự rất ngon, em thử một chút đi?”

Dung Đình nhíu mày, thậm chí còn lười nhìn thêm: “Cô có chết đói cũng không ăn đâu.”

Tống Viên: ... Nhóc con cũng có cốt khí lắm.

Không ăn thì thôi.

Không thể chiều hư trẻ con được!

Trước đây khi ăn trong nhà hàng, cô từng thấy có những bậc phụ huynh phải đuổi theo để đút cơm cho con.

Đói thì tự nhiên sẽ ăn, bỏ một bữa cũng chẳng sao cả.

Tống Viên ừm một tiếng: “Vậy thôi, chị ăn một mình.”

Bữa sáng không thể qua loa, nhất định phải ăn thật đầy đủ, cô vốn thích ăn cháo thịt bằm trứng bắc thảo nhất, sữa đậu nành của quán này cũng rất thơm ngon, nghe nói là xay từ hạt đậu nành tươi, vị rất đậm đà, cô rất thích. Bình thường mỗi sáng cô đều uống một cốc sữa đậu nành, chỉ là hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện bất ngờ, cô quên ngâm đậu nên hôm nay chỉ có thể gọi đồ ngoài để uống. ( truyện trên app t.y.t )

Dung Đình ngồi ở một bên cẩn thận quan sát sắc mặt của Tống Viên.

Có phải mẫu hậu đang giận không?

Nhưng trước đây cậu thực sự chưa từng ăn những thứ này, ngự thiện phòng cũng không dám tùy tiện sơ suất với cậu.

Bây giờ mẫu hậu lại sống khổ sở như vậy, thân là nhi tử của mẫu hậu, chẳng lẽ cậu lại khiến người buồn lòng vào lúc này sao?

Nói cách khác, mẫu hậu là hoàng hậu của một nước còn có thể ăn những món này, vậy tại sao cậu lại không thể?

“Có phải người đang giận Cô không?” Dung Đình nghiêm mặt hỏi.

Tống Viên hơi sững sờ, lắc đầu: “Không có.”

“Người có.” Dung Đình bất đắc dĩ cầm lấy muỗng: “Thôi được rồi, Cô không muốn so đo với người.”

Nói xong câu đó, cậu bèn nhăn mày lại, bày ra dáng vẻ như ra trận mà bắt đầu ăn bát cháo trứng bắc thảo thịt nạc trước mặt.

Tống Viên bật cười thành tiếng, đứa nhỏ này thật đúng là bướng bỉnh nhưng cũng đáng yêu thật.

Cô chợt nghĩ, có khi nào đứa trẻ này thực sự sinh ra trong một gia đình vô cùng giàu có không, giàu đến mức bữa sáng thực sự không ăn mấy món này, nhìn khí chất trong từng cử chỉ của cậu, càng nghĩ cô càng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Nhưng nếu Dung Đình thực sự là con cháu nhà giàu, vậy cậu đã đi lạc lâu như vậy rồi, tại sao vẫn chưa có người nhà đến tìm?

Dù gia vị thời cổ đại không đa dạng như hiện đại nhưng những món ăn từ ngự thiện phòng đều được chế biến kỹ lưỡng, nếu xét kỹ, bát cháo trước mặt Dung Đình không biết đã cho bao nhiêu bột ngọt và gia vị, đối với cậu mà nói, quả thực có chút khó mà nuốt nổi.

Tuy nhiên, cũng không phải Dung Đình không thể nhẫn nại, đối với cậu, được cùng mẫu hậu ăn sáng như thế này là tâm nguyện từ khi còn rất nhỏ, còn ăn gì, đối với cậu mà nói thì không quan trọng. 

Sau khi ăn sáng xong, Tống Viên cầm chìa khóa xe, chuẩn bị đưa Dung Đình ra ngoài.

Hôm qua vì trụ sở cảnh sát gần nên cô không lái xe, dẫn đến chuyện hôm qua Dung Đình đi trên đường phố vừa sợ hãi trước những chiếc ô tô nhưng sau đó lại tràn đầy tò mò. Giờ đây khi đã ngồi ở ghế sau, cậu lại có chút bất an.

“Mẫu hậu, đây là gì?” Dung Đình không muốn để lộ sự lúng túng trước mặt mẫu hậu nhưng cậu nhớ lời của lão cung nữ, bà ấy nói cậu là người mà mẫu hậu yêu thương nhất trên đời. Mẫu hậu sẽ không chế giễu cậu.

Tống Viên không ngờ Dung Đình lại hỏi như vậy, một lần nữa phủ định suy đoán rằng cậu là con nhà giàu.

Nhưng từ tối qua đến nay, mọi biểu hiện của Dung Đình đều khiến người ta kinh ngạc.

Dù gia đình có đam mê văn hóa cổ đại đến đâu, cũng không thể hoàn toàn tách biệt với xã hội hiện đại, dù là trẻ con vùng núi xa xôi cũng biết đây là ô tô. 

Dung Đình hoàn toàn không giống một đứa trẻ vùng sâu vùng xa, trái lại, khí chất của cậu không phải điều mà một gia đình bình thường có thể bồi dưỡng nên.

Từ cách ăn mặc, lời ăn tiếng nói, đến sự mơ hồ và xa lạ đối với xã hội hiện đại, tất cả khiến Tống Viên từng đắm chìm trong tiểu thuyết xuyên không thời đại học ngay lập tức nghĩ đến một cụm từ: cổ xuyên kim!

Nếu đã có khả năng bất khả thi nhất này, vậy thì mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Tống Viên tấp xe vào lề đường, quay đầu lại, tròn mắt nhìn Dung Đình.

Dung Đình nghĩ rằng Tống Viên đang chế giễu sự ngu dốt của cậu, cậu lập tức giận dữ không thôi, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc đỏ bừng, lồng ngực phập phồng, cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: “Nếu người không muốn giải thích cho Cô, Cô cũng không ép.”

Lúc cậu không tức giận, cậu gọi là “mẫu hậu”.

Lúc cậu tức giận, cậu không gọi.

Ngay cả xưng hô cậu cũng sắp xếp rành mạch.

Trong tẩm cung của cậu có vài cuốn sách, lão cung nữ nói đó là do mẫu hậu tự tay làm, những cuốn sách đó vẽ đầy những bức tranh non nớt, thô sơ, không chút mỹ cảm nhưng lại vô cùng ấm áp. Nghe nói đó là những câu chuyện mẫu hậu tự sáng tác, lão cung nữ nói người gọi đó là truyện cổ tích trước khi ngủ.

Trước khi biết chữ, cậu luôn để cung nữ đọc cho nghe, sau khi biết chữ, cậu tự mình xem, tất cả câu chuyện đều nhớ rõ ràng, những cuốn sách cũng bị cậu lật đến mức bìa ngoài mòn vẹt. Có lần, một tiểu thái giám vô tình làm đổ nước lên, cậu nổi trận lôi đình. Đến đêm khuya yên tĩnh, cậu ôm chặt mấy quyển sách đó, nghĩ rằng, nếu mẫu hậu còn ở đây thì tốt biết bao, như vậy cậu cũng không đến mức coi mấy quyển sách này như báu vật, bị người ta chê cười.

Những thứ mẫu hậu để lại cho cậu thực ra rất nhiều. Mỗi khi cậu hoài nghi rằng mẫu hậu không yêu mình, nhìn thấy những thứ này, cậu lại kiên định.

Nếu một nữ nhân không thương con mình, sao có thể vì cậu mà làm ra nhiều thứ như vậy?

Trong ký ức, trong tưởng tượng, mẫu hậu yêu cậu như sinh mệnh, có phải chính là người trước mặt này không? Nếu phải, vậy tại sao người lại không thương cậu nữa? Nếu không phải, vậy tại sao hơi thở trên người của người lại khiến cậu lưu luyến đến thế?

Tống Viên không ngờ đứa trẻ này lại nhạy cảm như vậy, còn dễ nổi giận, thay đổi thất thường, cô chưa nói gì mà cậu đã giận dỗi rồi.

Nhưng người lớn thì không nên tính toán với trẻ con.

Cô có chuyện quan trọng hơn cần hỏi cậu.

“Cô Cô, chị hỏi em chút nhé, em sinh năm nào?”

Sắc mặt Dung Đình dịu lại một chút: “Người hỏi chuyện này làm gì?”

May mà cậu không buột miệng nói ra câu “Ngay cả sinh thần của con ruột mà mẫu hậu cũng quên sao?”

Tống Viên biết đứa nhỏ này không dễ bị lừa, bèn cười nói: “Chỉ là chị rất tò mò và quan tâm đến em thôi.”

“Người thực sự quan tâm?” Dung Đình hỏi lại cô.

Tống Viên gật đầu liên tục.

Một khi đã chấp nhận giả thiết cậu bé này là người xuyên không từ cổ đại thì dường như mọi thứ không còn quá kỳ lạ nữa, kể cả sự kiêu ngạo và trưởng thành của cậu.

Dung Đình ngồi ngay ngắn ở ghế sau, bất kể là ngồi hay đứng, lưng cậu luôn thẳng tắp.

Cuối cùng, cậu nói ra ngày sinh của mình nhưng lại rất phức tạp, đến mức khiến người nghe không hiểu nổi.

Tống Viên gần như có thể khẳng định cậu thực sự xuyên không đến đây.

“Thời đại của em có hoàng đế không?”

“Mẫu hậu không cần khách sáo như vậy, đó là phụ hoàng của Cô, cũng chính là phu quân của người.”

Tống Viên: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play