Sau khi đưa đứa trẻ về nhà, Tống Viên mới bắt đầu cảm thấy hối hận.
Cô không làm chuyện gì trái với lương tâm, người mà cậu bé nhắc đến, kẻ đã bỏ chồng bỏ con chắc chắn không phải là cô. Vậy tại sao cô lại bị lời nói của một đứa trẻ dọa sợ đến vậy.
Căn hộ mà Tống Viên đang ở là món quà ông Tống tặng khi cô tròn 18 tuổi, ba phòng ngủ, hai phòng khách vô cùng rộng rãi, còn có một ban công lớn, cô mới dọn vào chưa lâu, nhiều thứ vẫn chưa sắm sửa đầy đủ. Trên đường về dù luôn ở trong trạng thái ngơ ngác và hoang mang về cuộc đời, cô vẫn không quên mua khăn mặt và bàn chải đánh răng cho cậu bé.
Vừa về đến nhà, còn chưa kịp nói với đứa trẻ mấy câu, cô đã nghe thấy tiếng bụng cậu réo lên ùng ục.
Dung Đình vô cùng lúng túng, đối với cậu mà nói, để bụng kêu như thế này thực sự rất thất lễ.
“Em đã bao lâu chưa ăn cơm rồi?” Tống Viên bất lực, cúi xuống hỏi cậu.
“Cô đã dùng bữa sáng rồi.”
“Này nhóc, tại sao em cứ nói chuyện kiểu đó thế?” Tống Viên mở tủ lạnh ra, cô lấy bánh mì từ bên trong ra rồi quay lại nhìn cậu: “Nói chuyện cứ như kiểu văn chương cổ đại ấy, nhà em ai cũng nói vậy à?”
Lúc này tâm trạng của Dung Đình đã khá hơn một chút, không còn quá bối rối nữa, giọng điệu khi nói chuyện với Tống Viên cũng hòa hoãn hơn: “Sao mẫu hậu có thể nói chuyện tùy tiện như vậy chứ?”
Tống Viên: “...”
“Gọi đồ ăn bên ngoài thì cũng phải đợi hơn nửa tiếng, chị sợ em đói quá. Nhà chị chỉ có bánh mì, trứng và xúc xích, chị sẽ làm tạm sandwich cho em ăn nhé.”
Khi trò chuyện với Tống Viên, không phải lúc nào Dung Đình cũng hoàn toàn không hiểu cô đang nói gì nhưng cậu có thể nhận ra một điều, mẫu hậu muốn tự tay vào bếp nấu ăn cho mình.
Trong lòng cậu cảm thấy ấm áp.
Mẫu hậu đường đường là mẫu nghi thiên hạ, từ trước đến nay chưa từng nấu ăn cho bất kỳ ai (có lẽ ngay cả phụ hoàng cũng không được như vậy), có khi cậu là người đầu tiên được nếm thử món ăn của người.
Vậy thì cậu tạm thời tha thứ cho việc mẫu hậu đã quên cậu đi vậy.
Thỉnh thoảng Tống Viên cũng có hứng thú nấu ăn, dù sao thì ăn đồ bên ngoài nhiều cũng chán, làm sandwich đối với cô mà nói thì quá đơn giản, dùng chảo chiên trứng và xúc xích cùng lúc, bánh mì cho vào máy nướng, thêm sốt mayonnaise mà cô thích ăn, cô nghĩ rằng trẻ con đều thích sốt cà chua nên cũng thêm một ít vào. Sau khi làm xong sandwich, cô còn pha thêm một ly sữa cho cậu bé. TN x TYT
Dung Đình ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm vào phần ăn trước mặt mình, không khỏi nhíu mày.
Đây là loại thức ăn gì vậy?
Quan trọng hơn là có ăn được không?
Thấy Tống Viên đang nhìn mình với vẻ chờ đợi, Dung Đình nghĩ thầm, không thể phụ tấm lòng của mẫu hậu được. Vì vậy, cậu cầm lấy sandwich, rất nhã nhặn cắn một miếng.
Tất nhiên Tống Viên sẽ không hỏi cậu bé xem vị có ngon hay không.
Dung Đình nghĩ, có lẽ bởi vì thứ kỳ lạ này là do mẫu hậu đích thân làm nên cậu mới cảm thấy nó cũng không tệ lắm.
Tống Viên chỉ vào ly sữa trên bàn: “Nhớ uống sữa nhé, uống sữa sẽ giúp em cao hơn đấy.”
Dung Đình tức giận: “Người chê Cô lùn sao?”
Nói thế nào nhỉ, Tống Viên là thành viên lâu năm của hội yêu cái đẹp. Cô cảm thấy nếu cậu bé này không quá xinh trai và đáng yêu thì chắc chắn cô đã không đưa cậu về nhà. Nhìn qua, cậu nhóc này cao tầm 1m1, rõ ràng là một đứa trẻ con, thế nhưng lại ăn nói quá mức cổ xưa, hơn nữa còn có phong thái của một người lớn.
“Thì bây giờ em đúng là thấp hơn chị mà.” Tống Viên cố tình chọc ghẹo cậu: “Được rồi được rồi, uống sữa tươi tốt cho sức khỏe, uống xong nhớ đánh răng, rửa mặt, tắm rửa rồi đi ngủ nhé, chị nói thật đấy, ngày mai chị còn phải đi làm.”
Dung Đình nhìn chằm chằm ly sữa trước mặt một lúc lâu, sau đó mới dùng hai tay nâng lên, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ.
Sữa có vị ngọt, cũng không tệ lắm.
“Mẫu hậu, sao trong cung lại không có cung nữ hầu hạ vậy?” Dung Đình ăn no uống đủ, tâm trạng tốt hơn, cũng chủ động trò chuyện với Tống Viên.
Cung này bố trí rất kỳ lạ nhưng cậu từng nghe lén phụ hoàng nói lúc say rượu rằng thời đại mà mẫu hậu sống rất khác với chúng ta, nếu vậy, có lẽ cũng dễ hiểu rồi. Chỉ là, sao lại không có cung nữ và thái giám hầu hạ?
Tống Viên im lặng một lúc, cô cảm thấy chắc hẳn ba mẹ của cậu bé là những người rất yêu thích văn hóa cổ đại, chỉ là dù người lớn có thích cổ đại đến mấy thì cũng không nên ảnh hưởng đến con cái, cô thật sự nghi ngờ liệu cậu bé này có thể giao tiếp bình thường với các bạn cùng lớp ở trường mẫu giáo không?
“Em đang nói đến người giúp việc à?” Tống Viên đoán rằng nhà cậu bé có điều kiện không tệ: “Chị sống một mình nên không cần thuê người giúp việc, chuyện gì cũng có thể tự làm được.”
Dung Đình nhìn chằm chằm Tống Viên.
“Sao em lại nhìn chị như vậy?” Tống Viên hỏi cậu.
“Tại sao?” Dung Đình vô cùng khó hiểu: “Mẫu hậu, bây giờ người sống khổ sở như vậy, tại sao lại rời bỏ phụ hoàng? Đây chính là cuộc sống mà người mong muốn sao?”
Tống Viên hoàn toàn mờ mịt nhưng vẫn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cậu bé, rất nghiêm túc nói: “Nhóc con, chị hoàn toàn không hiểu em đang nói gì, chị thực sự không phải mẹ em nhưng em yên tâm, các chú cảnh sát sẽ giúp em tìm ba mẹ. Trong thời gian đó, em có thể ở lại đây với chị đến khi ba mẹ em đến đón.”
Dung Đình không phải là một đứa trẻ không biết lý lẽ, kết hợp lời nói và thái độ của Tống Viên, cậu thử dò hỏi: “Mẫu hậu, người cũng không nhớ phụ hoàng sao?”
Không đợi Tống Viên trả lời, Dung Đình đã tự mình tiếp lời: “Không nhớ cũng là điều dễ hiểu, ngay cả Cô mà người cũng quên mất thì sao có thể nhớ người khác chứ.”
Mẫu hậu đã quên cả đứa con trai yêu quý nhất thì làm sao có thể nhớ đến vị phu quân đứng sau? Thật là ngu ngốc khi cậu còn đi hỏi mẫu hậu câu này.
Tống Viên suy nghĩ một lúc, quyết định đổi cách khác hỏi cậu bé: “Vậy em nói cho chị biết ba em tên là gì, có thể chị sẽ có ấn tượng đấy.”
Nghe xong câu này, Dung Đình lại tức giận: “Người thấy con còn không nhớ thì sao nghe tên phụ hoàng lại có thể nhớ ra chứ!”
Nếu mẫu hậu thực sự nhớ ra, cậu còn giận hơn đấy. Lão cung nữ từng nói, mẫu hậu từng ôm cậu khi còn là một đứa trẻ sơ sinh và đã nói rằng cậu là người mà người yêu thương nhất, yêu nhất, yêu nhất.
Cậu dừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, thân là con sao có thể tùy tiện nhắc đến tên húy của phụ hoàng?”
Tống Viên: “...”
Người nhà này có cần nhập vai như thế này không? Đam mê văn hóa cổ đại thì cũng thôi đi nhưng còn tự nhận hoàng thượng hoàng hậu trong nhà thì đúng là lợi hại, không dám đắc tội...
“Được rồi được rồi, thế em có thể nói tên mình được không?”
Dung Đình phồng má, lạnh lùng lườm cô một cái: “Đến cả tên con ruột cũng quên.”
Tống Viên thật sự là người rất kiên nhẫn.
Từ nhỏ cô đã thích trẻ con, tất nhiên là những đứa trẻ ngoan nhưng hôm nay lạ thật, một đứa trẻ vừa bướng bỉnh vừa kiêu ngạo như thế này, trước kia cô chắc chắn sẽ không chủ động lại gần.
Sau khi Dung Đình nói câu đó thì im lặng một lúc rồi mới mở miệng: “Người phải nhớ kỹ, Dung Đình.”
Tên này nghe cũng hay đấy chứ.
Tống Viên nghĩ với tiến độ này, tối đa một tuần là cô có thể hỏi được tên ba mẹ cậu bé và thông tin liên lạc.
“Rồi rồi, đi đánh răng đi nào.” Tống Viên dẫn cậu bé vào phòng tắm, lấy bàn chải trẻ em mới mua, bóp kem đánh răng đưa cho cậu.
Khi Dung Đình còn ở trong cung cũng từng đánh răng. Nhưng trong cung chẳng mấy ai có bàn chải, lão cung nữ từng nói, mẫu hậu đã mất rất nhiều thời gian mới chế tạo ra bàn chải. Bây giờ cậu cầm trong tay chiếc bàn chải này, thấy nó còn đẹp hơn hẳn cái trong cung.
Dung Đình chải răng, cảm thấy trong miệng toàn vị ngọt, khác hẳn với trong cung. Chắc hẳn mẫu hậu đã giấu hết những thứ tốt lại, giờ cậu tìm đến người, người mới chịu đưa ra.
Nhìn mọi thứ trong nhà, Dung Đình đều thấy kỳ lạ nhưng vẫn cố giữ lễ nghi, không muốn để lộ sự bỡ ngỡ trước mặt mẫu hậu.
“Cô Cô, là như vậy.” Sau khi giúp Dung Đình rửa mặt xong, Tống Viên dẫn cậu vào phòng tắm, kiên nhẫn nói: “Em là con trai, chị là con gái, chị không tiện giúp em tắm, em có tự tắm được không?”
Dung Đình không để tâm đến cách xưng hô của Tống Viên.
Tống Viên hướng dẫn đơn giản cách sử dụng bình nóng lạnh, cô nghĩ dù một gia đình có mê văn hóa cổ đại đến mức nào thì cơ sở vật chất hiện đại chắc chắn vẫn phải có.
Sau khi chỉ cho Dung Đình chai nào là sữa tắm, chai nào là dầu gội, cô lập tức rời khỏi phòng tắm và đóng cửa lại.
Dung Đình đứng dưới vòi hoa sen, cậu là một đứa trẻ thông minh nên rất nhanh đã hiểu được cách sử dụng. Sau khi cởi hết quần áo, cậu do dự một chút rồi làm theo lời mẫu hậu dậy cậu, mở chốt vòi nước. Nhưng khi nước từ vòi sen ào xuống, dội ướt cả người cậu, cậu không kiềm chế được nỗi sợ, hét lên một tiếng.
Nghe thấy tiếng hét của cậu, Tống Viên vội vàng lao vào.
Dung Đình vẫn còn sợ, thấy cô bước vào, phản xạ đầu tiên là ôm chặt lấy eo cô, cậu rất dũng cảm, không khóc.
Chờ đến khi bình tĩnh lại, cậu lập tức kiêu ngạo trách móc: “Người lại dám để Cô một mình ở đây!”
Tống Viên nhìn ra được, cậu bé này có chút ngượng ngùng.
Bây giờ nhiều gia đình có trẻ con năm tuổi vẫn cần ba mẹ giúp tắm rửa, cô chưa từng làm mẹ, cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con của người thân, trong lòng cũng hơi ngại, trẻ con ở môi trường lạ lẫm dễ sợ hãi cũng là chuyện bình thường.
Cuối cùng cô cũng giúp cậu bé tắm xong nhưng quần áo Tống Viên cũng ướt sạch.
Cửa hàng tiện lợi không có đồ ngủ trẻ em, Tống Viên tùy tiện lấy một chiếc áo thun rộng của mình cho cậu mặc.
Cậu bé cực kỳ ghét bỏ: “Sao Cô có thể mặc y phục của nữ nhân!”
“Ngày mai, ngày mai sau khi tan làm, chị sẽ dẫn em ra ngoài đi mua đồ ngủ. Bây giờ thật sự quá muộn rồi.” Tống Viên chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình: “Em thương xót chị một chút đi, tạm thời chịu khó nhé. Chị thật sự muốn ngủ rồi, mệt chết mất.”
Dung Đình nhìn cô một cái, một lúc sau mới khó chịu nói: “Chỉ lần này thôi, không được nói với người ngoài.”
Chờ Tống Viên tẩy trang, tắm rửa xong đã hơn 11 giờ đêm.
Nằm trên giường nghĩ lại chuyện tối nay, cô cảm thấy cứ như một giấc mơ. Cô quá mệt mỏi, nhắm mắt liền ngủ ngay, may mà cậu bé này có quy củ, không cần cô nhắc nhở đã tự mình nói một tràng dài mà cô không hiểu, tổng kết lại là cậu và cô không thể ngủ chung giường, như thế là vô lễ. Cậu tự ngủ trong phòng nhỏ, trước khi quay về phòng, cô có ghé qua xem thấy hình như cậu bé đã ngủ say rồi mới yên tâm tắt đèn.
Nhưng Tống Viên không biết rằng, sau khi đèn tắt, cửa đóng lại, Dung Đình đang nằm trên giường lại mở mắt.
Trong lòng cậu đã từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, mẫu hậu trông như thế nào, cười lên sẽ ra sao, khi tức giận sẽ như thế nào. Mọi người đều nói thân phận cậu tôn quý, rất nhiều người ghen tị vì cậu sinh ra đã là Thái tử nhưng chỉ có cậu biết, cậu không muốn làm Thái tử, cậu chỉ muốn làm nhi tử của mẫu hậu mà thôi.
Mặc dù mẫu hậu chưa hề thể hiện là yêu thương mình nhưng Dung Đình, ngươi phải tha thứ cho mẫu hậu, bởi vì... Mẫu hậu chỉ là đã quên mất ngươi thôi.