“Người lại không nhận ra Cô sao?”
“Người lại quên Cô rồi sao?!”
Tống Viên không biết mình nói sai chỗ nào mà khiến cậu bé vốn đang ra vẻ người lớn điềm tĩnh bỗng nhảy dựng lên như thể cô đã phạm phải trọng tội.
“Cái đó, nhóc con này?” Xác định được cậu bé không phải ma quỷ, Tống Viên cũng bình tĩnh hơn nhiều, cô lại hỏi: “Em có số điện thoại của ba mẹ không, chị gọi điện cho họ đến đón em về nhé?”
Dung Đình tức giận nhìn chằm chằm Tống Viên.
Từ khi có ký ức, cậu chưa từng gặp mẫu hậu, phụ hoàng cũng rất ít khi nhắc đến trước mặt cậu, trong hoàng cung, dường như mẫu hậu là một điều cấm kỵ nhưng cậu vẫn tìm cách dò hỏi về mẫu hậu. Lão cung nữ bên cạnh mẫu hậu từng nói với cậu, mẫu hậu rất thương cậu, thương từ khi cậu còn trong bụng người, cậu là người mẫu hậu yêu thương nhất. Cậu không chắc chắn nên hỏi lão cung nữ, nếu mẫu hậu gặp cậu liệu có còn nhớ cậu không. Mắt lão cung nữ đỏ hoe nói không có người mẹ nào lại quên con mình cả. Vậy mà bây giờ, người lại quên mất cậu sao?
Dung Đình lạnh lùng nhìn cô: “Cô tốn bao nhiêu công sức, giấu diếm phụ hoàng để tìm người, vậy mà người lại không nhớ Cô.”
Cho dù Tống Viên có ngốc thì lúc này cũng ý thức được không ổn rồi, cậu bé này rõ ràng có vẻ quen biết cô.
“Em biết chị sao?”
“Đương nhiên là biết!”
Tống Viên thận trọng hỏi: “Vậy, chúng ta có quan hệ gì không?”
Dung Đình cố nén sự chua xót ở mũi, dù từ khi sinh ra cậu đã là Thái tử dưới một người trên vạn người, mọi người ai cũng tâng bốc cậu, dù cậu bị phụ hoàng đối xử nghiêm khắc vẫn không một lời oán thán, chỉ vì phụ hoàng từng nói, mẫu hậu thích những đứa trẻ thông minh. Cậu không muốn người thất vọng nên từ nhỏ (cũng chỉ hai ba tuổi thôi) đã chăm chỉ đọc sách, không dám lơ là. Vậy mà giờ đây, người lại không nhớ cậu, còn hỏi một câu đau lòng đến thế!
Cậu bé không muốn nói chuyện với cô nữa, Tống Viên dùng đủ mọi cách cũng không moi được thông tin gì, cô đành cúi xuống lục tìm xem cậu có mang theo điện thoại hay không. TN x TYT
Dung Đình giật mình đỏ bừng tai, suýt nữa hét lên “To gan!” nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống.
Thôi kệ, tuy nói nam nữ thụ thụ bất thân nhưng người là mẫu hậu của cậu, có thể ngoại lệ.
Không tìm thấy điện thoại, cậu bé cũng không chịu mở miệng nói chuyện với cô, mặc dù bình thường Tống Viên không thích lo chuyện bao đồng nhưng người trưởng thành bình thường ai thấy trẻ con bị lạc mà không lo lắng chứ? Cậu bé này thật sự rất đẹp trai, dù mặc cổ trang, dáng lưng thẳng tắp, tính tình hơi bướng bỉnh nhưng thực sự đáng yêu. Thế là Tống Viên quyết định nắm tay cậu, chuẩn bị dẫn đến đồn cảnh sát gần đó.
Dung Đình bất ngờ bị cô nắm tay, Thái tử đại nhân vốn không thích gần gũi với người khác theo phản xạ muốn rút tay ra nhưng lòng bàn tay ấm áp lại khiến cậu lưu luyến, cậu cắn môi cố ra vẻ lạnh nhạt nói: “Cô không chấp nhặt với người.”
Tống Viên bị cậu chọc cười.
Nhưng mà cậu bé này thật sự ngoan ngoãn, cũng không hỏi cô sẽ dẫn mình đi đâu, chỉ ngoan ngoãn đi theo cô.
Nhìn cậu bé xinh xắn này chắc nhiều nhất cũng chỉ năm sáu tuổi, nếu bị kẻ buôn người nhắm đến thì thật đáng thương.
“Trẻ con phải ở cùng ba mẹ chứ, nếu em bị lạc thì ba mẹ em sẽ lo lắng lắm đấy!” Tống Viên tiếp tục nói: “Họ không tìm thấy em chắc đã phát điên lên rồi.”
Dung Đình nghe không hiểu câu đầu tiên nhưng câu sau thì cậu nghe hiểu, cậu bèn lạnh lùng đáp lại: “Chuyện đó không liên quan đến Cô.”
Tống Viên nghe mãi kiểu xưng hô kỳ lạ của cậu bé, cô nghĩ rằng chắc ba mẹ cậu đặt cho một cái biệt danh kiểu Cô Cô. Nghĩ vậy cô cũng cảm thấy như cậu bé đang làm nũng với mình.
Nếu như bà dì như cô cũng nói với người khác là “Viên không so đo với chị” hay “Chuyện này không liên quan đến Viên” thì chắc cũng thú vị lắm.
Trẻ con thật đáng yêu!
“Cô Cô, em thật sự không nhớ số điện thoại của ba mẹ mình sao? Cả tên của họ cũng không nhớ à? Lát nữa chú cảnh sát cũng sẽ hỏi em những điều này đấy.”
Dung Đình cau mày, mặc dù tuổi cậu còn nhỏ nhưng rất thông minh, cậu lập tức nắm bắt được từ khóa: “Phụ hoàng không có huynh đệ, Cô không có thúc bá.”
Tống Viên: “...”
Được rồi! Mỗi gia đình có một cách nói chuyện khác nhau, nếu cô không hiểu lời cậu bé này nói thì cứ nhanh chóng đưa cậu đến đồn cảnh sát vậy.
Cậu bé này rất sạch sẽ, cách nói chuyện có vẻ cũng được chiều chuộng ở nhà, giờ đi lạc chắc ba mẹ cậu đã huy động cả gia đình đi tìm, có lẽ họ đã đến đồn cảnh sát chờ sẵn rồi.
Khi Tống Viên dẫn Dung Đình đến đồn cảnh sát, sau khi trình bày rõ tình huống, một chú cảnh sát lớn tuổi ngồi xuống, vẻ mặt hiền hòa hỏi Dung Đình: “Cháu trai, cháu tên gì?”
Tống Viên vỗ trán một cái, vậy mà cô lại quên mất chuyện hỏi tên cậu bé!
Đúng là cô không giỏi giao tiếp với trẻ con thật.
Dung Đình cảnh giác nhìn chú cảnh sát, so với lúc đối diện với Tống Viên thì có phần xa cách và kiêu ngạo hơn.
Chú cảnh sát hỏi Dung Đình vấn đề gì cậu cũng không trả lời mà chỉ nhìn về phía Tống Viên.
Tống Viên hết cách, cô không thể cứ ở mãi đồn cảnh sát mãi được nên bèn đứng dậy nói với chú cảnh sát: “Chào chú, ngày mai cháu còn phải đi làm, giờ cũng muộn rồi, cháu cần phải về đây ạ.”
Chú cảnh sát gật đầu: “Được, cháu có muốn để lại số liên lạc không, ba mẹ cháu bé có thể sẽ cảm ơn cháu đấy.”
Những vụ bắt cóc trẻ em không phải hiếm, một đứa trẻ đi lạc có thể gây ra sóng gió lớn trong một gia đình. Nếu có người tốt bụng đưa trẻ đến đồn cảnh sát, phần lớn phụ huynh đều muốn cảm ơn.
Tống Viên suy nghĩ một chút rồi để lại số điện thoại nhưng vừa đứng dậy chuẩn bị đi thì cậu bé ngồi ngay ngắn trên ghế cũng đứng dậy, muốn đi theo cô.
Tống Viên kinh ngạc, vội ngồi xuống dịu dàng nói với Dung Đình: “Ngày mai chị phải đi làm, không thể ở lại đây chờ ba mẹ em được, các chú cảnh sát ở đây rất tốt, họ sẽ chăm sóc em chu đáo. Chị cũng sẽ để ý xem có tin tức nào về trẻ đi lạc không.”
Dung Đình không thể tin nổi: “Người lại dám bỏ rơi Cô ở đây mà muốn rời đi sao? Người đã từng vứt bỏ phu quân một lần, giờ lại muốn bỏ rơi Cô lần thứ hai sao?”
Tống Viên ngơ ngác: “Bỏ chồng bỏ con? Em nói chị sao?”
Lúc này chú cảnh sát nhìn cô bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
“Cô rộng lượng không chấp nhặt với người. Cô trải qua trăm ngàn cay đắng tìm được người vậy mà người lại muốn rời đi?” Dung Đình giận dữ như một con thú nhỏ, trong đó còn ẩn chứa sự bi thương và khổ sở khiến người ta khó nhận ra được: “Cô bỏ đi hết tất cả để tới đoàn tụ cùng với người mà người lại đối xử với con như vậy!”
Nhìn cậu bé có vẻ rất tức giận, phía sau cũng không tự xưng là “Cô” nữa.
Trong lúc Tống Viên còn ngơ ngác thì chú cảnh sát đang cẩn thận đánh giá hai người, cảm thấy chuyện này có gì đó không đơn giản như tưởng tượng. Khoảng thời gian gần đây cũng không phải là không có trường hợp ba mẹ chủ động bỏ rơi con cái, ông ấy kéo Dung Đình lại, nhìn chằm chằm cậu và chỉ vào Tống Viên: “Cháu trai, nói thật cho ông nghe, cháu và cô ấy có quan hệ gì?”
Dung Đình cố nén xúc động trong lòng mới không quát ‘đại bất kính’ với chú cảnh sát, dù sao ông cũng là người không biết rõ tình hình, cậu hừ lạnh một tiếng: “Quan hệ giữa Cô và mẫu hậu, người trong thiên hạ ai cũng biết.”
Mẫu, mẫu hậu?
Đừng nói là chú cảnh sát, ngay cả là Tống Viên dù đã hơi quen cới cách nói chuyện của cậu cũng giật mình: “Nhóc con, em đừng nói bừa! Năm nay chị mới hai mươi hai tuổi, ngay cả bạn trai còn chưa có đấy!”
Cô thật sự không ngờ, chẳng qua mình chỉ nhặt được một đứa trẻ đi lạc đưa đến đồn cảnh sát thôi, chẳng lẽ bây giờ còn có chiêu trò lừa đảo kiểu này sao?
Mà chiêu này cũng lỗi thời quá rồi! Năm nay cô mới hai mươi hai tuổi, vừa tốt nghiệp đại học không bao lâu, còn cậu bé này chắc cũng phải bốn năm tuổi, tính thế nào cũng không thể là con cô, thế mà còn dám đến tận đồn cảnh sát nói dối trắng trợn như thế này!
Chú cảnh sát cũng thấy khó hiểu, ông ấy xoa cằm suy nghĩ, đúng thật, vừa rồi ông ấy đã xem chứng minh thư của cô gái này, năm nay mới vừa tròn hai mươi hai tuổi, còn cậu bé kia trông chừng năm tuổi, nếu thực sự là mẹ con...
Tống Viên chỉ hận không thể thề với trời rằng mình chưa từng có bạn trai, chưa từng kết hôn, càng không có con!
Chú cảnh sát làm nghề này đã nhiều năm, ai nói thật ai nói dối, ông ấy có thể nhìn ra ngay. Vấn đề là, cậu bé không giống đang nói dối, mà cô gái trẻ này cũng vậy.
“Cháu gái, cháu nhớ lại xem, có phải họ hàng nhà cháu có đứa bé nào trông giống cháu không?” Chú cảnh sát nói nghiêm túc: “Đứa trẻ này trông rất giống cháu đấy.”
Tống Viên kinh ngạc: “Làm sao có thể!”
Dung Đình thấy mẫu hậu nghĩ mọi cách để phủ nhận quan hệ với mình, đôi mắt dần mất đi ánh sáng, môi mím chặt, không nói gì nữa.
Cuối cùng đồn cảnh sát kiểm tra trong hệ thống, xác nhận rằng Tống Viên chưa kết hôn và cũng chưa từng sinh con nên mới dừng lại chuyện này. Tống Viên sợ nhìn thấy Dung Đình mà đồn cảnh sát cũng không thể chỉ dựa vào lời của một đứa trẻ để khẳng định Tống Viên là mẹ của cậu. Huống hồ cậu bé này chẳng nói gì cả, không chịu nói tên mình, cũng không chịu nói tên ba mẹ. Tuy chú cảnh sát cảm thấy dáng dấp của Dung Đình và Tống Viên có nét giống nhau nhưng cũng không thể ép buộc Tống Viên ở lại hay đưa Dung Đình về nhà được. ( app TYT - tytnovel )
Tống Viên cầm túi lên rồi định rời đi, cô cảm thấy chuyện hôm nay thật là hoang đường! Cô còn sợ mình đã bị ai đó nhắm đến!
Nào ngờ ngay khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Dung Đình vẫn im lặng ngồi trên ghế bỗng nhiên đứng bật dậy, cậu nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, giọng nói mang theo uất ức vì bị bỏ rơi, thậm chí còn lẫn chút nghẹn ngào nức nở từng câu từng chữ: “Nếu như hôm nay người lại một lần nữa bỏ mặc Cô, cô sẽ mãi mãi không gặp lại người, cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho người!”
Tống Viên nghe xong lời này thì trái tim khẽ run lên.
Thực ra cô không nên vì lời nói của một đứa trẻ xa lạ mà hoảng sợ nhưng không hiểu sao khi nghe cậu bé nói như vậy, cô lại có cảm giác trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, một cảm giác ngột ngạt khó thở kèm theo nỗi đau âm ỉ, rất khó chịu.
Nửa tiếng sau, Tống Viên để lại bản sao chứng minh nhân dân, địa chỉ nhà và phương thức liên lạc của mình. Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của chú cảnh sát, cô nắm tay Dung Đình rời khỏi đồn.
Tống Viên không nói gì.
Dung Đình đi theo sau cô, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của cô, trong lòng nghĩ, hẳn là mẫu hậu vẫn yêu ta, nếu không, người đã không đưa ta đi. Nhưng người lại quên ta mất rồi, ta vẫn nên tức giận mới phải!
===
TN Team: Bấm tag “TN Team” trên khung thể loại của truyện để ghé thăm tủ truyện của team nhé!! ヾ(≧▽≦*)o