Hoàn toàn không hay biết nguy hiểm đang đến gần, Lâm An cầm cây bút từng dùng để vẽ lên người ba mình khi còn nhỏ, viết chữ lên từng cái đuôi dày và mềm của Đào Bạch Viễn.
“Cái này gọi là Tiểu Bạch, vì màu vàng pha trắng. Cái này là Tiểu Hôi, có chút xám…” Mỗi cái tên nghe qua đều rất hợp lý, nhưng thực chất màu sắc mỗi cái đuôi chỉ là do ánh sáng khác nhau nên trông khác thôi.
Nhưng vì Lâm An đã viết chữ lên rồi, dù sau này nhìn lại có không giống nữa, thì cậu cũng sẽ không dùng tên đó để phân biệt.
Chỉ vài nét đã đặt tên xong, Lâm An lập tức không kiêng dè gì nữa, ôm lấy ba cái đuôi, vùi cả mặt vào trong mà hít hà mãnh liệt.
“…” Đào Bạch Viễn che mặt, anh cảm thấy mình sắp bị thất sủng rồi.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ vui vẻ của Lâm An, anh lại thấy cũng không có gì to tát. Thêm vài tình địch thì thêm thôi, chỉ cần người bên cạnh anh là đủ.
Suy nghĩ của Đào Bạch Viễn thật ra rất đơn giản, chỉ cần Lâm An chịu ở lại bên anh, anh chẳng đòi hỏi gì thêm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT