“Nó… lạnh ghê.” Lâm An sờ lên bộ xương lạnh ngắt rồi vuốt dọc theo từng khớp xương, đưa ra kết luận.
“Ừ, chỉ là mô hình thôi, đừng sợ.” Đào Bạch Viễn ghé mặt sát tai Lâm An, ngửi mùi dầu gội thơm tho trong tóc em.
Lâm An rút tay về, mạnh miệng nói: “Em sợ chỗ nào chứ, chỉ là mô hình thôi, tại đột ngột mở ra nên mới giật mình!”
Sau đó, Lâm An thế nào cũng không chịu ở lại phòng của Đào Bạch Viễn nữa.
Lúc này, mẹ Đào cùng người giúp việc cũng đã dọn xong các món ăn lên bàn, thấy Đào Bạch Viễn và Lâm An xuống lầu thì liền gọi họ ngồi vào bàn ăn.
Sau khi dùng bữa, hai người chào tạm biệt bố mẹ. Trong lúc mẹ Đào còn quyến luyến giữ lại, không biết Đào Bạch Viễn nói gì bên tai bà mà khiến bà cười tươi như hoa, vui vẻ để họ đi.
Lâm An nghiêng đầu nhìn cảnh đó, ánh mắt đầy nghi hoặc. Đào Bạch Viễn chỉ cười rồi dắt em đi xem bộ phim mà anh đã đặt vé trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT