25

Sáng sớm, ánh nắng dịu nhẹ lan tỏa khắp nơi.

Hứa Vân Thanh nằm gục trên bàn, tay cầm bút lông, tùy ý phác họa hình dáng một người que trên giấy.

Người đàn ông mặc y phục trắng như tuyết, đứng giữa rừng trúc, lá trúc bay lượn trước mặt, ánh nắng xuyên qua lớp sương mù dày đặc, tạo thành vô số điểm sáng nhỏ.

Đá chất như ngọc, hàng tùng xanh biếc.

Hứa Vân Thanh cầm bút suy nghĩ một lúc, rồi vẽ thêm một người que mới bên cạnh.

Không kiểm soát được lượng mực, mực thừa nhỏ giọt lên giấy, loang lổ thành từng vệt.

Nhưng Hứa Vân Thanh vẫn không giấu được sự phấn khích.

Cuối cùng y cũng kết giao được một người bạn mới.

Tiểu An Tử cũng là bạn của y, nhưng ý nghĩa của Dung Dịch đối với y khác với Tiểu An Tử.

Tiểu An Tử là đồng nghiệp cùng làm việc với y, khó mà hiểu được nỗi khổ của y.

Nhưng Dung Dịch thì khác, dù y không nói ra, Dung Dịch vẫn có thể hiểu được hoàn cảnh khó khăn của y.

Thật tuyệt vời!

Hứa Vân Thanh âm thầm siết chặt nắm tay.

Hắn thật tốt bụng.

Sau này, họ nhất định có thể trở thành huynh đệ đồng cam cộng khổ.

“Thái y, thái y!”

Tiểu An Tử vội vã chạy đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hứa Vân Thanh.

Lúc này, Hứa Vân Thanh mới nhận ra từ nãy đến giờ, y đang ngẩn người nhìn vào sổ ghi chép bệnh án.

“Thái y!”

Thấy Tiểu An Tử tiến lại gần, Hứa Vân Thanh vội vàng che kín trang giấy: “Chào, chào ngươi.”

Hứa Vân Thanh cố gắng che giấu, nhưng Tiểu An Tử không bỏ qua, ngược lại còn rướn cổ nhìn vào thứ Hứa Vân Thanh đang che.

Khi nhìn rõ bức vẽ của Hứa Vân Thanh, Tiểu An Tử lập tức khóc lóc thảm thiết:

“Thái y! Thái y, ngài không sao chứ? Ngài vẽ con gà mái đang ấp trứng phải không? Sao lại béo và xấu xí như vậy?”

Hứa Vân Thanh lạnh lùng nhìn hắn. 

Ánh mắt của Hứa Vân Thanh rõ ràng không thể đánh thức lương tri của Tiểu An Tử. Hắn vẫn nháy mắt làm trò quanh Hứa Vân Thanh: “Thái y hôm nay trông vui vẻ lắm, dạo này có chuyện gì tốt sao? Thái y cũng đến tuổi nên thành thân rồi, bức vẽ kia là tiểu thư nhà ai thế?”

Ừ thì, là được phát lương rồi.

Mà bức vẽ đó, không phải vẽ cô nương.

Nhưng Hứa Vân Thanh tuyệt đối không thể trả lời thẳng như vậy, y lập tức chuyển chủ đề: “Dạo này ngươi chạy đi đâu thế?”

Cái tên này đã lười biếng bỏ bê công việc mấy ngày liền, may mà không ai để ý đến hai kẻ quèn như bọn họ, Hứa Vân Thanh thay ca giúp cũng không ai phát hiện.

Lần này, đến lượt Tiểu An Tử im lặng.

Hứa Vân Thanh vốn tưởng hắn trốn việc đi chơi đâu đó, nhưng khi thấy gò má Tiểu An Tử thoáng ửng đỏ một cách kỳ lạ, y liền sững sờ: “Không phải chứ.”

“Là cung nữ ở cung nào vậy…” Hứa Vân Thanh bỗng lóe sáng, lại bổ sung thêm, “Hay là... thái giám?”

Tiểu An Tử: …

Hai người hại nhau một hồi, cuối cùng âm thầm chọn cách giảng hòa.

Tiểu An Tử nhìn thì còn nhỏ, thực ra mới mười lăm, còn nhỏ hơn thân thể hiện tại của Hứa Vân Thanh hai tuổi. Nhìn hắn, Hứa Vân Thanh bỗng nảy ra cảm giác như một ông cha già nhìn con mình lớn khôn.

Con trai, cũng có cuộc sống của riêng nó rồi.

Bị ánh mắt kỳ quặc của Hứa Vân Thanh nhìn chằm chằm, Tiểu An Tử bỗng thấy khó chịu khắp người: “Ngươi đang nghĩ cái gì kỳ quặc đó hả?”

Lúc này có một thái giám vừa khóc vừa lao đến: “Thái y, thái y không xong rồi! Nương nương ở An Khánh Cung, nương nương… cắt cổ tay tự vẫn rồi!”

… 

An Khánh Cung rối loạn cả lên, đám cung nữ thái giám chạy ra chạy vào, khóc lóc thảm thiết.

Cảnh tượng này Hứa Vân Thanh thấy quen đến lạ, vì gần như vài ba ngày lại tái diễn một lần.

Khói hương lượn lờ trong lư hương, Hứa Vân Thanh bước vào nội điện, thấy lão hoàng đế ngồi ở phía xa, sắc mặt ủ rũ.

Ể? Sao mặt lão hoàng đế lại hơi xanh mét thế kia?

Hứa Vân Thanh cố lục lại ký ức trong nguyên tác, dường như tình tiết đã tiến đến đoạn lão hoàng đế nghỉ ngơi mấy ngày xong lại nảy lòng tà, muốn tiếp tục dây dưa với tướng quân. Tướng quân cự tuyệt đến cùng, cuối cùng cầm mảnh sứ vỡ rạch cổ tay ngay trước mặt lão hoàng đế.

Bàn tay lão hoàng đế bị mảnh sứ cào rách, là vết thương do tranh giành với tướng quân mà ra. Nhìn thì dữ tợn đáng sợ, mà giờ trên người lão chỉ khoác tạm một chiếc ngoại bào, bên trong để lộ cơ bụng tám múi rắn chắc tiêu chuẩn.

Điều này hoàn toàn bình thường, dù đã gần bốn mươi tuổi, nhưng hoàng đế vẫn giữ được vẻ ngoài trẻ trung và tuấn tú. Nếu không phải vì ánh mắt sâu xa và đầy toan tính, e rằng khó ai phân biệt được ông ta với những chàng trai đôi mươi.

Lúc này, hoàng đế trông vô cùng mệt mỏi.

Có lẽ bị dọa sợ rồi chăng.

Hứa Vân Thanh bề ngoài thì quỳ xuống trước hoàng đế, nhưng trong lòng lại chắp tay cầu nguyện.

Khụ... mong hoàng đế dưỡng dạ dày tốt.

A men.

Hoàng đế không biết Hứa Vân Thanh đang nghĩ gì, ông ta không để ý đến vết thương đang chảy máu trên tay, chỉ dùng tay còn lại ra hiệu cho Hứa Vân Thanh đang định tiến lên băng bó:

“Ngươi đi xem Chi Hằng trước đi.”

26

Vết thương của tướng quân lần này rất nghiêm trọng.

Nửa bàn tay bị cắt đứt, dù có khâu lại và phục hồi, sau này e rằng cũng khó có thể cầm nắm vật nặng.

Mùi thuốc nồng nặc lấn át hương trầm trong An Khánh Cung. Tướng quân nằm ngửa trên giường, sắc mặt mệt mỏi giống hệt hoàng đế.

Tướng quân im lặng một lúc, rồi hỏi:

“Hắn thế nào rồi?”

Không chỉ đích danh, nhưng Hứa Vân Thanh biết rõ người mà y đang hỏi đến.

Vì vậy, Hứa Vân Thanh trả lời:

“Bệ hạ không sao cả.”

Vết thương trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng thực chất chỉ là vết thương ngoài da. Trong lúc Hứa Vân Thanh đang chữa trị cho tướng quân, có lẽ hoàng đế đã tự băng bó cho mình rồi.

Tướng quân lại rơi vào im lặng.

Ông nhắm mắt lại, như thể đã ngủ.

Nhưng Hứa Vân Thanh hiểu rõ tướng quân. Y đứng bên giường, khẽ hỏi:

“Tướng quân muốn chết sao?”

Mảnh sứ vốn không sắc, để gây ra vết thương như vậy không hề dễ dàng, đủ thấy sự quyết liệt và dứt khoát. Tướng quân không chỉ muốn ép hoàng đế từ bỏ, mà còn có ý định kết thúc mạng sống của mình.

Nhưng điều này không phải là điều quan trọng nhất. 

Sự kiện đầu độc lần trước dường như đã trở thành cây rơm cuối cùng đè gãy ý chí của vị tướng quân này. Nếu tướng quân đã nảy sinh ý định tìm chết, thì dù y thuật của Hứa Vân Thanh có cao minh đến đâu cũng không thể cứu nổi một người đã không còn muốn sống.

Tướng quân khẽ cong khóe môi: “Chẳng qua lại thêm một tội danh phi tần tự vẫn mà thôi, ta gánh nổi.”

Phi tần tự vẫn là trọng tội có thể tru di cả chín họ, nhưng hiện giờ tướng quân chỉ còn thân cô thế cô, ngược lại lại chẳng sợ gì nữa.

Đúng là một câu chuyện cười chốn địa ngục.

Hứa Vân Thanh không cười, y chăm chú nhìn tướng quân trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện xưa của người, có thể kể cho vi thần nghe một chút không?”

Tướng quân nhắm mắt giả vờ ngủ.

Hứa Vân Thanh vốn am hiểu tâm lý bệnh nhân, đối với loại bệnh nhân khó chiều như vậy, y lập tức đổi cách nói: “Chuyện của nhà họ Địch... còn cả câu chuyện của Hiền phi nương nương, chẳng lẽ tướng quân không muốn có thêm một người nhớ đến sao?”

… 

Nhà họ Địch là dòng dõi võ tướng, đời đời tận trung với quốc gia, rất được triều đình coi trọng. Dù kinh thành tài năng đầy rẫy, quăng một viên gạch cũng có thể đập trúng mấy vị công tử quý tộc, thì nhà họ Địch vẫn là danh môn khiến người người ngưỡng mộ, khao khát nương tựa.

So với vinh quang của nhà họ Địch, điều khiến người ta bàn tán hơn chính là độc đinh của họ Địch Bạch An. Họ Địch chỉ có một truyền nhân, ngay từ khi mới sinh ra, Địch Bạch An đã được tiên hoàng nhận làm nghĩa tử, đáng lý ra sẽ kế thừa y bát của Địch lão tướng quân.

Nhưng Địch Bạch An nổi danh không phải vì thân phận quý giá ấy, mà bởi ông quá mức ngông cuồng bướng bỉnh, là một tên ăn chơi trác táng nổi tiếng trong kinh thành.

27

Địch Bạch An từ nhỏ đã nghịch ngợm chẳng biết chuyện, trèo lên mái nhà lật ngói, trốn học là chuyện thường ngày. Đỉnh điểm có lần trong vòng bảy ngày, ông đã khiến mười vị phu tử tức giận bỏ đi.

Ngay cả Địch lão tướng quântự mình ra mặt giữ chân cũng không nổi, vị phu tử cuối cùng khi rời đi còn lắc đầu thở dài đánh giá ông: “Gỗ mục không thể đẽo.”

Bị gọi là gỗ mục, Địch Bạch An cũng chẳng mảy may để tâm. Ông đối với tương lai của mình lại có kế hoạch rất rõ ràng: Cha là đại tướng quân, vậy sau này ông cũng phải làm đại tướng quân.

Muốn làm đại tướng quân thì cần những gì?

Cần thân thể cường tráng, thế là Địch Bạch An học leo tường.

Cần nghỉ ngơi đầy đủ, thế là ông học cách ăn chơi trác táng với lũ bạn xấu.

Cần có mưu lược đối phó giặc ngoại xâm, thế là ông học cách giở trò ngay dưới mí mắt của cha mình.

Ba cây roi cũng không quản nổi ông, cuối cùng lão tướng quân cũng hết cách, đành đem đứa con bướng bỉnh này ném vào trong cung, làm bạn đọc cho các hoàng tử.

Lão tướng quân suy nghĩ rất rõ ràng, phủ tướng quân quản không nổi, nhưng ngoài phủ còn có hoàng cung, thiên ngoại hữu thiên, luôn có nơi có thể trị được cái tên nghịch tử này.

Địch Bạch An chẳng mấy bận tâm.

Toàn thiên hạ, phu tử nào cũng như nhau, nhạt nhẽo đến phát ngán. Cho dù vào hoàng cung, cùng lắm cũng chỉ là đổi một đám cổ hủ khác mà thôi. Huống hồ hoàng thượng nhân từ hiền hậu, luôn đối xử với ông rất tốt, đâu có giống phụ thân của ông, vừa hung dữ vừa hay cằn nhằn.

Địch Bạch An vào cung, chẳng có chuyện gì không vừa ý, điều duy nhất khiến ông khó chịu chính là không thể gặp lại đám bạn bè ăn chơi ngày trước. Nhưng cũng không sao, ông hoàn toàn có thể kết bạn với một nhóm mới.

Địch Bạch An, người luôn được bạn bè yêu mến, là như vậy đấy.

Đại kế hoành tráng của Địch Bạch An còn chưa kịp bắt đầu đã gặp ngay vị hoàng tử mà ông phải hầu hạ.

“Ngươi là bạn đọc của ta?” Thiếu niên lớn hơn ông một hai tuổi nhíu mày, trông rất chững chạc, “Ta tên Dung Quân, tự Thâm Uyên.”

Địch Bạch An quan sát người trước mặt, cảm thấy người này diện mạo tuấn tú, y phục cũng chỉnh tề đẹp đẽ: “Gọi ta là Bạch An là được rồi.”

Ấn tượng tốt đẹp này kéo dài đến rạng sáng hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Địch Bạch An bị tiếng gõ cửa đánh thức, lồm cồm bò ra khỏi ổ chăn ấm áp trong cơn ngái ngủ, lờ đờ chạy ra mở cửa.

Đứng trước cửa chính là Dung Quân.

Địch Bạch An ngáp một cái: “Làm gì vậy?”

Dung Quân liếc nhìn ông, nói như thể chuyện đương nhiên: “Cùng vào thư phòng đọc sách.”

Trời còn chưa sáng hẳn, Địch Bạch An tóc tai rối bù, tội nghiệp đi theo Dung Quân, đội sao đội trăng đến học đường, vẫn còn trong trạng thái không thể tin nổi.

Sao lại có người như thế chứ?

… 

Địch Bạch An cuối cùng cũng nhận ra, vị hoàng tử này đúng là đầu óc có vấn đề.

Người này giống như được đúc ra từ cùng một khuôn với mấy lão phu tử trong học đường, cổ hủ đến mức khiến người ta phát ngán. Hành xử hoàn toàn theo tiêu chuẩn của một quân tử, tóc mai không được rối, y phục không được dính bẩn, đến cả vạt áo cũng phải thẳng tắp không nếp gấp…

Người này cực kỳ chấp nhất trong chuyện khuyên bảo Địch Bạch An chăm học, mở miệng ra là chi chi giả dã, nhân nghĩa lễ trí tín, còn lải nhải hơn cả phu tử.

Hình như tên là Thâm Uyên thì phải.

Tên cũng khó nghe chết đi được. Địch Bạch An ngoài mặt gật gù “Ờ đúng đúng, phải rồi”, trong lòng thì âm thầm gạch tên người nọ ra khỏi danh sách bạn bè.

Nhưng thật ra Địch Bạch An chẳng thấy sợ chút nào. Ông có rất nhiều kinh nghiệm trong việc khiến mấy lão cổ hủ phải bỏ cuộc, hoàn toàn có thể áp dụng chiêu cũ để xử lý cái cục cổ hủ con này.

Sớm muộn gì, thằng nhãi này cũng sẽ buông bỏ, rồi quay sang mắng mình là thứ gỗ mục, chẳng khác nào mấy vị phu tử trước đây.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ ba mươi… ngày thứ ba trăm sáu mươi lăm.

Địch Bạch An quấn chăn, tuyệt vọng lắng nghe tiếng gõ cửa “thùng thùng” vọng đến.

Xong đời rồi.

Phụ thân hình như thực sự đã tìm được người có thể chế ngự được hắn.

… 

“Sau đó, Xuyên Triều hương loạn, phụ thân ta dẫn binh đi dẹp loạn, chẳng ngờ bị Đột Quyết tập kích. Hồng Vân Quân, một bộ ba vạn tướng sĩ, toàn bộ tử trận ở cửa sông. Mẫu thân nghe tin, thắt cổ tự vẫn mà chết. Niệm Vân vừa phải an ủi ta, lại phải lo liệu tang sự cho cha mẹ... Rõ ràng nàng chỉ lớn hơn ta một tuổi…” Niệm Vân là tên của Hiền phi. Địch Bạch An càng kể càng chậm, cuối cùng, hơi thở cũng dần đều đặn.

Xem ra an thần hương đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Tướng quân lúc ngủ cũng chẳng yên ổn, dường như vẫn còn vướng trong cơn ác mộng, thỉnh thoảng lại cau mày.

“Ha ha ha ha...”

Tiếng cười đùa vang vọng từ xa mà vẫn truyền đến An Khánh Cung. Tuy có cung quy, nhưng nơi này khuất nẻo, hơn nữa mấy cung nữ, thái giám ở đây tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng lơ là quy củ cũng là chuyện thường tình.

“Sao bọn họ vui vẻ như thế?” Hứa Vân Thanh sợ tiếng ồn này đánh thức tướng quân vừa mới ngủ say, vừa hỏi vừa đuổi theo ra ngoài.

“Không rõ lắm.” Tiểu An Tử đi theo sau, đáp: “Có lẽ là vì hôm nay thái tử hồi cung.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play