28
Thái tử hình như chính là nhị hoàng tử.
Hứa Vân Thanh từng nghe Tiểu An Tử nhắc đến người này, nói rằng y là con ruột của hoàng hậu, đầu năm nay vừa được sắc phong làm thái tử.
Bây giờ nhìn lại, nhị hoàng tử dường như rất được hoan nghênh trong hoàng cung.
Lúc Hứa Vân Thanh rời khỏi An Khánh Cung thì thấy rất nhiều cung nữ và thái giám ai nấy đều vô cùng phấn khích, tụm năm tụm ba lại thì thầm bàn luận về dung mạo của Thái tử, toàn là những lời tán tụng quá mức mỹ lệ.
Không phải là "dường như", mà là "rất được hoan nghênh".
Hứa Vân Thanh dẫn họ đi xa khỏi An Khánh Cung một chút, cũng không nhịn được mà sinh lòng tò mò: “Các ngươi đều rất thích thái tử điện hạ à?”
Hứa Vân Thanh tuổi tác tương đương bọn họ, lại chưa bao giờ tỏ vẻ quan cách gì, từ lâu đã quen thân với cung nhân ở khu vực này, giờ thấy y xen vào câu chuyện, ai nấy cũng chẳng lấy làm lạ, lập tức hào hứng giải thích với Hứa Vân Thanh.
“Đó là đương nhiên, trong cung có bốn vị hoàng tử, lục điện hạ còn nhỏ tuổi, tam điện hạ thì dung mạo xuất chúng, nhưng tính tình thật sự có chút... So với ngài ấy, nhị điện hạ hiền hòa lễ độ, đoan trang ổn trọng, làm thái tử quả là thích hợp hơn cả.”
Người từng bị tam hoàng tử gây khó dễ mỗi năm xếp hàng có thể quấn quanh địa cầu ba vòng, thậm chí còn có thể lập ra một "Liên minh nạn nhân của tam điện hạ". Hứa Vân Thanh gật đầu tỏ ý hoàn toàn đồng tình: “Làm nghề này mà tính khí không ra gì thì đúng là cấm kỵ.”
"Thái y đừng nghe hắn nói nhảm." Một cung nhân lập tức phản bác,
“Tam điện hạ sao có thể gọi là ác độc được, đó gọi là thẳng thắn chân thật. Huống chi dù đều là hoàng tử, nhưng thái tử điện hạ lớn hơn tam điện hạ vài tuổi, không có vẻ ngoài ngọc tuyết khả ái như tam điện hạ. Người thích tam điện hạ cũng nhiều lắm đấy.”
Hứa Vân Thanh gật đầu, cũng rất đồng tình: “Ngươi nói đúng, có gương mặt là có giang sơn, thái tử điện hạ quả là có hơi... đứng tuổi rồi.”
“Hử, già sao? Thái tử điện hạ của chúng ta đang tuổi thanh xuân rực rỡ! Các ngươi ngày nào cũng tam điện hạ, tam điện hạ, người ta có thèm để mắt đến các ngươi không?”
“Ta chỉ là người ngoài thôi, nhưng ngày nào cũng thấy mấy người thích thái tử điện hạ dán mặt vào nói chuyện, ta nhìn mà còn không chịu nổi.”
À, cãi nhau rồi.
Tiểu An Tử thấy Hứa Vân Thanh chỉ nói đôi ba câu mà khiến đôi bên tranh cãi ầm ầm, mặt mày biến sắc.
Nếu là người hiện đại, chắc chắn hắn đã túm cổ áo Hứa Vân Thanh mà gào lên, bảo y đừng có châm lửa nữa.
Nhưng giờ hắn chưa có từ ngữ nào để hình dung cảm giác hiện tại, đành ngơ ngác nhìn đám đông đang tranh cãi, không hiểu gì nhưng vô cùng kinh hãi: “Thái y, họ đang làm gì thế?”
Hứa Vân Thanh điềm nhiên đáp: “Fan khẩu chiến. Bây giờ là fan nhan sắc trung thành của tam hoàng tử đang cãi nhau với fan sự nghiệp của Thái tử.”
Chẳng phải chính là đại chiến fandom trên vi ba sao, y rành lắm.
Toàn tiếng Trung cả, nhưng ghép lại thì Tiểu An Tử nghe chẳng hiểu gì: “Hả?”
Tình hình dần mất kiểm soát, chẳng bao lâu sau chiến tuyến lại mở rộng, fan cứng của Thái tử điện hạ và Tam điện hạ đấu nhau đến trời long đất lở, nhật nguyệt mờ mịt.
Fan của ngũ công chúa rõ ràng thông minh hơn nhiều, không tham gia chiến trường, thậm chí còn giả làm người của hai phe để ở bên cạnh châm dầu thêm lửa, ẩn nhẫn thủ thế, chẳng ngờ lại thật sự giữ vững được vị trí, hình thành thế chân vạc.
Tiểu An Tử quýnh lên đến mức chạy vòng vòng: “Thái y, người mau ngăn họ lại đi!”
Ngăn kiểu gì đây? Hứa Vân Thanh chớp mắt với Tiểu An Tử, biểu thị rằng bản thân cũng lực bất tòng tâm.
Đúng là độ tuổi máu nóng bốc đầu, cãi nhau kiểu này y không nên xen vào. Hứa Vân Thanh có mấy năm kinh nghiệm quan sát đại chiến fan trên vi ba, biết rõ lúc này mà lên tiếng thì chỉ có nước bị ăn tát.
Nhưng càng nghe, y lại càng thấy có gì đó là lạ…
Những hoàng tử công chúa này đều xuất thân cao quý, dòng dõi danh môn, thân phận hoàng tộc, vốn đã mang sức hấp dẫn, nay đang độ tuổi thanh xuân, mỗi người một vẻ, được các tiểu cung nữ cung thiếu niên ái mộ cũng là chuyện bình thường.
Nhưng... sao không ai nhắc đến Đại hoàng tử vậy?
Hứa Vân Thanh tò mò hỏi: “Vậy đại điện hạ thì sao?”
Âm thanh ồn ào lập tức tan biến, ngay khi lời y vừa dứt, bốn bề bỗng lặng như tờ, tất cả những người đang nói chuyện đều đột ngột im bặt.
Những thái giám cung nữ ấy kinh hoàng nhìn y, chẳng bao lâu ai nấy đều tìm lý do chuồn sạch không còn một ai.
Hứa Vân Thanh nghi hoặc nhìn Tiểu An Tử: “Sao...”
Tiểu An Tử mặt mày không được tự nhiên: “Thái tử điện hạ sắp hồi cung, ta còn phải chuẩn bị. Thái y, ta đi trước đây.”
Thế là người cuối cùng cũng bỏ đi mất.
Bóng nắng kéo cái bóng của Hứa Vân Thanh dài lê thê. Hứa Vân Thanh một mình đứng trước mái ngói xanh và tường đỏ, chợt nhớ đến ánh mắt mập mờ khó nói của các phi tần khi đi theo đại hoàng tử khám bệnh hôm trước, thật kỳ lạ là lúc này lại thấy giống hệt với biểu cảm ban nãy của đám cung nhân.
Vì sao lại như vậy?
Hứa Vân Thanh trầm ngâm suy nghĩ.
Y thường nghe thấy cung nữ thì thầm bàn về chuyện tam điện hạ lại cao thêm rồi, nhị điện hạ lại đẹp trai hơn nữa rồi, nhưng trừ lần Tiểu An Tử liều lĩnh kể cho y nghe, y chưa từng nghe thấy bất kỳ lời nào liên quan đến đại hoàng tử giống như một điều cấm kỵ mà ai nấy đều ngầm hiểu, không được nói, không được nhắc tới.
Dung Dịch như một bóng ma sống trong hoàng cung vậy.
29
“Lý Cẩu Thặng, không được kén ăn.”
Hứa Vân Thanh vốn đã gần băng qua bức tường cung theo lối nhỏ, nhưng khi nghe rõ là ai đang nói thì không thể tin nổi, lập tức vòng ngược trở lại.
Người đàn ông đang đứng trong ngõ cau mày, thấp giọng trách mắng một con mèo mướp nhỏ, ánh mắt mang theo bảy phần mất kiên nhẫn, ba phần chán ghét.
Không ngờ lại đúng là tam hoàng tử.
Chú mèo mướp nhỏ cứ quẩn quanh tay tam điện hạ, vẻ mặt tuấn tú của hắn lập tức lộ ra chút bực bội:
“Không có thương lượng gì hết, ngươi chỉ được phép ăn cái này thôi.”
Mèo mướp chẳng hề để tâm, can đảm nhảy lên giật lấy.
“Lý Cẩu Thặng!”
Là... đang cãi nhau với mèo sao?
Hứa Vân Thanh không thể hiểu nổi, vì sao người này lại đặt tên cho một con mèo là "Cẩu", đã vậy còn thêm cả họ "Lý".
Mà vì sao lại là họ Lý chứ?
Lúc đang lén nhìn, Hứa Vân Thanh vẫn chú ý tìm chỗ ẩn nấp, cẩn thận chọn vị trí không dễ bị tam hoàng tử phát hiện. Tiếc là con mèo mướp kia nhạy cảm vô cùng, lập tức hướng về phía đầu ngõ mà kêu meo meo liên tục, đuôi dựng cao, lao nhanh qua mặt tam hoàng tử, chạy thẳng đến chỗ Hứa Vân Thanh.
Hứa Vân Thanh: …
Tam hoàng tử đã quay đầu lại, ánh mắt mang theo sát khí, nhưng khi nhìn rõ người đến là ai thì lại biến thành vẻ kinh ngạc: “Thái y?”
Hứa Vân Thanh bị ép đến không còn cách nào, đành bước ra khỏi chỗ nấp: “Tam điện hạ cát tường.”
Tam hoàng tử đảo mắt nhìn Hứa Vân Thanh từ trên xuống dưới: “Ngươi sợ ta à?”
Hứa Vân Thanh gắng gượng giữ thể diện: “Không... không sợ.”
Tam hoàng tử nhướng mày, không chút nể nang vạch trần lời nói dối: “Vậy ngươi run làm gì?”
…
Lý Cẩu Thặng đã sớm chạy tới trước mặt Hứa Vân Thanh, nhiệt tình dụi dụi vào vạt áo của y.
Tam hoàng tử khoanh tay đứng chắn ở đầu ngõ, tựa nghiêng vào tường, gương mặt tuấn tú đầy sát khí: “Nói xem, ta bắt nạt ngươi khi nào?”
Hứa Vân Thanh cúi đầu, bắt đầu nghĩ xem nên bịa thế nào cho khéo.
Tam hoàng tử hình như đoán được ý định ấy, khóe môi cong lên thành nụ cười gian trá: “Nếu ngươi dám nói nửa câu dối trá… Thái y sẽ không muốn biết hậu quả đâu.”
Đúng là uy hiếp, một lời đe dọa trần trụi.
Nhưng Hứa Vân Thanh thật sự chẳng có cách nào với hắn.
Y hít sâu một hơi, hạ quyết tâm…
Nói thật thì chết, nói dối cũng chết, rút đầu hay chìa đầu ra đều là chết, chi bằng nói thật, còn có thể chửi hắn một trận.
Liều thôi!
30
Tam hoàng tử ban đầu còn khoanh tay, nghe càng lâu càng sững sờ, hai tay buông hẳn xuống.
Hắn chỉ vào Hứa Vân Thanh: “Ngươi…”
Rồi lại chỉ vào mình: “Ta…”
Cuối cùng, hắn vò tóc đầy khó tin: “Chỉ vì thế?”
Thật ra Hứa Vân Thanh sợ tam hoàng tử chủ yếu là do mấy trải nghiệm trước khi xuyên không, nhưng mấy chuyện ấy thì tuyệt đối không thể kể ra.
May là tam hoàng tử trước kia cũng thật sự chẳng tốt lành gì, Hứa Vân Thanh không thiếu lý do để chỉ trích hắn: “Đó là đùi gà mới nướng xong ở ngự thiện phòng, còn phết mật ong đấy!”
Y phải gọi ngọt ơi là ngọt mới xin được một cái từ mấy bà bà mà!
Mối thù đùi gà, không đội trời chung.
Lý Cẩu Thặng vô cùng hiểu chuyện, meo meo phối hợp cùng Hứa Vân Thanh tố cáo tam hoàng tử.
Tam hoàng tử bị người và mèo cùng nhau oán trách đến đau đầu, đưa tay day trán: “Được rồi, đền cho ngươi cái khác… đền mười cái cũng được.”
“Ta biết ngay mà…”
Hửm? Sao hôm nay hắn lại dễ nói chuyện vậy?
Không biết tam hoàng tử hôm nay ăn nhầm thuốc gì, nhưng tóm lại là có lợi cho mình. Hứa Vân Thanh thừa thắng xông lên: “Ngươi còn đụng ta nữa, lưng ta bị va đến tím cả một mảng… Ta tránh mà ngươi còn túm lấy tay ta, vết bầm mới vừa lành lại bị ngươi bóp sưng lên, phải mất rất lâu mới đỡ.”
Vừa nói, Hứa Vân Thanh vừa trợn to mắt, cố gắng tỏ vẻ khí thế để lên án hắn một trận.
Tam hoàng tử bị ánh mắt chỉ trích của y nhìn đến mức phải dời tầm mắt đi nơi khác, trên má lại thấp thoáng ửng đỏ khả nghi.
Hứa Vân Thanh: ?
"Đây không tính là bắt nạt." Tam hoàng tử cố gắng chống chế cho bản thân, “… rõ ràng là do ngươi quá yếu.”
Cuối cùng hắn cũng nghĩ ra được một cái lý do mà bản thân cảm thấy hợp lý: “Ai lại bị véo một cái mà để lại dấu vết chứ, ngươi là tiểu cô nương à?”
Đồ khốn, làm việc xấu xong còn dám trở mặt công kích người ta.
Hứa Vân Thanh cụp mắt, bắt đầu buông xuôi: “À phải rồi phải rồi, ngươi là hoàng tử, ngươi nói gì cũng đúng, ngươi nói gì cũng đúng hết.”
Tam hoàng tử cau mày: “Không được lấy lệ với ta như thế.”
Lần này hắn lại thật sự nghe ra được.
Người đi làm thuê thì giỏi nhất là ngoài mặt tuân theo, trong lòng phản đối, Hứa Vân Thanh gật gù lấy lệ, tai trái vào tai phải ra.
Hai người nhìn nhau ba giây, cuối cùng vẫn là Tam hoàng tử chịu thua: “Được rồi được rồi, là lỗi của ta, được chưa.”
"Sau này ta không véo ngươi nữa." Tam hoàng tử nói liền một hơi, “Cũng không đụng vào ngươi, thấy ta thì đừng run nữa, cũng không được sợ ta, nghe rõ chưa?”
Thái độ thì tệ, nhưng những lời nói ra lại thật lòng.
Hứa Vân Thanh miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của hắn.
Tam hoàng tử còn bắt y lặp lại lời của mình một lượt, đến khi hắn nghe xong mới hài lòng cho y rời đi.
Hứa Vân Thanh vui vẻ định chạy biến, lại nghe thấy Tam hoàng tử hỏi từ phía sau: “Ngươi định đi đâu vậy?”
Vừa mới nhận lời xin lỗi của người ta, lừa gạt thì không hay, Hứa Vân Thanh bèn nói thật: “Thái tử điện hạ sắp hồi cung rồi, Tiểu An Tử đang bận bày biện, bảo ta đến giúp một tay.”
Giúp đỡ chỉ là cái cớ, thực tế là Tiểu An Tử lén dành sẵn cho y một chỗ tốt ở phía trước, Hứa Vân Thanh rất tò mò về vị Nhị hoàng tử luôn được mọi người nhắc đến này, tính trốn trong đám đông để lén nhìn một cái.
"Khuyên ngươi một câu, ngoài ta và Sơ Nguyệt ra, tốt nhất nên tránh xa các hoàng tử công chúa khác." Tam hoàng tử cau mày dặn dò y.
Sáng nay Hứa Vân Thanh có đùa giỡn cùng mấy thái giám cung nữ, biết được Sơ Nguyệt là tên của ngũ công chúa, nhưng vẫn không khỏi nghi hoặc: “Vì sao chứ?”
“Mọi người đều nói thái tử điện hạ nhân cách đoan chính, có phong thái quân tử, hẳn sẽ không gây khó dễ với một tiểu thái y như ta mới phải.”
"Quân tử…" Tam hoàng tử khẽ cười khinh một tiếng, giọng mang đầy vẻ khinh miệt:
“Trong hoàng cung này, làm gì có người bình thường. Hoặc là chết, hoặc là bị ép phát điên cả rồi.”