1.

“Nếu ngươi dám rời khỏi trẫm, trẫm sẽ bắt cả thái y viện chôn cùng ngươi!”

Khói hương lượn lờ, căn phòng cổ kính phảng phất hương trầm. Một nam nhân đứng trước giường, hắn mặc hoàng bào thêu kim tuyến hình rồng, khí thế tôn quý, xa hoa lộng lẫy. Chỉ cần liếc mắt cũng đủ nhận ra đây là bậc đế vương, mà Hứa Vân Thanh biết rõ, người này chính là hoàng đế thật sự của thế giới này.

Giờ phút này, hoàng đế siết chặt đôi tay mỹ nhân nằm trên giường, ánh mắt sắc bén như chim ưng: “Trẫm không cho phép ngươi chết, Chi Hằng.”

Tình sâu nghĩa nặng quá nhỉ.

Hứa Vân Thanh nhìn cảnh tượng trước mắt, lặng lẽ đảo mắt thật mạnh.

Hừ, lại cái kiểu tình tiết ngu ngốc này, động một chút là dọa bắt cả thái y viện chôn cùng, buồn cười thật đấy.

Hả? Ngươi hỏi tại sao Hứa Vân Thanh không cười à?

Hứa Vân Thanh cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại nhìn hộp thuốc trong tay, khóe miệng khẽ co giật.

Lúc này, ánh mắt dữ tợn của hoàng đế quét đến, Hứa Vân Thanh lập tức hoảng hốt quỳ rạp xuống đất, cả người run như cầy sấy, cúi đầu sát đất: “Vi thần nhất định sẽ dốc hết sức mình.”

Đừng hỏi, hỏi tức là trời sinh không thích cười.

… 

Hứa Vân Thanh, cựu sinh viên xuất sắc khoa y của một bệnh viện danh tiếng, học lực vững vàng, tương lai rộng mở, vốn đang trên đà phát triển rực rỡ.

Nhưng hiện tại, y đang đối mặt với nguy cơ lớn nhất cuộc đời.

“Nương nương của An Khánh Cung không phải dạng vừa đâu, lão nô hầu hạ trong cung bao năm, chưa từng thấy bệ hạ để tâm đến ai như vậy. Thái y à, người nhất định phải cẩn thận, sinh mạng của lão nô, của các cung nữ, thị vệ trong cung này… tất cả đều đặt trên vai người đấy!”

Lão thái giám vừa phe phẩy phất trần vừa thì thầm giọng the thé.

Hứa Vân Thanh chỉ cảm thấy mắt tối sầm. Y ngước lên, đếm sơ qua số người đang quỳ.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…

Liếc sơ qua cũng thấy cả một đám người đông nghìn nghịt, chí ít cũng hơn mười mạng người.

Đủ rồi! Đừng có mà cộng thêm gánh nặng cho cửu tộc của ta nữa!

Hứa Vân Thanh hít sâu một hơi, ôm chặt hộp thuốc, dưới sự dẫn đường của thái giám, run rẩy cúi người bước đến trước rèm che.

Sau lớp màn lụa mỏng, có thể lờ mờ thấy dung nhan của mỹ nhân trên giường. Giờ phút này, thân thể nàng thon gầy mềm mại, gương mặt tinh xảo, đẹp đẽ vô cùng…

Có điều, trước ngực phẳng lì như mặt gương, trên cổ còn vương một yết hầu rõ mồn một.

Nương nương của An Khánh Cung hóa ra lại là một nam nhân!

Ầm!

Trời trong bỗng vang sấm sét.

Chuyện hoang đường như vậy lại bị hai người bọn họ tận mắt chứng kiến. Thái giám trợn ngược mắt, lập tức ngất xỉu. Hứa Vân Thanh đứng bên cạnh cũng hơi loạng choạng theo.

Nhưng y… 

Chẳng ngạc nhiên chút nào.

Bổ sung thêm một chút thông tin: Hứa Vân Thanh, hai mươi tuổi, vô tình xuyên vào một bộ tiểu thuyết đam mỹ máu chó rẻ tiền, trở thành nhân vật quần chúng một thái y không hơn không kém.

Cốt truyện của quyển sách này thực sự vô cùng nhàm chán, về cơ bản là tập hợp tất cả những mô típ rẻ tiền nhất trên thị trường. Một vị hoàng đế ngu ngốc giam cầm tướng quân của mình, nhốt người trong cung như báu vật, ngày ngày quằn quại trong vô số hiểu lầm, giày vò nhau đến mức móc thận, moi gan, khoét tim.

Hiện tại, hoàng đế vẫn đang trong giai đoạn yêu tướng quân nhưng chưa tự nhận ra. Theo dự đoán của Hứa Vân Thanh, kiểu cốt truyện "ngươi yêu ta nhưng ta không biết ngươi yêu ta, thế nên ta hiểu lầm ngươi không yêu ta" sẽ còn lặp lại ít nhất vài trăm tập.

Và khổ nhất trong toàn bộ câu chuyện này chính là thái y… 

Ngày nào cũng phải buộc cửu tộc vào lưng quần, run rẩy ghép thận, ghép gan, ghép tim, ghép dạ dày…

Nhưng đây vẫn chưa phải điều thảm nhất.

Điều thảm nhất là… 

Cái đám Chương thái y, Lý thái y, Lưu thái y gì đó… căn bản không tồn tại.

Nguyên cả Thái y viện rộng lớn, người sống duy nhất chỉ có mình y.

Bởi vì những nhân vật quần chúng không quan trọng, tất nhiên chỉ cần một người đóng là đủ.

Đừng nói nữa, nước mắt sắp rơi thành chuỗi rồi.

Đây mới chỉ là khởi đầu thôi. Trong nguyên tác, lão hoàng đế không phải đang lên cơn điên thì cũng đang trên đường phát điên. Những tình tiết như hôm nay, chí ít còn phải diễn ra thêm mấy trăm tập nữa.

Cứ tiếp tục như vậy, y sớm muộn gì cũng bị lão hoàng đế diệt khẩu mất. Nghĩ tới nghĩ lui, Hứa Vân Thanh quyết định áp dụng một biện pháp ứng phó.

Treo cổ tự học, đục tường mượn sáng, đốt đèn dùi mài kinh sử!

Chỉ cần đọc sách không chết, thì đọc đến chết cũng phải đọc!

Lên nào!!

Xông lên nào!!!

Hứa Vân Thanh siết chặt nắm tay, lật thêm một trang y thư. Ánh lửa bập bùng soi rõ trong mắt y, phản chiếu quyết tâm rực cháy.

“Bẩm! Nương nương An Khánh Cung lại thổ huyết rồi!”

Một tiểu thái giám hốt hoảng chạy đến bàn của Hứa Vân Thanh, suýt chút nữa phanh gấp không kịp mà đâm sầm vào án thư, vội vã nói: “Ngài mau tới xem thử đi… Ê ê? Thái y, sao mặt ngài trông khó coi vậy?”

Không nói một lời, Hứa Vân Thanh mặt không cảm xúc, dộng thẳng quyển y thư xuống đất.

Mẹ nó chứ! Cái bộ tiểu thuyết ngu xuẩn này nổ tung ngay cho ta nhờ!

2.

Là thái y duy nhất trong hậu cung mênh mông này, trên vai Hứa Vân Thanh gánh vác trọng trách phục hưng thái y viện.

Nhưng chuyện có khôi phục được hay không không quan trọng.

Dù sao… chỉ cần Hứa Vân Thanh chết, thái y viện cũng tuyệt diệt theo.

Tất nhiên, Hứa Vân Thanh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện xuyên ngược trở về.

Theo như mô típ thường thấy trong các bộ truyện xuyên không, cách về nhanh nhất chính là cách xuống mồ.

Hứa Vân Thanh đã từng thử tự sát bằng cách cứa cổ tay. Vừa cầm dao lên ướm thử… 

“Thái y, không xong rồi! Nương nương cãi nhau với bệ hạ, cứa cổ tay ngất đi rồi! Máu phun xa tận mấy thước lận!”

Hứa Vân Thanh lặng lẽ đặt dao xuống.

Y cũng đã thử treo cổ. Vừa mới đứng lên ghế, thắt dây xong xuôi…

“Thái y, không xong rồi! Nương nương bị bệ hạ treo trên tường thành ba ngày ba đêm! Lưỡi lè dài cả tấc, mắt lồi ra ngoài, trông ghê lắm, ghê lắm luôn!”

Hứa Vân Thanh lặng lẽ tháo dây.

Y còn thử uống độc. Thuốc độc vừa pha chế xong…

“Thái y, không xong rồi! Lại có hai vị nương nương trong cung bị trúng độc! Cả hai cứ ói ra dịch chua ừng ực, uống vôi sống vào mà sống không được, chết cũng không xong!”

Hứa Vân Thanh lặng lẽ bọc gói thuốc lại.

“Thái y, thái y… Thái y!”

Hứa Vân Thanh mất kiên nhẫn đập bàn: “Lại chuyện gì nữa?!”

“Thái y hung dữ với nô tài… hu hu…”

Đủ rồi.

Nói tóm lại, sau một thời gian sinh sống, Hứa Vân Thanh nhận ra mình dần quen với cuộc sống nơi đây.

Ngoại trừ việc thỉnh thoảng phải đối phó với lão hoàng đế động kinh, thì về cơ bản, khối lượng công việc cũng không khác mấy so với hồi thực tập.

Luận về khả năng tự an ủi của kiếp trâu ngựa.

Hơn nữa, cái chết đối với Hứa Vân Thanh là một vấn đề rất nghiêm túc. Khi chưa rõ nếu chết ở thế giới này có thể quay về thế giới cũ hay không, thì y cũng chẳng dại gì mà đi thử nghiệm.

Đã đến thì cứ an cư.

Nếu số trời đã định cho y xuyên tới thế giới này, thì ắt hẳn cũng có lý do của nó. Huống hồ, chỉ trong mười mấy ngày ngắn ngủi sống tại đây, với sự nhạy bén của một người có tầm nhìn thị trường như Hứa Vân Thanh, y đã nhận ra thứ mà thế giới này đang thiếu.

Thái y.

Là thái y duy nhất trong hoàng cung kiêm luôn chuyên gia phân tích thị trường, Hứa Vân Thanh dõng dạc tuyên bố:

Đây không đơn thuần chỉ là xuyên không.

Đây chính là một cơ hội tuyệt vời để Hứa Vân Thanh rèn luyện bản thân.

Hiện nay, thị trường việc làm ảm đạm, ngành y lại càng là một vòng xoáy cạnh tranh khốc liệt.

Một sinh viên y khoa vừa tốt nghiệp đại học như Hứa Vân Thanh, mới hai mươi tuổi, có lẽ còn chưa tìm được việc làm. Nhưng nếu y xuyên không qua thế giới này rồi sau đó quay trở lại, tình thế sẽ hoàn toàn khác.

Nếu y ở đây mười năm, thì đó sẽ là mười năm kinh nghiệm lâm sàng.

Nếu y ở đây mười chín năm, thì khi nộp đơn xin việc, các giáo sư tuyển dụng chắc chắn sẽ kinh ngạc phát hiện…

Một bác sĩ hai mươi tuổi lại có đến mười chín năm kinh nghiệm hành nghề.

Chưa kể, y không chỉ tinh thông cả Đông lẫn Tây y, mà còn nắm vững kỹ năng giao thoa đa ngành, kết hợp trị liệu toàn diện.

Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến Hứa Vân Thanh cảm thấy mình quá mức bá đạo, trên đường đua này, y mạnh đến đáng sợ, hoàn toàn vô đối.

Y đã vẽ sẵn trong đầu bức tranh tương lai huy hoàng của mình.

Ở nơi thiên đàng xa xôi, Lý O Trân, Hoa O, Trương O Cảnh, Hippocrates cùng các tiền bối ngành y đang nhìn xuống y, tất cả đều giơ ngón cái đầy tán thưởng.

Dưới tay y, bệnh nhân kỳ diệu khỏi bệnh, người nhà bệnh nhân thi nhau dâng tặng cờ lụa, trên đó thêu dòng chữ:

“Diệu thủ hồi xuân, Hứa thái y.”

Luận về ảo tưởng thuần khiết và lãng mạn nhất của mọi sinh viên y khoa.

Dưới tấm biển “Cứu tử phù thương, treo bầu cứu thế” của thái y viện.

Hứa Vân Thanh để hai hàng lệ trong suốt lăn dài trên má, rồi giữa ánh mắt khó hiểu của tiểu thái giám, y ngửa mặt lên trời cười lớn.

Tiểu thái giám sợ hãi tái mặt: “Thái y, ngài… ngài không sao chứ?”

“Không sao cả.”

Hứa Vân Thanh siết chặt nắm tay, tự tiếp thêm động lực cho bản thân.

Y đã quyết định rồi…

Y phải sống.

Không những sống, mà còn sống đến tập cuối cùng.

Những tình tiết hài nhảm không quan trọng.

Những tình tiết máu chó không quan trọng.

Y sẽ toàn tâm toàn ý, rèn giũa bản thân để trở thành một danh y kiệt xuất.

3.

Trời đen, gió lớn, đêm thích hợp để giết người. 

Vạn vật tĩnh lặng.

Trong cung, phần lớn các nội điện đã sớm tắt nến chìm vào giấc ngủ. Chỉ có thái y viện vẫn còn le lói ánh sáng, ngọn nến ấm áp khiến bầu không khí sát phạt của đêm khuya dịu đi đôi phần.

Tiểu thái y hôm nay cũng miệt mài tận dụng từng tia sáng, đốt đèn cầy dầu, chuyên tâm học tập.

Thực tế thì Hứa Vân Thanh đang nghiêm túc ngồi trước một đống y thư cao như núi, nhưng ánh mắt thì hoàn toàn trống rỗng.

《Bản Thảo Cương Mục》, 《Hoàng Đế Nội Kinh》, 《Thần Nông Bản Thảo Kinh》, 《Thương Hàn Tạp Bệnh Luận》…

Nền y học Trung Hoa năm nghìn năm truyền thừa quả thực vô cùng sâu rộng.

Hứa Vân Thanh nhìn những cuốn sách dày hơn cả mặt mình, hít sâu một hơi, cắn răng mở ra một trang… 

“……Nghẹt mũi, cá tươi, thô kệch, chạy nhanh, gió lốc, ba ngựa phi, lông tơ……”

Hứa Vân Thanh lật thêm một trang.

“……Xỏ dép hờ, che đậy, mốc meo, xúc nước, kiệt sức, ngựa đá hậu, kẹo mềm, hâm nóng, trượt chân……”

*Đây là những từ hiếm và cổ, thậm chí người bản xứ cũng ít khi gặp. 

Hứa Vân Thanh khép sách lại, cảm giác như trước mắt mình tối sầm lần này đến lần khác.

Đau khổ quá! Đừng có ép một bác sĩ Tây y học Đông y như thế này chứ!

Cảm giác chẳng khác nào cuối tuần trước kỳ thi cuối kỳ.

Hứa Vân Thanh cắn đầu bút, khổ sở ghi chép trên tờ giấy tuyên chỉ, chỉ hận không thể một hơi nạp hết đống kiến thức này vào đầu.

Khi đang hoàn toàn tập trung, Hứa Vân Thanh bỗng nghe thấy trong căn phòng vốn tĩnh lặng, có tiếng động sột soạt khe khẽ.

Y lập tức ngẩng đầu, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.

Phù… chỉ là tự mình dọa mình thôi.

Hứa Vân Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Y cúi xuống, vừa định cầm bút lông lên thì đột nhiên…

Một vật lạnh lẽo, sắc bén, chợt dí sát vào thắt lưng y.

Là dao.

Có kẻ đã lẻn vào Thái y viện từ lúc nào, thậm chí còn định bắt cóc y.

Ánh sáng lấp lóe của lưỡi dao bạc phản chiếu nơi khóe mắt, khiến toàn thân Hứa Vân Thanh căng cứng. Ngay cả giọng nói của y cũng run rẩy theo:

“Ngươi… muốn làm gì?”

Ngay giây tiếp theo, một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo như nước trong đầm sâu truyền đến.

“Đóng cửa. Không được lên tiếng.”

Hơi thở của người đàn ông phả vào gáy y, giọng điệu băng lãnh như hàn băng:

“Dư thừa thêm một câu, ta giết ngươi.”

Chân đèn ngã xuống đất, ngọn nến tắt ngấm, ánh trăng xuyên qua ô cửa sổ rộng mở, rọi xuống những trang sách vương vãi trên nền nhà.

Ánh sáng nhợt nhạt giúp Hứa Vân Thanh nhìn rõ diện mạo của kẻ trước mặt.

Dưới bóng đêm, mái tóc nam nhân có chút rối loạn, y phục đen gần như hòa vào bóng tối.

Hắn sở hữu một khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ, nhưng đôi mắt lại bị bịt kín bằng một lớp vải mỏng, che đi toàn bộ thần sắc.

Hứa Vân Thanh hít sâu một hơi…

Gã này… thật sự quá đẹp trai.

Không… không đúng!

Hứa Vân Thanh bừng tỉnh.

Mau cứu giá!!!

Có thích khách hành thích thái y a a a a!!! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play