20
Tại thái y viện, trong gian phòng nghỉ nhỏ của Hứa thái y.
Hứa Vân Thanh bị Dung Dịch đưa về sau một trận khóc từ đầu đường đến cuối ngõ, giờ đang lặng lẽ cúi đầu.
Tuy chỉ vì phút bốc đồng, không có ai để trút bầu tâm sự nên khi thấy được bóng người quen thuộc, y mới xúc động như thế.
Nhưng đến khi tâm trạng đã nguôi ngoai, Hứa Vân Thanh lại thấy xấu hổ vô cùng.
Lớn ngần này rồi, đâu phải tiểu hài tử chưa trưởng thành, vậy mà lại đi làm ra chuyện gục đầu vào lòng người ta khóc lóc như vậy.
Dung Dịch vẫn không lên tiếng, có lẽ bị hành động lúc nãy của y khiến cho á khẩu không biết nói gì.
Ban nãy chỉ vì xúc động mà hành xử bốc đồng, giờ tỉnh táo lại rồi thì cũng không thể tiếp tục làm phiền người ta, Hứa Vân Thanh lau khô nước mắt, hơi ngượng ngùng lùi lại mấy bước kéo giãn khoảng cách: “Xin lỗi, ta chỉ là nhất thời xúc động, giờ thì ổn rồi.”
Dung Dịch không đáp, dường như vẫn đang suy nghĩ điều gì đó.
Bầu không khí im lặng khiến người ta thấy bồn chồn, dưới áp lực ấy, Hứa Vân Thanh cúi đầu ngày một thấp hơn.
Y với Dung Dịch thực ra cũng chỉ gặp nhau đàng hoàng đúng ba lần, tuy giữa chừng xảy ra không ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng xét cho cùng thì cũng chỉ là người xa lạ. Bị một người lạ ôm, Dung Dịch sẽ nghĩ gì về y?
Liệu có thấy y là kẻ biến thái không?
“Ngươi có phải...”
Giọng nói của Dung Dịch vang lên bên tai mang theo đôi chút trầm ngâm, Hứa Vân Thanh trong đầu đã tự động tưởng tượng ra đủ loại lời chửi rủa, cúi gằm đầu xuống thấp hơn nữa.
“...bị bắt nạt rồi?”
Hứa Vân Thanh ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn.
“Hôm qua là Tiền thái y trực, hôm nay là Chương thái y, nhưng cả hai ngày đều là ngươi túc trực. Thái y viện quy định đêm trực phải có ít nhất ba người, vậy mà suốt hai hôm nay chỉ có mỗi ngươi.”
Dung Dịch như thở dài, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng:
“Một mình ngươi phải gánh công việc của nhiều thái y như vậy, chẳng phải là bị chèn ép sao?”
Dù chưa đoán trúng toàn bộ, nhưng tám phần mười là đúng, Hứa Vân Thanh nước mắt lưng tròng, điên cuồng gật đầu.
Cuối cùng… cuối cùng cũng có người phát hiện ra rồi.
Cái chuyện này, từ lúc xuyên tới đây y đã luôn muốn tìm ai đó để than thở!
…
Hứa Vân Thanh không hề hay biết, đuôi tóc của y từ nãy đến giờ vẫn vô tình cọ vào tay Dung Dịch, lúc này liền bị hắn thuận tay túm lấy, cuốn quanh đầu ngón tay.
Mềm mềm, lông tóc ấy cũng giống như chính con người y vậy mềm mại, ấm áp, như thể một tiểu sinh vật bị bắt nạt ngoài kia rồi tìm đến hắn để cầu cứu. Nhìn thôi cũng đã thấy chắc hẳn xoa lên sẽ rất dễ chịu.
Thật lạ lùng, sao lại có con vật tự nhiên chạy tới cầu xin hắn giúp đỡ thế này?
Trước nay cũng từng có kẻ cầu xin hắn tha mạng, vì người thân, vì chính bản thân, kẻ nào kẻ nấy đều khóc lóc đến ruột gan đứt đoạn, lời lẽ bi thương. Thế nhưng mỗi lần như vậy, tâm trạng của Dung Dịch chưa từng giống như hiện giờ một cảm giác xa lạ đầy mới mẻ.
Chính sự tò mò này khiến hắn kiên nhẫn hơn đôi chút, hắn vuốt mái tóc mai của Hứa Vân Thanh, nở nụ cười hỏi: “Ngươi muốn ta giúp không?”
Cứ cầu xin hắn đi, cứ hoàn toàn dựa dẫm vào hắn. Nếu đã sẵn sàng đánh đổi tất cả, thì hắn cũng không ngại bố thí một ít lòng thương hại.
Giọng Dung Dịch nhẹ hẫng, như thể sợ làm kinh động đến con chim nhỏ đang đậu trên vai: “Ta giúp ngươi giết hết bọn chúng, được không?”
Vậy ngươi… sẽ trả lời như thế nào?
21
Hứa Vân Thanh phì cười thành tiếng.
Dĩ nhiên y không coi mấy lời đó là thật. Bản thân y cũng thường xuyên tự tưởng tượng ra cảnh truyện nổ tung, tất cả nhân vật đều chết sạch dù chỉ là mấy lời nói cho hả giận thôi, nhưng y thật không ngờ lại có NPC bản địa ở đây suy nghĩ giống mình như vậy.
NPC à? Cái tên Dung Dịch này trong nguyên tác chưa từng xuất hiện, chắc chắn chỉ là NPC thôi đúng không?
Là một NPC tốt bụng đấy.
Dung Dịch: ?
Cũng nhờ Dung Dịch không nhìn thấy nên Hứa Vân Thanh mới dám to gan buông lời như vậy. Còn câu y thực sự nói ra là: “Không có ai bắt nạt ta cả.”
Đám thái y kia hoàn toàn không tồn tại trong hiện thực, đã không tồn tại thì tất nhiên cũng không thể nói là bị họ ức hiếp.
Tuy rằng các phi tần thường xuyên không bệnh cũng gọi thái y, một ngày tuần chẩn tám trăm lượt, nhưng chăm sóc các vị nương nương vốn là bổn phận của y. Còn những việc mà đám thái giám thêm thắt giao cho, phần lớn chỉ vì họ muốn trốn việc, sau đó cũng thường sẽ tìm cách bù đắp, âm thầm giúp đỡ y.
Hứa Vân Thanh là người biết đủ, biết hài lòng. Vị Tam hoàng tử không biết điều kia tuy đã gây phiền toái cho y, nhưng đó cũng là rắc rối mà bản thân y phải đối mặt.
Thấy Dung Dịch có vẻ đang nhíu mày, trông như đang băn khoăn điều gì, Hứa Vân Thanh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn ngươi.”
Dung Dịch nhíu mày sâu hơn: “Vì sao?”
Gió đêm hiu hiu thổi, Hứa Vân Thanh ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ánh trăng chiếu xuống khiến đôi mắt y lấp lánh như chứa đầy sao: “Vì chỉ cần có ngươi bên cạnh, ta đã thấy vui rồi.”
Câu nói này của Hứa Vân Thanh hoàn toàn xuất phát từ lòng chân thành. Sau khi thốt ra, y cảm giác trên đỉnh đầu như có ai đó dịu dàng xoa nhẹ.
Hứa Vân Thanh nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên.
Dung Dịch vẫn ngồi nghiêm chỉnh trước mặt, không hề để lộ dấu vết nào vừa động đậy, giọng trầm thấp mà dịu dàng: “Ngủ đi.”
Trong cơn mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, Hứa Vân Thanh mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ quên một điều gì đó vô cùng quan trọng.
Là gì nhỉ?
22
Đêm ấy, Hứa Vân Thanh mộng thấy một giấc mơ kỳ quái hoang đường đến lạ lùng.
Một con quỷ đực đeo mặt nạ đuổi theo y sát nút từ phía sau, liên tục tra hỏi về điều gì đó mà y đã quên. Hứa Vân Thanh liều mạng bỏ chạy, cứ ngỡ mình sắp thoát thì sau lưng con quỷ bỗng mọc ra vô số dây leo, lập tức quấn chặt lấy y.
Xoạt một tiếng là tiếng dây leo dữ tợn xé nát y phục của y.
Hứa Vân Thanh như một con búp bê rách bị dây leo quăng quật loạn xạ, gào to đến khản cả cổ: “Bổ dược đâu rồi?!”
Thua trận thì thôi, ít ra cũng phải có hoạt cảnh bổ máu bù lại chứ!
Con quỷ đực đột nhiên dừng lại, tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt của Đại hoàng tử Dung Dịch: “Ngươi không nhớ ta sao?”
Hứa Vân Thanh nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc ấy, cuối cùng cũng nhớ ra điều bản thân đã quên mất.
Chính là… khoảng cách.
Chẳng phải đã nói sẽ giữ khoảng cách với Dung Dịch sao?!
Hứa Vân Thanh bỗng mở bừng mắt.
Ánh sáng ban mai len qua cửa sổ chiếu rọi vào phòng, chim chóc líu lo trên cành, thái y viện hôm nay yên bình và ấm áp lạ thường.
Đây là phòng của y, y phục vẫn còn nguyên, tuy tay chân có hơi nhức mỏi nhưng những chỗ quan trọng trên thân thể không có gì bất ổn.
Tốt quá rồi…
Không đúng, hoàn toàn không ổn chút nào.
Hứa Vân Thanh nhận ra bên cạnh có tiếng hô hấp nhè nhẹ, y quay đầu từng chút một đầy kinh hãi, rồi trông thấy người đang nằm bên cạnh mình.
Đại, đại, đại hoàng tử sao lại ngủ trên giường của mình chứ?
Ánh nắng dịu dàng phủ lên gò má Dung Dịch, càng làm nổi bật nước da trắng mịn và ngũ quan sâu sắc của hắn. Không còn lớp lụa sa che chắn, Hứa Vân Thanh cuối cùng cũng được thấy rõ dung mạo của hắn.
Nếu ở thời hiện đại, chắc chắn là gương mặt đủ để lập tức ra mắt làm minh tinh, cụm từ "dựa sắc hành hung" có lẽ chính là để dành cho hắn. Chỉ cần Dung Dịch muốn, hắn hoàn toàn có thể dùng gương mặt ấy để bá chiếm thiên hạ.
Có lẽ do chiếc giường trong thái y viện vốn chỉ dành cho một người ngủ, lúc này lại chen chúc hai nam tử trưởng thành, tay chân của Dung Dịch gần như đè hết lên người y, khiến Hứa Vân Thanh lập tức hiểu ra vì sao mình lại mơ thấy ác mộng.
Đối diện với nguyên nhân khiến tứ chi mình đau nhức cả đêm…
Hứa Vân Thanh nuốt nước bọt, má ửng đỏ.
Đẹp, đẹp thật.
Lông mi cũng dài nữa.
Đúng là không có tiền đồ.
Ngay sau đó, Hứa Vân Thanh trơ mắt nhìn nam nhân kia khẽ nhếch môi cười, nói với y: “Hứa thái y, chào buổi sáng.”
Hắn tỉnh từ lúc nào vậy a a a a a a a a!
Từng chết đứng trước mặt Dung Dịch cũng đâu phải chỉ một hai lần.
Phải giữ bình tĩnh, giữ lòng vững vàng.
Hứa Vân Thanh phải mất một lúc mới xốc lại được tinh thần.
Thế nhưng, khi y chỉnh trang lại y phục, khoác hòm thuốc lên vai, bất ngờ phát hiện Dung Dịch vẫn còn đi theo sau mình.
Dung Dịch không biết bằng cách nào lại buộc miếng sa đen mỏng lên mặt mình một cách chính xác và gọn gàng đến vậy.
Đầu ngón tay thon dài móc lấy mảnh sa đen trong suốt, không hiểu sao lại toát lên một cảm giác lạ lùng mang theo vài phần quyến rũ.
Hứa Vân Thanh đỏ bừng mặt: “Ngươi… ngươi làm gì đấy?”
Dung Dịch nghiêng đầu: “Giúp ngươi.”
…
Nói giúp là giúp thật, Dung Dịch cứ thế lặng lẽ đi theo y suốt dọc đường.
Tất nhiên là chuyên môn không khớp, Hứa Vân Thanh cũng giữ y đức, không dám để hoàng tử đích thân ra tay làm gì, chủ yếu là không dám sai khiến. Dung Dịch cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi phía sau y từ xa.
Vì thế, sau khi y thăm khám hết lượt các vị nương nương, gần như ai cũng khéo léo đưa ra lời gợi ý: không cần ngày nào cũng đến thăm khám đâu, nếu có bệnh họ sẽ chủ động tìm thái y.
Hứa Vân Thanh lập tức đồng ý.
Sau khi khám bệnh là ghi chép. Hứa Vân Thanh phải ghi lại triệu chứng và đơn thuốc tương ứng, rồi tiếp theo là sắc thuốc.
Cùng lúc nhóm lên mấy chục nồi nhỏ, Hứa Vân Thanh vừa quạt vừa hì hục làm việc. Dung Dịch thì khoanh tay tựa vào tường, nhíu mày: “Tất cả những việc này đều do một mình ngươi làm sao?”
Rõ ràng giọng điệu chẳng khác gì trước, nhưng Hứa Vân Thanh lại cảm thấy trong đó có một tia ngạc nhiên: “Cũng có lúc Tiểu An Tử đến giúp ta.”
Tiểu An Tử là tên của tiểu thái giám, khi y bận không rảnh tay thì cậu ấy sẽ đến hỗ trợ.
Dung Dịch im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói: “Người ít quá. Ta có quen vài vị thầy thuốc đáng tin, có thể...”
Sau khi ngạc nhiên, Hứa Vân Thanh lại nghe ra chút xót xa trong giọng hắn, vội vàng lắc đầu: “Không cần, thế này là được rồi.”
Hiện tại một mình ở trong thái y viện cũng tốt. Thực ra căn phòng y đang ở vốn là thư phòng của thái y viện, nhưng sau khi y chuyển đến không có chỗ ở, đành biến nó thành phòng ngủ. Nếu thực sự có thêm thái y khác chuyển vào, vậy thì y sẽ phải dọn đi đâu?
Điều quan trọng hơn là, y không thể để lộ ra rằng thế giới này vốn là một quyển tiểu thuyết, còn bản thân là người xuyên sách từ bên ngoài đến.
Buổi chiều là lượt kiểm tra tiếp theo.
Nhưng do mấy vị nương nương ban sáng đã căn dặn, nên lịch kiểm tra buổi chiều liền trở nên trống rỗng. Đối diện với quãng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi, Hứa Vân Thanh lại thấy hơi lúng túng không biết làm gì.
Giọng Dung Dịch đúng lúc vang lên: "Giờ dậu cửa cung mới khóa, bây giờ là giờ mùi, vẫn còn nhiều thời gian. Có muốn ra ngoài cung đi dạo không?”
24
Từ khi xuyên không đến nay, đây là lần đầu tiên Hứa Vân Thanh được tận mắt chứng kiến thế giới bên ngoài hoàng cung.
Trên con đường lát đá, người qua lại tấp nập, các tiểu thương và dân phu đứng hai bên đường, tiếng rao hàng vang vọng không ngớt, khói bếp lượn lờ bay lên, khắp nơi tràn ngập hơi thở của cuộc sống thường nhật.
Hứa Vân Thanh bị cảnh tượng náo nhiệt làm cho choáng ngợp.
Không thể trách y thiếu hiểu biết, chủ yếu là lần cuối cùng y thấy cảnh tượng như thế này là trong bức tranh "Khánh Minh Thượng Hà Đồ".
Rõ ràng tác giả đang lợi dụng việc không có bản quyền để sao chép cảnh tượng, à không, là việc xem tranh không thể sánh bằng trải nghiệm thực tế.
"Thái y có ca trực, cũng có ngày nghỉ." Dung Dịch đứng bên cạnh y, “Sau này mỗi lần nghỉ trực, ngươi có thể ra ngoài dạo chơi nhiều hơn.”
Họ đều cải trang rồi mới ra khỏi cung, lúc này không ai nhận ra họ là hoàng tử và thái y trong cung, mọi người chỉ nghĩ họ là dân thường ra ngoài dạo chơi. Thấy họ đi tới, một người bán hàng rong nhiệt tình chào mời: “Bán kẹo hồ lô đây, tiểu huynh đệ, mua một cái ăn thử không?”
Trên giá bày đầy những viên kẹo được nặn thành đủ hình dạng, muôn hình muôn vẻ, sống động như thật.
Hứa Vân Thanh nhìn những viên kẹo tinh xảo trước mặt, có chút động lòng: “Có... có thể mua không?”
Dung Dịch gật đầu: “Chỉ cần có bạc là được.”
Hứa Vân Thanh, người không có lương bổng, ăn uống đều phải đến phòng ngự thiện xin ăn: …
Sắc mặt Hứa Vân Thanh hơi tối lại, lắp bắp nói: “Được, được rồi.”
Y định lặng lẽ rút tay về, nhưng lòng bàn tay gần Dung Dịch lại truyền đến cảm giác nặng nề.
Là một túi tiền.
Hứa Vân Thanh vội vàng từ chối: “Không cần, không cần đâu, ta chỉ ra ngoài xem thôi, không cần thiết.”
"Nếu Hứa thái y phải làm công việc của nhiều người như vậy, thì nhận được bổng lộc của họ cũng là điều nên làm." Dung Dịch mỉm cười ôn hòa, “Yên tâm, tiền lương mà nội vụ phủ còn nợ thái y, ta sẽ đòi lại cho ngươi.”
Hứa Vân Thanh ngẩn ngơ quay đầu lại.
Ánh sáng dịu dàng chiếu lên người Dung Dịch.
Đây là gì?
Thật chói mắt.
Là thiên sứ sao?
Tấm sa đen che mặt biến thành vầng hào quang, các quầy hàng xung quanh như biến thành đôi cánh thánh khiết của hắn.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Hứa Vân Thanh, thiên sứ thu cánh hạ phàm, thiên sứ, à không, là Dung Dịch mở miệng hỏi: “Ngươi tên là gì?”
Hứa Vân Thanh vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc: "Hả?"
Dung Dịch dịu dàng dỗ dành: “Ngươi biết tên ta, còn ta lại chỉ biết họ của ngươi, có phải hơi không công bằng không?”
Ngẫm lại thì đúng là hơi không công bằng thật.
Hứa Vân Thanh im lặng hơi lâu, Dung Dịch hơi nhướng mày, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Y nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Dung Dịch, đặt lòng bàn tay hắn lên má mình: “Ta tên là Hứa Vân Thanh.”
Rõ ràng đã lấy hết dũng khí, nhưng khi làm thật lại cảm thấy có phần đột ngột, Hứa Vân Thanh càng nói càng nhỏ: “Ngươi sờ thử xem, đây... là diện mạo của ta.”
Đầu ngón tay Dung Dịch mang theo lớp chai mỏng, ma sát trên da khiến người ta vừa cảm thấy thô ráp vừa thấy lạ lẫm.
Hứa Vân Thanh khẽ nheo mắt, cảm nhận đầu ngón tay hắn lướt dọc theo mí mắt rồi chạm tới gò má.
A…
Má nóng quá.