Những kẻ xấu xa như chú Tạ chắc chắn cậu có thể ra tay không chút do dự, nhưng đối với Hàn Tử, cậu chỉ có thể ngùn ngụt lửa giận.
Hàn Tử cũng là nạn nhân của trại trẻ mồ côi đen tối đó, hơn nữa còn là một đứa trẻ, cậu không nỡ ra tay, chỉ có thể trốn trong áo của Dư Âm mà nhìn.
Dư Âm cảm nhận được rắn nhỏ càng quấn chặt hơn, cơ bắp đều ở trạng thái căng cứng, xem ra nó đang tức giận lắm. Cậu đưa tay vào vuốt ve một chút, Văn Thế lúc này mới nhận ra mình phản ứng hơi quã, từ từ thả lỏng cơ thể.
"Làm tốt lắm, Hàn Tử, đúng là phải như vậy, cháu làm rất đúng, không làm việc thì đánh cho chết đi." Chú Tạ hài lòng xoa đầu Hàn Tử, “Đưa roi cho chú.”
Hàn Tử ngây người đưa roi, sau đó nở nụ cười tươi, “Cảm ơn chú, cháu sẽ tiếp tục cố gắng!”
"Mọi người xuống tập hợp đi, đã trưa rồi, đến giờ ăn cơm." Chú Tạ thấy nhóc Béo ngất xỉu trên đất, nhíu mày nói với mấy đứa con trai to khỏe, “Này, bọn mày, đem tên Béo về phòng, cơm thì không cần cho nó ăn, bỏ đói vài ngày, đó là hậu quả của việc lười biếng!”
Cho đến khi vào nhà ăn, Văn Thế vẫn cảm thấy không ổn, cứ tiếp tục như thế này không được, nếu để chú Tạ tiếp tục như vậy, những đứa trẻ ở đây sau khi lớn lên sẽ không còn cứu được nữa.
Chúng sẽ bị bóp méo nhân sinh quan, hình thành nhận thức sai lệch, dù sau này trại trẻ mồ côi này có bị triệt phá, nhưng bọn trẻ đã bị hủy hoại rồi.
Chú Tạ dám ngang ngược như vậy, có lẽ là dựa vào việc trại trẻ mồ côi này khá biệt lập, lại xa khu dân cư. Cậu phải nghĩ cách thu thập chứng cứ, sau đó phơi bày sự việc ở đây ra ngoài.
Đám trẻ xếp hàng cùng nhau đi đến nhà ăn, bà Tạ đứng ở cửa vui vẻ chào đón bọn trẻ.
Đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của bọn trẻ, bà Tạ đối xử rất tốt với chúng, nở nụ cười hiền hậu, giống như bà nội của chúng vậy, thỉnh thoảng còn lén cho chúng thêm đồ ăn.
Dư Âm lặng lẽ tìm một chỗ ngồi khuất ngồi xuống, những đứa trẻ khác đang nói chuyện ríu rít, cậu tính cách lạnh lùng nên không ai muốn làm bạn.
Nhưng không sao, cậu nghĩ đến rắn nhỏ trong áo mình, nở nụ cười nhẹ nhàng, tâm trạng tốt hơn một chút.
“Cá nhỏ, hành vi của chú Tạ quá tàn nhẫn, không thể để yên như vậy được, việc này đã sảy ra suốt ba năm sao?”
"Không có, chú Tạ đến đây chưa đầy một năm." Dư Âm nhỏ giọng giải thích, “Trước đây bà Tạ đối xử với bọn tôi còn được.”
Ít nhất cũng "tốt" hơn chú Tạ rất nhiều.
Thì ra là vậy, Văn Thế chợt hiểu ra, cậu cũng nghĩ vậy, đi đêm lắm có ngày gặp ma, ba năm dài như vậy, dù có giấu kỹ đến đâu, sao có thể không bị phát hiện mãi được.
“Vậy cũng phải nghĩ cách triệt phá trại trẻ mồ côi này. Được rồi, thân hình tôi nhỏ, không quá nổi bật, đi thu thập chứng cứ cũng không dễ bị phát hiện, tôi còn có thể tự do ra vào, báo cảnh sát cũng dễ dàng, nhóc thấy thế nào?”
Đừng nghĩ ý kiến của trẻ con không quan trọng, đây là điều Văn Thế luôn tin tưởng.
Đối thoại với trẻ con nhất định phải bình đẳng, như vậy mới có thể dẫn dắt tích cực, vì vậy Văn Thế chọn cách hỏi ý kiến của Dư Âm.
Còn về số 1, Văn Thế cảm thấy tiếng vo ve của nó rất phiền, đã bảo nó tránh xa từ lâu rồi.
Dư Âm trong lòng thắt lại, rắn nhỏ còn bé như vậy, hôm qua là do tập kích bất ngờ mới cắn được chú Tạ một cái, nếu để chú Tạ chuẩn bị sẵn sàng hoặc cầm theo dao, rắn nhỏ chắc chắn không phải là đối thủ. Cậu ôm chặt rắn nhỏ trong ngực nói khẽ: “Đừng đi.”
“Tại sao không đi, đây là cơ hội tốt mà.”
“Sẽ chết mất.”
"Hả?" Văn Thế hiểu ý Dư Âm, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp, đây mới là trẻ con mà, trẻ con quả là thiên thần nhỏ xoa dịu lòng người.
"Tôi sẽ cẩn thận."
Thực ra, Văn Thế không phải không nghĩ đến việc trực tiếp cắn chết chú Tạ, nhưng làm vậy chỉ giải quyết phần ngọn chứ không trị tận gốc. Nếu chú Tạ chết, lũ trẻ này sẽ đi đâu? Nếu chúng tản ra hết, ngược lại càng rắc rối.
Hơn nữa, cậu cũng không nỡ ra tay. Cậu không phải là một con rắn thực sự, cậu là con người.
Cách làm đúng nhất vẫn là thu hút sự chú ý của cơ quan chức năng, sau đó triệt phá trại trẻ mồ côi đen tối này, chuyển bọn trẻ đến những trại trẻ bình thường.
Dư Âm im lặng, không lâu sau bà Tạ đến lượt cậu lấy cơm.
Bà Tạ xúc cho Dư Âm một muỗng rưỡi cơm, "Đủ không? Ăn nhiều vào, không đủ bà cho thêm, đừng có ăn trộm nữa, chú Tạ đánh cháu, bà cũng đau lòng lắm."
"Đủ rồi, cảm ơn bà." Dư Âm ăn không nhiều, thực ra một muỗng là đủ, nhưng cậu nghĩ đến con rắn nhỏ trong lòng, nên im lặng nhận thêm nửa muỗng cơm.
Đợi bà Tạ đi xa, Dư Âm mới khẽ hỏi: "Rắn nhỏ, cậu có ăn không?"
Cậu đặt cơm lên bàn, người cũng dịch sát vào mép bàn hơn.
"Cảm ơn, tôi chưa đói lắm."
Văn Thế chỉ là một con rắn nhỏ, mà rắn vốn là loài có thể nhịn đói rất lâu. Cái bánh bao hôm qua đủ để cậu tiêu hóa mấy ngày.
Dư Âm dùng đũa gắp từng hạt cơm trên bàn đưa vào miệng, không dám lãng phí dù một chút. Văn Thế nhìn thấy, lòng đau như cắt.
Kiếp trước, cậu dạy ở một trường tiểu học thành phố lớn, học sinh đều được nuông chiều, kén ăn lắm. Đây là lần đầu tiên cậu thấy một đứa trẻ không được ăn no, cậu không nhịn được quay đi, không dám nhìn tiếp.
Ăn gần hết, Dư Âm còn chừa lại một ít, cậu lén trộn với vài lá rau vo thành nắm nhỏ bỏ vào túi.
Sau bữa trưa là giờ nghỉ ngơi và vui chơi. Bọn trẻ dù mệt nhưng chẳng mấy đứa muốn ngủ.
Trước đây có đứa ngủ quên giờ làm việc, bị chú Tạ quất mấy roi, từ đó không đứa nào dám ngủ trưa nữa.
Giờ này, hầu hết bọn trẻ đều ra sau núi đi dạo chơi đùa. Các bé gái tụm năm tụm ba nhảy dây, các bé trai chơi đá banh.
Tất nhiên cũng có những đứa không thích chơi, hoặc không hòa đồng. Những đứa này thường chọn về phòng ngồi đợi đến giờ làm việc.
Dư Âm cũng là một trong số đó. Thường ngày cậu sẽ ra sau núi ngồi nhìn người khác chơi, nhưng hôm nay cậu chọn về phòng, vì định đem nắm cơm vừa nãy cho nhóc Béo.
Biết được ý định của Dư Âm, Văn Thế không khỏi thán phục: “Nhóc thật tuyệt vời!”
Đây là câu cậu thường dùng để khen học sinh. Với hầu hết trẻ con, động viên đúng lúc luôn có tác dụng, Dư Âm chắc cũng cần điều này.
Nghe rắn nhỏ khen như vậy, Dư Âm đỏ mặt. Đây là lần thứ hai rồi, lần đầu cậu có thể bỏ qua, nhưng lần thứ hai cậu không thể phớt lờ. Bố mẹ cậu còn chưa bao giờ nói vậy với cậu.
Tiến độ nhiệm vụ +2%, tổng tiến độ hiện tại: 10%.
Để che giấu sự ngượng ngùng, Dư Âm bước nhanh hơn. Vừa đến gần ký túc xá, cậu nghe thấy tiếng một đứa trẻ chạy ra hét lên: “Không tốt rồi! Nhóc Béo chết rồi!”
"Chú Tạ ơi, chú Tạ, nhóc Béo chết rồi!" Một đứa trẻ chạy vụt qua người Dư Âm.
Dư Âm mở to mắt, cuống cuồng chạy vào phòng nhóc Béo. Văn Thế đương nhiên cũng nghe thấy, lập tức tỉnh táo hẳn. Cậu thò đầu ra khỏi cổ áo Dư Âm, cái gì? Nhóc Béo chết rồi? Lúc khiêng về vẫn còn sống mà!
Cửa phòng nhóc Béo đông nghẹt trẻ con, tất cả đều đến xem.
Ở trại trẻ này, cái chết là chuyện bình thường. Những đứa ở lâu đã quen mắt, chúng thờ ơ nhìn rồi quay về phòng.
Còn những đứa lần đầu đối mặt với cái chết thì tò mò vô cùng. Chúng không hiểu chết là gì, ánh mắt đầy hiếu kỳ, chen chúc trước cửa nhìn chằm chằm vào nhóc Béo trên giường.
Nhóc Béo nằm im, trên người chi chít vết roi, máu đã đông lại thành màu đen đỏ. Gương mặt không còn chút hồng hào.
Dư Âm lao tới, đặt ngón tay lên mũi nhóc Béo, lâu lâu không thấy hơi thở. Cậu cảm thấy bàn tay mình trở nên nặng trịch.
Tiến độ nhiệm vụ -5%, tổng tiến độ hiện tại: 5%.
Văn Thế giả vờ như không nghe thấy, cậu ngẩng đầu nhìn biểu hiện hoảng sợ bất lực của Dư Âm, an ủi bằng cách dùng đầu cọ nhẹ vào mũi cậu bé.
"Xui xẻo, đánh vài cái là chết rồi sao? Ngày nào cũng ăn nhiều nhất, làm việc thì chẳng ra gì, nuôi bao nhiêu ngày thành công cốc rồi." Chú Tạ đẩy đám đông ở cửa ra, “Thấy chưa, đây là kết cục của việc không chịu làm việc nghiêm túc, coi chừng đứa tiếp theo là bọn mày đấy! Được rồi, giải tán hết đi.”
Văn Thế nghe thấy tiếng động lập tức chui trở lại eo Dư Âm. Lũ trẻ ở cửa vừa đi vừa ngoái lại nhìn, Dư Âm cũng thất thần bước từng bước nặng nề ra ngoài.
Khi đi ngang qua chú Tạ, ông ta đột ngột túm lấy cánh tay Dư Âm. Dư Âm ngẩng đầu nhìn chú Tạ với vẻ mặt ngơ ngác. Chú Tạ nói: “Thằng nhóc, mày đi lấy hai cái xẻng rồi theo tao ra sau núi.”
"Hả? Vâng." Dư Âm cúi đầu buồn bã, tay trong túi nắm chặt khiến nắm cơm bị vỡ nát.
Vì một tay bị Văn Thế cắn thương, chú Tạ dùng tay còn lại nắm lấy cánh tay nhóc Béo, lôi cậu bé xuống đất với động tác cực kỳ thuần thục.
Dư Âm chạy đi lấy xẻng rồi đi theo.
Từ ký túc xá đến núi sau có một quãng đường, trên đường có mấy đứa trẻ hiếu kỳ muốn đi theo nhưng đều bị chú Tạ dọa cho chạy mất. Cuối cùng hai người dừng lại ở một chỗ tùy ý trên núi sau.
"Đào đi, đào một cái hố lớn chôn nó xuống. Mùa hè nóng nực thế này, để lâu bên ngoài sẽ bốc mùi thối." Chú Tạ cầm lấy một cái xẻng bắt đầu đào, “Nói với mày làm gì, đồ chó đẻ này cũng đéo hiểu được, làm việc đi.”
Lúc này là hai giờ chiều, mặt trời thiêu đốt không chút bóng râm. Dư Âm lặng lẽ bắt đầu đào. Cậu bé sức yếu nên đào rất vất vả.
Nhưng cậu hiểu mình đang làm gì - chôn người nghĩa là người đó sẽ biến mất khỏi thế giới này. Trước đây việc này thường do Hàn Tử làm vì nó khỏe hơn.
Chú Tạ vì bị rắn cắn vào tay nên đào cũng khó nhọc, ông ta dùng cả tay chân nhưng tốc độ cũng chỉ ngang Dư Âm. Ông ta lẩm bẩm: “Hừ, đánh vài cái đã chết, thật là không đáng. Chỗ này còn sướng hơn địa ngục, ít nhất tao còn cho chúng mày no bụng, chỉ bắt làm chút việc thôi mà, món hời thế này...”
Giọng nói này không to, không biết là nói cho chính ông ta nghe hay nói cho nhóc Béo hoặc Dư Âm, nhưng nghe mà rợn cả người. Văn Thế không nhịn được chửi: “Ông còn mặt mũi nói nữa, tôi thấy chỗ này còn đáng sợ hơn địa ngục...”
Lúc này Văn Thế thực sự hoảng sợ, từ nhỏ đến giờ đây là lần đầu cậu trực tiếp chứng kiến một người chết, mà lại còn là một đứa trẻ - một sinh mạng bé nhỏ đến thế!
Động tác của chú Tạ quá thuần thục, quá bình tĩnh, xem ra không phải lần đầu tiên. Ngọn núi phía sau này không biết đã chôn vùi bao nhiêu oan hồn nhỏ bé.
Không trách lũ trẻ luôn miệng nói "ông ấy sẽ đánh chết mình mất", quả nhiên đây không phải lời nói quá, mà là sự thật kinh hoàng nhất.
“Chết tiệt, trời nắng như đổ lửa thế này, chết không đúng lúc chút nào, nóng chết mẹ tao rồi.”
Nhát xẻng cuối cùng của chú Tạ, một cái hố vừa đủ chôn nhóc Béo hiện ra trước mặt. Ông ta đá nhóc Béo xuống hố, “Đúng là đồ con lợn, tiên sư mày.”
Dư Âm nhìn thấy vậy, lấy từ túi ra nắm cơm ném xuống hố. Chú Tạ quát hỏi: “Mày còn dám mang cơm cho nó? Tao đã nói không cho nó ăn cơm mà?”
Chú Tạ vừa nói vừa vung xẻng định đập vào đầu Dư Âm, nhưng rồi lại thu tay về, “Thôi bỏ qua, lần này tha cho mày, người ta chết rồi.”
Nắm đất cuối cùng phủ lên, thế giới này không còn nhóc Béo nữa.
Dư Âm không biết nên dùng cảm xúc nào để đối mặt, chuyện này dường như liên quan đến cậu, nhưng cũng dường như chẳng có gì quan trọng.
Cậu đi theo chú Tạ trở về ký túc xá. Chú Tạ vứt xẻng vào góc tường, không thèm liếc mắt nhìn Dư Âm, “Cút về nghỉ đi, chuyện nhỏ thôi, chiều còn phải làm việc nữa.”
"Đùng" một tiếng, chú Tạ đóng sập cửa văn phòng. Lũ trẻ trốn gần đó ùa ra vây quanh Dư Âm.
“Anh Tiểu Ngư, anh và chú Tạ dẫn nhóc Béo đi đâu thế?”
“Sao không thấy anh Béo về cùng mọi người vậy?”
... Những đứa trẻ chưa hiểu ý nghĩa của cái chết hỏi như vậy.
“Các em biết gì, nhóc Béo chết rồi.”
“Chết là gì ạ?”
“Ôi dào, chết là chết, hỏi nhiều làm gì.”
“Em biết nè, chết là không ăn không uống được nữa, rồi nằm mãi trong cái hộp đen.”
“Thế em không muốn chết đâu.”
…
Dư Âm chẳng nghe rõ gì, cậu đẩy đám đông ra, muốn tìm chỗ yên tĩnh một mình. Cậu hiểu cái chết nghĩa là gì - lần trước người chết trước mặt cậu chính là bố cậu.
Hôm đó, bố cậu nằm trong vũng máu, người bị đâm nhiều nhát, cũng giống nhóc Béo hôm nay, bất động, không phản ứng gì.
Cũng là hôm đó, sinh nhật lần thứ 8 của cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Tên khốn chết tiệt