Chú Tạ trừng mắt nhìn Dư Âm, cây roi giơ lên định quất xuống thì vô tình giật mạnh vào vết thương trên cánh tay, đau đớn xộc lên.
Ông ta rụt tay lại: “Ai da, đau chết mẹ! Đồ chó đẻ, coi như mày may mắn lần này, về hàng đi!”
Trở về hàng ngũ, Dư Âm mím chặt môi cúi đầu không dám hé răng.
Văn Thế vốn thấy chú Tạ còn định đánh, đã chuẩn bị thò đầu ra cắn thêm một nhát, cuối cùng thấy ông ta không đánh nữa thì trong lòng bực bội vô cùng. Loại người rác rưởi này, lần sau có dịp nhất định phải cắn đứt một miếng thịt.
Chú Tạ thấy mấy đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào băng gạc trên tay mình, nghiến răng nói: “Nhìn cái gì? Mẹ kiếp! Lần sau gặp con rắn chết tiệt đó, bố mày nhất định chặt đầu nó!”
Hơn nữa trong viện có một mối đe dọa như vậy cũng không ổn, biết đâu một ngày nào đó lại chui ra cắn mình một phát thì chịu sao nổi. Chú Tạ hắng giọng: “Từ nay về sau, đứa nào thấy một con rắn trắng phải báo ngay cho ta, sẽ được miễn lao động một ngày!”
Bọn trẻ con xôn xao bàn tán, vô cùng phấn khích.
“Con rắn to cỡ nào? Có cao bằng em không?”
“Sao mà cao bằng em được? Cao bằng em thì nuốt chửng em rồi!”
“Vậy thì làm sao? Nếu chúng ta thấy chắc chạy xa hết, sao lại dám đi báo cho chú?”
“Em không muốn bị ăn thịt đâu! Trước em xem phim có con rắn lớn kinh dị lắm!”
“Thật không? Em xem ở nhà à?”
“Ừ, lúc đó ba mẹ em còn sống, cả nhà cùng xem...”
“...”
"Đồ chó má! Im lặng hết! Nếu không phải con súc sinh đó đánh lén thì tao mới bị cắn trúng? Phải báo cáo ngay cho tao! Nghe rõ chưa?" Chú Tạ gầm lên hung dữ.
Dư Âm toát mồ hôi lạnh, nghĩ đến con dao phay hôm qua, một nhát chém xuống chắc chắn con rắn nhỏ sẽ bị chặt làm đôi. Cậu kéo chặt khe hở giữa các cúc áo ngực, che kín con rắn nhỏ bên trong.
Văn Thế lẩm bẩm chửi rủa: “Để tôi xem nào... đồ chó má này còn muốn chặt tôi ư? Đừng để tôu bắt gặp ông ta đang ngủ, nhất định phải xé một mảng thịt của ông ta...”
Dù nói rất khoái chí nhưng Văn Thế chợt cảm thấy mình hơi quá đà, vội vàng đổi giọng: “...kỳ thực tôi không bạo lực như vậy, tôi cũng không cổ xúy bạo lực. Ý tôi là khi gặp phải một kẻ rác rưởi như thế này, trước tiên phải dùng biện pháp pháp luật, phải gọi điện cho chú công an, rồi trừng trị theo pháp luật.”
Nhiệm vụ này là giúp phản diện phát triển lành mạnh, điều quan trọng nhất chính là xây dựng cho cậu bé nhân sinh quan đúng đắn. Do đó chỉ nói suông không hiệu quả, phải lấy mình làm gương, dạy bằng cả lời nói và hành động.
Tiến độ nhiệm vụ +1%, tổng tiến độ hiện tại 8%.
Vậy thì sau này lén cắn một nhát thôi, chỉ cần cá nhỏ không biết là được, không thì Văn Thế cảm thấy khó mà nguôi ngoai cơn giận.
Dư Âm: “......”
"Mau đi làm đi, đứa nào dám lười biếng, để tao bắt được thì hôm nay..." Chú Tạ vung chiếc roi trong tay lên.
Trong trại mồ côi có một tòa nhà hai tầng bỏ hoang, cách biệt với ký túc xá bằng một bãi cỏ dại cao ngập đầu người. Bình thường chú Tạ cấm mọi người đến gần, dù thanh tra đến cũng bị ông ta lừa qua rằng đó là nhà nguy hiểm không được tiếp cận.
Chú Tạ đi đầu, dẫn đám trẻ đi qua góc khuất, xuyên qua bãi cỏ vào trong tòa nhà. Nơi này đã bỏ hoang lâu ngày, bụi bặm phủ kín sàn nhà, mạng nhện giăng đầy khắp nơi.
Nhưng lên tầng hai lại là một thế giới khác. Dù cũ kỹ nhưng được quét dọn sạch sẽ, các phòng đều bày máy may cùng đống vải chất cao như núi.
“Theo thường lệ, con trai đi cắt vải khiêng đồ nặng, con gái ngồi máy may, đứa nào quá nhỏ thì đứng xem và học việc. Nếu sau này làm không tốt thì đừng hòng có cơm ăn.”
Chú Tạ quất roi xuống đất một cái khiến lũ trẻ sợ hãi co rúm. Ông ta vẫy Hàn Tử ra đứng trước mặt: “Lại đây Hàn Tử, roi cho mày, có việc thì gọi tao.”
Hàn Tử đắc ý nhận lấy chiếc roi: “Rõ ạ, đảm bảo không để chúng nó lười biếng.”
“Tất cả đi làm việc, đứa nào dám lười sẽ biết tay roi của tao!”
Lũ trẻ tản ra làm việc của mình. Hàn Tử mượn oai hổ đi lại giám sát, thỉnh thoảng quát tháo đe dọa, còn chú Tạ thì về phòng ngủ bù.
"Bên trong này lại giấu một xưởng may gia công?" Văn Thế phẫn nộ, “Cá nhỏ, bọn nhóc làm việc này bao lâu rồi?”
"Từ khi tôi đến đã có rồi." Dư Âm trả lời nhỏ, không ai để ý.
Dù mới 11 tuổi nhưng Dư Âm cao lớn nên bị xếp vào nhóm khiêng vác.
Cậu bưng bê quần áo, đồ lặt vặt và vải vóc qua lại không ngừng, những đứa trẻ khác cũng vậy, không ai dám lười biếng vì sợ roi của Hàn Tử.
Làm việc đến trưa, nắng nóng bức, xưởng không có quạt, lũ trẻ đều ướt đẫm mồ hôi, phải cởi áo khoác để tiếp tục.
Dư Âm cũng ướt sũng nhưng không dám cởi áo vì con rắn nhỏ đang giấu bên trong. Nếu người khác phát hiện báo với chú Tạ thì nguy, ông ta nói là làm, có thể thật sự chém chết con rắn.
Văn Thế trốn bên trong choáng váng đầu óc. Rắn vốn ưa nơi âm u ẩm ướt, trong áo đầy mồ hôi thực sự rất khó chịu.
May là cá nhỏ sạch sẽ, mồ hôi có mùi sữa không hôi, chỉ là Văn Thế không chịu nổi nhiệt độ cao như vậy.
"Tiểu Ngư, sao không cởi áo? Nóng thế này, nếu không có con gái tụi mình đã cởi truồng rồi." Một cậu bé đi cùng nói.
"Tớ không nóng." Thân rắn mát lạnh trơn nhẵn quấn quanh eo thực ra rất dễ chịu, giúp Dư Âm đỡ nóng hơn.
“Cậu khỏe thật, tớ nóng chết đi được. Nhìn nhóc Béo kìa, sắp ngất vì nóng rồi.”
Dư Âm nhìn theo tay cậu bé, thấy nhóc Béo đi không vững, quần áo trên tay kéo lê dưới đất. Cuối cùng cậu ta không chịu nổi, ngồi phịch xuống.
"Thằng Béo, dậy làm việc ngay! Làm bẩn hết quần áo rồi!" Hàn Tử đi tới quát.
"Không được... Em thực sự không làm nổi nữa..." Nhóc Béo chống tay xuống đất, đầu óc quay cuồng.
Hàn Tử thấy cậu ta không đứng dậy, lại nghĩ đến quyền lực chú Tạ giao, tức giận giơ roi quất một cái.
"Á... đau quá..." Nhóc Béo khóc thét lên nhưng vẫn không có sức đứng dậy.
Trẻ con không biết kiểm soát lực, cú quất của Hàn Tử vừa để phô trương vừa vì tức giận. Hắn nóng lòng khẳng định uy quyền nên đánh đến mức da thịt Tiểu Béo bị rách, máu thấm ra.
Trời nóng, mồ hôi Tiểu Béo đầy người chảy vào vết thương khiến cậu đau đớn tột cùng, càng khóc càng thấy tủi thân: “Xin lỗi... Em thực sự không làm nổi nữa... Em muốn về nhà... mẹ nói sẽ đến đón em... sao vẫn chưa thấy... Em mệt chết đi được... thật sự không làm nổi nữa... xin anh... cho em nghỉ một lát...”
Hàn Tử đang hăng máu, hắn tận hưởng quyền lực mượn được nên rất hung hăng. Hắn giơ tay lên nhưng không quất xuống, chỉ để đe dọa: “Dậy làm việc ngay, không tao báo chú Tạ!”
"Đừng... đừng báo chú Tạ, chú ấy sẽ đánh chết em mất." Nhóc Béo gắng gượng đứng lên, những đứa trẻ khác thương tình muốn đỡ.
"Ai cho bọn mày nhiều chuyện? Về chỗ làm việc ngay!" Hàn Tử vừa hét vừa giơ roi lên, những đứa trẻ khác vội buông tay, không dám nói gì.
Dư Âm lặng lẽ làm việc của mình, cậu cũng không dám xen vào chuyện người khác.
Hàn Tử lớn tuổi nhất, thường cướp đồ ăn nên rất khỏe. Những đứa khác gầy trơ xương, chỉ còn da bọc xương, ai dám đụng vào chuyện này.
Văn Thế trốn trong ngực Dư Âm tức đến nổ phổi. Hóa ra Hàn Tử không chỉ hống hách mà còn độc ác như vậy.
Cậu biết trẻ con chưa có nhận thức đúng sai, nhưng lẽ ra phải biết đồng cảm chứ? Nhìn nhóc Béo khóc thảm thiết như vậy mà không chút động lòng sao?
Có lẽ do ở với chú Tạ quá lâu, Hàn Tử chỉ là bắt chước thôi. Nhưng Văn Thế vẫn cảm thấy những chuyện trong trại mồ côi này điên rồ quá, vượt xa những gì cậu từng tưởng tượng.
Là những người cùng bị áp bức, lẽ ra không nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Tại sao lại có kẻ đi tìm cảm giác ưu việt từ chính những người cùng cảnh ngộ?
"Loại trẻ con này cần được giáo dục nghiêm khắc..." Văn Thế vô cùng phẫn nộ. Nếu là người, cậu đã ra tay ngăn cản rồi. Nhưng giờ cậu chỉ là một con rắn, một con rắn kiếp trước từng là giáo viên.
"Em làm... xin đừng báo với chú Tạ..." Nhóc Béo thều thào, quần áo rơi đầy đất, “Xin đừng đánh em nữa, em làm đây.”
Nhưng cái nóng mùa hè quá gay gắt, vừa cúi xuống, nhóc Béo đã thấy trời đất quay cuồng, mắt mờ đi không thấy gì, ngã vật ra sau, thở gấp từng hơi, nằm bất động trên nền đất.
Hàn Tử chẳng thèm xem xét tình hình, lại quất thêm mấy roi nữa, vẫn cảm thấy chưa hả giận.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, nhóc Béo sắp chết rồi." Mấy đứa trẻ xung quanh không thể nhẫn nhịn được nữa, nhưng chúng không dám đứng ra can ngăn, chỉ dám đứng xa xa.
Mấy bé gái đang may đồ trong phòng nghe tiếng động cũng thò đầu ra. Thấy nhóc Béo nằm co quắp, người đầy vết roi, chúng bụm miệng kêu lên, mặt mày đầy xót xa: “Thôi đừng đánh nữa, cho cậu ấy nghỉ một lát đi, không thật sự chết mất!”
Hàn Tử thấy mọi người đều chống đối mình, cảm thấy mất mặt, giận dữ gào lên: “Bọn mày nói không tính! Chú Tạ đã dặn, không làm việc là phải đánh, tao đánh thì sao?”
Lại thêm mấy roi nữa quất xuống, nhóc Béo không còn sức khóc, chỉ nằm r*n rỉ.
Mấy cậu bé khác vốn đã chuẩn bị can đảm bước tới ngăn Hàn Tử, nhưng nghe đến hai chữ "chú Tạ" liền đơ người ra, chúng không muốn chết, không muốn bị đánh gãy chân.
Hàn Tử như điên cuồng, roi vun vút quất lên người nhóc Béo. Những đứa trẻ khác đều sợ hãi đến mê muội. Cái tên chú Tạ như cơn ác mộng, khiến chúng nghe thấy đã run rẩy không dám nhúc nhích.
Văn Thế không thể nhịn thêm được nữa, chuyện này cậu nhất định phải can thiệp. Ít nhất cũng phải gây náo loạn để Hàn Tử dừng tay. Lúc này Hàn Tử trông như kẻ mất trí.
Đúng lúc đó, giọng chú Tạ vang lên từ đầu cầu thang: “Được rồi, dừng tay đi.”
Tất cả nghe tiếng đều run lên vì sợ, cúi đầu không dám động đậy.
Hàn Tử nhìn nhóc Béo nằm thoi thóp trên đất, cũng bắt đầu sợ hãi. Chú Tạ bảo dừng tay, chẳng lẽ cũng cho rằng mình đánh quá đáng? Thấy chú Tạ tiến lại gần, hắn co rúm người lại run rẩy.
Văn Thế vừa định ra tay đã vội rúc vào áo Dư Âm. Cậu vừa nhìn thấy bộ dạng nhóc Béo - mặt mày ướt đẫm không biết là mồ hôi hay nước mắt, mắt nhắm nghiền, người đầy vết đỏ, có chỗ còn rỉ máu, trông vô cùng thảm thương. Văn Thế đau lòng không nguôi.