Văn Thế vô cùng ngạc nhiên, trẻ con bây giờ chẳng sợ cả mãng xà sao? Dù cậu chỉ là một con mãng xà chưa đầy một mét, nhát gan.
Nhưng Dư Âm cũng chỉ là một đứa trẻ, chỉ cần xem qua "Thế giới động vật" là phải biết rắn nguy hiểm thế nào chứ?
"Tôi không phải Bạch Nương Tử, nhưng tôi là rắn đấy, nhóc không sợ sao?" Văn Thế thè cái lưỡi rắn ra, làm bộ dữ tợn.
Dư Âm đứng dậy, phủi bụi trên quần, thì thấy con rắn trắng quen thuộc bò đến trước mặt.
Cậu nghĩ đến cảnh chú Tạ bị con rắn này cắn chảy máu lênh láng, bất giác lùi lại một bước.
Bước lùi này khiến Văn Thế vui mừng, hóa ra uy nghiêm của một con rắn vẫn còn, “Phải rồi đấy, nhóc phải nhớ, trẻ con thấy rắn là phải tránh xa, dù có độc hay không, chúng ta đều phải giữ khoảng cách ngay lập tức...”
Dư Âm mím môi lùi thêm vài bước nữa, Văn Thế sững người, “Không phải bảo nhóc tránh xa tôi! Tôi khác mấy con rắn hoang ngoài kia, tôi không làm hại nhóc đâu.”
"Tôi biết, hôm nay cậu đã cứu tôi." Dư Âm yên tâm, từ từ tiến lại gần, cuối cùng ngồi xổm trước mặt Văn Thế.
Đột nhiên một khuôn mặt to đùng xuất hiện trong tầm mắt Văn Thế, dù đáng yêu nhưng vẫn rất đáng sợ.
Mình quá nhỏ bé rồi, Văn Thế lùi lại một chút, ngẩng đầu lên: "Nhóc cao quá, hay là giữ khoảng cách chút đi, không tôi tưởng đang nói chuyện với người khổng lồ."
"Cảm ơn cậu hôm nay đã cứu tôi," Dư Âm lấy từ trong ngực ra chiếc bánh bao cuối cùng đưa tới, "Cậu ăn đi."
Chiếc bánh này vốn định mang về chia cho bạn, bọn trẻ đang tuổi lớn mà trại mồ côi mỗi ngày chỉ có hai bữa còn hạn chế khẩu phần, làm sao no được.
"Tôi no rồi! Nhóc ăn đi, ăn nhiều vào mới cao lớn được."
Văn Thế thực sự không nuốt nổi nữa, cái bánh bao kia vẫn còn ì ạch trong bụng, trên thân cậu phồng lên một cục nhỏ, chính là chiếc bánh cứng như đá ấy.
Dư Âm lặng lẽ cất bánh vào trong áo, “Tôi phải về rồi.”
"Tôi cùng về với nhóc, tên kia..." Văn Thế kịp nhớ không được chửi thề trước mặt trẻ con, vội đổi giọng, “Chú Tạ mà bắt nạt nhóc nữa, tôi sẽ cắn ông ta.”
Dư Âm có chút động lòng, nhưng vẫn không muốn làm phiền người khác, dù đó chỉ là một con rắn.
"Không cần đâu, cảm ơn cậu, cậu nhanh rời khỏi đây đi, để chú Tạ phát hiện ra chắc sẽ lột da cậu mất." Dư Âm nói xong, không ngoảnh lại đi thẳng về phía ký túc xá.
Tiến độ nhiệm vụ +1%, tổng tiến độ hiện tại 2%.
Văn Thế mỉm cười, đúng là kiểu "miệng nói không nhưng thân thể thành thật" rồi. Thực ra cậu bé vẫn muốn cậu đi theo mà.
Đã vậy thì chuyện này Văn Thế quyết định phải quản! Là người có lòng chính nghĩa bùng cháy như cậu, sao có thể khoanh tay đứng nhìn chuyện này được?
“Đợi tôi với, người nhỏ mà chạy nhanh thế.”
Dư Âm bản thân còn khó tự lo, vậy mà vẫn ráng giúp Tiểu Tiểu, điều này chứng tỏ bản chất cậu bé vẫn là một đứa trẻ tốt, đâu có phản xã hội nghiêm trọng như số 1 nói.
Trại mồ côi này quá đáng ghét, nếu không triệt hạ, sẽ còn nhiều trẻ em bị ngược đãi hơn. Văn Thế không thể làm ngơ.
Cậu lê cái đuôi, trên đầu quấn một con ruồi, đuổi theo nhóc Dư Âm.
Ký túc xá cũng nát bươm như thể gió thổi là đổ, không một viên gạch lát, chỉ có nền bê tông gồ ghề và đống rác chất cao.
Bóng đèn điện lảo đảo, mấy con bướm đêm tranh nhau lao vào rồi bị bỏng cháy xèm xèm, đâm đầu vào tường. Lớp vữa tường bong tróc, mùi hôi thối bốc lên khắp hành lang.
Dư Âm như kẻ trộm, lén vào trong ký túc xá. Văn Thế bám đuôi phía sau, cuối cùng cũng chui được vào ngay trước khi cửa đóng sập.
Bà Tạ vỗ nhẹ lưng Dư Âm, thở dài: “Lại đi dạo hả? Tâm trạng đỡ hơn chưa?”
Đã một tuần rồi, mỗi lần bị bắt ăn trộm, Dư Âm đều về muộn. Bà Tạ chỉ nghĩ cậu đang hờn dỗi, trẻ con mà, bị đánh xong ai chẳng bực bội một lúc.
"Vâng." Dư Âm cúi đầu, ánh đèn trắng xóa chiếu lên sợi tóc, che khuất biểu cảm. Bà Tạ mắt đã mờ, bà cười: “Về ngủ đi, cũng thông cảm cho chú ấy, chú cũng khổ lắm.”
Dư Âm không đáp, gật đầu đi về phòng. May là chú Tạ không ở đây, nếu không chắc không tránh khỏi một cái tát.
Cánh cửa này chỉ là đồ sắt vụn, đầy lỗ hổng. Văn Thế đợi bà Tạ quay lưng, vụt một cái chui vào.
"Cá con! Đợi ta với!" Trong không khí chỉ có tiếng rít, nhưng Dư Âm nghe được. Cậu dừng lại, Văn Thế đâm sầm vào chân cậu.
Dư Âm không nói gì, túm lấy Văn Thế nhét vào áo.
Tiến độ nhiệm vụ +5%, tổng tiến độ hiện tại 7%.
Văn Thế choáng váng một chút, rồi tự giác quấn quanh eo Dư Âm. Ở đây ấm áp thật!
Mở cửa ra, hơi nóng ùa vào. Đang là mùa hè, trong phòng dù có quạt nhưng chú Tạ không cho bật để tiết kiệm điện. Cảm giác mát lạnh quanh eo khiến Dư Âm thấy dễ chịu.
"Tiểu Ngư về rồi à!" Mao Tử từ giường nhảy xuống mừng rỡ, “Hôm nay sao muộn thế, lại bị bắt rồi à?”
Mao Tử mười tuổi, nhỏ hơn Dư Âm một tuổi, dáng người cũng thấp hơn. Dù Dư Âm cúi mặt, cậu ta vẫn thấy vết bàn tay trên má, “Ôi, lại bị đánh rồi. Thôi đừng đi nữa, tối nay chúng ta nhịn cũng được.”
"Không sao." Dư Âm ngồi lên giường, lấy từ ngực ra chiếc bánh bao, ngón tay chạm phải lớp da trăn mát lạnh. Cậu kéo chặt cổ áo.
"Chỉ một cái à? Ăn thế nào đủ? Mày làm ăn kiểu gì vậy? Mang thêm vài cái có chết không?" Một cậu bé khoảng mười lăm, mười sáu tuổi gần cửa sổ giật lấy bánh, mặt đầy khó chịu.
"Em..." Dư Âm cúi đầu không biện giải, “Ngày mai em sẽ lấy thêm.”
"Thế còn được." Hàn Tử bẻ đôi bánh, một nửa to một nửa nhỏ. Cậu ta ném nửa nhỏ cho Mao Tử, Mao Tử cười: “Cảm ơn đại ca!”
Hàn Tử và Mao Tử ăn ngấu nghiến, phải ăn nhanh kẻo chú Tạ phát hiện, cả phòng sẽ bị liên lụy.
Trong phòng còn ba đứa trẻ gầy gò, chúng không dám nói gì, chỉ co ro trên giường nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm vào mẩu bánh trên miệng hai người kia.
Dù Hàn Tử không chia cho chúng, nhưng chúng không dám oán trách, càng không dám mách lẻo, vì Hàn Tử đánh rất đau.
“Đứa nhóc này làm sao vậy? Nói chuyện chẳng dễ thương chút nào.”
Tiếng rít nhẹ từ ngực Dư Âm vang lên. Văn Thế rất tức giận, cá con tốt thế kia, liều mình bị đánh để mang đồ ăn về cho bạn, vậy mà bạn cùng phòng chẳng những không quan tâm, còn trách mang không đủ.
Nếu là học trò của cậu, cậu đã nghiêm khắc giáo dục rồi. Nhỏ đã hống hách thế, lớn lên còn ra sao?
Dư Âm siết chặt áo giữ Văn Thế ở eo, sợ nó bò ra bị người khác thấy. Văn Thế cảm nhận lực siết, thở dài.
Nhóc vai ác khổ quá, không chỉ bị chú Tạ biến thái đánh đập, còn bị bạn cùng phòng bắt nạt.
Dư Âm rửa mặt bằng nước lạnh, tráng qua chân. Văn Thế quanh eo vẫn không ngừng lẩm bẩm: “Hành động của nhóc rất đáng khen, tôi thấy nhóc làm rất tốt.”
Hệ thống nhắc nhở: Tiến độ nhiệm vụ +1%, tổng tiến độ hiện tại 8%.
Giáo dục khích lệ rất hiệu quả, vừa cho trẻ động lực tiếp tục, vừa tăng sự tự tin.
Nhưng việc sai cũng cần phê bình để giúp trẻ hình thành giá trị đúng đắn. Văn Thế tiếp tục: “Ngược lại, hành vi của bạn nhóc rất không đúng, nhóc không được học theo. Nếu có thể phải giúp cậu ta nhận ra lỗi lầm, mời phụ huynh cũng vô ích...”
Văn Thế hốt hoảng nhận ra lỡ lời, đây là trại mồ côi, làm gì có phụ huynh.
Dư Âm không để ý, cậu đánh răng rửa mặt xong thấy Văn Thế im lặng, liền thò tay vào áo chọc chọc nó, thấy còn cử động mới yên tâm.
Cậu chui vào chăn nhỏ, lòng hơi vui.
Văn Thế thả lỏng vòng eo, tìm chỗ thoải mái cuộn tròn bên cạnh Dư Âm.
Đèn trong phòng tắt hẳn. Cảm giác không còn bị trói buộc, Dư Âm đưa tay sờ trong chăn, chạm vào lớp da trăn trơn láng mới yên lòng.
Cậu nằm trên giường mở mắt nhìn trần nhà, mặt vẫn rát bỏng, mãi không ngủ được.
Văn Thế thò đầu ra khỏi chăn, thấy Dư Âm vẫn chưa ngủ, liền cọ cọ vào mặt cậu: "Không ngủ được à? Để tôi kể chuyện cổ tích cho nhóc nghe nhé?"
Cảm giác mát lạnh xoa dịu cơn đau trên mặt, Dư Âm khẽ "ừ" một tiếng.
“Ngày xửa ngày xưa, có một chú vịt con xấu xí vô cùng, nó to lớn và thô kệch, vịt mẹ rất không thích nó...”
Tiếng rít rè rè trong phòng yên tĩnh nghe rất rõ.
"Có tiếng gì đó không?" Hàn Tử dụi mắt ngồi dậy.
Dư Âm vội ấn đầu Văn Thế thụt vào chăn, ngắt ngang câu chuyện.
"Đâu có, chắc anh nghe nhầm thôi, ngày mai còn phải làm việc nữa, ngủ đi." Mao Tử đáp.
"Vậy sao?" Hàn Tử lắng nghe một lúc, chỉ nghe tiếng gió rít qua khung cửa sổ lạch cạch.
Không lâu sau, tiếng thở đều đều vang lên.
Tiếng rít lại cất lên: “Chú vịt con buồn lắm...”
"Cá con, nhóc rút ra bài học gì từ câu chuyện này?" Đêm khuya, Văn Thế không cần Dư Âm trả lời, tự nói tiếp: “Câu chuyện này dạy chúng ta rằng...”
Thấy Dư Âm nhắm mắt ngủ say, Văn Thế mỉm cười ngừng kể.
Nói chuyện cả đêm không phải không có kết quả, tiến độ nhiệm vụ lại tăng thêm 1%. Văn Thế cũng dần hiểu ra quy luật.
Chỉ là tiến độ tăng dễ dàng quá khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Đến nửa đêm, nghĩ không ra đành thôi, tùy duyên vậy. Đến lúc ngủ rồi, dù là rắn - loài hoạt động đêm, nhưng cậu vẫn chưa quen nhịp sinh học mới!
Khi mặt trời chưa ló dạng, hành lang đã vang lên tiếng chiêng khua ầm ĩ.
Văn Thế bị ép "khởi động" thầm chửi một câu, đứa nào dám quấy rối giấc ngủ của cậu.
Cậu mở mắt định chửi, chợt nhớ ra mình giờ là một con rắn, bật cười.
Là rắn nên mắt không thể nhắm, việc ngủ trở nên cực hình. Chỉ cần một chuyển động nhỏ, bản năng liền thúc giục cậu tỉnh dậy.
Tỉnh táo lại, Văn Thế thấy Dư Âm đã mặc xong quần áo chuẩn bị xuống giường. Cậu luồn từ vạt áo quấn quanh eo cậu bé như thường lệ.
Dư Âm cảm nhận sự siết chặt nơi eo, tay chân không chút do dự, xỏ giày rửa mặt nhanh gọn.
"Dậy sớm thế để làm gì?" Văn Thế nhìn trời mới chỉ hừng sáng, mùa hè nên khoảng 6 giờ.
Số 1 đậu sau lưng Dư Âm: “Trong sách không ghi!”
"Biết ngay hỏi cậu vô ích, nên tôi chẳng thèm hỏi. Cậu tránh xa ra kẻo bị đập chết." Văn Thế chê bai.
Dư Âm vội vàng thì thầm "làm việc", rồi nhanh chóng ra ngoài tập trung.
Văn Thế chua xót trong lòng, cơn giận lại bùng lên. Trại mồ côi này không chỉ ngược đãi trẻ em mà còn bóc lột sức lao động của chúng.
Không, là bóc lột không công, bọn trẻ làm gì có tiền công? Thật đáng ghét!
Văn Thế thò đầu qua khe áo Dư Âm, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài: hàng dài trẻ em cao thấp, trai gái, khoảng vài chục đứa.
Chẳng mấy chốc, chú Tạ với băng gạc quấn tay, cầm roi đi tới trước mặt bọn trẻ. Ông ta túm Dư Âm ra, ánh mắt độc địa: “Trước khi làm việc, ta phê bình Dư Âm vì tội lại ăn trộm thức ăn trong bếp.”
"Tao cảnh cáo lần cuối, nếu còn tái phạm, tao sẽ bắt mày ăn cám heo, đừng hòng có bánh bao!" Chú Tạ vung roi lên, quát sang những đứa khác: “Bọn mày cũng vậy, đám chó má.”
Tiến độ nhiệm vụ -2%, tổng tiến độ hiện tại 7%.
Văn Thế: “Chết tiệt, biết ngay không dễ dàng thế, hóa ra còn bị trừ nữa.”
Chơi chữ đồng âm: "Dư Âm" (余音) và "Ngư" (鱼 - cá) có âm gần giống nhau trong tiếng Trung, nên mọi người gọi vai ác là tiểu ngư, để riêng thụ gọi công là cá nhỏ🐟 cho dễ thương.