Sáng hôm sau khi Tưởng Đông Hà mở mắt ra, hắn thấy Nghê Tuyết đang gục xuống bên cạnh giường nằm theo kiểu như trên bàn học. Cậu vẫn đang ngủ nhưng giấc ngủ không sâu. Nửa khuôn mặt vùi trong hai cánh tay, lông mày hơi cau lại, và trên lưng phủ chiếc áo khoác của hắn.
Trông cậu như một chú động vật nhỏ đang ngủ đông vậy.
Tưởng Đông Hà vươn tay ra vuốt nhẹ lọn tóc của Nghê Tuyết rơi trước trán. Vẫn mềm mại như mọi khi.
Hắn không nhịn được nhẹ nhàng xoa đầu cậu thêm lần nữa, sợ làm Nghê Tuyết tỉnh nên hành động rất cẩn thận.
Nhưng dù vậy Nghê Tuyết vẫn thức dậy.
Kỳ thật Nghê Tuyết cũng chẳng ngủ được mấy, chắc chỉ ngủ được chừng một tiếng thôi——cậu vốn đã khó ngủ rồi, cộng thêm việc vừa mới nghĩ thông suốt một chuyện lớn khiến cậu càng khó chợp mắt hơn nữa. Trong giấc ngủ ngắn đó, cậu còn mơ mấy giấc ác mộng lung tung, nên khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau nhức, cổ vai cũng không dễ chịu chút nào. Cậu dụi mắt, giọng khàn đặc: “Mấy giờ rồi?”
Tưởng Đông Hà lôi điện thoại từ dưới gối ra liếc nhìn: “Bảy giờ.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play